Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Cảnh đầu tiên cho bộ phim được quay vào lúc bình minh vừa ló dạng, nữ chính Giai Ý thức dậy trong căn nhà nhỏ, chuẩn bị đi học cùng với cô bạn thuở nhỏ Uyển Như của mình.

Dụ Ngôn cùng Đới Manh đã thức dậy từ lúc 4 giờ để chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay, hai người lên chiếc xe chuyên dụng để đi đến địa điểm quay đã định.

Dụ Ngôn trong vai sinh viên nên cũng không cần phải trang điểm quá lố, càng nho nhã, càng tự nhiên lại hợp với vai diễn hơn.

Đới Manh trong khi đợi Dụ Ngôn trang điểm, cô chuẩn bị quần áo và thức ăn sáng cho nàng ấy.

Trịnh Mẫn Hoa đến bắt chuyện với Dụ Ngôn, nói: "Dụ tỷ, mong chị chỉ giáo cho em nhiều hơn."

Dụ Ngôn cười khiêm tốn, nói: "Thời sinh viên thì ai cũng từng trải qua, cứ là chính mình là được."

Trịnh Mẫn Hoa khi nghe tin có Dụ Ngôn đóng vai chính, cô cũng không muốn nhận vai lắm, bởi vì chắc chắn mọi ánh nhìn đều sẽ đặt vào Dụ Ngôn, nói chi đến việc vai diễn của cô là vai phản diện. Nhưng ngay khi nghe quản lý nói rằng Phùng Hâm Dao sẽ thường xuyên đến phim trường, cô mới bằng lòng nhận vai diễn này, bởi vì tương lai tươi sáng của cô, cô phải đánh đổi thôi.

Đúng 6 giờ, cảnh quay đầu tiên bắt đầu. Dụ Ngôn vô cùng tự nhiên mà diễn vai diễn của mình, bởi vì thật sự như nàng nói, thời sinh viên ai cũng đã từng trải qua, diễn cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nàng và Trịnh Mẫn Hoa diễn cảnh cùng đi học rất giống đôi bạn thân đời thực, không hề có nét diễn hay giả tạo nào trong đây.

Đới Manh cũng thật nể Dụ Ngôn, không biết tối qua nàng ấy ngủ lúc mấy giờ mà hiện tại sắc mặt vô cùng tươi tỉnh, diễn lại vô cùng lấn át nữ phụ, đúng là có năng lực, năng lực của Dụ Ngôn không phải là được đồn thổi.

Đới Manh cô bây giờ mới hiểu vì sao Dụ Ngôn tậu được căn penthouse 693 triệu tệ đó...

Hoàn thành xong cảnh đầu tiên cũng mất hơn 45 phút, bởi vì đạo diễn Lý là một người cầu toàn, mỗi một nét mặt, mỗi một góc quay đều phải thật hoàn hảo thì ông mới chấp nhận.

Đới Manh nhìn trong máy quay, Dụ Ngôn đầy dịu dàng mà nở nụ cười thật tươi, đùa giỡn với cô bạn của mình, giây phút đó làm cô nhớ đến tối đêm qua, khi cô nhìn đôi mắt long lanh của Dụ Ngôn, trái tim cô thật sự đã tan chảy.

Xong cảnh đầu, cả đoàn bắt đầu ăn bữa sáng, bởi vì cảnh tiếp theo ở trong lớp học nên bây giờ Cao Hi Văn mới xuất hiện.

Đới Manh đã chuẩn bị bữa sáng cho Dụ Ngôn, sau đó hai người cùng ngồi ăn.

Cao Hi Văn đi đến, ngồi xuống kế Dụ Ngôn, nói: "Cảnh đầu quay tốt chứ?"

Dụ Ngôn cười nói: "Rất tốt."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé." Cao Hi Văn nói với Dụ Ngôn.

Cô biết những thông tin trên mạng gần đây của Dụ Ngôn, sau vài lần tiếp xúc cô cũng không nghĩ Dụ Ngôn là loại người như mọi người hay đồn đoán, vì vậy cô hiểu tâm trạng của Dụ Ngôn hiện tại.

Ăn sáng xong, ba người đóng cảnh trong lớp học, Giai Ý lần đầu nhìn thấy lão sư Thục Tâm đã động lòng vì vẻ đẹp của cô ấy. Thục Tâm là một lão sư nghiêm túc, mang một chút lạnh lùng, ít khi cười, kiến thức lại vô cùng thâm sâu.

"Cắt! Dụ Ngôn, ánh mắt rất tốt, tiếp tục như thế nhé!" Đạo diễn Lý hô kết thúc cảnh quay thứ hai, không ngần ngại mà khen Dụ Ngôn, bởi vì nàng ấy thật sự xuất sắc.

Bắt đầu cảnh quay thứ ba, khi mọi người đang trong lớp học, bỗng dưng Uyển Như ngất xỉu, lão sư Thục Tâm liền chạy xuống xem tình hình, Giai Ý cũng vội vã buông bút, chạy đến nơi bạn mình.

Thục Tâm thấy tình hình không ổn liền bế Uyển Như xuống phòng y tế, Giai Ý lập tức chạy theo.

Thể lực của Cao Hi Văn rất cừ, một phát liền có thể nhấc bổng Trịnh Mẫn Hoa lên.

"Cắt! Chuyển cảnh!"

Tiếp theo ở phòng y tế, Giai Ý nhìn nhân viên y tế khám cho bạn mình, bỗng dưng bật khóc.

"Làm sao vậy?" Thục Tâm nhìn thấy Giai Ý khóc liền hỏi han.

Giai Ý không nói gì, chỉ lắc đầu vài cái rồi xoay người rời đi.

Giai Ý từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cha mẹ nàng đều đã mất trong một vụ tai nạn, nàng là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn đó. Sau đó nàng về sống với bà ngoại, một năm trước, người bà đó đã mất vì bệnh tật. Ba lần chứng kiến người thân mình mất, Giai Ý thật sự không còn ai bên cạnh ngoài người bạn Uyển Như của mình. Nàng sợ phải nhìn ai đó nằm trên giường bệnh, nàng sợ mất đi người thân cuối cùng của mình, nàng đã không kìm được mà khóc nức nở.

Giai Ý đang khóc ở cầu thang, Thục Tâm tiến đến đưa cho Giai Ý chiếc khăn tay của mình, nói: "Em ấy sẽ không sao, em đừng lo."

Thục Tâm đơn giản chỉ nghĩ cô nàng này khóc vì lo lắng cho bạn mình chứ không nghĩ sâu xa, chuyện kinh khủng với một người như vậy, ai dám nghĩ ra chứ?

Giai Ý nhận chiếc khăn tay của Thục Tâm, khẽ lau nước mắt rồi nói: "Em cảm ơn... Chỉ vì em xúc động quá... Em sẽ giặt rồi gửi lại cho lão sư."

Thục Tâm hiếm hoi nở nụ cười, nói: "Không cần, em cứ giữ lấy, bất cứ khi nào khóc đều có thể lấy ra lau. Vào trong chăm sóc cho bạn mình nhé, tôi quay lại lớp."

Thục Tâm nói rồi rời đi, Giai Ý nhìn chiếc khăn mãi, nhớ đến nụ cười vừa nãy của Thục Tâm, trái tim đập mạnh từng hồi.

"Cắt! Dụ Ngôn, khóc rất tốt! Cao Hi Văn, ánh mắt rất đạt!" Đạo diễn Lý lên tiếng kết thúc cảnh quay.

Xong cảnh quay đó, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Dụ Ngôn đi vào kiếm Đới Manh nhưng không thấy, ở đâu rồi?

Dụ Ngôn tìm kiếm xung quanh, ở một góc xa xa nơi sân trường, bóng dáng một cô gái đơn độc đang ngồi ở đó, đôi mắt nhìn xa xăm vào một khoảng không vô định nào đó.

"Đới Manh?" Dụ Ngôn đến gần, khẽ kêu tên Đới Manh.

Đới Manh xoay mặt sang chỗ khác, chủ yếu để giấu đi đôi mắt đã đỏ hoe của mình đi.

Dụ Ngôn ngồi xuống ghế kế Đới Manh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vì sao cô ấy lại khóc?

Đới Manh mím môi không biết trả lời thế nào, lâu sau mới nói: "Vì cô diễn đạt quá, tôi xúc động."

Dụ Ngôn nhíu nhíu mày, không biết Đới Manh nói thật hay nói dối, nàng cũng không muốn hỏi sâu vào, đành im lặng.

Giữa giờ nghỉ, sự xuất hiện của Phùng Hâm Dao làm mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, thấy Dụ Ngôn đang ngồi phía ghế đá với Đới Manh, quay sang hỏi đạo diễn Lý: "Sáng đến giờ quay được những gì rồi?"

Đạo diễn Lý cho Phùng Hâm Dao xem lại những cảnh quay hoàn hảo kia, trên môi Phùng Hâm Dao nở một nụ cười, nói: "Tôi nói năng lực của cô ấy không tồi, không phải lời nói dối đúng không?"

Đạo diễn Lý bật cười nói: "Mọi lời nói của Phùng tổng đều được mọi người xem trọng, nói gì đến Dụ Ngôn, năng lực của cô ấy ai trong nghề cũng đều có thể nhìn ra."

Trịnh Mẫn Hoa đang học lời thoại bên đây nghe Phùng Hâm Dao và đạo diễn Lý cùng nhau tâng bốc Dụ Ngôn lên, cô khẽ bĩu môi. Đợi một lúc nữa cô sẽ cho mọi người loé mắt vì tài năng của cô.

Mười phút sau, Dụ Ngôn tiếp tục vào vai diễn.

Trong phòng y tế.

Giai Ý nhìn bạn mình tỉnh dậy, nói: "Gần đây cậu ăn uống không tốt sao? Cô y tế nói cậu thiếu máu nên ngất xỉu."

Uyển Như nói: "Thời gian qua nhiều bài thi quá, tớ còn đi làm thêm suốt ngày, ngủ còn không kịp ngủ."

"Cắt! Ngủ cái gì!? Trịnh Mẫn Hoa, cô chưa học thoại sao?" Đạo diễn Lý hô cắt, đây là cảnh quay đầu tiên bị hỏng trong ngày hôm nay.

"Tôi xin lỗi!" Trịnh Mẫn Hoa nói, cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói sai một câu thoại dễ dàng như vậy.

Bắt đầu lại cảnh quay.

"Thời gian qua nhiều bài thi quá, tớ còn làm thêm suốt ngày, ăn cũng không kịp ăn." Uyển Như thở dài mà nói.

"Sinh viên chúng ta làm thêm là phụ, việc học là chính, cậu không ăn uống không ngủ đủ, làm sao có sức mà chuyên tâm học hành?" Giai Ý bảy phần dịu dàng, ba phần trách mắng Uyển Như không lo cho bản thân tốt.

"...Vừa nãy cậu đưa tớ xuống đây sao?" Uyển Như vội chuyển chủ đề trước khi bị Giai Ý mắng một trận.

Giai Ý lắc đầu, nói: "Lão sư đưa cậu xuống."

Giai Ý nói đến đây liền nhớ đến khi nãy Thục Tâm chu đáo đưa chiếc khăn tay của mình cho nàng lau nước mắt, đôi mắt khẽ rung lên.

Uyển Như thấy Giai Ý khi nhắc đến lão sư liền có ý vui vẻ trong đôi mắt, cô liền bất mãn.

"Cắt! Trịnh Mẫn Hoa, đoạn này phải cười trêu chọc bạn mình, vì sao lại tức giận thế kia!?" Đạo diễn hô tiếng cắt lần thứ hai.

Trịnh Mẫn Hoa vội liếc nhìn xem Phùng Hâm Dao có ở đó hay không, sau đó nói: "Xin lỗi!"

Dụ Ngôn khẽ thở dài, sau đó thêm 2 lần nữa mới hoàn thành cảnh quay.

Kết thúc ngày hôm nay, Dụ Ngôn cùng Đới Manh trở về khách sạn. Dụ Ngôn cứ nghĩ là mình sẽ được nghỉ ngơi cho đến khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, Đới Manh đi ra mở cửa.

Là Phùng Hâm Dao.

Đới Manh có hơi bất ngờ, nói: "Phùng tổng đến đây có việc gì sao?"

Phùng Hâm Dao thấy Đới Manh mở cửa, cô vội nhìn lại số phòng, đúng số phòng rồi mà?

"Đây không phải là phòng của Dụ Ngôn sao?" Phùng Hâm Dao hỏi.

Đới Manh gật đầu nói: "Đây là phòng của Dụ Ngôn, làm sao vậy?"

Phùng Hâm Dao nhíu mày khó hiểu, nói: "Vì sao cô ở đây?"

Đới Manh trưng ra bộ mặt khó hiểu gấp đôi, hỏi lại Phùng Hâm Dao: "Tôi mới là người nên hỏi vì sao cô ở đây? Nhà đầu tư sao lại đến phòng của nữ diễn viên vào đêm muộn thế này?"

Phùng Hâm Dao không có trả lời câu hỏi của Đới Manh, nói: "Cô ở cùng với em ấy sao?"

Đới Manh gật đầu, có gì đâu mà lạ?

"Ai vậy Đới Manh?" Dụ Ngôn vừa mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ có chút mát mẻ, vừa nãy nghe tiếng chuông cửa, bước ra thì thấy Đới Manh nửa đóng nửa mở cánh cửa mà nói chuyện với ai đó.

Đới Manh xoay người lại nhìn Dụ Ngôn, cô đứng hình mất vài giây. Cô nàng này là thần tiên phương nào vậy? Kể cả khi mặc đồ ngủ cũng thật sự làm người ta nhộn nhạo.

Phùng Hâm Dao có nhìn vào bên trong phòng, thấy Dụ Ngôn gợi cảm như vậy, người cô chợt nóng ran, Dụ Ngôn, tôi không có được em thì tôi sẽ tìm mọi cách để có được em.

Đới Manh khẽ khép cửa lại một xíu, chỉ chừa một khoảng nhỏ rồi nói: "Phùng tổng, ai mà thấy cô đến đây sẽ nghĩ xấu cho nghệ sĩ của chúng tôi, mong cô hiểu cho."

Đới Manh nói rồi thẳng tay đóng cửa lại, để Phùng Hâm Dao một mình đứng ở trước cửa, cô bật cười, cô nàng tên là Đới Manh này cũng thật sự quá thú vị rồi đi?
--------------
Hôm nay Thất Tịch, tui đăng 2 chap tặng mọi người nhen. Chúc Đới Ngôn nhân thất tịch zui zẻ, mong là Đới Ngôn của chúng ta cũng nói những lời yêu thương cho nhau vào ngày Thất Tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro