Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

Thời gian qua Đới Manh cùng phòng làm việc của Dụ Ngôn đã đi thu thập những bằng chứng về người của Trịnh Mẫn Hoa quay lén Dụ Ngôn, vốn dĩ để đến tận bây giờ là để bộ phim kia chiếu xong, nếu không mọi người sẽ lại nói Dụ Ngôn tạo scandal lôi kéo doanh thu cho bộ phim, mà nàng cũng không muốn phức tạp hoá mọi chuyện như vậy.

Hôm nay Dụ Ngôn chính thức đệ đơn kiện lên toà để kiện Trịnh Mẫn Hoa với tội xâm phạm quyền riêng tư và đời sống cá nhân, làm ảnh hưởng đến hình ảnh, danh dự và nhân phẩm của người bị quay.

Vốn nàng muốn giải quyết ổn thoả bằng một cuộc nói chuyện nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều đó cũng hơi dễ dãi so với những gì cô ta đã làm với nàng, sẵn tiện để răn đe những ai muốn hãm hại nàng bằng cách này, bởi vì Dụ Ngôn nàng luôn xây dựng hình ảnh rất tốt, và điều đó cũng thật sự rất khó khăn. Nàng không thể để sự nghiệp 6 năm qua của mình bị phá nát như vậy.

Công ty của Trịnh Mẫn Hoa và phòng làm việc của cô ta điêu đứng khi nghe tin này.

"Chuyện này là thế nào đây?" Giám đốc Triệu, giám đốc công ty giải trí Hoa Ngữ, công ty của Trịnh Mẫn Hoa, ông ấy đích thân xuống tìm Trịnh Mẫn Hoa mà hỏi.

"Tôi..." Trịnh Mẫn Hoa hồn còn chưa kịp hoàn về khi nghe trợ lý báo tin thì đã bị giám đốc đến hỏi tội.

"Các người nghĩ các người đang làm cái gì vậy hả? Dám đụng đến Dụ Ngôn sao?" Giám đốc Triệu đầy phẫn nộ mà hỏi, ông có nghe đến việc kia của Dụ Ngôn tháng trước, lúc đó ông cũng có nghĩ ai lại ăn gan trời mà muốn hắc cô nàng Dụ Ngôn kia, chuyện không ngờ tới là người hắc lại là người của công ty ông.

Trịnh Mẫn Hoa vốn luôn để ý đến Phùng Hâm Dao, chỉ là cô ấy không hề để mắt đến cô, cô vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Phùng Hâm Dao, thấy cô ấy đến phòng của Dụ Ngôn nhiều lần như vậy cô liền sinh ý nghĩ hại Dụ Ngôn, bởi vì ai cũng biết Dụ Ngôn chơi quy tắc ngầm với Phùng Hâm Dao, chỉ là chưa có bằng chứng. Khi có được những tấm ảnh và video đó, cô đã rất vui mừng vì nghĩ sẽ loại được Dụ Ngôn ra khỏi giới giải trí hoặc ít nhất thì có thể làm cô ta tạm ngưng hoạt động một thời gian, chỉ là... Mọi chuyện lại quá khác so với suy tính ban đầu của cô.

"Tôi có cảnh cáo cô ấy, chỉ là... Cô ấy quá cứng đầu." Trợ lý của Trịnh Mẫn Hoa nói.

Trợ lý của Trịnh Mẫn Hoa là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, tên là Diễm An, khi phát hiện ra Trịnh Mẫn Hoa có tâm cơ như vậy, cô đã hết mực ngăn cản, chỉ là có nói bao nhiêu cũng thật không đủ.

Bởi vì Dụ Ngôn có Đới Manh, mà năng lực truyền thông của Đới Manh không phải ai cũng biết, cô là một trong số ít biết Đới Manh là loại người có năng lực như thế nào.

Đới Manh tất nhiên sẽ lo liệu tốt cho Dụ Ngôn thôi.

Đới Manh... Người mà cô luôn đặt trong tim.

"Bây giờ các người tự giải quyết đi, không giải quyết được thì tự cuốn gói ra khỏi công ty, cô cũng biết số phận của mình sẽ thế nào rồi đó." Giám đốc Triệu bất lực mà nói.

Nếu hắc Dụ Ngôn mà thành công thì may ra sẽ thắng kiện, nhưng Dụ Ngôn hoàn toàn trong sạch, kháng cáo kiểu gì bây giờ?

Trịnh Mẫn Hoa tìm đủ mọi cách để liên lạc gặp mặt Dụ Ngôn, Diễm An thông qua Đới Manh đã hẹn được Dụ Ngôn để nói chuyện.

"Dụ Ngôn... Tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ làm mọi thứ cô muốn nếu cô chịu rút đơn kiện..." Trịnh Mẫn Hoa với vẻ mặt đầy hối lỗi mà nói với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn thở dài, nhìn Trịnh Mẫn Hoa rồi nói: "Tôi không biết chúng ta có ấn tượng xấu gì về nhau khiến cho cô làm như vậy với tôi, tôi cũng thật không ngờ người đó lại là cô, cô muốn điều gì khi làm như vậy với tôi?"

Trịnh Mẫn Hoa khẽ mím môi, nói: "Thật ra tôi thích Phùng tổng, vì ghen tị khi cô ấy chỉ để ý đến một mình cô nên... Tôi đã nhất thời bồng bột, mong cô thứ lỗi!"

Dụ Ngôn cắn răng, cười như không cười mà nói: "Tôi sẽ lấy cô làm gương cho những người khác, tôi từ chối lời đề nghị rút đơn kiện."

Ở bên ngoài phòng Dụ Ngôn, Đới Manh và Diễm An đứng nói chuyện.

"Đới Manh, không biết chị có nhớ em không? Em tên Diễm An, là đàn em khoá dưới của chị khi ở trường đại học, em ở thư viện lỡ tay xoá mất luận văn trong máy tính, chị là người giúp em làm lại, chị nhớ chứ?" Diễm An long lanh đôi mắt mà nhìn Đới Manh, vốn dĩ khi ở đoàn làm phim cô không tiếp cận Đới Manh là vì chị ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khi ở kế bên Dụ Ngôn, khi lại không thấy bóng dáng đâu, mà lý do lớn nhất là vì Trịnh Mẫn Hoa sẽ không vui khi cô tiếp xúc với người của Dụ Ngôn.

Đới Manh nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tôi thành thật xin lỗi, chuyện cũng đã hơn 8 năm rồi, tôi thật không nhớ em là ai."

Diễm An có chút thất vọng nhưng không thể hiện ra, cô nói: "Không nhớ em cũng được, em chỉ là muốn làm quen với chị thôi, bởi vì em rất hâm mộ chị."

Đới Manh cười cười, gãi đầu rồi nói: "Hâm mộ gì chứ? Tôi chỉ là một trợ lý bình thường thôi."

"Ầy, chị đừng quá khiêm tốn, khi chị còn đi học chị vốn đã rất nổi tiếng trong trường, bây giờ trong giới giải trí chị cũng nổi tiếng không kém." Diễm An nói.

"Thật á?" Đới Manh hơi ngạc nhiên, bởi vì chính cô cũng không biết bản thân mình có nổi tiếng như lời cô gái này nói hay không.

"Ừm có thể cho em số điện thoại của chị không? Khi rảnh chúng ta gặp mặt nói chuyện được chứ?" Diễm An đôi mắt mong chờ nhìn Đới Manh mà nói.

"Được." Đới Manh nói rồi nhận lấy cái điện thoại từ Diễm An, cô vừa nhập xong dãy số thì cửa văn phòng Dụ Ngôn mở ra, Trịnh Mẫn Hoa buồn bã mà rời khỏi phòng, Dụ Ngôn cũng theo sau.

"Vậy chúng ta gặp lại sau nhé!" Diễm An nói rồi chạy theo Trịnh Mẫn Hoa.

Đới Manh gật gù, mỉm cười với Diễm An, mà cô hoàn toàn không biết điều đó đã bị Dụ Ngôn nhìn thấy hết.

Gì đây? Trao đổi số điện thoại sao? Dụ Ngôn nhíu mày nhìn Đới Manh đang đứng cười hì hì kia.

"Sao rồi?" Đới Manh đi đến trước mặt Dụ Ngôn mà hỏi.

"Cô ấy nói xin tôi rút đơn kiện, tôi không đồng ý." Dụ Ngôn có chút không vui nói.

Đới Manh nghe vậy cũng hiểu, bởi vì cô biết lần này Dụ Ngôn rất quyết tâm làm cho ra lẽ.

"Hai người quen nhau sao?" Dụ Ngôn hỏi.

Đới Manh gãi đầu, nói: "Không có quen, à có, cô ấy có biết tôi, cô ấy là đàn em khoá dưới thời đại học của tôi."

Dụ Ngôn gật gù, xoay người vào trong phòng, Đới Manh thấy vậy cũng vào theo.

Một tuần sau hai bên ra toà, tất nhiên Dụ Ngôn thắng kiện và Trịnh Mẫn Hoa phải bồi thường kèm theo đăng bài xin lỗi Dụ Ngôn trên Weibo, Trịnh Mẫn Hoa nghĩ từ nay cô không thể làm việc trong giới giải trí được nữa rồi...

Đới Manh với Diễm An cứ kè kè bên nhau làm Dụ Ngôn nàng có chút khó chịu, vì cái gì cứ dính lấy nhau mãi như vậy?

"Làm sao vậy?" Đới Manh trên đường chở Dụ Ngôn về nhà, cô thấy Dụ Ngôn không nói năng gì với cô, lại có chút lạnh lùng không giống bình thường, cô liền thắc mắc.

Dụ Ngôn chép miệng buồn chán mà nói: "Không có gì."

Không có gì thật không? Đới Manh không dám hỏi.

Đới Manh đưa Dụ Ngôn về nhà, Dụ Ngôn vào nhà rồi nói: "Chị về đi, cảm ơn đã đưa tôi về." Sau đó đóng sầm cửa lại, không cho Đới Manh có cơ hội để nói điều gì.

Đầu Đới Manh hiện hàng ngàn dấu chấm hỏi, cô đã làm gì sai với nàng ấy sao? Vì sao lại tỏ vẻ giận dỗi cô như vậy?

Đới Manh đang trên đường về thì thấy tin nhắn của Diễm An, cô ấy hẹn cô tối nay đi uống cà phê nói chuyện. Nghĩ nghĩ, hôm nay Dụ Ngôn không có lịch gì nữa, cô đồng ý.

Buổi tối Đới Manh đến điểm hẹn, thấy Diễm An đã đến, cô lại ngồi phía đối diện cô ấy, sau đó hai người bắt đầu ôn lại những kỉ niệm xưa kia còn đi học.

"Uầy, Đới Manh hôm nay đi hẹn hò sao?" Tống Tư Duệ thầm nghĩ, cô cũng thường xuyên ra quán cà phê này để làm việc, nhìn thấy Đới Manh thì có chút bất ngờ, nhìn thấy Đới Manh đi cùng người khác cô lại càng bất ngờ hơn.

Tống Tư Duệ mừng trong lòng, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Đới Manh và Diễm An, gửi cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhận được tin nhắn, nàng cũng không biết mình nhìn chằm chằm vào bức hình này đã bao lâu. Đới Manh đang nở một nụ cười thật tươi với Diễm An, nụ cười mà nàng chưa bao giờ thấy ở Đới Manh.

Đới Manh, chị thích cô ấy rồi sao?

Dụ Ngôn mím môi để ngăn cảm xúc trực trào, bọn họ chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu, vì sao có thể thân thiết đến như vậy chứ?

Nàng thật ghen tị.

"Đới Manh, có bạn gái rồi sao?" Hôm sau đi làm, Tống Tư Duệ đang làm ở trong văn phòng cùng Dụ Ngôn thì thấy Đới Manh đến, cô liền trêu chọc Đới Manh.

Đới Manh đơ ra một lúc, ngờ nghệch mà hỏi lại: "Bạn gái gì?"

Sau câu nói đó của Tống Tư Duệ, sắc mặt Dụ Ngôn có chút khó coi nhưng tất nhiên không ai có thể nhìn ra.

"Thì hôm qua đó, em đi hẹn hò mà." Tống Tư Duệ nói rồi đưa tấm ảnh ra cho Đới Manh xem.

Đới Manh cười cười nói: "Không phải, em ấy không phải bạn gái của em."

Đới Manh bị Tống Tư Duệ trêu chọc rất lâu, cô có hơi ngượng nhưng sau đó thấy nhân viên vào đưa ba ly trà sữa cùng một bó hoa, nói: "Tống Tư Duệ, có người gửi cho chị."

Đới Manh nghe thấy liền biết, cô nắm lấy cơ hội phản công, nói: "Ây da, Tống tỷ của chúng ta cũng có người yêu rồi kìa."

Tống Tư Duệ nhận lấy bó hoa, nói: "Không phải! Chị còn độc thân."

Hai người họ cứ trêu nhau qua lại mà không ai để ý Dụ Ngôn vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro