Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43.

"Dụ Ngôn, chị nói tụi mình dừng lại đi." Đới Manh vốn dĩ bản thân đã có hơi men trong người nhưng cô lại không tài nào ngủ được.

Cô mò sang phòng cho khách để tìm Dụ Ngôn, gõ cửa nàng ấy không mở nên cô mới tự đi vào đây, nhìn thấy nàng ấy đang nằm co người lại mà khóc, cô không tài nào chịu nổi.

Dụ Ngôn rưng rưng đôi mắt mà nhìn Đới Manh, chị ấy vừa nói cái gì? Dừng lại sao?

Dụ Ngôn không có đáp, khỉ thật, lần nào chị ấy đến cũng sẽ nói những điều làm trái tim nàng như bị bóp nát đến từng mảnh vụn, Đới Manh thật biết cách làm nàng đau đớn.

"Đi ra ngoài đi." Dụ Ngôn im lặng một lúc sau nàng lau nước mắt rồi nói.

"Hiện tại em sẽ xem như tụi mình không xảy ra chuyện gì cả, chị ra ngoài trước khi mọi chuyện đi quá xa đi. Ngày mai chúng ta lại nói chuyện." Dụ Ngôn nàng đã cố gắng nín khóc để có thể nói chuyện với chị ấy, nhưng nhìn bộ dạng không biết nên làm gì của Đới Manh, nàng nghĩ nàng không nên hi vọng gì ở chị ấy nữa.

"Hiện tại chị đang rất tỉnh táo, nên tụi mình nói chuyện đi." Đới Manh đưa tay đến lau đi giọt nước mắt nơi khoé mi của Dụ Ngôn, không nhanh không chậm mà nói.

"Chị tỉnh táo rồi mới quyết định dừng phải không?" Dụ Ngôn khẽ hỏi, bởi vì nếu chị ấy đã như thế thì nàng níu kéo chị ấy cũng chẳng được gì.

"Phải, chị nói tụi mình dừng lại đi." Đới Manh cứng rắn mà nói.

Dụ Ngôn mím môi, nàng phải khóc bao nhiêu nữa mới đủ đây? Bao nhiêu nữa mới đủ để chấp nhận hiện thực này... Người mà nàng nghĩ yêu sâu đậm, yêu vào rồi chẳng được bao lâu...

"Tụi mình dừng tránh mặt nhau, dừng không nói chuyện với nhau, dừng ngủ riêng được rồi... Chị không muốn như vậy nữa, Dụ Ngôn, chị xin lỗi, chị sai rồi." Đới Manh nói rồi khẽ cúi đầu.

Có hơi khác với nàng nghĩ, chị ấy... muốn làm hoà sao?

"Thật ra đêm hôm đó chị đi uống một mình, bởi vì thấy chị đi một mình nên cô gái kia có lại nói chuyện, chị cũng nói chị đã có bạn gái rồi, cô ấy rời đi, nhưng cô ấy để lại dấu son khi nào thì chị không biết, bởi vì chị cũng đã hơi say nên..." Đới Manh nói rồi khẽ thở dài, cắn hai hàm răng thật chặt.

"Chị biết em đợi chị trả lời những thắc mắc trong lòng em, chỉ là chị cảm thấy bản thân mình đang lừa dối em, chị không dám đối diện với em, là chị quá hèn nhát." Đới Manh thấy Dụ Ngôn không trả lời nên cô tiếp tục nói.

"Chị xin lỗi vì đã làm em mệt mỏi." Đới Manh nói rồi chỉ vào cánh cửa phòng, nói: "Đêm nào chị cũng ở trước cửa nghe em khóc, đến khi nào em nín thì chị mới trở về phòng. Sau những gì chị nói với em thì chị biết bản thân mình tồi tệ lắm, nhưng... chị không thật lòng muốn như vậy."

"Chị biết Phùng Hâm Dao còn yêu em... Hôm em ấy đưa chị về, chị nghe em và con bé nói chuyện, chị đã cảm thấy rất tức giận... Bởi vì chị ghen. Chị biết, chị biết là chị không nên đối xử như vậy với em, nhưng mà chị không có cách nào kiểm soát được bản thân chị... Chị thật sự xin lỗi Dụ Ngôn, chị sẽ không như vậy nữa, Dụ Ngôn trở về phòng với chị được không?" Đới Manh ngồi xuống giường, khẽ xoa lên mái tóc đỏ bồng bềnh của Dụ Ngôn.

"Chị ấy yêu em thì sao chứ? Em chỉ yêu chị mà Đới Manh? Em không hề có tình cảm với chị ấy, vì sao chị lại nỡ đối xử với em như em là kẻ ngoại tình vậy Đới Manh? Em xứng đáng nhận được những điều đó chỉ vì Phùng Hâm Dao yêu em sao!?" Dụ Ngôn đẩy tay Đới Manh ra, nàng tức giận mà đánh lên vai Đới Manh, uất ức nói.

"Chị... Thật sự xin lỗi..." Đới Manh hiện tại không biết nói gì ngoài xin lỗi.

"Chị nghe em khóc nhưng chị không muốn đến bên cạnh em để dỗ dành em, chị mặc cho em một mình với hàng tá suy nghĩ trong suốt một tuần qua, chị thì sao? Chị chỉ cần nói hai chữ hèn nhát là có thể biện minh cho sự vô tâm của mình sao Đới Manh? Chị vô tâm với em, mặc cho em khóc tức tưởi trong phòng, chị chỉ dám ở ngoài đó nghe em khóc, chị yêu chính là như vậy sao Đới Manh!?" Dụ Ngôn vừa bật khóc vừa nói, nàng thật sự đã kìm nén rất nhiều, bây giờ chị ấy đến đây cũng chỉ là nói đơn giản vì chị ấy tồi tệ, chị ấy hèn nhát, chị ấy không dám đối diện với nàng, nực cười thật.

Bởi vì đây là lần đầu chị biết yêu một người, Dụ Ngôn...

Đới Manh thở dài, lấy tay lau đi hai hàng nước mắt của nàng ấy, nói: "Chị không muốn nhìn thấy em khóc nữa, em đừng khóc, được không? Em muốn như thế nào chị cũng sẽ đồng ý, miễn là Dụ Ngôn đừng khóc nữa..."

Dụ Ngôn nhếch mép cười, nói: "Phải chi chị nói từ 7 ngày trước câu nói này thì có lẽ em sẽ mềm lòng. Chúng ta chắc phải xa nhau một thời gian thôi, để chị và em biết bản thân mình nên làm gì."

Đới Manh cắn răng im lặng, cô vì không muốn xa nàng ấy nữa nên mới lấy hết dũng khí để xin lỗi nàng ấy, vì sao lại phải xa nhau tiếp vậy chứ...

"Chị không muốn thấy em khóc nữa thì đồng ý đi." Dụ Ngôn nói.

Đới Manh thở dài, nói: "Được... Em cũng hứa với chị đừng khóc nữa nhé."

Dụ Ngôn gật đầu.

"Dụ Ngôn ngủ ngon." Đới Manh nói rồi xoay người rời đi.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Dụ Ngôn lại tiếp tục bật khóc, chỉ là lần này nàng không cho âm thanh nào phát ra. Chúng ta cứ như vậy đi, có khi chị ấy sẽ biết bản thân mình đã gây ra những gì.

Đới Manh chán nản mà về phòng, nhìn chiếc giường to lớn kia, cô khẽ thở dài.

Dụ Ngôn ở đây thì tốt biết mấy... Một tuần không gặp mà nàng ấy đã gầy đi nhiều rồi.

"Chúng ta gặp nhau một chút được không, chị cần ý kiến của em." Đới Manh gọi điện thoại cho ai đó, sau đó rời đi.

Dụ Ngôn nghe thấy tiếng cửa ngoài đóng lại, chị ấy lại đi rồi sao? Lại tìm đến rượu rồi sao? Đới Manh, chị vẫn chứng nào tật nấy.

Dụ Ngôn nàng mặc kệ chị ấy, tạm thời chia tay, nàng là người độc thân rồi, nàng không có người yêu, chính là như vậy.

Đới Manh đi qua nhà gặp Cao Hi Văn, Cao Hi Văn nói không có Tống Tư Duệ, Đới Manh qua thì thấy có cả chị ấy, Cao Hi Văn chơi Đới Manh cô rồi.

Đới Manh lẩn trốn ánh mắt như tra hỏi phạm nhân của Cao Hi Văn và Tống Tư Duệ, cô ngập ngừng nói: "Em và Dụ Ngôn chia tay..."

"Cái gì!? Sao lại như vậy!?" Tống Tư Duệ liền hỏi, có phải là có sét đánh ngang tai cô không?

"Chia tay... Tạm thời..." Đới Manh nói rồi mím môi.

"Tạm thời là còn cơ hội, vậy chị kể đi, chuyện là thế nào?" Cao Hi Văn nhìn Đới Manh rồi nói, qua tận nhà cô để tìm cô giờ này thì chắc phải là chuyện quan trọng lắm.

Đới Manh ậm ừ rồi nói: "Thật ra là... Tuần trước em đến văn phòng của Phùng Hâm Dao để giải quyết việc cùng con bé, em tình cờ thấy được tấm ảnh của Dụ Ngôn trong ngăn bàn của con bé, con bé ấy... Vẫn còn yêu Dụ Ngôn, con bé đã yêu Dụ Ngôn từ ba năm về trước. Em không biết chính xác cảm xúc khi đó của mình là gì, chỉ là em cảm thấy có chút ngỡ ngàng, có chút tội lỗi, cũng có chút tức giận... Em không hỏi trực tiếp con bé xem sự việc này là thế nào, vài tháng trước em không dám tiến đến với Dụ Ngôn là vì con bé cũng thích Dụ Ngôn, mà với tư cách là một người chị, em không thể tranh giành với con bé người mà nó vẫn luôn thầm thương trộm nhớ..."

"Sai! Em như vậy là hoàn toàn sai! Xin lỗi nếu có quá phận nhưng đến bây giờ chị vẫn không thể tha thứ cho những lỗi lầm mà Phùng Hâm Dao đã làm với Dụ Ngôn, nó là theo đuổi cực đoan, theo đuổi biến thái, chị mà là Dụ Ngôn chị sẽ thù nó đến chết mới thôi."

Nghe Tống Tư Duệ nói như vậy, Cao Hi Văn liếc nhìn Đới Manh rồi khẽ giật áo chị ấy vài cái.

Tống Tư Duệ lấy lại bình tĩnh, nói: "Chính vì như vậy, việc để Dụ Ngôn đến với Phùng Hâm Dao là không thể."

Đới Manh thở dài, nói: "Em biết, con bé cũng có nói với em là em hãy đến với Dụ Ngôn, bởi vì việc nó và Dụ Ngôn sẽ không thể xảy ra, nó cũng mong Dụ Ngôn có một người yêu thương em ấy thật lòng."

"Xem ra cô ấy biết điều chứ, chị là không bằng lòng việc cô ấy sau hơn khoảng thời gian qua vẫn còn tương tư đến Dụ Ngôn đúng không?" Cao Hi Văn nói.

Đới Manh gật đầu rồi lại lắc, đôi mắt hiện rõ vẻ lúng túng không biết nên nói làm sao cho đúng với tâm trạng của mình, nói: "Chuyện đó... Nếu người khác thích Dụ Ngôn thì chị không nói... Chỉ là chị và Dụ Ngôn hiện tại cũng yêu nhau hơn 3 tháng rồi, con bé vẫn còn tình cảm với Dụ Ngôn thì chị có hơi..."

"Ghen chứ gì?" Cao Hi Văn cười cười mà nói.

"Vậy rồi sao hai đứa chia tay tạm thời?" Tống Tư Duệ khẽ hỏi.

Đới Manh mím môi rồi nói: "Sau khi thấy tấm ảnh đó, em có hơi mông lung, vậy nên em có đi uống rượu, không cẩn thận bị người khác để lại dấu son lên áo, em cũng nói dối Dụ Ngôn việc em đi một mình vì em không biết phải nói như thế nào cho em ấy hiểu những chuyện đã xảy ra, vậy nên Dụ Ngôn tức giận, tụi em ngủ riêng cũng 1 tuần nay rồi. Em không dám đối diện với em ấy, cho nên suốt một tuần qua em vẫn luôn im lặng, Dụ Ngôn đã khóc rất nhiều..."

"Em ấy chia tay em tạm thời thì em còn may mắn lắm." Tống Tư Duệ thở dài rồi nói, nếu Cao Hi Văn như thế, khẳng định cô sẽ tự tìm đến Cao Hi Văn mà hỏi cho ra lẽ, nếu không được sẽ dứt áo ra đi.

Đới Manh xoa xoa xái đầu, nói: "Em biết... Em rối quá không biết làm sao nên mới tìm đến Cao Hi Văn."

"Chị có nghĩ chị nên nói chuyện với Phùng Hâm Dao một lần không?" Cao Hi Văn khẽ hỏi.

"Thay vì nói chuyện với cô ấy, chị thấy em nên nói rõ cho Dụ Ngôn biết thì hay hơn." Tống Tư Duệ liền nói.

Đới Manh nói: "Vấn đề là... Hiện tại tụi em đang chia tay nên em ấy thật sự không muốn nghe em nói bất cứ điều gì..."

"Vậy thì chị tán em ấy lại từ đầu đi, khả năng thành công sẽ cao hơn, em cũng vậy, giờ em thành công rồi." Cao Hi Văn nói rồi nắm tay của Tống Tư Duệ, mỉm cười tự hào.

Đới Manh trở về nhà, cô đi sang phòng cho khách mở cửa, thấy Dụ Ngôn đã ngủ nên cô lén lút đi đến hôn khẽ lên má nàng ấy một cái, sau đó đi sang phòng ngủ chính lấy mền gối rồi lại qua phòng Dụ Ngôn, nằm xuống đất ngủ.

Xem như chúng ta đang ngủ cùng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro