Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap2]

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn không có gì đặc biệt cho đến một hôm

"King à chắc con cũng đã học hỏi được nhiều về chữa bệnh rồi phải không?"

"Dạ vâng ạ"

"Ừm hôm nay ta có việc phải lên chợ trên con giúp ta khám bệnh một ngày nhé cũng coi như là thực tập luôn"

"Dạ...cháu sợ..." * Anh chưa nói hết câu ông Hai đã tiếp lời*

"Không có gì phải sợ cả ta tin con sẽ làm được"

"Dạ cháu sẽ cố gắng ạ"

"Um thế thì ta đi đây"

"Vâng ạ"

Và thế là anh được bổ nhiệm trọng trách khám bệnh cho các bệnh nhân trong làng. Những gì anh học được từ ông Hai anh đều áp dụng vào để khám cho mọi người

"Cậu là người mới hay gì vậy"

"Dạ hôm nay chú Hai có việc nên cháu thay chú ấy khám ạ"

"Um tay nghề được không đó"

"Dạ mọi người không cần phải lo cháu sẽ cố gắng hết sức ạ"

Thấy anh rất tận tụy và làm rất tốt mọi người xung quang đều khen anh răm rắp
Và mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói đến khi có một bóng người quen thuộc bước vào, vâng đúng vậy đó chính là cậu người mà anh thầm thương trộm nhớ từng đêm
Cậu dẫn mẹ ngồi xuống và đợi để tới lượt của mình

"Người tiếp theo ạ"

Anh vừa quay qua thì thấy cậu, trái tim anh có thể đã rung động lại một lần nữa
Cậu dìu mẹ qua chỗ anh để khám. Sau khi khám xong anh gọi cậu qua để nói về tình hình của mẹ cậu

"À cậu này tôi có thể nói chuyện với cậu về bệnh tình của bác được chứ"

"À được ạ"

Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà tại sao trái tim anh lại đập luân hồi như thế?
Sau khi bàn chuyện xong ánh mắt anh vẫn lưu luyến bóng hình ấy đến khi có người gọi, anh mới có thể rời khỏi bóng dáng ấy

"Cậu ơi...Cậu"

"À dạ?"

"Cậu đang nghĩ gì vậy cho tôi xin được khám bệnh ạ"

"À không có gì đâu ạ để cháu khám bệnh cho bác"

Thấy mọi người vẫn còn đang đợi mình anh nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ khác trong đầu để tập trung làm tốt công việc hiện tại
Đến chiều tối khi ông Hai đã về, ông hỏi cậu về công việc ngày hôm nay như thế nào và tất nhiên mọi chuyện đã rất suông sẻ rồi

"King này hôm nay ổn không đấy con"

"Dạ cũng hơi ổn ạ"

"Khỏi cần bây nói ta chỉ hỏi để chọc bây thế thôi chứ ta có hỏi mọi người rồi bây giỏi lắm đó nghe"

"Dạ bình thường mà ạ"

"Trời lại còn biết khiêm tốn nữa chứ cứ kiểu này không khéo bây bằng ta luôn đó" *ông vừa nói vừa cười như thể đang chọc ghẹo anh vậy*

"Dạ không có đâu ạ cháu thì làm sao mà bằng được chú"

Hai người cứ trò chuyện với nhau một cách rất vui vẻ. Còn cô Đào thì ngồi lắng nghe và cười theo, tai cô thì nghe còn mắt cô thì nhìn anh chăm chú. Ông Hai có để ý thấy, rồi cũng cười thầm và xem như chẳng có chuyện gì
Tối đến khi anh đã ngủ, ông Hai gọi cô Đào sang để đấm vai cho mình(nói thế thôi chứ mục đích của ông là hỏi chuyện cô)

"Đào nè con thương thằng King đúng không?"

"Dạ? Tía nói gì vậy con thương ảnh hồi nào"

"Con không cần phải nói dối tía tía là tía của con đó chỉ cần nhìn ánh mắt của con khi nhìn thằng King là tía đủ hiểu rồi"

"Tía này biết rồi còn hỏi"

"Vậy là thương thật chứ gì"

"Là sao tía" *cô khá ngơ ngác*

"Con thì đã đến tuổi lấy chồng rồi cũng đã có người thương luôn chắc tía phải gã con sớm thôi"

"Tía nói gì vậy con vẫn chưa muốn lấy chồng mà"

"Con gái đến tuổi là phải lập gia đình có cháu để tía còn ẩm bồng nữa chứ"

"Tíaaaaaa"

"Đừng có cãi tía tía nói rồi đó"

Vậy là ông Hai sẽ gã cô Đào cho anh sao? Vậy còn người anh thương sẽ như thế nào?
Sáng ngày hôm sau, sau khi hôm qua nói chuyện với ông Hai về việc cưới sinh cô Đào cứ mãi é ngại không thôi. Vừa đi ra trước nhà thấy anh đang đợi mình để cùng đi hái thuốc thì cô ngại ngùng nói:

"Ờ nay anh đi một mình được không? Hôm nay tôi hơi mệt"

"À không sao nếu cô mệt thì cứ nghỉ ngơi tôi đi một mình cũng được"

"Dạ vâng cảm ơn anh"

Có duyên thì ắt hẳn sẽ may mắn gặp lại nhau. Trên đường đi lên rừng anh có gặp lại cậu, dù rất muốn bắt chuyện nhưng anh không biết phải nói gì, may thây cậu lại là người bắt chuyện trước

"Anh là người đã khám cho mẹ tôi hôm qua đúng không?"

"À đúng vậy ạ là tôi đây"

"Vâng may quá tôi cũng đang đi đến nhà để kiếm anh đây"

"Kiếm tôi hả"

"Đúng rồi"

"Có việc gì không vậy ạ" *anh hoang mang khi nghe cậu nói đang kiếm mình*

"Không có gì to lớn đâu chỉ là tôi muốn cảm ơn anh thôi vì nhờ anh mà mẹ tôi đã đỡ hơn nhiều rồi"

"Vâng nếu được thế thì tôi mừng cho bác ạ"

"À mẹ tôi có nhờ tôi đem biếu anh một ít trái cây để tỏ lòng biết ơn ạ"

"Vâng tôi cảm ơn nhiều và cho tôi gửi lời hỏi thăm bác luôn nha"

"Dạ tôi sẽ chuyển lời"

Sau khi trò chuyện xong thì cậu rời đi để lại anh đang đứng cười mỉm một mình. Và rồi anh cũng đi để làm việc của mình
Ngày hôm nay đối với anh chắc là ngày đẹp nhất rồi nhỉ
Nhưng thôi ch** anh đã quên hỏi tên người con trai ấy rồi, thương người ta mà sao kì vậy ạ

----------------------------

Hôm nay hỏi hơi nhiều thông cảm nho mấy bà
Mọi người đọc vui vẻ ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro