Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Chị xem, em đã thực hiện được lời hứa của mình."

Prim ở đằng sau đẩy chiếc xe lăn được đóng bằng gỗ, tuy rằng nó không đủ tốt nhưng ít nhất thì Tu đã không còn phải ở trong bốn bức tường căn phòng. Lần đầu tiên Tu được quan sát khung cảnh của nơi đây, tuy không phải cung điện nguy nga hay biệt thự sang trọng nhưng nó vẫn là một nơi vô cùng xinh đẹp. Căn nhà nhỏ với khoảng sân rộng được rào lại bằng hàng rào có những dây leo giăng kín, một góc vườn trồng đầy hoa đẹp cùng những bóng cây xanh che mát. Tiếng chim hót, bầu không khí trong lành cùng làn gió nhẹ khẽ lướt qua, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá. Cảnh đẹp mà lòng người cũng thấy vui.

"Cảm ơn em đã vì chị mà làm điều này. Chiếc xe...không biết là em làm sao có được nó vậy?"

"Em đã nhờ anh Jerm - thợ mộc giỏi nhất ở đây đóng nó. Nó không tốt như xe lăn trong bệnh viện ở Bangkok, nhưng là biện pháp tốt nhất lúc này."

"Như vậy thì có phiền em quá không khi phải đẩy chị như thế này? Em làm thế này càng khiến chị muốn bình phục nhanh hơn."

"Nếu em thấy phiền thì đã không làm vậy đâu. Tất nhiên bình phục nhanh hơn vẫn tốt, nhưng trong thời gian chờ đợi chị xứng đáng có những thứ tốt đẹp."

Trưa hôm ấy, bọn trẻ trong thôn lại đến đây chơi như thường lệ. Bọn nhóc có vẻ rất thích đến đây, để được chơi cùng Prim cũng như được em dạy cho đọc sách, viết chữ. Và cũng vì sự có mặt đặc biệt này, Prim cũng chuẩn bị sẵn bánh kẹo cho bọn trẻ đến chơi. Nhìn cảnh tượng bọn nhóc vui đùa trong sân, khiến cho Tu nhớ lại một cảnh tượng quen thuộc. Một đám con nít ăn mặc đẹp đẽ chơi trong sân của một cung điện đẹp đẽ xung quanh một người phụ nữ trông sang trọng với quần áo và trang sức quý giá trên người.

"Chị ơi, em muốn được ăn thêm kẹo." một đứa nhỏ chạy đến níu tay áo Prim nũng nịu đòi kẹo. Trẻ con vốn dĩ thích đồ ngọt, nhưng nó lại không tốt đối với chúng. Và mặc dù mọi thứ bánh kẹo ở đây đều là chuẩn bị cho bọn trẻ, nhưng Prim vẫn chỉ cho ở mức giới hạn.

"Không được đâu. Chị đã cho em kẹo rồi, em ăn bấy nhiêu đó thôi là đủ rồi. Ăn nhiều quá không tốt cho răng của em đâu."

"Nhưng mà em chỉ ăn một vài cái nữa thôi. Chị cho em đi, đi mà!" đứa nhỏ vẫn cứ tiếp tục đung đưa cánh tay Prim nài nỉ, vài đứa khác cũng chạy đến đòi thêm dù cho em đã khuyên thế nào đi nữa. Thật sự Prim hết cách rồi!

"Mấy đứa muốn ăn thêm kẹo có đúng không?" bỗng dưng Tu cất tiếng hỏi, có lẽ cô đã có thể tìm cách gỡ gạt cho em trước rắc rồi từ đám trẻ này. Nghe cô hỏi, đám trẻ gật đầu lia lịa và đồng thanh trả lời giống y như những gì cô dự tính.

"Vậy chị sẽ cho mấy đứa kẹo nếu như mấy đứa chịu ngồi xuống nghe chị kể chuyện." tuy rằng không hiểu Tu có ý định gì khi hứa như vậy với tụi nhỏ, nhưng Prim cũng đứng sang một bên xem. Mà tụi nhỏ cũng nghe lời răm rắp, ngồi im đằng trước mặt để nghe câu chuyện.

"Ngày xưa, lúc mà thần đầu voi Ganesha còn nhỏ, ngài rất thích ăn bánh kẹo. Ngài ăn nhiều đến mức bụng ngài phình to ra. Ăn xong, thần Ganesha lúc này mới cưỡi lên con chuột của mình đi chơi nhưng giữa đường bị vấp té. Cú ngã đó làm cho cái bụng lớn của Ganesha bị bể văng hết bánh kẹo ra ngoài và ngài phải nhặt chúng cho lại vào trong bụng. Nhìn thấy cảnh này, thần Mặt Trăng Chandra trên bầu trời đã cười lớn một trận khiến cho Ganesha tức giận lấy cái ngà của mình ném vào ông, từ đó Mặt Trăng bị khuyết đi một lỗ. Xong chuyện rồi, mấy đứa có còn muốn ăn kẹo nữa không?" đám trẻ nghe thế liền lắc đầu khiến Prim vô cùng bất ngờ còn Tu thì mỉm cười hài lòng.

"Sao chị nghĩ ra được cách này vậy? Bình thường em phải mất rất lâu mới có thể dỗ được bọn nó đấy."

"Chị chỉ vừa chợt nhớ ra câu chuyện này thôi chứ không biết từ đâu chị biết nó nữa. Và nó thì thích hợp cho tình huống này."

"Chị ơi vậy thần Ganesha là con trai hay con gái vậy?" một đứa trong đám chợt hỏi khiến Tu bật cười, trẻ con chúng ngây thơ và cũng có trí tò mò.

"Thần Ganesha tất nhiên là con trai rồi."

"Mà chị ơi, tại sao thần Ganesha lại có cái đầu voi vậy?" một bé trai nữa lại cất tiếng hỏi.

"Vậy có nữ thần không vậy chị ơi?" lần này thì là một bé gái hỏi cô.

"Đương nhiên là có nữ thần rồi. Mẹ của thần Ganesha là một trong ba nữ thần tối cao - nữ thần Parvati. Tương truyền thần Ganesha là do nữ thần Parvati nặn từ đất ra trong khi đang nghĩ đến thần Shiva, vì vậy Ganesha được xem là con của hai vị thần. Khi đó nữ thần Parvati phải đi tắm, dặn dò Ganesha canh giữ không cho ai được phép vào. Ganesha nghe lời, đứng canh gác ở cửa thì bất ngờ thần Shiva lúc này về đến. Bị ngăn cản không cho gặp vợ mình là nữ thần Parvati, thần Shiva phẫn nộ chặt đầu Ganesha bằng cây đinh ba. Biết chuyện nữ thần Parvati vô cùng giận dữ và để xoa dịu cơn giận của vợ mình, thần Shiva đã cho bò thần Nandi đi tìm đầu để gắn cho Ganesha. Và khi bò Nandi trở về đã đem theo một cái đầu của một con voi con, do đó mà thần Ganesha có cái đầu voi." đám trẻ bị cuốn hút, say sưa ngồi nghe cô kể về những câu chuyện từ thần thoại Hindu giáo. Từ chuyện thần Ganesha, cho đến chuyện thần Krishna đánh bại Kansa, thần Vishnu hóa thân thành Varaha cứu nữ thần Bhudevi. Mãi đến khi được nhắc rằng đã đến lúc nên về kẻo mẹ cha trông chờ, đám trẻ mới luyến tiếc chào tạm biệt rồi rời đi.

"Xem ra mấy đứa nhỏ rất là thích nghe chị kể chuyện đó."

Vài ngày trôi qua, tình trạng của Tonhon đã có chuyển biến tốt khi mưu đồ của kẻ gian đã sớm bị lật tẩy. Tuy nhiên họ vẫn còn chưa có nhiều manh mối về hung thủ thật sự đứng đằng sau, cũng không thể ép được y tá đó khai ra danh tính của kẻ  thủ ác khi gia đình của cô vẫn còn đang bị đe dọa. Cho đến hiện tại chỉ có thể chắc chắn rằng kẻ chủ mưu phải có thế lực lớn mạnh và sẽ là người có lợi nhất đối với cục diện chính trị bây giờ.

"Tình trạng của Tử tước Paithoon đã ổn, dự đoán không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, biết đâu ta có thể từ anh ta tìm ra được thêm manh mối."

[Jennis 🌈] Ngày mai Aryan xin nghỉ phép, cậu sang đón tớ vào buổi sáng có được không?

Bất chợt, màn hình điện thoại của Pun sáng lên. Cô vừa nhận được tin nhắn từ Jennis. Với thân phận con gái của Thủ tướng mà nói, Jennis hoàn toàn có thể tìm một người khác thay thế vai trò của Aryan một ngày. Bình thường khi ra ngoài, trừ xe riêng do Aryan lái thì Jennis còn được ngài Thủ tướng đặc biệt bố trí thêm nhiều vệ sĩ đi cùng trên những xe bảy chỗ, chọn một người trong đấy cũng không phải là vấn đề khi ai cũng được chính Thủ tướng tuyển chọn.

[PSK 🦈] Mình có thể sắp xếp. Nhưng không phải là cậu hoàn toàn có thể tìm người khác sao?

[Jennis 🌈] Trừ Aryan ra mình không tin tưởng ai khác trong số những vệ sĩ của ba mình sắp xếp cho.

[PSK 🦈] Cho nên mình mới có vinh hạnh làm vệ sĩ cho tiểu thư nhà Thủ tướng một ngày đúng không?

[Jennis 🌈] Mình làm gì dám trưng dụng người của cung điện, nhưng đấy là cậu tự nguyện đấy nhé.

[PSK 🦈] Mọi thứ nghe theo lời cậu vậy. Ngày mai mình sẽ đến đón cậu.

[Jennis 🌈] Vậy mình sẽ chờ.

"Đấy, tiểu thư lại cười tủm tỉm rồi. Cứ thế này thì dinh Thủ tướng sắp sửa lại có thêm chủ nhân mới cho xem." hai người làm trong lúc đang chăm sóc cây cảnh bố trí trong đại sảnh, thấy Jennis ngồi ở sofa đang mỉm cười trong khi đang dán mắt vào màn hình điện thoại. Một trong hai đã không nhịn được mà nói ra những gì mình nghĩ, dĩ nhiên vẫn sẽ cố không để cho Jennis nghe thấy.

"Sao lại có thêm chủ nhân, phải là mất đi mới đúng. Dù Thủ tướng cưng chiều con mình đến mấy thì con gái vẫn phải gả đi mà thôi."

"Cô cũng biết là Thủ tướng cưng chiều con gái của mình thế nào rồi đó, để con gái xa nhà thì đương nhiên ngài ấy không nỡ rồi. Với quyền lực của ngài ấy thì việc bắt ai đó ở rể không phải là vấn đề gì đâu, nếu không được nữa thì cùng lắm không gả nữa. Vả lại thời đại bây giờ, con gái đến tuổi đâu nhất thiết phải lấy chồng và cũng đâu nhất thiết phải ở nhà chồng sau khi kết hôn đâu."

"Hai người nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau chóng làm việc của mình cho xong đi." hai người họ mãi nói chuyện mà không để ý con trai của Thủ tướng cũng là em trai của Jennis đã đến và vừa cất tiếng mới đây. Thấy cậu chủ, mấy người họ cũng không dám lơ là nữa mà chú tâm vào công việc của mình. 

Aryan lúc này đã đến nơi đặt tro cốt trong chùa, trên tay là bó hoa cúc trắng. Đấy cũng là lý do mà hôm nay anh phải xin nghỉ phép một ngày, bởi vì việc phải đến đây hôm nay rất quan trọng với anh. Nhưng bất ngờ thay khi chẳng hề hẹn trước, Aryan khi đến đó liền thấy Neera cũng đang có mặt. Làn khói từ những nén hương bay lên, trên tay Neera cũng cầm hai bó hoa cúc trắng và đang được cô đặt trước hai hũ tro. Aryan có thể quan sát thấy được vẻ u buồn của Neera đang cúi gằm mặt, dù không lộ ra bất cứ biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi niềm riêng khó ai thấu hiểu.

"Tiểu thư Neera." Aryan khẽ cất tiếng gọi, nghe thấy anh Neera ngay lập tức ngẩn mặt lên quay sang nhìn anh. Thay vì tức giận khi thấy Aryan, Neera lại tỏ ra bình thản đến lạ.

"Ra là anh. Ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây à?"

"Tôi nghĩ là ai thì cũng thế thôi." Aryan lúc này đến ngồi bên cạnh Neera, nhìn những bông hoa cúc mà Neera đặt ở đấy. Có lẽ cũng như anh, hai người mà Neera đến viếng hôm nay vô cùng quan trọng đến mức cô phải dùng đến loài hoa mang ý nghĩa đặc biệt này.

"Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ nuôi tôi, chắc anh đã biết vụ án ấy rồi. Mọi năm tôi đều đến đây thăm họ...một mình. Đau khổ nhất đôi khi bắt nguồn từ những gì sâu đậm nhất, nếu không phải vì nặng tình thương yêu với họ tôi đã không đau lòng đến vậy. Tôi năm đó vui vì có thể tìm lại những người ruột thịt sau bao năm xa cách, nhưng lại đau lòng vì mất đi những người quan trọng và kể cả tôi bao năm nay đã phải chịu đựng di chứng của bi kịch đó đem lại."

"Tôi đã biết chuyện của cô, từ chị họ cô và tiểu thư Jennis. Ấn tượng lúc đầu, tôi thấy cô đanh đá và cũng không ngờ cô lại có quá khứ đau khổ như vậy."

"Ai nhìn tôi cũng thấy hình ảnh một cô tiểu thư đỏng đảnh, một đứa con gái bướng bỉnh, chảnh chọe, đành hanh, nói tóm lại là đủ thứ tính từ đáng ghét. Với điều đó tôi cũng sớm quen rồi. Nhớ năm đó khi thiên tai xảy đến, tôi lạc khỏi vòng tay ba mẹ, chính ba mẹ nuôi đã cứu tôi và yêu thương tôi như con của họ. Mạng sống của tôi cũng do mẹ nuôi cứu về, nhưng đổi lại thì họ..." Aryan để ý rằng lúc này khóe mắt của Neera có hơi đỏ, chẳng phải vì khói hương xộc vào mắt mà là bởi nỗi xúc động giờ đây đã dâng trào.

"Sự ra đi của họ không phải là lỗi của cô. Ít nhất thì bọn khốn đó đã phải chịu trách nhiệm cho cái chết của họ."

"Có lẽ tôi nên cảm thấy được an ủi chứ không thể gọi là thỏa mãn. So với đau đớn mà ba mẹ nuôi tôi phải chịu, chúng nhận lấy cái chết an nhàn hơn nhiều. Còn anh, hôm nay anh đến đây là để thăm ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro