28.
"Đới Manh... Đới Manh..." Dụ Ngôn nức nở khóc, nàng không biết bây giờ là mơ hay thật nữa, chỉ cần là Đới Manh thì mơ hay thật nàng cũng đều sẽ chấp nhận, miễn là nàng có Đới Manh bên cạnh.
"Vì sao em lại khóc?" Đới Manh dịu dàng mà nói, hai tay ôm lấy hai bên má của Dụ Ngôn rồi cưng nựng lấy.
"Em nhớ chị... Em nhớ chị lắm Đới Manh... Chị đừng xa em nữa mà..." Dụ Ngôn liền nói, nàng chắc chắn rằng đây là mơ, mơ nên mới có chị ấy, mơ nên mới được chị ấy dỗ dành.
"Chị vẫn ở đây với em, chị không có xa em, vì vậy em đừng khóc nữa được không?" Đới Manh đưa tay đến lau đi những giọt nước mắt cứng đầu của Dụ Ngôn, bởi vì từ nãy đến giờ nó vẫn không ngừng chảy.
"Em sợ chị sẽ bỏ em đi mất, em sợ chị biết được tình cảm của em rồi chị sẽ bỏ em mà đi, em biết...em biết là chị không yêu em, nhưng xin chị...chị đừng bỏ em một mình như thế nữa..."Dụ Ngôn ôm chầm lấy Đới Manh, đau khổ mà nói.
Tâm tư Đới Manh gần đây vô cùng phức tạp, vì Phùng Hâm Dao nói rằng em ấy yêu Dụ Ngôn...Cô thật sự không thể.
"Phải, chị không yêu em, nhưng chị sẽ không bỏ em một mình, được chứ?" Đới Manh chầm chậm nói.
"Chị... thật sự không yêu em sao? Vậy những quan tâm từ trước đến giờ của chị đối với em đều là giả sao? Kể cả ánh mắt của chị, nụ cười của chị, mọi sự dịu dàng chăm sóc của chị dành cho em, đều là giả sao...?" Dụ Ngôn càng không thể nín khóc trước những câu nói như xát muối vào tim người khác của Đới Manh, nàng lại càng khóc lớn hơn.
Đới Manh im lặng.
"Đới Manh...Chị tồi lắm...Chị tồi với em lắm..." Dụ Ngôn liên tục đánh lên vai Đới Manh, nàng vùng vẫy trong bất lực, trái tim nàng đau lắm, Đới Manh làm nàng thật sự rất đau...
Đới Manh, em thật sự đã xem chị như sinh mạng của mình.
Sáng hôm sau Dụ Ngôn thức dậy, bên cạnh không có ai, chỉ có một mình nàng trong căn phòng này, phải rồi, đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi...
Đới Manh sáng vẫn như cũ đến IGA làm việc, hôm nay cô lại mang tâm trạng nặng trĩu không thể nói nên lời.
"Chuyện tối qua, chị không sao chứ?" Phùng Hâm Dao thấy Đới Manh có hơi mệt mỏi nên liền hỏi.
Đới Manh lắc đầu, nói: "Không sao, em giải quyết giúp chị vụ hot search chưa? Xin lỗi vì chỉ mới đến mà đã gây phiền phức."
Đới Manh biết hôm qua mình đã lên hot search rồi, không sớm thì muộn cô phải ra mặt thôi.
Phùng Hâm Dao gật gù, nói: "Không sao, em giải quyết rồi, cô diễn viên kia cũng quá tâm cơ đi, lại muốn trèo cao lên chức phu nhân rồi."
Đới Manh cười cười, xoa cằm rồi nói: "Người tâm cơ muốn trèo cao vốn rất nhiều, tương tự có Trịnh Mẫn Hoa lần trước cũng làm nên sự kiện chấn động, Hoa Ngữ không biết còn diễn viên nào như thế nữa không."
"À, Dụ Ngôn sao rồi? Em nghe nói đêm qua chị đến nhà em ấy." Phùng Hâm Dao uống một ngụm trà rồi nói.
"Em ấy ổn. Em lo lắng sao?" Đới Manh nói có chút dò xét.
"Em lo lắng gì chứ? Em thích Dụ Ngôn nhưng không như lúc trước nữa, em chỉ mong em ấy sống tốt, có yêu thêm một ai thì càng tốt, vì em ấy thật sự xứng đáng được yêu thương." Phùng Hâm Dao nói.
Sau sự việc kia bị ba la mắng, Phùng Hâm Dao cô cũng đã tự chỉnh đốn bản thân rất nhiều, cô cũng muốn gặp Dụ Ngôn để nói xin lỗi nhưng cô không dám.
"Em không định sẽ đến bên cạnh em ấy sao?" Đới Manh hỏi.
"Không đâu, sau những gì em đã làm thì em không còn mặt mũi gì để gặp em ấy nữa đâu, vậy nên em mới nhờ chị chăm sóc cho em ấy. Không phải chị yêu em ấy sao?" Phùng Hâm Dao nói rồi cười cười, nhìn Đới Manh.
"..." Đới Manh chợt im lặng, cô không phải là đứa ngốc mà không nhận ra tình cảm của Dụ Ngôn dành cho cô trong mấy tháng qua, lại càng không phải là đứa ngốc mà không biết rằng bản thân mình yêu Dụ Ngôn rất nhiều.
Chỉ là lần đó Tống Tư Duệ nói đến chuyện xứng đôi vừa lứa, cô thật sự đã muốn rút lui, bởi vì Dụ Ngôn vốn là một minh tinh, cô không xứng tầm với nàng ấy. Nhưng hiện tại...Cô đã khác rồi, nhưng ngặt nỗi đứa em của mình lại yêu Dụ Ngôn, cô cảm thấy Phùng Hâm Dao đã rất đáng thương, bây giờ cô còn cướp đi tình yêu của nó thì có xứng đáng không cơ chứ?
"Chị đừng nghĩ vì em mà không dám tiến đến với Dụ Ngôn, chị đừng vì em mà đánh mất đi hạnh phúc của mình, ba đã không cho chị một gia đình trọn vẹn, vậy thì để em thay ông ấy trên trời nhìn chị hạnh phúc với tình yêu của chị đi, đừng bỏ lỡ Dụ Ngôn, Đới Manh." Phùng Hâm Dao nói rồi với người đến, nhẹ vỗ lên bàn tay Đới Manh, sau đó đứng lên ra khỏi phòng.
Dụ Ngôn gần đây đang thu âm cho ca khúc mới vì vậy nàng có mặt ở studio thu âm của công ty từ sáng, nhìn Tống Tư Duệ ngày nào cũng có một bó hoa gửi đến, kỳ thực nàng rất mừng cho chị ấy, nhưng nàng lại có chút chạnh lòng.
"Của em này Dụ Ngôn." Tống Tư Duệ mang đến cho Dụ Ngôn một bó hoa to gấp đôi những bó hoa ngày thường của chị ấy, đưa đến cho nàng.
Trên đầu Dụ Ngôn hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi.
"Chị có nhầm không?" Dụ Ngôn hỏi lại, bởi vì bình thường fans của nàng cũng không gửi, vì nàng đã dặn dò họ không được tặng hoa.
"Nhầm cái gì? Trên đây ghi tên em mà." Tống Tư Duệ nói rồi chỉ tay vào tấm thiệp kèm theo đó, có ghi tên "Dụ Ngôn" vô cùng nắn nót.
Dụ Ngôn nhận lấy bó hoa, cầm tấm thiệp lên nhìn, đúng thật là tên nàng, nhưng mà ai gửi đến chứ?
"Dụ Ngôn, bắt đầu thôi." Dụ Ngôn chưa thắc mắc được lâu thì giám đốc âm nhạc gọi nàng vào, Dụ Ngôn tạm gác lại mọi suy nghĩ trong đầu, nàng đặt bó hoa xuống rồi vào trong bắt đầu thu âm.
"Bởi vì tôi còn mang giấc mộng
Và vẫn cất giữ người nơi trái tim mình
Luôn bị chuyện cũ làm xao động
Lòng vẫn cứ mãi đau xót về người
Xin hãy thôi lưu luyến về những ngày xưa cũ
Ngày mà tôi dịu dàng tình cảm đến vô tư
Cũng xin đừng hỏi tôi ngày đôi ta gặp lại
Đừng hỏi tôi liệu mình có đang dối lòng
Tại sao người không hiểu
Khi đã yêu thì sẽ có đau thương
Rồi một ngày người nhận ra rằng
Cuộc đời này không có tôi thì cũng chẳng hề thay đổi
Cuộc sống giờ đây đã quá xô bồ
Tôi sợ rằng đôi mắt ấy mờ mịt vì tầng hơi nước
Quên tôi đi rồi sẽ thôi đớn đau
Xin hãy để câu chuyện ở lại trong làn gió thoáng bay"
-Khi tình yêu trở thành dĩ vãng-
Dụ Ngôn hát bài hát này nhập tâm đến mức nàng khóc lúc nào không hay, phải chăng là tình duyên của nàng lận đận, nàng ngỡ tìm được hạnh phúc của mình rồi, cuối cùng lại trở về con số 0, lại thêm một nỗi đau... Liệu có phải... Nàng không xứng đáng có được hạnh phúc không?
Đêm hôm đó Đới Manh có đến bên nàng thật không? Đới Manh đến và nói chị ấy không yêu nàng. Hay chỉ là ảo giác của nàng thôi?
Nàng biết, nàng biết là chị ấy có đến, chị ấy dỗ dành nàng rồi lại nói những lời làm tan nát cõi lòng nàng, sáng hôm sau chị ấy rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng vẫn muốn tự lừa dối mình, lừa dối rằng đó là một giấc mơ, đêm đó Đới Manh không đến, không phải chị ấy nói chị ấy không yêu nàng...
Em thật sự không dám tin, Đới Manh.
Chị tàn nhẫn với em quá, Đới Manh.
"Chị với Cao Hi Văn hẹn hò rồi." Buổi tối Tống Tư Duệ đưa Dụ Ngôn về chung cư, cô vừa lái xe vừa nói.
"Cái gì!? Chị đùa với em sao?" Dụ Ngôn nghe xong liền bất ngờ, nàng ngơ ngác hỏi lại.
Tống Tư Duệ cười cười.
Đêm hôm qua...
"Sao em cứ gửi hoa cho chị mãi vậy? Có biết là phí tiền lắm không? Chị lại không thích hoa, em đừng nghĩ làm như vậy chị sẽ cảm động." Tống Tư Duệ bắt gặp Cao Hi Văn đang ngồi uống cà phê một mình ở quán quen thuộc của em ấy, cô liền đến để mắng Cao Hi Văn một trận.
Cao Hi Văn thấy Tống Tư Duệ đến thì mỉm cười, cô nói: "Sao chị biết đó là em?"
Tống Tư Duệ nhíu nhíu mày, nói: "Không em thì ai chứ? Thôi làm trò trẻ con đi."
"Chị đã rất cảm động mà bảo bối." Cao Hi Văn cười rồi đưa tay đến nhéo má của Tống Tư Duệ.
Bởi vì lần nào cô cũng dặn nhân viên giao hàng xem thật rõ biểu cảm của chị ấy rồi về báo cáo cho cô biết. Một hai lần đầu Tống Tư Duệ có hơi bất ngờ, bắt đầu từ tuần thứ hai trở đi, lần nào Tống Tư Duệ lấy hoa cũng tìm lấy tấm thiệp ghi tâm tình của cô rồi mỉm cười hạnh phúc.
"Bảo bối cái đầu em." Tống Tư Duệ không có đẩy tay Cao Hi Văn ra, chỉ đơn giản hưởng thụ những gì mà Cao Hi Văn làm với cô.
Thật ra cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cô tất nhiên vẫn còn yêu Cao Hi Văn, chỉ là vì sự chênh lệch nên cô thật sự rất tự ti, đến một hôm cô lại nghĩ rằng nếu như bản thân cứ thuận theo cảm xúc thì không phải sẽ tốt hơn sao? Vì sao cứ sống lý trí mãi như vậy?
"Chị đã suy nghĩ xong chưa? Quay về với em nhé tiểu Tống?" Lần nào gặp nhau Cao Hi Văn cũng nói câu này, cô cũng không biết chính mình đã nói bao nhiêu lần.
Trước kia chưa gặp lại Tống Tư Duệ thì cô vẫn luôn trong trạng thái đợi chờ, hiện tại gặp được chị ấy rồi, cô càng không muốn lãng phí bất cứ cơ hội nào.
Tống Tư Duệ khẽ gật đầu, cô nói: "Thời gian qua chị cũng suy nghĩ rất nhiều, tất nhiên không phải vì em tặng hoa nên chị mới động lòng... Chỉ là... Chị muốn ở bên cạnh để bù đắp cho em những gì mà em phải trải qua trong suốt 8 năm qua, chị..."
"Được rồi bảo bối, em hiểu chị mà, em biết chị còn yêu em mà. Chúng ta về nhà thôi." Cao Hi Văn mỉm cười rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, kéo tay Tống Tư Duệ cùng nhau ra về.
Đêm đó, hai người đã có những khoảnh khắc thật tuyệt vời.
Dụ Ngôn long lanh đôi mắt mà nhìn Tống Tư Duệ, nàng nói: "Tống tỷ... Em mong chị sẽ thật hạnh phúc với những gì chị đã lựa chọn."
Làm việc với Tống Tư Duệ 5 năm, Dụ Ngôn biết chị ấy chưa từng muốn yêu đương hay hẹn hò với bất cứ ai, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, luôn hết mình vì nàng, luôn muốn bảo vệ cho nàng bằng bất cứ mọi giá, nàng đã thật sự xem chị ấy như người nhà.
Bởi vì chị gái của nàng không còn trên đời, mỗi khi Tống Tư Duệ chăm sóc cho nàng, nàng đã vô cùng cảm động, nàng lại càng biết ơn chị ấy nhiều hơn, vì có chị ấy nên nàng mới có được ngày hôm nay. Nhìn chị ấy tìm được hạnh phúc, mà người đó không ai khác ngoài Cao Hi Văn, người chị trong nghề mà nàng luôn kính trọng, nàng không còn biết nói gì hơn ngoài chúc cho hai người họ hạnh phúc.
Chị cực khổ đủ rồi Tống Tư Duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro