Đợi + My daisy 21-26
[ Truyện Ngắn ] ĐỢI
Mấy ai dũng cảm để mà chờ đợi một Tình Yêu tưởng chừng như vô vọng..
Nhà anh nghèo, phải gọi là nghèo lắm. Nó cũng không biết phải nhìn nhận sự việc này như thế nào nữa. Chỉ biết rằng nó và anh yêu nhau….
Nó gặp anh vào một buổi chiều mưa tầm tả, không biết là số phận có sắp đặt gì hay không. Nhưng thật sự, tình yêu của nó cũng như thế, mệt mõi và đầy u buồn…..
Chiều nay, nó vừa ôn xong tiết toán ở lớp ôn thi, nó bảo mẹ đừng có đến đón nó, tự dưng hôm nay, nó không muốn nói chuyện với bất kì ai, nó muốn được một mình, lang thang trên con đường tấp nập, xô bồ của sài gòn..
Có lẽ nó sắp trưởng thành, cho nên đôi khi nó cũng có những suy nghĩ khác người, không có chuyện gì thì nó cũng cố mà làm ra có chuyện, đôi khi bâng quơ, suy nghĩ một mình, rồi cười, rồi khóc. Có phải nó đang trải qua thời kì sinh lý của tuổi vị thành niên hay không???........................
Có hôm nó đang cười nói vui vẽ lắm, bất chợt đứa bạn nó mở một khúc nhạc mang hơi hướm chia ly, thì mắt nó đột nhiên hoe hoe đỏ, tim đập từng hồi và nó cứ nghĩ rằng, nó chính là nhân vật chính của câu chuyện đó…
Nó dễ vui và cũng dễ buồn, lạ lắm, có phải nó sắp gặp phải chuyện gì???
Ầm!! tiếng sét đánh nghe chói tai, mưa giăng từ hồi, hạt mưa nặng trĩu..
Sài gòn, chiều tháng 6..có những cơn mưa vô tình. Bất chợt trút xuống, cứ như rằng, ông trời đang buồn, muốn trút nỗi buồn xuống trần giang, ai buồn thì càng buồn hơn…….là thế đó, giờ nó cũng đang buồn, lếch thếch tìm chổ trú mưa, nó cuối gằm, chạy thẳng một mạch vào cửa hàng gần đó….
Chỉ có một người con trai và nó..
Buồn! nó đeo headphone nghe một khúc nhạc cho đỡ phải suy nghĩ linh tinh, nó vặn volume hết cỡ, lâu lâu còn nhún nhảy, khiến ai đó bên cạnh phải mỉm cười……….
Mẹ nó gọi, nó không bắt máy, chỉ vội vã nhắn tin bảo rằng..” con ổn, con đang trú mưa, mẹ cứ ở nhà, đừng đón con nhé..”…
Bây giờ, nó mới quay sang nhìn lén anh, anh bình thường lắm, đứng yên một chỗ, lưng dựa vào tường, mắt nhắm nghiền lại,nhưng anh có cái nét gì đó lôi cuốn nó, lạnh lùng ư, có một chút, đẹp ư, cũng một chút, nhưng anh lại mang một nét buồn, một nỗi buồn xa xăm, một cách vô tư lự, nó nhìn anh chăm chú…
-Đừng nhìn nữa, kẻo rớt mắt ra bây giờ..
- Ơ! Có nhìn đâu?
- Vây ư! Hay là tôi lầm nhỉ??
Nó nghĩ thầm “ anh ta thật thiếu lịch sự, nói chuyện với nó một cách lạnh lùng, không chủ ngữ gì cả, cứ phang phang vào mặt nó”
- anh nói chuyện gì kì cục vậy?không chủ ngữ, vị ngữ gì cả??
- ơ! Cái con nhóc tì này? Hay hen! Anh nói chuyện như thế nào cũng cần nhóc phải chỉ hả
- tôi! Tôi đã 18 rồi đấy nhé. Anh đừng có mà 1 tiếng nhóc, hai tiếng nhóc như thế, không hay tí nào đâu..
- không nhóc thì là bé nhé, cô bé khó chịu.
- anh! Anh thật chẳng ra sao?
- Ok! Tôi là người như thế mà…
- Cái anh này!!! Đồ khó ưa………………………………………..
Nó tức giận, la oai oái, ở đâu lại chui ra cái tên vô duyên, không biết nói chuyện như thế này nhỉ, bực quá, nó quả thật muốn tát hắn một bạt tai cho bớt điên máu……………
Trời mưa! Mà chẳng thấy mát mẻ tí nào cả, chỉ thấy nóng nực và bực bội thôi, trời gần tối, nó cũng phải về nhà. Kẻo mẹ nó lại lo lắng…
Mưa cũng dần tạnh, xoay người nó nguýt anh một cái thật dài rồi 3 chân 4 cẳng chạy đi, không biết sao nhưng trong lòng nó lại thấy vui vì trả đũa được ai đó. Đã nói là nó khó hiểu như vậy mà……
- Dì Tám, mẹ con đâu rồi?
- Bà chủ đi ra ngoài với bạn rồi, cô ăn cơm không? Tôi dọn luôn thể.
- Dạ thôi! Con cũng không muốn ăn, ba con chưa về luôn à Dì.
- Ừ!
Nó biết, nhà nó giàu lắm, ba mẹ nó suốt ngày ở ngoài đường, nhà nó, chỉ có mình nó, được cưng chiều nhiều như thế nhưng mà nó không hư, học còn giỏi nữa.
Chán cảnh ăn cơm một mình, mà kì lạ, cứ hễ tới giờ ăn là ba mẹ nó lặn mất tăm, làm nó cũng cảm thấy chán chường.
Đôi lúc, nghe chúng bạn khoe về ba mẹ thế này thế kia, nó cũng tủi thân lắm, giàu thì được ích gì.. người ta thường bảo “ càng giàu càng sinh lắm tật”.. nó mệt mõi suy nghĩ, nó là thế, cái đầu thì bé tẹo mà suốt ngày nghĩ ngợi đủ thứ chuyện, bất chợt trong 1 phần kí ức, nó thấy hình ảnh của anh.
Tức quá, nó lăn qua lăn lại, đến nỗi cái gra giường Dì Tám xếp gọn ghẽ, cũng vì nó mà nhăn nhúm cả lên, bực bội, nó quăng gối, thú bông ầm ầm cả phòng.
- My! Con có chuyện gì hả
- Dạ không Dì ơi..
Tự nhiên lại nghĩ tới cái tên đó làm gì không biết nữa, chán thế cơ đấy, thôi phải lo ôn thi…
- Thiên nấu cháo cho mẹ chưa con?
- Dạ! con đang nấu nè ba..ba ăn cơm trước đi..
Không biết duyên số sắp đặt như thế nào? Lại để cho nó yêu anh, thật không hiểu nổi, ông trời đang trêu ngươi ư..
Mẹ nó bảo, nó không phải lo ôn gì hết, để mẹ lo cho đi du học, thế nhưng nó không chịu, ước mơ đậu trường kiến trúc là cả quá trình phấn đấu của nó.
Nó vẽ cũng đẹp, nhưng mà chưa đến nỗi ai nhìn vào cũng xuýt xoa, cũng cỡ như là, “umh! Cũng đẹp đấy”.. đấy, nó biết là như thế mà, không đẹp, người ta chỉ là an ủi nó thôi. Nó giấu ba mẹ nó thi Kiến Trúc, nhà nó ngay từ đầu đã hướng nó học kinh doanh, chán thế! Nó thầm nghĩ……
- My! Nhỏ Hạnh bạn thân nó gọi rõ to..
- Gì hả nàng?
- Tao biết một ông thầy dạy vẽ đẹp lắm, bảo đảm bao đậu cho mày luôn?
- Thật hả? già hay còn trẻ vậy mày..
- Cái con này? Là ông già, trẻ cho mày không lo học ah!!..đừng có tiếc đấy.
- Gớm, tao chỉ hỏi vậy thôi….
Lần mò theo địa chỉ, nó cũng kiếm được nhà thầy, nó bảo mẹ, nó đăng ký học thêm anh văn, mà thật sự thì, anh văn của nó khá giỏi, đành nói dối mẹ nó vậy, giờ học cũng full mất rồi, thôi đành học ban đêm, mẹ nó nhất quyết đưa nó đi, thế nhưng nó không chịu, để nó tự đi là được..
Hình như lớp cũng đông thì phải, nó thấy có 3, 4 người ngồi đợi,nó cứ nghĩ, chỉ học riêng mình nó chứ..
Đưa đôi mắt kiếm tìm, nó chẳng thấy ai có vẻ giống thầy giáo cả, chỉ thấy một người, quen lắm, nó lục lọi lại trí nhớ, bao nhiêu dây thần kinh nó cố gắng vận động hết. Rồi! nó cũng nhớ ra, là cái người trú mưa cùng nó hôm nọ, ái chà! Cũng đi học vẽ đấy ư, hức, nó càng nghĩ, nỗi ấm ức càng dâng trào.
- Tới giờ rồi, mấy em vào đi..
- Dạ..
Nó đang đeo phone, ngồi lắc lư, mắt nhắm nghiền, cũng chẳng để ý gì xung quanh cả.
- Bạn, tới giờ học rồi.
- Ai! Ai..
Nó la, chân tay quờ quạng linh tinh, giật mình, tính nó là thế mà…thì ra là cái tên đó..
Lẽo đẽo bước vào ghế ngồi, nó thấy ai cũng chăm chỉ phác họa, còn nó thì trố mắt nhìn.
Một phát hiện đáng ngờ, cái tên đó là thầy giáo, vậy mà nhỏ Hạnh lại bảo là ông thầy già lắm. Trời ạ, hết hứng vẽ..
Nó vào sau, nên thầy bảo nó vẽ mấy cái đơn giản, cơ bản trước, một hình, cứ phải vẽ đi vẽ lại cả trăm lần, nó không phục, nó bướng, buông bút, nó không vẽ nữa, ngồi nhìn đăm đăm..
- Này! Nếu em không chịu vẽ những cái cơ bản thì làm sao vẽ được cái khó hơn chứ.
- Mấy cái này tôi biết rồi, vẽ làm gì nữa..
- Ở đây thì phải chịu theo sự chỉ bảo của thầy, em không nên như thế..
- Anh..
- Cứ gọi tôi là thầy và xưng là em
Hình như nó là trò cười cho mấy đứa hay sao đó, ai cũng cười nó và nhìn nó bằng ánh mắt lạ thường, “mệt chết đi được, tại sao lại là anh ta cơ chứ..”
Về nhà, nó thấy mẹ nó ngồi một góc, ba nó thì không thấy đâu, chắc lại là cãi nhau. Lại nữa, nó thầm nghĩ, giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ, thử hỏi có ai muốn nghèo như nó không? Ai ai cũng bảo nó sướng, được cưng chiều, nhà lầu, xe hơi, đầy đủ hết..
Cho, nó cho tất mọi thứ đấy đấy, có ai muốn lấy thì cứ việc lấy, có phải giàu là vui đâu, đi chơi, mua gì dì Tám cũng dẫn nó đi. Mẹ nó, ba nó hết đi chỗ này đến chỗ khác, chẳng biết nó thế nào, mặc kệ, nó chán nản bỏ lên phòng, không phải là nó bỏ mặc mẹ nó, nhưng mà quen rồi, mẹ nó là thế không muốn nó quan tâm tới chuyện người lớn, có hỏi mẹ nó cũng nói dối. Đành thôi, để mẹ được yên tĩnh vậy..
Lên phòng nó gọi điện thoại chửi rủa nhỏ Hạnh……..thế là nó được dịp nghĩ tới cái tên đó. Nó biết anh tên Hoàng Thiên, còn làm gì như thế nào thì nó không biết, thôi kệ. không quan tâm nữa My nhé..
Chỉ còn hơn 3 tuần nữa là chuẩn bị thi Đại học rồi, nó lo lắng quá, nó cố gắng dồn hết tâm sức vào trường Kiến Trúc, có lẽ không ai hiểu được niềm đam mê lớn lao đó của nó. Nó muốn nó có thể thiết kế ra được một ngôi nhà hạnh phúc không chỉ cho nó mà cho cả mọi người, chỉ nghĩ tới đây thôi, nước mắt nó chực rơi, nóng hổi lăn trên gò má..
- Em không sao chứ
- Ơ ! dạ không có gì, thầy cho em về sớm được không?
- Unh! Không sao? Em về nghỉ đi.
Nó không biết vì sao nó lại như thế nữa, chỉ là cảm xúc mãnh liệt mà thôi, nó thích tản bộ, gió trời lồng lộng, thích, thật thích, ước gì nó là một cô bé vô tư, không u phiền lo nghĩ. Mãi đi, nó không biết vì sao nó lại quay về lại cái lớp học vẽ đó, không hiểu tại sao, lớp lại về sớm nửa tiếng, nó đứng đấy thấy anh đang dắt xe ra, là chiếc xe đạp. Nó nhìn anh, anh nhìn nó, 2 cặp mắt giao nhau, có lẽ anh đang thầm hỏi “ tại sao nó lại ở đây, đáng lẽ nó đã phải ở nhà rồi”.
- sao em chưa về?
- Dạ..em
Nó ngập ngừng, nói không ra câu, tự dưng nó khóc, nó không kiềm nổi mình, phải chăng, nó muốn được che chở, được an ủi từ anh..nhìn nó khóc, anh cuống quýt hẳn lên, bảo nó nín mà nó cứ khóc to hơn, anh bảo lên xe anh đèo về………
Trước giờ, nó chưa đi xe đạp, nó không biết đi, mẹ nó cũng không cho nó đi với chúng bạn, loay hoay mãi, nó cũng ngồi yên vị được trên xe.
Nó bảo, nó muốn đi dạo, thế nhưng anh không chịu, bảo trễ rồi, để anh đưa nó về.
Lưng anh to lắm, nó muốn được ôm, được dựa vào lưng anh, không còn cảm giác ghét nữa, mà là nó thấy xao động. Khóe mắt nó đã hoen nước, anh tuy cũng muốn an ủi, nhưng không biết phải nói thế nào, anh sợ nó sẽ nghĩ anh nhiều chuyện, không đáng quan tâm. Thôi anh đành im lặng, chở nó đi mấy đoạn đường, qua mấy con phố, từng dãy nhà cao tầng hiện ra trước mặt, đây là nơi mà anh từng ao ước có được mỗi khi đi ngang, nhà nghèo, anh cũng đành chịu thôi, có thay đổi cũng chẳng được. Từng căn biệt thự trải dài trước mắt, anh như mê hồn, có lẽ anh không thể có được….. còn nó thì, muốn sống trong một căn nhà nhỏ đầy ấm cúng, có tiếng cười nói vui vẽ của ba mẹ nó, mệt mõi quá, nó gục vào lưng anh mà ngủ, anh im lặng, đạp từng bước thật chậm, để nó có thể ngủ say không giật mình.
Anh không biết địa chỉ nhà nó, đi cứ đi, anh chở nó vòng vòng con đường này, anh muốn nó được yên giấc.
Điện thoại nó reo, chợt tỉnh dậy, là mẹ nó. Nó thấy hơi ngại ngùng vì nãy giờ nó dựa vào lưng anh, nhưng quả thật rất ấm áp..
- Em dậy rồi à?
- Dạ..
- Đưa địa chỉ nhà đây? Anh đưa về…
Ngồi sau xe anh, nó cảm tưởng lại khoảng thời gian ấm áp lúc nãy, miệng nhoẻn cười. Nhà nó, ở cuối con đường, to lắm, anh thấy còn phải choáng ngợp, thì ra nó là con nhà giàu, là một cô tiểu thư, anh nghĩ, có lẽ anh không nên dây dưa với nó, anh dừng lại, đợi nó xuống xe rồi chạy một mạch về nhà, nó chưa kịp cảm ơn anh, mà cũng chẳng hiều chuyện gì xảy ra..
Nó vẫn đến lớp học vẽ đều đặn, càng ngày nó càng thích anh hơn, giờ đây, hình ảnh của anh đã yên vị trong trái tim của nó..
Ở lớp, cũng có nhiều đứa mến anh lắm, nó ghen đấy, nhưng cứ thích làm màu. Tỏ ra ta đây không thèm để ý tới…………
Lận đận mãi nó mới năn nỉ được con bạn ngồi cạnh xin được số điện thoại của anh. Tối đó, nó hăm hở nhắn tin.
10 phút trôi qua, nó vẫn ngóng cái điện thoại, 20 phút, cả 1 tiếng, vẫn chưa thấy anh hồi âm. Có lẽ, anh bận hoặc là không muốn nói chuyện với nó. Đợi mãi, đợi mãi, cuối ngày anh mới trả lời lại. Hồi đó nó chưa biết, quen anh rồi nó mới biết rằng, anh bận đi làm thêm, sau giờ dạy vẽ…
- My hả? xin lỗi vì giờ này thầy mới trả lời được.. thế nhưng! Tin nhắn của anh, sáng mai nó mới đọc được, nó ngủ quên trong nỗi chờ đợi, nhưng nó vẫn vui vì anh vẫn biết tới nó..
Bức tranh vẽ My vẫn còn dang dở, cặp mắt to tròn, khuôn mặt xin xắn, và cả lúm đồng tiền hay hay nữa, không hiểu sao trong tâm trí của Thiên, hình ảnh của My luôn hiện hữu, có chăng anh thích My, dẹp đi cái suy nghĩ ấy, anh không xứng với my, anh nghèo, anh không có gì để có thể nói yêu My..
My và Thiên là hai người của hai thế giới khác nhau, sự phân cách giàu nghèo, tuy rằng không ai nói gì cả nhưng trong tâm họ luôn hiểu.
Cũng tới ngày thi Đại học, nó lo lắng lắm, cứ lo ngây ngấy ba mẹ nó phát hiện ra, ngày nó đi thi trường Kiến Trúc, nó phải cầu cứu anh đèo nó đi, chiếc xe đạp cộc cạch chắc không thể đưa nó đi được, anh phải mượn xe thằng bạn, chạy một quãng đường dài giữa trưa hè nắng gắt, lo lắng, đứng đợi nó ngoài phòng thi. Mồ hôi anh chảy đầm đìa..
Nhìn thấy nó ra, anh mới thôi lo, nó cười toe toét giữa nắng chiều tà, nó xinh lắm, đôi lúm đồng tiền cứ nhảy nhót trước mắt anh, nhìn nó cười mà lòng anh cũng vui lây..
- Thi được không?
- Dạ! cũng được anh, em vui quá à..
- Thấy em cười toe là anh biết rồi.
- Hi hi! Anh đợi em chắc mệt lắm ha! Còn nửa tiếng nửa anh phải đi làm rồi kìa?
Nó lo lắng bảo, cũng tại nó mà khiến anh chạy đôn chạy đáo, lo mọi thứ, nó thương anh, phải rồi thương ở đây không phải là thương hại mà là yêu thương giữa nam và nữ.
Trời về chiều, lòng nhẹ như gió thoảng……………………………
Mẹ nó bảo, ba nó có bồ ở ngoài, nó không tin nổi, ba nó thương nó lắm, rất chuẩn mực nữa, nó không tin, nó la lên chạy khỏi nhà, nước mắt nó tuôn rơi, từng gọt nước mặn chát nơi đầu môi. Nó khóc..
Ngồi gục đầu nơi ghế đá, nó gọi anh, tiếng chuông điện thoại đổ dài, nó biết anh bận, không trả lời được, thế nhưng nó vẫn gọi, nó bắt đầu nhắn tin, nhiều lắm, nó không biết nó đã gửi cho anh bao nhiêu tin nữa……
Khóc, nó khóc mãi, chợt thấy ấm nơi bờ vai, ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn lên, là anh
Anh phải bỏ cả công việc làm dở để chạy đến tìm nó, công viên này, là nơi anh hay kể với nó, anh hay vẽ ngoại cảnh và chân dung cho khách tại đây…nhìn nó anh không khỏi buồn bã thay, anh ôm nó vào lòng mà vỗ về, không cần biết nó buồn chuyện gì, miễn sao nó đừng khóc nữa là được, anh an ủi nó, anh lau nước mắt nó từng hồi..
Nó cứ khóc, anh cũng chẳng biết làm sao cả??
- Đừng khóc nữa em! Anh buồn lắm đó..
- Anh biết không? Ba em có bồ, em ghét ba, không ngờ là ba lại lừa dối mẹ con em, em cứ nghĩ ba em chuẩn mức lắm, em thật sự thất vọng..hu hu..
Càng nói nó càng khóc to hơn, anh vỗ về nó, khuyên nó đủ điều, nó mệt mõi thôi khóc, cứ thút thít trong lòng anh, ước gì, anh cứ mãi bên nó như thế này…….
Bảo nó ngồi đó, anh chạy nhanh qua đường mua hủ kem, móc hết túi anh cũng chỉ còn hai mấy ngàn, đủ mua hộp kem vani mà nó thích ăn. Anh thật thất vọng về mình, anh không đủ khả năng che chở nó..
Đưa hủ kem lạnh cho nó, bảo nó ăn đi cho đỡ buồn, nó không ăn, cứ để đó……….vẫn khóc.
- Anh đưa em về nhé.
- Không. Em không muốn về đâu..
- Ngoan nào.. về ngủ một giấc nhé..rồi mai lại quên thôi, nghe lời anh đi nào
Anh đưa nó về, dựa vào lưng anh mà ngủ, nó bảo nó đã thôi khóc, thế nhưng lưng anh lại nóng hổi vì những giọt nước mắt lăn vội của nó…………………
Về nhà, nó thấy mẹ ngồi đó bất động, làm sao đây, nó ngại ngùng ngồi cạnh mẹ.
- Con xin lỗi.
- Mẹ lo quá, con không sao chứ..
- Dạ!
Nó nằm trong phòng, căn phòng tối, tựa như tâm trạng nó vậy, u ám.. anh nhắn tin an ủi nó, nó vui nhưng cũng không bớt buồn là mấy….
Trời sáng, nó biết, cả đêm nó cứ trằn trọc, không ngủ được, điện thoại tới, là của anh..
- Dậy chưa em?
- Rồi anh! Nó cười gượng
- Em ăn gì chưa? Có còn buồn không vậy?
- Em đang ăn kem nè, hủ kem hôm qua anh cho đấy
- Trời! sáng sớm mà ăn kem, bỏ ngay………
Nghe anh la, nó cười toe toét, giọng cười của nó vang rõ trong điện thoại, anh thấy nhẹ nhõm…
Yêu anh! Nó đã yêu anh..biết rằng tình yêu này là khó thành, thế nhưng nó vẫn yêu…
- Anh! Em đậu Kiến Trúc rồi..
- Vậy ư! Chúc mừng em nhé..
Nhận giấy báo trúng tuyển, nó không khỏi vui sướng, mừng trong lòng, thế nhưng nó sợ ba mẹ nó biết, nó giấu nhẹm đi, chỉ nói với anh..
- Tại sao con thi Kiến Trúc mà không nói với mẹ chứ
- Tại con sợ mẹ không cho
- Không sao! Con thích cái gì cũng được mà…
Nghe mẹ nói vậy nó vui lắm, nó cũng chưa kịp báo với ba, nó biết ba nó bây giờ đang dành tình cảm cho người khác, chắc là, không đoái hoài gì đến nó đâu..
Tháng 9, là tháng đầy ắp kĩ niệm, anh với nó chính thức đến với nhau, tuy là sợ tình yêu sẽ sớm lụi tàn, nhưng nó tin vào anh và nó sẽ không dễ dàng gì từ bỏ….
Anh kể nhà anh nghèo lắm, còn hai đứa nhỏ nữa, mẹ anh bán xôi còn ba thì chạy xe thuê, chở hàng cho người ta. Từ nhỏ anh đã biết tự lập, nuôi sống bản thân. Tuy là thế, nhưng anh có lòng tự trọng cao lắm, nó giúp đỡ nhưng anh từ chối cả, anh hứa sẽ phấn đấu, cố gắng cho nó được hạnh phúc.
Mẹ nó biết chuyện, ra sức ngăn cấm, tình yêu này sẽ không thành, làm sao một đứa như nó lại yêu cái người nghèo khổ được……
- Con thôi ngay cái kiểu yêu đương đó đi
- Mẹ à! Nghèo thì sao? Anh ấy tốt, chẳng có tội tình gì cả
- Câm miệng, đi lên phòng ngay…………
Ba nó cũng biết, hai người cấm tiệt nó trong phòng, điện thoại cũng thu, đi học có người đưa rước, cách duy nhứt là viết thư, nhờ Dì Tám gửi hộ…………………………..
- Tôi mong anh đừng bám theo con gái tôi nữa
- Da! Con yêu My là thật lòng, không có chuyện gọi là lợi dụng..
- Cậu lớn, có ăn học cũng nên hiểu hoàn cảnh đôi bên, nếu không thì đừng trách ta nặng tay
Ba nó đã nói chuyện rõ ràng với anh, anh biết thế nào cũng xảy ra chuyện này, thế nhưng lòng tự trọng của anh đã bị dẫm đạp, yêu! Anh đáng ra không nên yêu!......................
“ gửi anh!
Dù có chuyện gì? Anh cũng ở bên em chứ, em nhớ anh, nhớ rất nhiều, từng ngày trôi qua, cứ như là địa ngục.. nhớ và yêu anh..”
Đọc thư của My, chỉ vỏn vẹn vài chữ, thế nhưng anh biết nó yêu anh nhiều như thế nào.
Nó mong manh và yếu đuối, nó cần Thiên! Người mà nó yêu quý…
“ gửi em..
Cô bé mít ướt của anh à! Khi mà lá thư này đến tay em, thì anh mong rằng, em vẫn vui sống, vẫn biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào, cố gắng để quên em đi, nhưng anh không thể làm được. Nhưng My ah! Cuộc sống mà, dù anh biết em không nghĩ gì? Nhưng mà! Anh là đàn ông, anh không muốn bị mang tiếng là lợi dụng em thế này, có lẽ anh đang là trở ngại cho tương lai của em, anh xin lỗi! em hãy quên anh đi được không? Anh biết điều này rất khó, thế nhưng…………………….anh tin em sẽ làm được..”
Nó khóc, khóc rất nhiều, mẹ nó thương nó, nhưng cũng mong nó được vui vẽ. Mấy ngày nay nó cũng chẳng thiết ăn uống, nó nhớ anh, tim nó nhói lên từng hồi…..
1 tháng, tin tức về anh đã biệt tăm…………
3 tháng, nó biết anh đang dạy vẽ tại một trung tâm
Tháng thứ 5
- My này! Con thật sự là muốn bên cạnh thằng Thiên chứ…nhắc tới tên anh, mắt nó ngấn nước…
- Sao mẹ lại hỏi vậy?
- Mẹ thấy rằng, không nên bắt ép con quá. Thật sự hồi đó, nhà bà ngoại cũng nghèo lắm, có tí nhan sắc,mẹ được nhiều người theo đuổi, có một người mẹ yêu, nhưng mẹ lại bỏ đi theo ba con, mẹ muốn sống một cuộc sống giàu có, thế nhưng mẹ đã lầm..giàu! thì cũng vậy thôi, ba con đó, hết người này rồi người kia, mẹ cũng đành chịu mà thuận theo……………………..
Nó ôm mẹ khóc nức nở, mẹ nó bảo, nó hãy tự mình đi kiếm hạnh phúc, còn ba nó hãy để mẹ nó khuyên nhủ…………….
Mưa! Mưa to quá..nó chạy thật nhanh đến nhà anh, ôm anh thật chặt, nó khóc, anh bất ngờ, nhưng không muốn rời ra, để nó ôm………
- Ngốc! Sao mưa thế này mà chạy qua đây?
- Em..em nhớ anh lắm huhu…
- Anh.. anh cũng vậy..
Mưa to quá, ông trời đang khóc cùng nó, anh cũng thế, nhiều lần nhớ nó mà cứ dặn lòng quên đi, âm thầm theo dõi từng bước chân của nó, sống mũi cay cay, anh thấy nhói ở ngực……………..
Tháng 6, cái tháng mà nó gặp anh………………………………………………
- Em chỉ đi có 5 năm năm thôi..anh đợi em được không
- ừ! Đừng khóc nữa, anh đợi, ngoan nào???
Nó phải thuận theo ý ba là đi du học, 5 năm khoản thời gian quá dài cho một thử thách, không biết có đủ kiên nhẫn để đợi hay không??.............
Nhìn chiếc phi cơ bay thẳng lên bầu trời, anh rơi, từng giọt nước mắt bay theo gió. Nó cũng thế, khóc, “ anh đợi em nhé”
“ ừ! Anh sẽ đợi
Tháng đầu tiên khi My đi, Thiên nhớ nó quá mà cũng chẳng biết phải làm như thế nào cả. Nhà Thiên thì kiếm đâu ra cái máy tính để ngày ngày check mail với nó đây, chỉ còn cách viết thư, gửi đi đường dài, mà một lá thư thì cả tháng mới nhận được..
3 tháng tới, nó cũng nhớ anh quá, chẳng biết phải liên lạc bằng cách nào cả. May sao anh cũng biết cách, cứ khoảng 11h đêm là anh ra tiệm net để chat vioce với My..Múi giờ khác nhau nên lâu lâu cũng chỉ để lại được tin nhắn, đọc tin nhắn của nhau mà nước mắt cứ tuôn rơi..
My bận học, anh bận làm, thời gian cứ xoành xoạch trôi đi...
1 năm cũng trôi qua, đúng ngày nó và anh quen nhau..
11h đêm tại Việt Nam
- em đang làm gì đó cô bé
- em đang trên trường anh ah..còn nửa tiếng nửa là em vào tiết rồi, anh khỏe không?
- Anh khỏe chứ, nhớ em quá..
- Em cũng vậy.............
"Này tới giờ đóng cửa rồi, nhanh lên đi".. " dạ đợi con chút"
- My ơi! em ráng giữ gìn sức khỏe nha...anh đợi
Đầu dây bên kia như im lặng, tiếng của anh vỡ vụn trong tâm trí nó. Mới có 1 năm mà nỗi nhớ cứ da diết như thế này, làm sao mà trụ nổi....
Lang thang trên con đường vắng, Thiên mệt nhoài suy nghĩ vẩn vơ, còn 4 năm nữa, có dài lắm không? làm sao mà đợi nổi đây, trong phút chốc anh dường như muốn bỏ cuộc.............................
- Thiên! hôm nay sinh nhật cậu, có tổ chức gì không?...Lâm, bạn thân của anh hồ hởi hỏi
- Chắc là không? chiều nay tao bận làm rồi..
- Thôi! lâu lâu làm một bữa đi mà, tụi tao chuẩn bị hết rồi.
- Ừ! thôi cũng được
22h làm xong, anh cùng lũ bạn tụ tập tại một quán nhậu ven đường, ngồi mãi mê, uống không biết bao nhiêu là bia, anh như choáng váng, say liệm đi......
23h30...
Đợi hoài, đợi mãi mà chẳng thấy anh online, nó như muốn khóc, còn vài phút nữa là vào tiết, nó cứ nán lại chờ, chờ hoài cái nick không sáng. Đành thôi, nó out và để lại dòng tin nhắn trách móc..
Vô tình, anh với nó đã tạo cho mình một khoảng cách....
Đợi....................................................................................
Năm thứ 3.. anh được nhận làm quản lý một phòng tranh, giờ đây anh có thể trang trải cho gia đình....
Anh còn nhận dạy vẽ cho một cô bé, chắc cũng khoảng cỡ nó..
có vẻ cô bé ấy rất thích anh, luôn cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận, mà anh thì vẫn còn vướng lòng với nó, anh tuyệt nhiên không phải là kẻ phản bội.. Một chiều mùa đông..
Sài Gòn, mùa đông vẫn nóng như thường, thế nhưng lòng anh rất lạnh, anh nhớ nó..
Ở bên ấy, nó cũng nhớ anh, lâu lâu lại lấy ảnh của anh ra xem, nó lại khóc, 2 con người cách nhau nửa vòng Trái Đất, xa rất xa nhưng trái tim họ luôn hướng về nhau, có thể rất gần, cảm nhận được hơi ấm của nhau...
Buổi tối sai lầm của năm thứ 3...
- Tối nay là sinh nhật em, thầy nhớ tới nhé..
-Chắc không được đâu em, thầy bận rồi...
- Thầy không tới, em giận đó, chỉ là tới một xíu cho em vui thôi mà thầy...
Anh cũng chẳng biết phải làm sao cả, anh năn nỉ thằng Lâm đi theo mà nó cứ từ chối. Anh đành phải tự mình đến đó..
Vào nhà cô bé đó, Thiên thấy còn có vài đứa bạn nữa, anh cũng ngại quá, thôi đành tặng quà cho Quyên rồi về, hôm nay anh không muốn lại thất hẹn với My..
- A! thầy vào nhà đi
-Thầy về đây, em nhận quà thầy vui rồi, thầy còn có việc bận
- Vậy thầy uống ly rựu chúc mừng cho em nhé...
Anh không biết uống rựu, mà con bé nó không chịu đưa ly bia cho anh, cứ nằng nặc bảo anh uống hết ly rựu này, không hiểu sao tụi bạn của nó cứ bảo anh nốc cho hết, đành thôi rồi về, anh nốc hết cả ly rựu............
vị đắng len lõi nơi đầu lưỡi, sau đó là dịu ngọt hẳn, người anh như tê dại, phút chốc anh cảm thấy choáng váng, Quyên bảo anh nằm nghỉ tí để kêu anh Lâm lên chở thầy về...
Anh mệt mõi, nằm trên ghế sofa.. và chìm hẳn trong cơn mê...........................
Tỉnh dậy sau giấc ngủ say, anh vẫn còn mệt mõi, mở mắt trong sự kinh nhạc, mọi thứ cứ như đổ ầm trước mắt anh, căn phòng lạ lẫm, cơ thể anh trần như nhộng, còn có ai đó đang ôm anh, là Quyên..... cả 2 đều...
Anh hoảng loạng, sợ hãi, vội vã lục lại tất cả mọi chuyện xảy ra, thế nhưng anh vẫn không nhớ ra được......................
- Thầy dậy rồi à
- Em..em đang làm cái gì vậy? chuyện này là sao?
- Em..em không biết thầy ơi..
Tại sao anh lại nằm trong phòng của Quyên, khi mà hôm qua anh nhớ mình chỉ dựa lưng ở ghế sofa một tí, phải làm sao đây..
Nó, đợi anh onl mà cũng chẳng thấy đâu, nick anh vẫn không sáng, vẫn không có tin nhắn nào cả.....nó giận anh thật rồi, nó ghét anh...
Giờ đây anh phải nói như thế nào với My và trách nhiệm ra sao với Quyên, đầu óc anh rối như tơ vò, thất hẹn, đã 2 lần anh thất hẹn với nó, anh đã phản bội nó, anh không can đảm đối diện với nó nữa rồi....
Vội vã mở hộp mail.. anh thấy My gửi cho anh mấy cái mail lận, vậy mà anh lại....................
" gửi anh...
đợi anh rất lâu, không biết anh có bận chuyện gì hay không? em không biết phải như thế nào nữa, thời gian qua, em biết là chúng mình đã phải cố gắng rất nhiều. Có quá nhiều chuyện xảy ra giữa hai đứa, có những thứ vụn vặt có thể gây ra những chuyện lớn, em nhớ anh, hằng ngày đợi anh onl mà tim em vui khi thấy nick anh sáng, lo lắng bồn chồn cỡ nào khi đợi mãi mà chẳng thấy anh đâu, em lo sợ mình không đủ kiên nhẫn để đợi chờ, em yêu anh, tuy không muốn mất anh, nhưng em không thể bảo anh thôi đợi, có phải em ích kỉ lắm không anh??.. em luôn tin tưởng anh, nếu như anh không thể được nữa thì hãy nói với em nhé, em hiểu mà... Luôn yêu anh!! "
Nước mắt Thiên chảy dài, có lẽ anh đã khiến My đau khổ rồi, anh mệt mõi kéo lê bước chân. Anh không biết là anh có phải là thằng đàn ông tốt hay không?
Hẹn gặp Quyên nói rõ mọi chuyện, có lẽ anh nên dứt khoát, anh mong muốn Quyên hãy buông tha cho anh, Anh yêu My và không muốn khiến My thất vọng, có lúc anh còn phải cầu xin Quyên, nhìn những giọt nước mắt chảy trên gò mà sạm nắng của anh... Nó khiến Quyên thôi cái monng muốn chiếm hữu anh, Quyên tuy là thích anh, thế nhưng chỉ là cảm giác muốn chiếm đoạt mà thôi...Lặng thầm cảm ơn Quyên, anh như tự nhủ với mình, phải tiếp tục cố gắng để đợi My.
Nắng chiều sang, đứng đợi chiếc lá rơi, lòng anh lại nhẹ nhõm thêm phần nào.. Thời gian ơi! xin hãy trôi thật nhanh...
Năm thứ 5.....
Anh làm quản lý cho một phòng tranh lớn ở trung tâm thành phố, anh vì nó mà phấn đấu, bao nhiêu người theo thế mà anh vẫn đợi, mọi người bảo anh ngốc, nhưng anh mặc kệ, ngốc cũng có tình yêu của kẻ ngốc…
- Quản lý! Có người muốn mua bức tranh “ Em” của ngài..
- Bảo là không bán..
Anh chợt khựng lại, có phải, lục lọi lại tâm trí, nhưng đầu óc anh lại trống rỗng, trái tim đập liên tục từng hồi, có phải là………………
5 năm, từng ngày từng giờ trôi qua, anh vẫn đợi, mỗi lần thời gian trôi là nỗi nhớ của anh lại nhiều thêm…………
- không bán thì tôi dẹp cửa hàng này đấy..
- Ơ!
Là My, không lẫn đi đâu được, em khác quá, nhìn trưởng thành hơn xưa? Nhưng 2 lúm đồng tiền vẫn nhảy nhót như ngày nào??
Nước mắt anh rơi, vội ôm anh vào lòng, My cũng nghẹn đắng nơi cổ họng…….
Nó thầm nói khẽ bê tai anh “ em về rồi”..” Ừ! Anh biết mà..anh nhớ em”
“ em cũng thế, cám ơn anh vì đã đợi em..”
“ngốc ah.. về với anh là anh vui rồi..”
Đợi! có ai can đảm đợi như anh với nó, 5 năm, khoản thời gian dài đăng đẳng, bao nhiêu nước mắt, nỗi nhớ đong sao cho đầy….có khi anh và nó đều mệt mõi muốn buông xuôi, thế nhưng nghĩ tới khoản thời gian bên nhau sau này, thì lại có thêm niềm tin để mà đợi…..
- vậy có bán cho em không?
- không bán đâu
- em dỗi rồi đấy nhé..kệ anh luôn………..
- Ơ! Anh không bán chỉ Tặng thôi..hì hì….
Nắng đã tắt, nhưng lại vương bóng của một đôi tình nhân, đang trao nhau một nụ hôn dài bù đắp cho 5 năm xa cách..
MY DAISY
Ngày hôm qua...đã từng - My Daisy (Chap 21)
Ghế sô-pha nhà chị khá êm lại to nên nó nhanh chóng lấy được giấc ngủ rất say đến nổi bình minh lên tận ngọn cây bên ngoài cửa sổ, nắng chiếu vào phòng nó mới mở mắt ra. Không phải ở Đà Lạt nhưng căn phòng vẫn se lạnh vì máy điều hòa, đêm qua nó bật điều hòa hơi nhỏ nên lạnh đúng rồi. Chỉ cảm thấy lạnh ở mặt thôi chứ cả người nó đang được đắp một chiếc mền bông màu trắng, đầu nó được ai đó đặt vào chiếc gối êm ái…Nó mĩm cười giở mền lên, chị nữ hoàng của nó đang ngồi cuộn mình dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành. Đã bắt đầu nhận ra thói quen yêu thương thứ hai của chị dành cho nó sau cái món caffe son môi, hơi muộn những vẫn nhận ra...mỗi sáng ngủ dậy luôn nhìn thấy chị ngồi ngủ với nó bên chiếc ghế sô-pha tuy nhiên nó vẫn chưa biết chị thường thức dậy lúc nào và trèo xuống giường ngủ mới nó nửa, có lẽ sau này phải rình mới được.
Nhẹ nhàng rút người ra khỏi mền vòng tay dừng hết sức bê nguyên người chị cùng chiếc mền từ từ đi lại đặt lên giường, chị ngủ say lắm hoặc có thể giả vờ ngủ say nên chỉ phản ứng lại nó bằng cách cuộn mình trên giường nằm im ngủ, nó tăng nhiệt độ máy điều hòa lên rồi mới đứng dậy đi vào WC rửa mặt cho tỉnh ngủ. WC khá rộng, toàn là kính, mọi vật dụng trong WC cũng toàn màu trắng tinh. Trên kệ linh tinh những sữa tắm, dầu gội, nước hoa, khăn…ngồi đếm chắc cũng không dưới cả trăm món. Lục lục, mãi chẳng thấy bàn chải đánh răng nào khác ngoài cái bàn chải màu trắng khá ngộ gắn trên tường nó đành tắc lưỡi sai đại cái bàn chải này, của chị thì kệ chị bửa ngủ nhà nó chị cũng ngang nhiên sài bàn chải của nó kia mà, người đẹp vậy chắc bảo đảm an toàn vệ sinh răng miệng 100% mà nhỉ. Đánh răng rửa mặt xong nó cầm cái chai màu xanh xanh mất sạch nhãn hiệu bên ngoài, chỉ có một cái hình hoa cúc nhỏ nhỏ dán trên nắp chai, nhà nó cũng có một chai nên nó đoán là nước súc miệng Listerin đây mà. Đề phòng trúng độc nó mở nắp hít hít mấy cái cho chắn ăn rồi mới dám ngậm một họng. Sáng sớm ngậm cái nước này cai muốn nhũn não, mà lỡ ngậm rồi thành ra đành ráng chịu đựng phùng mang trợn má sục qua sục lại cho sạch miệng vậy. Ngậm cái này phải ngậm 2-3 phút đứng không hoài cũng chán nên nó tính vừa ngậm vừa đi ra ngắm phòng chị chút vô nhổ ra cũng được. Mới quay lưng bước được một chân ra khỏi phòng thì nguyên con ma trắng tinh đầu tóc bù xù bù xòa đâu nhảy ra trước mặt la thẳng vào mặt nó:
- AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Nó thề là tim nó thiếu điều muốn nhảy khỏi lồng ngực, mắt trợn trắng phun hết toàn bộ những gì ngậm trong miệng vô mặt con ma trước mặt (cái này là hết hồn phun thiệt chứ hổng có cố ý), chẳng những vậy nó còn trượt chân té cái bịch ra phía sau, cũng may võ công cao kịp chống tay chứ không là chấn thương sọ não theo con ma đi chầu diêm dương rồi. Phần con ma sau khi lãnh toàn bộ listerin thần chưởng à nhầm thần phun của nó xong đứng im lè lè lưỡi nhẹ nhẹ ra nếm thử xem nước gì, từ từ cái mặt con ma xụ xuống cái mỏ chu ra la làng thiếu điều muốn nổ cái phòng.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Nó vừa kịp hoàn hồn đưa tay dụi mắt từ từ ngồi dậy…Mặt nó tái mét, tim đập trở lại trên cả mức bình thường, mắt mở tối đa…nhận ra con ma đó là ai rồi, nó lùi lại vì sát khí đằng đằng từ con ma nữ hoàng. Thôi xong, xuân này con không về rồi phụ huynh ơi @@...Lùi sát tường, hết đường chạy, biết phận mình nó vội giơ một tay lên đầu một tay xoe ra đưa về phía chị.
- Ê…ê…đứng im đó nha…đừng đừng có qua đây nha…
- Nhoxxxxxxxxx connnnnnnnnn đáng chếttttttttttttt
Chị nghiến răng, gương mặt đầy sát khí, tay lăm lăm cái mền bông tiến lại về phía nó.
- Hổng cố ý nha…tại tại….
- Tại cái đầu nhox aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Ê…ê bình tĩnh…đừng có làm bậy….nhox la….aaaaaaaaaaa…ặc ặc…àng….ứu…ui….ứu….ết…ết..ui….aaaaa!!!!
Chưa kịp nói hết câu chị của nó tàn nhẫn quăng cái mền to đùng vô nó rồi nhàu vô đấy nó té cái bịch trọn lỏn vô bồn tắm, chẳng biết chị làm gì…nó chỉ nó là trong vài giây đã bị chị leo lên người khống chế hoàn toàn, mặt mũi tối sầm nó hết đường chống đỡ trước toàn là ngắt nhéo, bóp cổ, cú đầu của chị.
- AAAA cho chết nè….dám phun nước vô mặt ta…cho nhà ngươi chết luôn…hừ hừ….nhox con đáng chết…huhu (nghe tiếng ma hu hu thiệt)
Chả biết nghe đứng chị nói vậy không, chỉ thấy trời đất tối sầm, đau chảy cả nước mắt. Thân này há chôn xác nơi WC lạnh lẽo hoang vu này sao phụ huynh ơi hix hix…Sau phút đầu tối sầm, nó cũng thấy được ánh mặt trời…giẫy dụa một hổi nó thọt được tay, rồi chân, rồi đầy đủ tứ chi ra khỏi cái mền…
- Phản conggggggggggggggggggggggggg!
Nó hét lên dùng hai tay chọt liên liến vô eo chị, hiểu quả tức thì, chị vội rụt tay lại chống đỡ cười ngặt nghẽo.
- Hihi…trời ơi…nhột nhột…bỏ chị ra…hihi
Ngay lập tức nó vùng dậy đẩy chị té khỏi người nó ngồi dậy tay đè tay chị, tay chọt hết công xuất vô eo
- Zá zà… coi ai chết biết liền!
- Haha…tránh ra…bỏ chị ra…đồ nhox con…hihi..bỏ người ta ra…bớ người ta….hihi
- Bớ thoải mái…hehe…
- Đáng ghét..hihi nhột mà…nhox con đáng chết…hihi chết…chị….
Chị cũng không chịu kém chống cự một cách quyết liệt, ngắt nhéo, đấm đạp, cắn cạp…nói chung có bao nhiêu chiêu thức chị đều đem ra chiến đấu với nó. Vậy hai con người vật lộn, la hét, cào cấu, cắn cạp, chọt chọc…v.v…nhau với một chiếc mền bông trong cái bồn tắm to màu trắng. Cửa khóa trái, hix hix la hét kiểu này có khi chút mở cửa ra chắc công an hàng xóm người nhà chị đứng đầy ngoài cửa vì tưởng phòng có thế chiến thứ 3 quá. Cũng may, phòng chị kín và cách âm khá tốt, chiến trường lại trong nhà tắm nên hai đứa thỏa sức mà làm “đau” nhau bằng mọi cách. Cái này giỡn xong nó mới biết chứ uýnh lộn với chị làm quái gì nghĩ được bao nhiêu thứ. Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, hai phe tổn thương vô số, người tê rần, thở hổn hển…
- Nghỉ nghỉ….nghỉ giải lao….mệt quá
- Nghỉ thì nằm im đi…
- Chị nằm im trước đi…ayda…bỏ ta…trời ơi giải lao…uidaaaa
- Không…óc im ước ikkkkkk (đang ngậm nguyên bắp tay nó)
- Rồi rồi…nhả ra đi đừng cắn nửa…ui da….im nè
Nó chẳng biết nó đang chọt vào đâu trên cơ thể chị nửa. Nhận thấy sự nhượng bộ của đối phương chị cũng từ từ nhả tay nó ra nằm im thở. Nó thề là nó mệt và tê toàn thân đến nổi nó chẳng còn biết gì nửa, chỉ biết nằm im nghỉ mệt hồi phục sức khỏe đã. Chị cũng vậy, thở phì phì, cười hì hì nửa mới ghê chứ.
- Mệt mệt quá…đau quá…nghỉ mệt chút đi…
- Hihi…nghỉ thì nghỉ…chị cũng đau muốn chết nè
- Xạo nha…chọt lét chứ có ngắt nhéo gì chị đâu mà đau…
- Mệt…hihi mệt…nghỉ nói nha…hihi
- Ờ…hix…
Nó nằm im, chẳng quan tâm gì ngoài việc nhắm mắt nghỉ mệt. Sau trận chiến luôn là không khí bình yên. Nằm được một lúc chưa kịp hết mệt chị đã lên tiếng
- Nhox ơi!
- Gì…Thôi chưa hết mệt nha!
- Hổng phải!Hihi chị mệt quá
- Rồi sao?
- Cõng chị lên giường đi! Chị ngủ chút!
Nó vẫn nhắm mắt nhất quyết không đứng dậy
- Thôi dẹp! Đau mệt muốn chết. Tự mà đi!
Chị cấu nhẹ đầu nó.
- Đi!Cõng đi đi!
- Không!...No…để yên nằm nghỉ!
Nó lạnh lùng, giờ có giết nó nó cũng chỉ muốn nằm thôi, mệt đứt hơi, chổ nào trên người cũng tê rần vì bị ngắt nhé cào cấu cắn cạp…
- Hihi đáng ghét…hổng lẽ nằm đây ngủ?
- Kệ chị! Hổng biết!
Nó xoay đầu sang một bên, chả biết hướng nào, nhắm mắt nằm im
- Hihi Khó ưa
- Ừ!
- Vậy kệ nhox!
- Ừ
- Chị cũng ngủ lun đây
- Ừ
- Hihi
Chị nằm im không nói nửa, nó cũng nằm im chuẩn bị tinh thần ngủ. Người nó với chị và cái mền bông to trộn lẫn vào nhau thành món thập cẩm người bông. Nảy giờ nó cũng chẳng biết chị và nó đang nằm ra sao nửa vì nó vẫn chưa kịp hoàn hồn. Giờ thì im lặng, sự im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở nhẹ, tiếng tim đập…cảm giác không ổn chút nào…nó cảm nhận vậy…hồn đã hoàn….có cái gì đó là lạ…nó run run, tim đập thình thịch…chị chị hình như đang nằm dưới, nó nằm trên, cảm giác ấm ấm, lạnh lạnh, mịn mịn rất là quen. Nó mở mắt ra, đầu khẽ ngẩn lên để nhìn cho rõ...màu da người hiện ra trước mắt, li ti, trăng trắng…khẽ cử động người…cử động tay…hồn nó giờ nửa muốn chạy nửa đang cố tìm về với xác để cảm nhận rõ…rõ…rõ dần dần…nó đang nằm trên chị, đầu nó hình như đang nằm trọn trên ngực chị, tay nó một tay bị đè lên lưng, tay còn lại đang đặt trọn trên “O.O” (không dám cảm nhận nửa @@ ), tay chị một tay trên đầu nó, tay còn lại chưa kịp xác định ở đâu. Hình như chị cùng đang dần dần cảm nhận việc gì đang diễn ra trong bồn tắm…im lặng…rồi…Nó vùng ngồi dậy, chị cũng đẩy đầu nó lên, cái mền mắc vào đầu nó nên khi ngồi dậy nó kéo theo cái mền, người chị hiện ra trước mắt…hoàn toàn…hoàn toàn không có gì trên người. Bốn mắt nhìn nhau, nó đứng hình nhìn xuống…rồi lại ngước nhìn mặt chị…và….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Hai đứa đồng loạt hét lên thảm thiết khi biết việc gì đang xảy ra trong bồn tắm…Nó vùng đứng dậy, chị thì ngồi sát vào góc bồn tắm…
- Nhox nhox….
- AAA…áo…AAA….gì kỳ vậy….
Nó bối rối, chưa bao giờ nó bối rôi như gà mắc tóc như vậy, cái này là cả một đống tóc luôn chứ chẳng đùa. Còn chị chẳng biết sao chứ nó thề là mặt chị đỏ ứng lên, nhăn hết sức có thể, mắt nhắm tịt, vừa la vừa cười và cũng vừa mếu…rất biểu cảm :v . Nó bối rối đứng dậy nhìn chị, nó thề nó không có ý nhìn, chỉ là chị ngồi ngay tầm mắt nó thôi. Chị còn quần nhưng phần trên thì hoàn toàn trống không…
- AAAAA…huhu chết rồi…trời ơi…aaaaaa
- Áo…áo chị đâu?
- Huhu áo chị…huhu AAAA chị hổng biết…
Nó hoảng hồn, bối rối đứng lồm cồm tìm xung quanh. Hai đứa một đứa cuốn cuồng tìm áo, một đứa ôm ngực nhắm mắt vừa khóc vừa cười la hét…thành ra đều ngốc đến nổi chẳng biết kéo cái mền quấn người lại…Kiếm như thằng điên cũng có thấy cái áo chị đâu đâu.
- Huhu chết rồi…nhox làm gì dzạ???
- Kiếm…kiếm cái áo…
- Kiếm gì nửa…huhu nhox đi ra ngoài nhanh đi…
- Ờ ờ…rồi rồi
Nó luống cuống leo khỏi bồn tắm chân này trèo chân kia lũi lũi ra khỏi phòng, chưa bao giờ đi một cách vội vã và khó khăn thế này…
- Nhoxxxxxxxxxxxxxxx
- Gì...gì…nửa
Giật mình quay mặt lại…trời à…lại nhìn thấy cả người chị. Hix hix…chắc đau tim chết quá…Chị mới buông tay che ngực xuống vội nhắm mắt đưa tay trở lên che và hét:
- AAAA đồ khùng…không được quay lại
- Chết…sorry…quên quên..
Nó giật bắn người quay mặt qua chổ khác
- Huhu…đưa cái mền cho chị
- Rồi…rồi
Thì ra nó vội đi ra nên kéo theo cái mền bông hổng hay. Run run cầm cái mền tính quay người bước lại đưa thì chị lại ra lệnh:
- Đứng im
- Gì nửa
- Lấy tay kia che mắt lại
- Rồi!
Nó như robot, chị nói sao nó dứt khoát làm ngay vậy.
- Hổng được hí nha!
- Rồi nè có thấy gì đâu
- Rùi! Đưa mền đây!
- Ừ…ừ!
Một tay cầm mền một tay che, nó nhắm tịt mắt dò dẫm bước quay trở lại đưa mền về hướng chị, mặt vẫn quay sang chỗ khác.
- Nè!
- Đáng ghét!
Chị giật mạnh cái mền.
- Rồi! Đi ra
- Ừ ừ!
Nó như thằng ngố lúng túng dò dẫm đi ra ngoài. “Binh!”. Hix đầu nó cũng vô cánh cửa đang nửa mở nửa đóng nhà tắm…tối tăm mặt mày…
- Đi ra nhanh! Đồ dê xồm! Làm gì dzạ!
Tiếng chị hét sau lưng…
- Hổng thấy đường nè! Từ từ..đau muốn chết!
- Kệ nhox! Đi ra!!! Hihi…
Nó ôm đầu đẩy cửa luống cuống bước ra khỏi phòng. Nó thề..nó thề là nó nghe tiếng chị vừa nói vừa khúc khích cười rõ ràng…hổng nghe lầm đâu mà (tự trấn an mình)…Người nó nóng bừng, chạy lại ngồi xuống ghế sô-pha…tim nhảy hip-hop rất sung, thở phì phì ráng lấy lại bình tĩnh.
“Rầm”
Nó giật bắn người khi nghe tiếng chị đóng cửa WC lại…thôi rồi…kỳ này thành dê chiên xù chắc chắn luôn rồi. Không khéo chị lại nghỉ linh tinh giận nó luôn không chừng. Nảy giỡn sung quá ai biết làm cái quái gì trong mền, tối tăm mặt mày có biết đâu là áo, đâu là người đâu. Nó nhìn lại mình, quần bung cả khóa thắt lưng, cổ áo thun bị kéo dãn xuống tận bụng không còn nhận ra có phải áo hay cái giẻ lau nhà nửa. Thấy nhột nhột, đưa tay ra sau lưng…ngoài cái áo còn một thứ khác mịn mịn, mát mát hơn áo thun nó nhiều. Cầm thứ đó ra trước mắt xem…hix hix còn gì khác ngoài cái áo ngủ của chị, còn mùi thơm nước hoa, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi nửa nè.
- Chị ơi! Kiếm được cái áo rồi nè!
Nó tài lanh đứng bật dậy chạy lại tính gõ cửa thì đột nhiên cửa mở bung…
“Rầm!...Binh!...Uidaaaaaaa!AAAAAA!”
Một chuỗi âm thanh vang lên…cái cửa mở bất ngờ nó lãnh tròn vẹn cái binh vô mỏ suýt bật ngửa. Sau khi hét lên xong chị mới từ từ mở cửa hí hí rồi ló cái đầu ra nhìn nó làm mặt nghiêm (giờ nghĩ lại cái mặt đó mặt gian thì có>”< )
- Gì nửa dạ đồ dê xồm
Trời trời! Bị tai nạn lại còn bị la dê xồm nửa, thiệt oan ức quá! Thôi kệ dù sao cũng có phần lỗi ráng nhịn để còn thoát thân khỏi cái động này mới được.
- Kiếm được áo rồi nè!
Nó chìa cái áo ra trước mặt. Lần này thì cố ý nhìn chị thiệt…tiếc ghê, chị quấn cái mền rồi nên chẳng được thấy gì ngoài cái mặt lườm lườm thiếu điều nhảy vào ăn tuôi nuốt sống nó.
- Nhìn gì mà nhìn! Đồ dê cụ! Đưa áo cho chị!
Chị giật áo rồi đóng cửa cái rầm. Hình như bà cô bịt miệng cười hay sao nhỉ…chắc nhìn lầm. Nó gãi gãi đầu, ôm cái trán dự báo sắp sưng một cục đi lại ghế ngồi, rót ly nước, soi soi mặt trong màn hình tivi coi có bị chãy máu không. Giờ nên ở lại giải quyết hậu quả hay trốn về cho chắc ăn nhỉ…Mà nghĩ kỹ làm quái gì có chìa khóa mở cổng mà về, có leo tường cũng hổng ổn, rủi nhà có chó hay nửa chừng chị phát hiện lấy cây chọt một cái là thấy diêm vương liền….Hix…trầy vi tróc vảy theo nghĩa đen thực sự, cả người toàn vết móng tay, dấu răng cả vết son môi hay máu nó cũng hổng dám phân biệt nửa. Ngồi cả buổi trời hổng thấy chị ra, lại trò gì nửa đây, đừng có nói ở trong đó úp mặt vô O.O tự tử vì bị nó nhìn thấy à nha. Nó lò dò lại gõ gõ cửa.
- Chị ơi! Mặc áo xong chưa…làm gì lâu vậy!
- Kệ chị! Huhu!
- Làm gì đó!
- Huhu rách áo rồi!
- Thì mặc đỡ quấn cái mền ra kiếm áo khác
- Huhu! Hổng ra đâu!
- Sao vậy! Giận hả…xin lỗi…hổng có cố ý…
- Huhu chị hổng biết chị hổng biết…nhox xấu xa!
- Hix xin lỗi mà…nảy hổng có thấy gì hết…thiệt!
- Nói dóc! Nhìn chằm chằm mà hổng thấy gì?
- Thiệt! Nảy quýnh quá đâu có kịp nhìn thấy gì!
- Thiệt hôn?
- Thề!
- Huhu…
Nó nghe tiếng mở khóa cửa, tiếng chị lầm bầm cái gì đó chẳng biết. Cửa hé mở, nữ hoàng bước ra, cái mặt chù ụ xụ xuống y chan con nít. Bắt gặp ánh mắt nó nhìn…chị bịt mắt lại xấu hổ
- AAAA huhu đồ xấu xa! Hổng cho nhox nhìn nửa
- Trời ơi mặc đồ rồi ai thấy gì đâu trời
Nó cười phì trước vẻ mặt mắc cỡ đáng yêu của chị. Nói hổng thấy gì là nói dóc chị chứ giờ thấy gần như toàn bộ cơ thể chị vì cái áo bị rách, quần thì ngắn cũn, chỉ che được những nơi nhạy cảm.
- Huhu thấy chưa cái bản mặt…nhìn nửa kìa…đồ dê xồm đồ xấu xa!
Chị vừa mắng vừa chạy ào nhảy lên giường cuộn người vô cái mền khác trên giường. Nó chưng hửng…kiểu này là mắc cở, giận hay khóc nhè thiệt đây trời @@. Dám giận lắm à, nó là nó đang sợ chị nghĩ gì không hay rồi hiểu lầm nó lắm nên vội đi lạy kéo nhẹ nhẹ cái mền
- Chị..chị! Giận hả
Không thèm nhúc nhích, nó chọt tiếp
- Nè….đừng có nghĩ linh tinh nha. Nảy giỡn đâu có biết gì đâu? Hổng thấy gì thiệt mà
- ….
- Đừng giận nha…chị…không thấy gì hết…thề luôn….mà cũng tại chị, ai biểu giỡn đè nhox sung quá chi!
Chiêu đổ thừa này công nhận hiệu nghiệm thiệt. Gì chứ ai mà đổ thừa cho chị dù chị có lỗi hay không thì bảo đảm cũng gân cổ lên cãi cho coi.
- Hông dám! Tại nhox con á!
- Tại nhox cái gì…chị giỡn trước chứ bộ!
Suýt bị chị bật dậy cụng đầu. Nó nhìn gương mặt xấu hổ còn nguyên nét hồng hông trên phì cười.
- Đó cái bản mặt gian như quỷ đó. Thấy ghét!
- Ờ..giỡn đè uýnh người ta đã rồi la ghét!
- Hổng ghét sao được! Ai biểu nhox chọc lét chị?
- Đứa nào nhàu vô đè cắn nhox trước?
- Cho chết! Ai biểu chơi dơ phun nước vô mặt người ta?
- Ê!Cái này tại người ta đâu nhảy ra hù mình nha!
- Không biết không biết!
Càng nói nó càng phì cười vì cái kiểu gân người lên cãi một cách vô lý và đuối lý của chị, vậy mà vẫn cố cãi…
- Cái đồ xấu xa…đồ dê xồm…chơi gì chơi xé áo người ta
- Hix hix….xé hồi nào
- Hổng xé sao áo rách nè…nè…nảy thấy hết…còn đụng vô…vô
- Vô gì…
Nó sững người khi chị vô tư kéo cái chỗ áo rách dí ra trước mặt để cãi nhau với nó. Hix cái này có không cố ý nhìn cũng bị nhìn thấy nửa…làn da trắng ngần, mịn màng của chị khiến nó suýt phun máu mũi chết tại chỗ. Phát hiện ánh mắt nó, chị giật mình vội rụt người lại kéo mền che người.
- Đó đó! Huhu cái đồ xấu xa…hai con mắt dê xốm nhìn nửa kìa!
- Trời ơi! Ai biểu đang nói chuyện tự nhiên vạch ra rồi la!
- Có đâu! Huhu tại nhox chứ bộ!
- Chơi đổ thừa!
- Kệ chị kệ chị! Tại nhox hết…huhu tại nhox hết!
Nó bật cười nhẹ, sợ chị bắt gặp nó cười phì nên vội đi leo xuống giường đi lại bàn lấy ly nước uống…Sau lưng chị vẫn nói lẩm bẩm trong miệng, mặt xụ xụ rất buồn cười!
- Huhu…đồ xấu xa…nhìn thấy của người ta…huhu đồ dê xồm…huhu đụng hết người..đụng ngực người ta luôn rồi…
Chị lẩm bẩm một mình nhưng cũng vừa đủ cho nó nghe. Nó uống hết ly nước ráng nhịn cười đi lại giường kéo tay chị ra khỏi mặt.
- Nè lèm bèm gì đó
- Hứ! Tại nhox hết! Nhox con xấu xa!
- Rồi rồi tại nhox…ai biểu mặc áo…mỏng lét mà còn giỡn chi
- Kệ chị! Huhu xé áo người ta còn đổ thừa…đáng ghét!
Nảy giờ khóc, thấy được giọt nước mắt nào chết liền…chị quay mặt đi ra vẻ giận. Nó cười…biết cãi nhau nảy giờ nghĩa là không sao rồi, chị sẽ không nghĩ bậy rồi giận nó đâu. An tâm nó cười phì trêu tiếp
- Ờ giận đi! Kéo cái áo xuống kìa…thấy hết giờ…công nhận người trắng ghê…mát ghê…nảy đụng vô…đã tay ghê…hehe
- AAAAAA đồ xấu xa…đừng có nói nửa…huhu
Chị bịt tay lắc lắc đầu chui tọt vô mền bông. Đau tim với bà chị này, cứ như con nít…Nó định đi lại chọc chị tiếp thì nghe tiếng gõ cửa.
- Nè! Im…có người kiu cửa nè..đừng có lèm bèm nửa!
- Kệ nhox! Đồ xấu xa…huhu cởi áo người ta…còn nói….huhu
- Nói một hồi người khác nghe bây giờ
- Mở cửa đi đồ khùng!
Dọa một tiếng chị vội ngừng cái giọng kể lể than khóc vụ nó dê xồm ngay. Tai nạn thôi mà chứ nó có kịp cảm nhận hay nhìn sao đâu mà dê với đẹp. Nó đi ra mở cửa, sau lưng chị đứng dậy lò dò bước theo, người cuộn cái mền ngang ngực. Nó mở cửa…đứng hình, chị nhảy từ phía trong ra sau lung nó
- Ai dzạ?
- Hả!!! Hai người!....
Người xuất hiện sau cửa sững người hả hốc miệng nhìn nó và chị…bịch trái cây rớt xuống đất…hix…là….
cHAP 22:
Anh Phong đang đứng ngoài cửa, đeo kính đen, dáng vẻ chẳng khác nào diễn viên ca sĩ nhưng lại xách trên tay lỉnh kỉnh nào trái cây, bánh, rau, cà chua…nhiều thứ khác chẳng thấy hợp tí nào với vẻ ngoài lãng tử của anh. Nhìn thôi nó cũng suýt phì cười rồi, tất nhiên những thứ đó giờ đang rớt lăn lóc dưới sàn nhà. Nó chưa kịp chào vì cũng hơi bất ngờ khi gặp anh, ngược lại chắc chắn anh Phong cũng rất sock khi nó là người mở cửa phòng chị đón anh. Chị nhảy ra sau lưng nhí nhảnh ôm cổ nó chào anh:
- A! Phong! Có mua đồ cho Phương hôn?
- Ủa anh mới qua hả
Nó cười chào anh sau đó quay lại phía sau kéo cái tay chị ra bởi kẹp cổ nó thì thôi lại còn kéo cái áo gần rách tới nơi của nó nửa chứ
- Làm cái gì vậy…nhột mà…!
- À..anh…
“Bốp!!!” nó quay lại, chưa kịp nói thêm câu nào đã nhận ngay một cú đấm như trời giáng của anh vào mặt. Nó ngả văng vào cửa té xuống đất, đầu óc tối sầm khó mà kịp hiểu chuyện gì xảy ra cũng như ngồi dậy ngay được (ăn một cú đấm của anh chàng cao to khỏe mạnh rất khác với những lần trước bị mấy anh giang hồ rởm còm nhom đánh nhé)….
- Đồ khốn!...
Nó chỉ loáng thoáng nghe được anh Phong nói thế bởi ngay sau đó chị đã lao đến một tay kéo cổ áo anh lại một tay giật kính đen trên mặt anh vừa hét lên
- Anh Phong! What do you do! Men!
- Phong!...Phong chỉ!!!
Anh Phong sững lại lộ vẻ bất ngờ trước việc chị hét vào mặt. Hét anh Phong xong chị vội cuối xuống đỡ đầu nó dậy, gương mặt chị chực rơi nước mắt.
- Nhox ơi…nhox…nhox hổng sao chứ…nhox!
- Phương! Phong!!!
- Are you crazy?
Anh Phong vẫn chưa biết làm gì tiếp theo bởi anh cũng đang bối rối, ngay lập tức chị quay mặt lại rồi đứng dậy đẩy kính vào ngực anh rồi hét rất dứt khoát
- Get out!
- Phương!...Phong…!
- I said!….Get outtttttttttttttttttttttt! Get…outtttttttttttttttttttt…!
Chị vẫn hét và chỉ tay thẳng vào ngực anh, gương mặt chị lộ rõ sự giận dữ dường như không thể kiềm chế được nửa. Nước mắt chực trào ra, nó khiến anh Phong dù cao hơn chị nhưng nó cảm thấy lúc ấy anh chỉ là một chú nai sợ sệt trước con sư tử to gấp nhiều lần. Anh bối rối quay lưng đi xuống lầu không dám quay lưng lại nhìn chị một cái nào. Chị quay qua nhìn nó, gương mặt chị vừa lo lắng nhưng cũng chưa kịp vơi nét giận dữ. Chị bước ra ngoài chỉ tay xuống cầu thang
- Phong! Stay there! Ok!
Rồi quay trở vào trong chạy lại đỡ nó ngồi dậy
- Nhox nhox ơi! Huhu nhox hổng sao chứ?
- Ừ..ừ hổng sao! Chị đừng khóc mà!
- Phong thật quá đáng! Nhox có đau hông?Nhox ơi…
- Ờ…hơi choáng mà không sao…đừng có khóc mà
- Chảy máu rồi kìa…trời ơi!....Trời ơi!!!
Chị lấy tay quẹt máu trên khóe miệng nó đưa lên nhìn rồi quýnh quáng chùi vào ngực nức nở như một đứa trẻ vậy. Chị vốn đang lo lắng cho nó lại rất sợ máu nên mất bình tĩnh ngay lập tức. Nó vội cầm tay chị lại cố hết sức mĩm cười
- Thôi thôi! Hổng sau mà!Bình tĩnh bình tĩnh nè
- Huhuh Chảy máu nè..huhu làm…làm sao giờ?
- Không sao! Dập môi thôi!...Để nhox lên giường nằm được rồi
Nó gắng đứng dậy định lếch lại giường nhưng chị đã đứng dậy xoay người lại
- Để chị đỡ nhox!
Chị ôm lấy phần ngực nó cố hết sức lôi nó lên giường, có vẻ lôi không được, chị đứng hẳn dậy cầm hai tay nó hì hục kéo nó sềnh sệch trên sàn…hix hix chưa từng thấy ai đỡ người bị thương như bà cô này, 100 người chắc chết sạch 99 người trước khi được cấp cứu quá, người duy nhất may mắn sống chắc chỉ có nó vì nó ăn đấm vào mặt không đến nổi nào @@. Phải nói vẻ mặt và cách chị loay hoay kéo nó lên giường khiến nó phì cười, tất nhiên mới ăn đấm xong nên miệng đau đâu có cười to ra mặt được. Thấy chị vậy nó cũng giả bộ nằm xụi lơ để xem chị cấp cứu nó ra sao. Hì hục cả buổi cũng kéo nó lên giường được, chị kéo cái mền đấp lên người nó theo kiểu nhồi nhét đúng hơn =.= Sau đó chị nhảy xuống giường chạy lại tủ đồ màu trắng lôi ra một cái hộp khá to, nó chỉ thấy loáng thoáng thôi chứ bị cuộn một cục vô đống mền làm gì mà thấy rõ được chị làm gì. Lục tung cái thùng lên cuối cùng chị cũng tìm được một tuýt gì đó màu trắng và 1 bịch bông chạy trở lại giường. Chị lấy tay quẹt nước mắt như một đứa trẻ rồi cuối xuống chấm chấm máu trên miệng nó, sau đó xịt một tí thuốc thoa nhè nhẹ lên bên ngoài môi, thoa luôn lên má chỗ nó mới ăn đấm (còn cái trán nó sao không chịu thoa không biết @@ ). Chị quỳ trên giường, người cuối sát nó, hix hix trời à chăm sóc người khác mà đồ đạc trên người mặc cũng như không thế này có mà muốn nó lên máu chết đây mà. Không muốn nhìn cũng không được nửa vì ngay tầm mắt như vầy sao né được. Nói là nói đùa vậy chứ đầu óc nó giờ chỉ buồn cười vì gương mặt lo lắng chăm chú chăm sóc vết thương nó của chị, đôi mắt long lanh vì nước mắt chưa kịp khô, hai môi mím chặt vào nhau, hơi thở chị nhè nhẹ phá vào mặt nó thơm thoang thoảng. Lại một giọt nước mắt chị rơi xuống môi nó…mít ướt thấy sợ, có gì đâu mà khóc không biết nửa, nữ hoàng ngốc này thiệt làm nó khó xử ghê. Nó vội đưa tay lau nước mắt cho chị mĩm cười
- Ngốc à! Nhox có sao đâu mà khóc chi hổng biết. Chị nín đi…
- Khóc hồi nào đâu! Chị lo cho nhox con chứ bộ
- Rồi! Giờ khỏe rồi nè! Đừng khóc nhè nửa…xấu rồi sao
- Hổng thèm! Nhox còn đau hông? Nhox đau nhiều hông?
- Ừ! Hết đau rồi! Chị đừng vậy nửa. Ủa anh Phong đâu chị?
Chị quắc mắt nhìn ra phía cửa, đồ đạc nằm la liệt
- Him thật quá đáng! Chị ghét hắn!
- Thôi thôi…chắc tại ảnh hiểu lầm mà! Chị xuống coi ảnh đâu rồi!
- Kệ hắn! Chị không chấp nhận kiểu như vậy! Không tốt! Không tốt chút nào!
- Được rồi! Đừng giận nửa. Chị xuống coi nói chuyện với anh đi! Coi chừng ảnh bỏ về rồi hiểu lầm tùm lum khó xử lắm
- Hứ! Hắn dám về thử coi!
- Hè! Nóng ghê! Thôi nhox không sao rồi chị xuống nói chuyện với anh đi! Nhanh đi chị! Đi!
- Nhox hết đau thiệt hôn?
- Thiệt!
- Xí! Đừng nói dóc chị!
- Không có mà, đỡ đau thiệt rồi, chị xuống nói chuyện với anh đi
- …
- Đi đi! Chị! Nghe lời nhox đi!
- …Uhm! Cũng được…
Chị mím môi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý đứng dậy leo khỏi giường. Được vài bước chị quay lại
- Nhox nằm yên đó, không được đi đâu nghe chưa?
- Ừ ừ
- Nhớ đó! Xử hắn xong chị sẽ lên ngay!
Chị đi lại tủ kéo một cái áo choàng loại dài dành cho con gái khoát lên người rồi mang chiếc dép bông bước ra cửa. Nó nhìn theo chị mĩm cười, những bổng chốc nó cảm thấy điều gì đó từ sau lưng chị, cả dáng đi…rất khác những gì trẻ con của chị, rất khác.
Chờ một lúc để cho chắc chị đi xuống dưới lầu nó mới chui người khỏi đống mền của chị ngồi dậy, khá đau, nó dùng tay xoa nhè nhẹ trên mặt nơi vừa bị đánh, thực sự rất đau, anh Phong đấm thấm thật. Nó đứng dậy leo khỏi giường đi ngang nhìn vào kính, ngay cả nó cũng giật mình bởi dáng vẻ của nó, áo thun trễ xuống tận bụng, mặt mày bơ phờ, trên cổ, vai, trán và cả áo toàn là vết son môi, vết tương ớt, vết dầu mỡ của đồ ăn và cả vết thương bị chị cào cấu nửa. Nhìn thoáng qua xong nó đi lại dọn những thứ đồ anh Phong bỏ lại trên sàn, chắc anh đi siêu thị mua sắm đồ cho chị, đa số là đồ ăn với vài vật dụng linh tinh khác. Ghé mắt nhìn xuống bên dưới, chẳng thấy chị với anh đâu, chắc anh phong giận bỏ đi đâu chị đi kiếm rồi, dù sao hai người cũng yêu nhau mà, tất nhiên chị phải đi tìm anh rồi. Nó gom tất cả lại cho vào bao, riêng mấy trái cây bị dập thì để một bao riêng, mang mọi thứ để dưới góc bàn nó lấy một trái táo bị dập một miếng đưa lên áo chùi chùi cho có lệ rồi cắn một miếng. Không tự lượng sức mình, mấy loại trái nhỏ khác không ăn vụng, đi ăn vụng táo, vừa cắn một phát đã ê ẩm cả miệng, nhai mà cứ tưởng như răng với hàm sắp rụng tới nơi rồi. Vậy chứ cũng ráng nhai cho đỡ căn thẳng, lòng nó thấy lo lắm chứ, gì thì gì, tự nhiên bắt gặp nó và chị ngay trong phòng riêng quần áo nó xộc xệch còn chị cũng đâu có kín đáo gì mấy, đổi ngược lại nó là anh thì cũng nổi điên lên thôi. Chỉ lo là vì chuyện hiểu lầm này ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị đó là chưa kể cảm tình anh em của nó với anh Phong cũng sẽ không như trước nửa. Sau này chắc phải giữ gìn ý tứ trở lại chứ cứ vô tư thế này thế nào cũng làm mọi chuyện rối tung lên thì không hay chút nào. Nghĩ vậy thì nghĩ vậy nó cũng suýt phì cười một mình khi nghĩ đến chị, giỡn cho dữ rồi tới lúc giận cũng vậy…mặt ngốc ơi là ngốc ^.^…Nhưng…cũng lạ, tự nhiên nay giận lên nói toàn tiếng anh với anh Phong…ngộ thiệt.
Nằm nghĩ ngợi mà lòng cứ nóng rang, đi đâu mà lâu vậy? Không biết chị có nói chuyện ổn cho anh Phong hiểu không nửa. Vừa định đứng dậy ra ban-công ngồi chơi thì chị quay về phòng, phía sau là anh Phong. Chị đi lại ghế ngồi xuống bên cạnh nó ngồi khoanh tay nhìn anh Phong, còn anh cũng lẵng lặng đến ngồi đối diện nhìn nó, mặt anh không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt giống như lúc anh bị chị la hồi nảy. Chị đưa mắt nhìn anh, chân tréo một bên ra dáng nữ hoàng lắm
- Nói đi! Sao nảy hùng hổ lắm mà
- Ừ ừ…biết rồi biết rồi
Anh khẽ giật mình liếc nhìn chị rồi quay qua nó
- Mon! Anh xin lỗi! Nảy anh…
- Dạ! Không sao đâu…cũng tại em với chị…úm…úm…
Chưa nói hết chị đã bịt miệng nó rồi quay qua nói với anh Phong
- Vậy được rồi! Phong về đi!
- Ừ ừ! Phong về! Anh về nha Mon!
Anh Phong vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, nó chẳng hiểu gì cả, chưa thấy giải quyết hay nói gì xong đã đuổi anh về, vậy mà anh răm rắp nghe theo hổng dám nói hay thắc mắc một lời nào, bà cô này thật kinh khủng @@.
- Nè
- Sao Phương?
- Đem đống đồ này xuống để vào tủ lạnh cho Phương!
- Ừ ừ!
Anh Phong cắm cúi xách đống đồ lũi thủi đi ra cửa, nhìn anh với anh mắt thông cảm nó khẽ liếc qua nhìn chị
- Chị nói gì mà ảnh sợ dữ vậy
- Nói gì kệ chị. Nhox sao rồi? Đâu đưa cái mặt khùng cho cho coi coi!
- Mà chị có giải thích với anh là tụi mình giỡn không?
- Không!
- Sax! Sao vậy?
- Chị không cần phải giải thích với him gì hết! Chuyện đó nhox đừng lo!
- Hix nhưng mà ảnh sẽ hiểu lầm.
- Đó là chuyện của him chị hổng cần biết.
- Biết là vậy những…
- Mệt quá đồ nhiều chuyện, ngồi im coi!
Chị cốc đầu nó một cái rồi tay và mắt vẫn chăm chú xoa xoa trên má nó xem xét vết thương. Chẳng hiểu gì cả, không giải thích chứ nói gì cả buổi trời ngoài đó, hổng lẽ chị không giải thích chuyện nó và chị giỡn sao, vậy nghĩa là anh Phong vẫn còn đang hiểu lầm nó và chị. Rắc rối tới nửa rồi thiệt tình, thôi đành chịu có gì nói chuyện với anh sau cũng được.
- Ok! Chút nhox mang chai thuốc đó về thoa nha.
- Ờ ờ!
- Chắc sẽ sưng cho coi. Phong thật quá đáng.
- Thì cũng tại tụi mình làm ảnh hiểu lầm mà.
- Chị không cần biết. Đó là lỗi của him. Him không được hành động như vậy. Chị rất ghét.
- Ờ ờ
- Nhưng nếu lúc nảy là nhox nhox có làm như Phong không?
- Cũng chưa biết?
- Sao vậy?
- Thì còn phải tùy hoàn cảnh nửa.
- Hoàn cảnh nào?
- Nếu nhox bắt gặp chị với anh thì bình thường thôi vì chị làm gì với người yêu là chuyện của chị mà. Còn nếu chị bị người khác ép…thì nhox mới làm như anh. Cũng chưa biết được, tùy tình hình mà hành động thôi.
- Hihi vậy hen. Nói gì cũng được, chị không thích Phong hành động đáng ghét như vậy.
- Thôi ghét cái gì mà ghét. Cũng tại ảnh ghen mà
- Sao lại ghen?
- Vậy cũng hỏi? Đổi lại là nhox nhox cũng ghen.
- Vô duyên! Ai cho mà bày đặt ghen…hihi
- Trời ơi! Ví dụ mà
- Ví cái đầu nhox con á..pleee!
Chị chu miệng khúc khích cười, tay mân mê áo nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại cái kiểu nói chuyện không đâu vào đâu, nói chẳng thèm để ý cho ai hiểu gì rồi cười hì hì làm duyên. Nói tới nói lui nảy giờ cũng chưa chịu đi thay đồ vệ sinh cá nhân nửa, bó tay chị của nó luôn, tuy có khoác áo ngoài nhưng giờ ngồi chéo chân nên nhìn chị cứ như không mặc quần. Quay qua, bắt gặp ánh mắt nó, chị trợn mắt chu miệng lấy tay nhéo tai nó một cái rõ đau.
- Đồ xấu xaaaaaaaa…lại nhìn cái gì nửa hả? Ai cho nhox nhìn…hừ hừ...
- Uida…ế ế nhox có nhìn gì đâu…
- Hổng nhìn mà cái mặt gian thấy sợ nè
- Hix hix có đâu! Mà chị đi thay đồ đi! Mặc đồ vậy chi rồi đổ thừa người ta nhìn
- Kệ chị. Kệ chị. Không cho nhox nhìn
- Ngôi ngay mắt người ta hổng cho nhìn sao được.
- Hihi đó là chuyện của nhox? Vô duyên!
Chị chẳng thèm nghe lời nó đứng dậy tung tăng chạy lại nhảy lên giường cuộn người vào mền
- Oa oa! Ngủ thôi, sáng sớm tùm lum chuyện mệt lắm luôn
Nó ngơ ngác đứng dậy kéo mền khỏi đầu chị
- Gì ngủ nửa hả?
- Chứ làm gì giờ
- Đi đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng đi? Tính nhịn đói hả?
- Thui chị làm biếng rồi. Chị muốn ngủ nửa
- Rồi còn nhox?
- Nhox làm gì kệ nhox.
- Ờ vậy thôi chị ngủ đi nhox đi về nha
- Không!
- Chứ sao nửa?
- Ai cho mà về. Hihi nhox ngủ nửa đi?
- Thôi giờ ngủ gì nửa…gần trưa rồi
- Trưa kệ. Nhox ngủ đi chừng nào dậy nhox phải chở chị đi ăn đó
- Gì kỳ vậy
- Kỳ đâu! Ai bỉu nhox con dê chị chi
- Cái đó đâu có dê
- Xé áo người ta còn ngụy biện
- Giỡn nó rách hồi nào ai mà biết
- Kệ kệ chị không biết. Nhox con dê xồm nhox con đáng ghét. Nằm xuống liền nghe chưa
- Nhưng mà
- Nằm xuống. Muốn uýnh phù mỏ hông hả?
- Ờ…thôi để lại ghế…
- Giờ muốn gì?
Chị dứ dứ nắm đấm trước mặt
- Trời ơi mới bị hiểu lầm hồi nảy sao mà ngủ chung được
- Xí! Ai cho ngủ chung đâu hihihi nè
Chị lấy cái gối ôm đẩy xuống sàn nhà, đây thêm cái mền xuống, sàn nhà chị nói là sàn chứ cũng trải thảm nên khá sạch, giường chị không cao hơn sàn nhà bao nhiêu, cùng lằm chỉ cao hơn một tấm nệm đặt trực tiếp lên sàn chút xiu thôi.
- Hihi nằm dưới đó đi. Cho lạnh chết luôn
- Bó tay! Ờ thôi sao cũng được
Nó lắc đầu kéo cái gối nằm xuống sát giường chị, nói thì nói chứ cũng mệt, sáng giờ giỡn, bị đấm lại cãi nhau chí chóe với chị, thêm bụng đói mà phòng chị rất thơm, có máy lạnh thành ra nó cũng thèm ngủ thua gì chị đâu. Sau khi ép nó nằm ngủ dưới sàn xong, chị vui vẻ ôm gối nằm đưa đầu sát ra mép giường vừa đủ để lộ gương mặt chị ngay tầm mắt nó. Chị nhìn nó cười nhẹ
- Ngủ đi nha! Chị muốn mở mắt ra nhox phải nằm đó! Biết chưa?
- Ờ ờ! Biết rồi
- Ngoan! Trốn về giận đừng trách! Pleee
Chị lè lười trêu nó xong mới nhắm mắt ngủ. Hết nói nổi chị, làm gì cũng hổng thèm để ý tới người khác, thích là làm tính ra ngang cũng chẳng thua gì em nếu không muốn nói ngang còn hơn em nhiều. Căn phòng trở lại sự im lặng, một buổi sáng chẳng bình yên chút nào mang lại nhiều niềm vui nhưng cũng có điều lo âu, nhất là chuyện với anh Phong, không biết anh có nghĩ gì xấu cho nó không nửa, khó chịu thật. Nó nhắm mắt, cố đưa mình vào giấc ngủ, kệ…tới đâu hay tới đó vậy. Cảm giác ai đang nhìn nó…có lẽ vậy…
CHAP 23:
Nhiệt độ trong phòng khá thấp lại được cuộn mình trong chiếc mền bông rất êm nên nó ngủ khá say. Đang ngủ ngon thì cảm giác có sự va chạm hay ai đó đang làm gì nó, từ từ mở mắt ra, nó mĩm cười khi nhìn thấy gương mặt chị đang chăm chú nhìn nó. Chị không nằm trên giường nửa mà leo xuống nằm sấp dưới sàn tự lúc nào, vừa thấy nó thức chị cười khì chu miệng rụt tay lại, không biết đang âm mưu gì đây.
- Đồ con heo mê ngủ thấy sợ luôn!
Mới dậy chưa kịp xử tội âm mưu hiểm hiểm gì mà dám nói xấu nó rồi
- Làm gì đó?
- Làm gì đâu hihi
- Lợi dụng người ta ngủ lén lén lút lút gì đó?
- Hổng có mà
- Không gì sao leo xuống đây làm gì?
- Chị thích làm gì nhau
- Ờ ngon
Nó lắc đầu định ngồi dậy, đầu óc đau ê ẩm nên không thèm đôi co với chị nửa, nó đưa tay nắn nót chỗ bị đấm hồi sáng, giờ đang sưng thì phải, khá đau, bên trong miệng thì rát khi nó cử động lưỡi chạm vào vết thương. Nó quay phắc qua, chị đang nằm vui vẻ chống cằm chăm chú nhìn nó với ánh mắt rất hồn nhiên, rõ ràng có âm mưu gì đây nên mới vui vẻ nhìn nó đau khổ vì vết thương như vậy. Thôi kệ chút tính sau, nó đứng dậy vươn vai một cái, cũng nhờ đứng dậy mà nó phát hiện một cái máy ảnh lú ra phía bên hông chị, hồi nảy rụt tay lại giấu chứ đâu. Thừa lúc chị chưa kịp để ý nó nhảy tới vồ lấy cái máy ảnh, tiếc là máy ánh để sát người chị nằm đè lên nên nó đâu có dễ lấy được. Ngay lập tức chị xoay người qua nằm đè lên máy ảnh, hai tay giơ lên cố sức cản nó lao tới.
- Hihi làm gì dzạ đồ khùng
- Giấu cái gì đó?Đưa cho nhox!
- Hông! Vô duyên đồ của người ta…hihi bỏ chị ra…nhột mà
Không để chị nói hết nó giỡ tuyệt chiêu chọt lét, hiệu quả không ngờ chị cười ngặt nghẽo hai tay ôm nó vật qua một bên, nó nhanh tay chộp luôn cái máy ảnh. Bị giật máy ảnh, chị vội ôm cổ leo hẳn đè lên người nó.
- AAA trả đây! Hihi hổng được coi
- Không trả! Để coi coi…
- Hihi trả đây đồ khùng!
Mặc chị bóp cổ, ngắt nhéo trên người nó vẫn gồng hai tay mở máy ảnh xem, vừa vật lộn với chị vừa sử dụng cái máy ảnh lạ nên mất khá lâu nó mới mở hình lên xem được. Suýt phun máu khi nhìn thấy cái mặt hả hê của chị hiện ra trên màn hình, quan trọng là cái backgroup phía sau theo hướng ngón tay chỉ của chị là cái mặt ngủ đẹp trai vô đối của nó đã bị chị tàn phá nhan sắt bằng mấy hình vẽ bông hoa, mặt cười. Thật quá sức tưởng tượng, dám cả gan xúc phạm nhan sắc tiềm ẩn của nó, điên mất…chắc xé áo bà cô này chụp hình lại trả thù mới hả giận quá. Nó xoay người lại quắc mắt nhìn chị, bị nó phát hiện tấm hình cái mặt chị cười khúc khích, lè lưỡi trêu nó…cha chả là tức…xé áo thiệt quá.
- Trời ơi!!! Cái này là sao hả!!!
- Hihi! Là hình người đẹp và tên ngốc! hihi
- Hừ hừ…đứng yên đó!
Nó quăng máy ảnh qua một bên lấy hai tay chọt vô eo chị, lập tức chị cười ngất lăn qua một bên, thừa cơ nó cầm hai tay chị đè sát xuống sàn, tất nhiên chị vẫn chống cự rất dữ dội tiếc là nó ngồi trên nên cuối cùng cũng khóa được một tay lại một tay mò mẫm xung quanh kiếm cây bút lông. Khỏi cần tìm lâu, hung khí nằm ngay sát hiện trường, nó cầm bút trước sự chống cự của chị, kỳ này vẽ mặt mèo cho chết mới được khà khà.
- Hihi Bỏ chị ra…hihi bớ người ta!!!
- Dám vẽ mặt nhox! Nằm im!
- Hihi vẽ hồi nào…hihi trời ơi…nhột mà…bỏ chị ra
- Không là không!
Chị giẫy dụa lung tung nhằm thoát khỏi không cho nó vẽ mặt, vừa cười vừa kêu cứu, khi bút từ từ hạ xuống chưa kịp chạm mặt thì chị quẫy mạnh mấy cái, lại hình ảnh cấm trẻ em người già, phụ nữ mang thai và đang cho con bú hiện ra trước mắt nó @@ Nguyên cái áo chị bị tuột ra dễ dàng, nó đứng sững người suýt phun máu mũi tại chỗ, có trời xuống mà biết được cái hồn nó ở đâu lúc này.
- AAAAA đồ dê xồm…đồ dê cụ đáng ghét...
Chị nhân lúc nó mất hết sức chiến đấu vụt ngồi dậy vừa hét vừa kéo áo lên chộp luôn cái máy ảnh chạy tót vào trong WC, bỏ lại nó té lăn ra sàn…máu mũi chảy thành sông :v. Chưa hoàng hồn chị lú đầu trở ra dứ nắm đấm cái mặt nghinh lên sắc lẹm
- Chờ đó chị sẽ xử nhox sau!
“Rầm” Chị đóng cửa thật mạnh như dằn mặt nó. Người nó nóng bừng, nó thề là nó không có cố ý mà sao cứ gặp tai nạn này hoài, hix mai mốt chắc phải bắt chị mua thêm vài chục cái áo ngủ giống vậy giỡn cho dễ quá =]]. Nằm một chút lấy lại tinh thần nó đứng dậy rót ly nước đi lại cái gương to đùng trong phòng, hix hix mặt nó hơi sưng, đỏ đỏ, đã vậy còn chit chít hình vẽ của chị, điên mất. Nó lắc đầu mở cửa ban-công đi ra ngoài rửa mặt, cũng may loại mực nước này cũng dễ rửa nên ngồi kỳ cọ trong đau đớn vài phút cũng giải quyết xong đống hình. Mai mốt phải cảnh giác cao độ mới được chứ càng ngày càng thấy chị nghịch nhiều trò con nít ác lăm rồi đó.
“Cốc” – uiiida!!!!
Đứa nào cú đầu nó suýt muốn lủng đầu. Còn ai khác trong phòng này nửa, chị đứng một đống sau lưng chống nạnh chu cái mỏ trợn mắt nhìn nó.
- Đồ dê xồm! Nhox hư quá nha nha
- Đâu có!
- Xí! Xé áo chị hoài nha! Chị uýnh nhox chết giờ! Biết chị là chị nhox hông hả? Đáng ghét quá đi! Hừ hừ
- Hix không có cố ý! Ai biểu giỡn mặc áo đó hoài chi
- Kệ chị! Mặc gì kệ chị nha. Đồ ngụy biện!
- Xin lỗi mà..ai biểu chị giỡn trước chi
- Giỡn cái đầu nhox con á…thấy ghét
Nó gãi gãi đầu thanh minh, chẳng biết nói gì nửa đành cười giả lã cho qua chuyện vậy. Còn chị thì vẫn chu cái miệng ra cốc đầu nó thêm một cái rồi quay lưng đi vào trong
- Mệt ghê! Đi ăn thôi! Nhox con phải trả tiền đó!
- Ờ ờ
Chị tung tăng đi xuống phòng khách trước bỏ lại nó chưng hửng đứng nhìn theo, xử tội dê xôm gì lãng xẹt vậy trời, đang tưởng bị chị la nửa chứ. Nghĩ cũng đúng, tai nạn mà nó có cố ý đâu, giờ mới thấy đói bụng, nảy nhìn hình 18+ chỉ tổ đau tim chứ có no miếng nào đâu.
- Chờ nhox với!
Nó chạy ào theo chị xuống nhà. Thưa gửi vợ chồng chú ba xong nó với chị kéo nhau đi ăn bằng xe của chị bởi vì trời đang mưa nhẹ chị không muốn đi xe máy. Tất nhiên là chị lái xe rồi chứ nó có biết chạy đâu. Chạy vòng vèo mấy con đường chị ghé một nhà hàng món âu vui vẻ dừng xe kéo tay nó vào trong. Nó miễn cưỡng đi theo chị, nảy giờ cãi nhau chí chóe trong xe còn giờ nó bổng im bặt bởi nơi chị đang kéo nó vào có lẽ đồ ăn sẽ ngoài tầm với của nó, thật khó xử. Hai đứa yên vị bên cạnh cửa sổ, ngoài trời mưa lất phất khiến khung cảnh Sài Gòn nhìn qua lớp cửa trở nên mờ ảo đẹp say lòng, những hạt mưa rơi vào khung cửa vỡ òa, những hàng cây nghiêng ngả trong gió và cả vài chiếc bóng người ta mặc áo mưa chạy vội qua đường nửa…nếu không phải nó đang bận với suy nghĩ về giá của những món ăn người ta sắp đem ra trong menu thì nó sẽ mĩm cười thưởng thức vẻ đẹp ngoài phố.
Người phục vụ nhẹ nhàng đặt hai cuốn menu xuống trước mặt nó và chị rồi im lặng đứng kế bên, tất nhiên ánh mắt của anh chàng đang hướng về phía chị trước tiên
- Mời chị chọn món!
- Dạ mời anh!
Chị gật đầu
- Hihi 5 phút sau anh hả quay lại nha
- Dạ!
Anh phục vụ nhẹ nhàng quay đi, nó khẽ liếc nhìn xuống menu đồ ăn thở nhẹ một cái, ơn trời giả cũng không quá sức tưởng tượng của nó. Lâu lâu ăn một lần thì được chứ giá này mà ăn mỗi ngày chắc bán thân sớm.
- Nhox nhox ăn gì?
Chị hồn nhiên chạy qua đứng sau lưng nó chống cằm chăm chú nhìn vô menu trên tay nó. Giật mình, nó đưa mắt nhìn quanh vì chị vô tư đến nổi những người khách và cả phục vụ đang hướng mắt về bàn nó.
- Sao hổng coi menu của chị nhảy qua đây chi người ta nhìn kìa
- Hihi! Nhox ăn cái này đi. Ngon lắm đó. Cái này cái này...món này nửa nè…ùhm khoang…món đó cay lắm chị ăn hổng được…uhm…món này nửa nè hihi…
Mặc nó nói, chị chẳng thèm nhìn để ý xung quanh, vẫn vô tư chăm chú nhìn vô menu vui vẻ chọn món, nó cũng đành lắc đầu nhìn theo ngón tay chị trên menu. Dường như với chị ở cái nhà hàng trang trọng này, cả những ánh mắt của phục vụ, của những người khách lịch sự khác chẳng làm chị bận tâm, gương mặt chị vẫn vui vẻ không thèm nhìn xung quanh dù chỉ một cái liếc mà chăm chú thì thầm chọn món với nó. Có hai đứa mà chỉ thiếu điều muốn hết cái menu người ta.
- Thôi chọn hai ba món thôi ăn sao hết
- Hihi nhưng món nào chị cũng muốn ăn mà
- Biết vậy mà nhiều thiệt mà
- Vậy hả!
- Ừ chọn lại đi
- Xí! Mệt ghê! Vậy ăn cái này, cái này, cái này với cái này nửa
- 5 món hả
- Hoy nha! Ít dữ lắm rồi đó
- Ờ rồi sao cũng được
- Khó ưa!
Chị vui vẻ chạy trở về chỗ ngồi tay vẫy vẫy anh phục vụ đứng cách đó không xa.
- Anh cho em món này, món này..này này nửa…nhanh nhanh nha
- Dạ! Phiền chị chờ vài phút ạ!
Anh phục vụ quay đi, có vẻ cũng lắc đầu trước sự nhí nhảnh của chị, c̣n nó th́ bó tay toàn tập rồi.
- Nè nè! Nhox bỏ cái mặt ngố đó đi…
- Mặt nào
- Đó! Mặt gì bí xị thấy ghét
- Bí đâu mà bí
- Cười như chị nè
Chị chu miệng cười tít mắt làm nó cũng phì cười theo
- Đó vậy mới ngoang
- Nay mình ăn thả ga luôn hihi
- Ờ ờ
- Ăn xong bắt nhox con ở lại trừ nợ hihi chị hổng có đem tiền theo đâu đó
- Trời đất!
- Hihi sợ chưa
- Sợ khỉ! Bỏ chị lại thì có
- Hông dám! Tự nhiên bắt chị chi
- Ờ xấu xí quá người ta bắt đem bán lấy thịt
- Uýnh chết giờ, dám nói chị xấu hả. Bắt nhox mần thịt thì có
- Hè nhox ốm nhôm không sợ, có chị ăn cho nhiều vô ú nu người ta bắt chắc chắn
- Xí! Bắt nhox con…hihi chị của nhox xinh đẹp người ta sẽ không nỡ làm hại chị đâu
- Sao biết
- Vì chị là chị xinh đẹp của nhox con mà hihi
- Lí sự cùn
- Kệ chị
Nói linh tinh thì nói chứ nó cũng nhột lắm chứ bộ, nảy giờ gọi nhiêu món chắc đi cả tháng lương của nó chứ đùa à. Cũng may trong bóp nó vẫn còn kha khá tiền vì lúc về nhỏ Hân đã nhét tiền trở lại vào bóp nó, cả tiền em bỏ trong balo ở nhà nửa nên giờ tính ra nó cũng có kha khá.
- Hù nhox đó!
- Hù gì?
- Hihi ai thèm cho nhox con ở lại đây đâu, chỉ có chị mới có quyền bắt nhox con mần thịt thôi
- Sax! Đâu ra cái vụ đó vậy
- Mới nghĩ ra
- Ngon ha lấy quyền đâu đòi bắt người
- Quyền làm chị của nhox biết chưa
- Bắt rồi nuôi được không mà bày đặt
- Hihi ai thèm nuôi nhox chứ, nhox con phải nuôi chị thì có
- Mơ đi
- Đáng ghét!
Nó cười quay mặt nhìn ra ngoài cửa. Chị hay thiệt, vài lời nói linh tinh mà xóa đi mọi âu lo về mặt vật chất tiền bạc mà nó đang nghĩ trong đầu, tưởng chừng ngay lúc ấy nó không còn nhớ gì về những con số năm bên phải trong cuốn menu đồ ăn nửa. Ừ chơi thì chơi tới bến sợ, ngay mai là chuyện của ngày mai, thả tẹt ga luôn…cùng lắm là mỳ tôm chan nước mắt thôi mừ =]]. Trời bên ngoài vẫn mưa nhẹ làm người ta có cảm giác như sắp tối đến nơi dù chỉ mới 3h chiều. Vòng vòng trước mắt đã thấy sắp trọn 2 ngày rong chơi với chị rồi, ăn xong chị thả nó về mới là chuyện lạ, thôi đành dời kế hoạch chiều qua quán trình diện ông Kha xin đi làm lại vậy.
- Nhox nghĩ gì vậy?
- À nghĩ tới vụ chị ăn nhiều ú nu bán được nhiêu tiền đó
- Đáng ghét! Hihi nói dóc!
- Thiệt!
- Ai cho mà nghĩ linh tinh chứ
- Đầu nhox nhox nghĩ gì cấm sao được
- Hihi mai mốt sẽ cấm luôn…sẽ quản lý luôn
- Ngon dữ!
- Chứ sao!
- À mà nè
- Sao?
- Ừ thôi chút nói tiếp người ta đem đồ ăn ra rồi kìa.
Nó ngừng nói khi nhìn thấy hai anh phục vụ đang mang đồ ăn ra chiếc bàn khá nhỏ nên đồ ăn chỉ dọn ra từng món chứ không dọn ra hết một lần. Nhìn hai dĩa đồ ăn nó mới gật gù, hèn gì nảy chị đòi chọn tùm lum món cũng đúng, cái dĩa to đùng mà miếng đồ ăn có chút xíu, nhìn muốn khóc gì đâu. Chưa kịp bắt tay vào ăn chị đã đứng dậy đi sang bên cạnh nó nói nhỏ vào tai anh phục vụ, ảnh gật đầu rồi nhẹ nhàng kéo cái ghế của chị sang để sát vào ghế nó.
- Gì nửa?
- Hihi chị không thích ngồi đối diện
- Sao vậy?
- Vì chị là chị nhox
- Rồi liên quan gì tới ngồi đối diện?
- Mình là chị em chứ đâu phải đang hẹn hò đâu mà ngồi đối diện hihi
- Sax có vụ đó nửa hả
- Có!
- Sao nhox hổng biết? GIờ mới nghe thấy vụ này đó
- Hihi ai biểu nhox là hai lúa chi
- Có vụ đó thiệt hả
- Hihi nhiều chuyện, với chị là như vậy
- Nghi quá
- Nghi gì
- Đòi qua ngồi kế để giành ăn chứ gì
- Vô duyên! Ai thèm giành với nhox chứ!
- Ờ! Chút đứa nào giành là heo
- Ừ! Chơi luôn hihi
Nói là thì nói, thề thì thề đã đời cũng không thoát khỏi tay chị. Ngồi ăn mà cứ nhăm nhe hết chọt cái này trong dĩa nó lại chọt cái khác, tuy không công khai giỡn như những lần trước nhưng cũng ăn uống không ngớt tiếng cười đùa nho nhỏ vừa đủ hai đứa nghe. Lần lượt năm món nhanh chóng được hai chị em giải quyết gọn, đồ ăn khá ngon, tuy hơi lạ miệng nhưng nói chung nó cũng thích nghi nhanh với mùi vị đặc trưng của món âu. Ăn xong, trong lúc ngồi nhâm nhi nước uống với trái cây tráng miệng, chị vẫy tay gọi một anh theo bản tên đeo trên ngực thì là quản lý quán thì phải.
- Anh anh!
- Chị cần gì ạ?
- Cho em mượn điện thoại của anh đi
- Dạ!
Anh quán lý có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đi lại quầy lễ tân mang trở lại cho chị một chiếc điện thoại.
- Điện thoại chị đâu?
- Ở nhà rồi
- Sao hổng nói lấy điện thoại nhox nè
Nó đưa tay sờ túi quần, mèn điện thoại đâu mất rồi
- Khỏi kiếm ha! Chị để điện thoại nhox ở nhà luôn rùi hihi
- Gì kỳ vậy?
- Chị thích!
- Haizz
Chị không thèm nói với nó nửa quay qua bấm số. Tiếng nhạc chờ vang lên một lúc thì có người bắt máy
- Alo! Tôi nghe
- I’m Phương
- Ừ ừ sao Phương
Thì ra gọi cho anh Phong, chị ngồi kế nghe điện thoại bên tay trái nên nó có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện.
- Phong tốt bụng ơi!
Nghe giọng chị thiếu điều tim muốn rớt khỏi lồng ngực, đạt chuẩn nhõng nhẽo. Mới hồi sáng theo nó nghĩ là chị mới làm chuyện có lỗi với anh vậy mà giờ chưa gì đã tự tin giở cái giọng nhõng nhẽo ra rồi
- Thôi thôi hiểu rồi.Phong biết lỗi rồi Phương làm gì làm đi.
- Vậy hen…thanks you!
Chị cup máy, nói chuyện ngắn gọn chẳng hiểu gì hết. Nó ngơ ngác nhìn chị trả điện thoại cho quản lý.
- Ủa nói vậy thôi hả
- Uhm hihi
- Là sao không hiểu
- Hihi kệ chị!
Nói xong chị vui vẻ móc trong ví ra một cái thẻ màu vàng vàng đưa cho anh quản lý
- Thanh toán cho em nha anh
- Dạ chị chờ chút ạ!
Anh quản lý nhẹ nhàng nhận chiếc thẻ rồi quay lưng đi. Nó giật mình nhìn chị
- Gì vậy
- Hihi trả tiền chứ gì?
- Sao hổng để nhox trả
- Ai cho nhox trả chứ! Có người trả rồi
- Ai?
- Tên đánh nhox hồi sáng đó
- Hả sao bắt ảnh trả
- Hihi vì hắn có lỗi mà
- Ủa ở đây thanh toán bằng thẻ được hả chị?
- Uhm
- Vậy thẻ đó của anh Phong hả?
- Uhm
- Sao thẻ ảnh mà chị giữ?
- Chị trộm hồi sáng
- Sax
Chị vui vẻ cười tươi cầm một trái dâu cho vào miệng ăn ngon lành, mặt rất chi hạnh phúc và gian…chẳng hiểu rõ hết vụ này nhưng mà tự nhiên nó thấy thương anh Phong quá, vừa chứng kiến cảnh người yêu mình ngoại tình hồi sáng chưa kịp làm gì giải tỏa giờ còn bị chị trấn lột tiền đi ăn uống với thằng “gian phu” nửa chứ @@.
Sau khi nhận thẻ, nó và chị còn ngồi ngắm cảnh mưa rơi thêm một chút nửa rồi mới kéo nhau đi khỏi quán. Chị lái xe vòng qua một quán caffe bắt nó mua cho chị một ly caffe kem mang đi, tự nó chọn một ly caffe đá không đường rồi lên xe mặc cho chị lái xe đi đâu thì lái. Trời vẫn mưa nhẹ, không to nhưng sẽ rả rích suốt cả ngày, mấy hôm nay không có đọc báo xem tin tức nhưng nó đoán chắc đang có bão vì chỉ khi bão SG mới thường có những cơn mưa nhẹ kéo dài. Lợi thế của ôtô đó là trời mưa người ta vẫn có thể đi dạo ngắm phố SG bình thường, đường hôm nay vì mưa nên cũng không quá đông người lưu thông nên xe chị chạy khá thoải mái. Chị cho xe chạy vòng vèo khắp các con đường lớn nhỏ của quận 7, cuối cùng dừng lại ở ven đường, một bên là đường, một bên là khu cỏ lau rộng lớn, phía xa là những tòa nhà cao tầng đang xây dựng. Chị bật nhạc, bản pop balad nhẹ nhàng vang lên, chị cởi khóa dây an toàn cầm ly caffe kem lên uống một ngụm, sau đó nhắm mắt nhẩm theo lời bài hát. Nhìn gương mặt chị giờ toát lên sự vui vẻ, thoải mái mặc dù cả ngày nay chẳng làm việc gì căng thẳng, toàn ngủ giỡn và ăn. Nếu ai đó ngồi đây ngay vị trí nó lúc này cũng sẽ mĩm cười nhìn chị chứ không nói lời nào, chỉ nhìn thôi nhé vì nữ hoàng giờ không phải nữ hoàng nửa mà là một cô gái bình thường nhẩm theo lời bài hát, bình yên, bình yên lắm. Nhạc chuyển sang bài khác, cũng vẫn giai điệu balad du dương, chị khẽ ngồi dựa người vào nó, tay vẫn cầm ly caffe, hiểu ý, nó cũng nhẹ xoay qua một tí để chị dựa hoàn toàn vào lòng cho thoải mái. Bên ngoài mưa rơi lộp độp lên nóc xe, mưa va vào cửa kính vỡ tan…dường như người ta sẽ quên đi mọi thứ xô bồ của cuộc sống ngay lúc đó…chỉ là người ta thôi nhé vì nó làm sao quên đi được mọi thứ kia chứ. Chỉ là không nói ra thôi, chỉ là không nói đến thôi chứ làm sao nó không nhớ đến mọi thứ kia chứ. Trước mắt nó là cả cánh đồng có lau rộng lớn, mưa càng làm tầm nhìn người ta mờ đi, càng làm mọi thứ trước mắt xa xôi, rộng lớn biết bao…Khoảng cách từ đây qua bên kia cánh đồng…ừ chỉ cần bước ra, ướt mưa vài phút là đến thôi mà, nhưng khoảng cách từ đây qua bên kia đại dương…sẽ vượt qua bằng cách nào đây.
Nó im lặng đưa ánh mắt nhìn xa xăm, có một bàn tay nhẹ nhàng xõa vào tóc nó, khẽ nhìn xuống, chị mĩm cười, mắt vẫn nhắm…chợt thấy lòng bình yên…hình như không cần nhìn, chỉ cần chạm vào…chị cũng hiểu lòng nó. SG mưa, ngoài đường loe loét những ánh đèn, sắp tối…vậy mà vẫn có hai con người từ xa lạ…hai con người hoàn toàn khác nhau…cuộc sống đã ngọt ngào để cả hai ngồi đây trong chiếc xe với những ca khúc ru đời, cảm giác của gia đình luôn bình yên như vậy, và có một người chị trong gia đình cũng tuyệt vời như điều bình yên ấy…Bắt đầu từ giây phút ấy nó tự nhủ với lòng, mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày tiếp theo sau này, từng việc, từng lời nói, từng hành động của những người yêu thương, nó sẽ nhớ, sẽ ghi lại và trân trọng tất cả. Mưa SG, mưa của yêu thương!
CHAP 24:
Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng hạt mưa va vào kính xe xen lẫn với tiếng nhạc như hòa quyện vào nhau diu êm như tiếng nhịp đập bên lồng ngực trái. Người ta có thể sợ hãi, người ta có thể lo lắng về rủi ro nguy hiểm nào đó khi trời càng lúc càng tối, phía bên ngoài những chiếc xe hạng nặng râm rập lao nhanh trên đường nhưng người ta sẽ không để ý đến những điều đó khi ở bên chị, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mấp máy theo từng hơi thở…ai lại nỡ đánh thức giất ngủ của một thiên thần bao giờ. Nó mĩm cười vặn nhỏ điều hòa trong xe, tìm công tắc bật sáng đèn xe trước rồi ngả đầu vào cửa kính đưa đôi mắt cố nhìn ra bên ngoài màn mưa…giấc ngủ đến nhẹ nhàng, chợt nghĩ SG có ai điên dám đậu xe ở nơi này và ngủ chưa nhỉ?
Nó chẳng có giấc mơ nào cả, ngủ rất sâu và tỉnh dậy khi cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của chiếc xe khởi động máy. Chị quay qua nhìn nó cười nhẹ
- Dậy rồi hả
- Ừ! Chị dậy hồi nào
- Được nửa tiếng rồi đó
- Ờ ờ
- Ngủ ngon ghê
- Mấy giờ rồi
Nó dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy
- 11 giờ rồi đó
- Trễ dữ
- Uhm. Trễ nên chị mới đói bụng nè
- Vậy giờ tính đi đâu đó?
- Kiếm gì ăn rồi về ngủ
- Giờ biết còn ai bán gì không đây.
- Ai biết hihi chạy vòng vòng cũng có mà
- Ờ
Chị cho xe chầm chậm nhập vào làn đường rồi lao đi. Về đến trung tâm, nó tự vỗ đầu mĩm cười, SG có bao giờ ngủ đâu.
- Chị muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được, nhox biết chỗ nào ăn ngon hôn?
- Uhm biết
- Vậy nhox chỉ đường đi
- Ờ ờ
Nó chỉ chị chạy qua một quán mà lúc trước em dẫn nó tới, đây là một quán lẩu dê lề đường nhưng khá sạch sẽ nằm giáp ranh quận 7 và quận 1. Hai đứa chọn một bàn nằm ngay góc đường vui vẻ ngồi xuống, sau lưng cơ số nhiều ánh mắt đang nhìn về phía nó và chị hay nói đúng hơn là hao háo nhìn vào chị. Nó cũng chẳng quan tâm, dù sao thời gian bên em, đi với chị, nhỏ Hân hay những người bạn của em, nó đã quen với những ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh.
- Ờ thôi chết
- Gì vậy nhox?
- Quên hỏi chị biết ăn thịt dê không
- Hả…thịt…dê hả?
- Ừ quán này món đó ngon nhất
- Hix…ngon thiệt hôn
- Chị hổng biết ăn hả?
- Uhm. Chị chưa ăn lần nào
- Ờ vậy giờ sao? Muốn ăn thử hôn
Chị mím môi suy nghĩ, gương mặt cứ như đang làm việc gì đó rất nghiêm trọng ấy
- Ăn thứ ha. Ngon lắm
- Thề đi
- Thề gì nửa
- Ăn mà bị máu dê như nhox là chị sẽ giết nhox
- Trời đất!
Nó suýt té lăn ra ghế bởi cái ý nghĩ xấu của chị dành cho nó, thiệt oan ức…oan ức cho mấy con dê, máu dê trong người nó có sẵn chứ đâu phải lỗi của mấy con dê
- Trời gì! Thề đi…nhìn là biết ăn thịt dê nhiều rùi
- …
- Thành ra cái mặt dê như quỷ
- Dê hồi nào nha
- Xí! Chị dư sức biết nhox dê xồm, khỏi chối chi mất công ha
- Nói xấu hoài luôn
- Hihi có tốt đâu đòi nói tốt
- Rồi rồi chịu thua, giờ có ăn không nhox gọi món. Hay nhát quá hổng dám ăn đó
- Ăn thì ăn…sợ nhox hả đừng hòng
- Ờ ngon!
Nó quay qua gãi gãi đầu vì mắc cỡ với cô bạn phục vụ đứng cười tủm tỉm nảy giờ. Gọi một món nướng, một món lẩu với một món nghêu hấp sả theo yêu cầu của chị, tất nhiên thêm hai lon 7up để giải khát. Món nghêu ra trước, rất nhanh chóng chui hết vô bụng hai đứa. Còn lại hai món dê, trong lúc chờ lẩu sôi nó để thịt dê lên nướng, mùi thơm của thịt nướng lẫn với mùi gia vị tẩm ướp bốc lên thơm lừng, bảo đảm cái bà cô ngồi bên dù chưa ăn thịt dê lần nào chắc cũng thèm dữ lắm đây. Cái mặt chăm chú nhìn nó nướng là biết rồi. Thịt chín, nó gặp một miếng đưa qua đưa lại trước mặt chị
- Nè…giờ sao dám ăn hôn
- Dám…dám
- Dám sao thấy ấp úng miễn cưỡng quá nhễ
- Thì nhox đưa đây chị ăn cho coi
- Tự gắp đi chớ
- Muốn bị giết hôn chọc hoài hả
- Hehe bình tĩnh hết sức bình tĩnh. Rồi để chấm nước chấm đã
Nó châm thịt vào nước chấm nhẹ rồi quay qua nhìn chị
- Rồi…mời nữ hoàng khai mỏ à quên khai món mới
- Hihi đáng ghét!
Chị nhắm tịt mắt khẽ hé môi vừa đủ để nó đút miếng thịt vào miệng, ăn thịt dê thôi mà cứ như bị tra tấn, kiểu này không biết ăn thịt chó mặt chị ra sao nhỉ. Nó phì cười
- Sao? Thấy sao? Ngon hông?
- Hông! Thấy ghê!
- Sax! Vậy mà chê. Ờ thôi hổng ngon để nhox ăn một mình
Nó gắp một miếng thịt cho vào miệng ăn ngon lành, nhìn mặt chị dư biết đang nói xạo âm mưu muốn giết nó chứ gì, kệ ai chê thì chê, thưởng thức món ngon trước cho sướng miệng rồi chết sau cũng được.
- Chị ăn nửa
- Haha sao la thấy ghê
- Kệ chị! Ai biểu cái mặt nhox ăn thấy ghét quá chi
- Ê! Đổ thừa hả
- Hihi ừ rồi sao muốn gì?
- Ờ ai dám làm gì nữ hoàng dê
- Uýnh chết nha. Dám đặt tên chị lung tung hả
- Mới ăn thịt dê đó, kỳ này thành nữ hoàng dê đúng rồi chối gì được
- Nhox dê thì có. Tính chọc chị để nhox ăn một mình hả. Đừng hòng. Gắp cho chị ăn nửa đi
- Rồi rồi!
Nó xua tay đầu hàng rồi gắp thêm miếng thịt cho chị. Vậy là món thịt dê nướng với nồi lẩu nhanh chóng bị tiêu diệt một cách triệt để, ăn uống no nê hai đứa kéo nhau lên xe chạy về nhà, đang suy nghĩ có thiệt chị chưa ăn thịt dê lần nào không đây @@.
Tất nhiên về đến cổng nhà chị lại trở về làm con nít nhõng nhẻo bắt nó phải cõng lên phòng ngủ, việc lái xe vào gara được nhường lại cho chú ba. Đặt chị lên giường, tháo giày, đắp mền xong nó mới đứng dậy, chưa kịp đi đâu chị đã kéo tay nó lại
- Nhox đi đâu đó?
- Đi về nhà
- Khùng hả khuya rồi đi đâu nửa
- Ờ về mai đi học sớm. Nghĩ bửa giờ rồi
- Mai về sớm. Nhox ở lại đây đi
- Ờ nhưng mai nhox còn phải…
- Đọc cái này ru chị ngủ đi
Chị dúi cuốn tiểu thuyết hôm qua vào tay nó
- Hihi
- Nhưng mà
- Hihi
Chị chẳng thèm nói gì, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt như con nít, điệu này có 10 thằng nó cũng hết dám nói gì để từ chối.
- Ờ rồi…thua chị luôn đó!
- Hihi ngoan ngoan!
- Chờ chút đi rửa mặt đã
- Nhanh nha
Nó lắc đầu đi vào wc tranh thủ rửa mặt, trưng dụng cái bàn chải đánh răng trong wc rồi quay trở ra rót đầy hai ly nước một cho nó một cho chị mang lại giường.
- Rồi đọc nè! Nhắm mắt ngủ đi nha
- Uhm! Nhox con ngủ ngon
- Ờ chị ngủ ngon
Bó tay, chưa ngủ nửa đã chúc trước. Nó bắt đầu đọc tiếp theo trang đánh dấu hôm qua, chị nhắm mắt ôm con gấu bông cuộn mình ngủ. Không biết chị lắng nghe nó đọc được bao nhiêu không nửa, dù sao nó cũng kiên nhẫn đọc đến khi chắc rằng chị đã ngủ nó mới dừng lại. Cầm ly nước vừa uống vừa lòng vòng kiếm cái điện thoại sau đó mới đi về phía ghế sa-lông nằm xuống, nó đưa mắt nhìn trở lại giường để yên tâm chị đã ngủ say rồi mới dám nhắm mắt. Căn phòng rộng nhưng cũng ấm áp lắm.
Sáng, chiệc điện thoại đổ chuông báo thức, nó vội vàng tắt chuông vì sợ làm hỏng giấc ngủ của chị. Và như mọi lần nó không thể ngồi dậy ngay lập tức bởi chị đang kê đầu lên cánh tay nó ngủ ngon lành. Lắc đầu cười trước cái thói quen ngốc nghếch của chị, nó khẽ rút tay lại, nhẹ nhàng đứng lên vòng tay ẵm chị đặt lên giường sau đó kéo mền đắp lên người rồi đi vào wc vệ sinh cá nhân. Đêm qua thức hơi khuya nên chị vẫn ngủ rất ngon lành. Vậy là nó yên tâm đi xuống. Ánh sáng yếu ớt đầu ngày len lõi vào căn nhà qua những khe cửa sổ, cộng thêm ánh đén vàng khiến căn nhà đã rộng trở nên rộng hơn.
- Cậu dậy rồi hả?
- Dạ! Chú dậy sớm vậy?
Nó hơi giật mình khi chú ba đứng ngay cửa chính nhà nói vọng lên, trên tay chú đang cầm bình nước với kéo cắt cây cảnh.
- Ờ dậy sớm quen rồi cậu?
- Dạ! Chú làm gì vậy?
- Rảnh hổng làm gì, tui tỉa mấy cây bông của cô Phương
- Bộ sáng nào chú cũng làm sao chú?
- Ờ cô Phương khoái trồng bông lắm. Tui phụ cổ cho có công chuyện làm. Cậu ăn sáng chưa vô nhà tui kêu bả nấu đồ ăn sáng cho cậu
- Dạ thôi cảm ơn chú. Con tranh thủ về đi học sớm
- Ờ vậy để tui dẫn xe ra cho cậu
- Thôi chú để con tự dẫn, chú mở cửa dùm con được rồi
- Ờ cũng được. Chờ tui chút
Chú ba lục trong túi ra chìa khóa điều khiển cửa gara bấm một cái
- Rồi cửa mở rồi đó cậu vòng đường nay dẫn xe từ từ ra trước chờ tui chút
- Dạ!
Nó nhẹ nhàng đi vào trong gara dẫn xe ra. Hơi ngạc nhiên vì hôm trước nó nhớ xe nó dơ dữ lắm chưa kịp rửa vậy mà giờ trắng sáng, sạch sẽ như mới. Có lẽ ở nhà chú ba đã giúp nó rửa xe thì phải. Dẫn xe ra tới cổng chú ba cũng vừa ra tới mở cổng cho nó rồi móc lên xe nó một cái bánh mỳ kẹp gói cẩn thận trong bọc.
- Cậu đem bánh mỳ theo lên trường ăn sáng. Đi gấp quá chứ bã đang nấu bò kho ở trỏng.
- Dạ…dạ con
- Cậu đừng ngại cậu bạn cô Phương tui coi như con cháu trong nhà thôi
- Dạ vậy con cảm ơn chú. Con đi đây
- Cậu chạy cẩn thận. Mai mốt qua chơi thường với cô Phương
- Dạ. À sau này chú đừng kêu con cậu cậu nửa, con nghe cũng ngại quá
- Hề hề...Cậu nói giống hệt cô Phương. Tui kêu vậy quen rồi cậu lo chi cho mệt. Đi cẩn thận cỡ này đường xá tụi nó chạy xe ẩu lắm.
- Dạ!
Nó chạy xe đi, khẽ đưa mắt nhìn chú trong gương chiếu hậu, lòng thấy hơi ái ngại vì chú cứ gọi nó cậu này cậu nọ nghe cứ xa lạ, cao sang quá, cảm giác cứ như đang sống trong một vở cải lương trên truyền hình vậy. Nhưng chú ba chu đáo thiệt bụng, đúng tính cách của người miền Tây, thật thà hiếu khách.
Nó phóng xe ghé qua nhà gom đại cuốn tập với cây viết rồi mới chạy lên lớp học, chẳng biết hôm nay học môn gì, cũng không có ý định chép bài với lại cũng đâu có số đứa nào trong lớp để call hỏi học môn gì đâu, kệ cứ đem theo tập viết cho giống sinh viên ấy mà. Nó bước vào lớp, chui vào góc cuối quen thuộc ngồi im, phía trên thầy đang giảng bài, vài đứa ngồi gần nhận ra sự có mặt của nó hỏi vu vơ vài câu rồi thôi. Cơ bản nó cũng không thân lắm với ai trong lớp nên sự có mặt của nó sau hơn tuần nghỉ học cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai, có chăng là giờ nghỉ giải lao nó được nhận giấy cảnh cáo của phòng công tác học sinh sinh viên vì tội nghỉ liên tiếp nhiều ngày do lớp trưởng dúi vô tay nó. Ngồi góc lớp, đầu óc nó lúc thì chăm chú vào bài giảng của thầy, lúc lại để tâm đến những dòng xe chạy phía dưới đường bên ngoài cửa sổ. Chợt mĩm cười khi nghĩ đưa mắt nhìn khắp lớp, mỗi người làm việc riêng, mỗi đứa như đang chăm chú vào cuộc sống riêng của mình, có lẽ nó nghĩ sai, có lẽ chỉ có một mình nó trong hơn trăm đứa sinh viên trong lớp này là có đủ lạnh lùng và bất cần để cuộc sống bên ngoài lớp học của nó là điều bí ẩn mà chẳng đứa học chung lớp nào biết. Cứ như hai con người, hai thế giới hoàn toàn tách biệt hẳn với nhau, trên lớp nó là tên nó trong thẻ sinh viên, còn nó bên ngoài lại là nó dưới cái tên M với một cuộc sống kỳ lạ, khác người.
Tan học, nó chạy về nhà, ghé tiệm mua vội hai gói mỳ tôm để ăn tạm vì giờ này cũng lười nấu ăn lại không thích chen chúc dưới cái nắng trưa trong quán cơm bụi ven đường. Với lại giờ nó phát hiện mặt nó đang sưng lên ngả màu bầm tím vì cú đấm hôm qua của anh Phong, lúc sáng gặm bánh mỳ kẹp của chú ba cho đã thấy hơi đau, lúc nghỉ giải lao có nói vài câu với tụi trong lớp mới phát hiện vết thương đang thấm, mặt sưng rõ ràng hơn. Về tới nhà, bật bình nước, đổ mỳ ra tô rồi ngồi ăn một cách chậm rãi. Chẳng thấy ngon, cũng chẳng có cảm giác gì ngoài nhói đau bên má. Có điện thoại, là nhỏ Hân
- M nghe nè
- Có nhà hôn?
- Có. Mới về
- Ăn gì chưa?
- Đang ăn mỳ
- Chút Hân qua. Nghỉ ăn mỳ đi
- Sao vậy…
Chưa nói hết câu đã cúp máy, mà hình như cái giọng hơi lạnh lùng thì phải. Chắc nhỏ đang có chuyện gì bực mình, ừ mà cũng phải, trưa nóng thế này ai mà hổng bực mình. Mà nhỏ nói vậy chắc chút đem đồ ăn qua cho nó, ờ khỏe khỏi phải gặm mỳ tôm, vậy là nó hí hửng đem tô mỳ ra đổ vào cái tô cũ của con cún nhà hàng xóm. Con cún này khá lớn, cái gì cũng ăn được, nuôi theo dạng giữ nhà thả rong giống dưới quê chứ hổng phải loại cún cưng. Khoảng hơn 15 phút thì nhỏ Hân chạy xe qua tới. Nó đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của nhỏ, nó chưa kịp cười chào tự nhiên ăn luôn một cái tát nảy đom đóm kem theo cái mặt giận dữ nói như hét vào mặt nó
- Đồ khốn! Sao M làm chuyện như vậy được hả?
Nó vừa đau vừa bất ngờ chẳng hiểu tự nhiên bị nhỏ đánh, lại bị đánh ngay cái má sưng đau nửa chứ, nổi điên nó chỉ tay vào mặt một tay nắm chặt cửa để nén giận
- Gì nửa? Giỡn gì kỳ vậy. Tự nhiên đánh M. Cái mặt đang sưng biết hok?
- Biết đau nửa hả? M là đồ khốn! Còn hổng biết làm sai gì nửa hả?...
Nhỏ giận dữ, đôi mắt ngấn nước, tay nhỏ giơ lên định đánh thêm 1 cái nửa lên cái mặt đau nó nhưng chưa chạm mặt nó nhỏ dừng lại, ngập ngừng rồi lấy tay kia tát vào mặt bên kia của nó. Chẳng hiểu chuyện gì nhưng nó nhận ra rõ nhỏ thấy mặt nó đau nên mới ngập ngừng tát bên không đau, cú tát có sự kiềm chế thì phải, chỉ vừa chạm mặt nó rồi buông…hix cũng còn chút lương tâm @@.
- Gì nửa? Chưa nói gì đánh M hoài vậy? Điên hả
- Ừ điên đó rồi sao...Hôm qua M làm gì hả. Sao M dám làm chuyện đó…trong khi con Thy nó mới đi…trong khi…
- Làm chuyện gì mới được? M có làm gì Hân đâu!
- Làm gì còn hổng biết hả. Hân hổng thể tin được M lại là người như vậy. M khốn nạn như bao thằng con trai khác. M…
- Hân!...
Nó nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt Hân. Nói là nổi giận nhưng cũng chẳng điên đến mức có ý nghĩ sẽ đánh con gái nhất là nhỏ. Nó mím chặt môi gằng giọng lớn.
- Chừng nào bình tĩnh rồi nói chuyện!
Nó quay lưng hậm hực đi vào trong nhà
- Đứng lại nói cho rõ ràng coi. Đi đâu đó?
Nhỏ hét sau lưng, nó quay lại cũng hét luôn
- Đi ngủ?
Nó ngồi phịch xuống chiếu, đạp cái rầm lên nút mở quạt, quat tốt thiệt bị đạp vậy mà không hư lại còn thổi gió mát phù phù. Nhỏ đùng đùng đi ra dẫn xe vào nhà. Nó chẳng thèm quan tâm, nằm úp mặt xuống gối, trong đầu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị nhỏ đánh nửa, tranh thủ úp mặt xuống cho đỡ bị đánh vô mặt đau. Nhỏ dẫn xe vào, đóng cửa cái rầm, ngồi xuống đánh một cái vô lưng muốn lủng phổi nó luôn
- Ngồi dậy! Làm chuyện xấu xa rồi trốn tránh hả?
- Ui da! Đánh hoài nha! Làm cái gì nổi điên lên vậy hả?
- Người điên là M đó là M đó biết chưa?
- Làm gì đâu?
- Còn bày đặt giả nai. Hôm qua M làm gì?
Hôm qua đi chơi cả ngày với chị, có gặp hay nói gì làm nhỏ giận đâu nhỉ, với lại điện thoại bị chị giấu đâu có liên lạc với ai, có khi nào hổng trả lời điện thoại nhỏ nổi điên không…mà hổng trả lời điện thoại thôi mà đâu cần quá đáng như vậy.
- Hôm qua đi chơi, có gặp Hân để làm gì cho Hân giận đâu trời!
- Đi chơi. Nói nghe hay ha. Rồi có nhớ mình làm chuyện xấu xa gì hông hả?
- Làm gì mà xấu?
- Còn giả bộ. Hèn quá vậy. Dám làm phải dám chịu chứ!
- Nói đàng hoàng thì nói còn nổi nóng nói bậy hoài thì ngồi nói một mình đi nha. M đi ngủ!
Nó quay mặt vô tường, giờ nhỏ đánh hay làm gì kệ, mệt óc với mấy người nóng hừng hực hung dữ quá.
- M quay ra đây! Quay ra!
Trời à nổi điên lên mất
- Gì nửa?
- Quay ra đây nói cho rõ ràng coi!
- Bình tĩnh đi rồi nói.
- Bày đặt nhiều chuyện. Đang bình tĩnh. Quay ra đây!
- Rồi! Nói gì nói đi.
Cái mặt giận cũng dễ thương thiệt, có điều đôi mắt cứ như sắp cắn xé nó ra ngay lập tức vậy
- Hôm qua đi đâu làm gì?
- Đi chơi với chị Phương
- Chơi…Dám nói chữ đó nửa hả?
- Thì đi chơi nói đi chơi chứ nói gì giờ?
- M…Sao M dám làm chuyện đó với chị Phương? Sao M dám…
- Chuyện gì?
- Hân biết hết rồi đừng có giả bộ
- Biết gì mà biết
- Giờ này còn giả bộ ngơ ngác. Sao M hèn quá vậy. Dám làm mà hổng dám nhận
- Không nói rõ sao hiểu cái gì mà nhận
Nó nóng bừng mặt, dễ sắp có khỏi xì lỗ tai chắc luôn.
- Ở chung phòng, quần áo mặc như hông…M làm chuyện đó với chị Phương rồi còn giả bộ ngu ngơ nửa hả
- Chuyện….- nó hả hốc miệng- hả!!!…
- Hèn! Dám làm chuyện đó phải dám nhận. Làm như oan ức lắm ha!
- Hả!!!
Nó sắp điên thiệt, thì ra nhỏ đang nói tới chuyện đó đó của nó với chị@@
- Ai nói Hân biết
- Còn ai nửa?
- Anh Phong hả
- Ừ! Hết chối chứ gì. Hân thật không ngờ M…M lại là kẻ khốn nạn như vậy. Uổng công con Thy nó yêu thương M, nó mới đi chưa mấy ngày M đã chạy đi làm chuyện như vậy rồi. M không khác gì mấy thằng con trai khác, giả tạo, khốn nạn, bạc tình bạc nghĩa. Uổng công mọi người an ủi lo lắng cho M, Hân nhìn lầm M, uổng công Hân…
- Hân sao…
- Hân…giờ nói cũng vô ích. Coi như Hân nhìn lầm M. Hân nhìn lầm luôn cả chị Phương. Hân không ngờ chị ta cũng là người…
- Hân!
Nó đập tay cái rầm vô tường nhìn thẳng vào mắt không cho nhỏ nói nửa
- Hân có thể la có thể chửi thậm tệ M sao cũng được. Đừng bao giờ nói một chữ nào xúc phạm tới chị Phương. Hiểu chưa!
Nhỏ có vẻ bất ngờ và sợ trước thái độ dữ dội bất ngờ của nó, ngay cả nó lúc đó cũng không giải thích được.
- Sao…sao cũng được. Dù…dù sao Hân cũng rất thất vọng về M…tại sao M có thể là người như vậy được. Hân đã lầm về con người M!
Giọng nhỏ ngập ngừng xúc động…nhưng không phải sắp khóc, nó cảm giác chỉ là nhỏ hơi ngại khi thấy nó giận thực sự thôi. Nhưng dù sao nhỏ cũng là con gái lại đang giận, dù sao nó cũng là con trai, không thể dùng ánh mắt dữ dằn, cái đầu nóng nói chuyện với nhỏ được.
- Nhìn lầm thì bỏ luôn đi qua đây nói chi nửa.
Nó đứng phát dậy đi thẳng vô wc
- Đi đâu đó?
- Đi làm chuyện đó!
- Chuyện gì?
- Chuyện mấy thằng hèn người không hèn biết chi?
- Đứng lại coi! Nói chưa xong tính trốn hả. Làm gì?
Nhỏ kéo áo nó lại, nó lạnh lùng quay lại cười khẩy một cái rồi buông 1 câu tỉnh bơ.
- Đi tắm! Được chưa!
Nó vô wc, lột quần áo quăng ra ngoài (trong wc còn đồ sạch treo nên mới đủ tự tin quăng đồ ra cho hả giận trêu nhỏ). Nó xả nước tắm, làm mọi thứ va chạm lớn tiếng hết sức có thể để nhỏ nghe thấy. Chẳng biết nên cười hay nên giận trước cái tình huống này nửa. Ngày gì xui xẻo, mới bị đánh oan hôm qua, hôm nay tới lượt nhỏ đánh, còn mắng chửi thậm tệ nó nửa. Ông già Phong nhìn vậy mà cũng nhiều chuyện đến không ngờ, nghĩ sao chuyện hiểu lầm có chút vậy chạy đi méc với nhỏ, chẳng những vậy còn nói hổng rõ ràng làm nhỏ nổi điên kiếm chuyện với nó. Đánh đau gần chết mà còn chửi như tát nước, nhắc tới lại đau cũng may nhỏ tát có một cái không chắc khóc tiếng miên luôn…Thôi kệ ai điên gì điên nói gì nói, tắm xong chuồn khỏi nhà cho đở mệt óc. Tắm xong, cái đầu nóng cũng bốc hỏa bớt, nó mặc quần sọt đi ra, nhỏ đang ngồi một góc, gương mặt hậm hực đưa mắt nhìn nó. Chẳng nói gì nó đi thẳng lại phía nhỏ
- Làm gì đó?
Nhỏ lùi lùi lại sát tường.
- Làm chuyện đó.
- Cái gì? Muốn chết hả…M…vừa phải thôi nha. Đừng tưởng Hân con gái hiền muốn làm gì làm nha.
- Sợ Hân quá.
- Thử đụng tới Hân đi rồi biết.
- Rồi. Sợ rồi. Tránh ra làm chuyện đó coi!
- Chuyện gì? M dám…
- Lấy đồ mặc chứ muốn chuyện gì?
Làm như nói chuyện đó là chuyện đó vậy, dễ điên với nhỏ thiệt. Nó lấy quần dài, mặc áo sơ-mi đồng phục vào rồi dắt xe ra ngoài, nhỏ đi lại nắm đầu xe nó
- Đi đâu đó.
- Đi làm chuyện đó. Tránh ra coi
- Chưa nói rõ ràng, tính trốn hả?
- Cho nguyên cái nhà muốn làm gì làm. Tránh ra đi coi!
- Đi đâu?
- Đi làm chuyện đó, hỏi hoài!
- Chuyện gì?
- Qua quán làm. Được chưa!?
- Giờ còn thái độ đó nửa hả. Giải thích rõ ràng đi rồi đi luôn cùng được.
- Nhà ở đây…đồ đạc ở đây đi luôn sao được mà đi.
- Hân không cần biết. Giải thích rõ ràng rồi muốn đi đâu mặc kệ M
- Không có gì giải thích. Ha!
Nó gằng giọng đưa mặt sát vào mặt nhỏ ha một tiếng thật lớn khiến nhỏ giật mình lùi lại, lập tức nó đề máy xe phóng luôn ra đường (quẹt cái cột trước hàng ba suýt té), dừng xe lại nói vọng vào trong.
- Muốn gì điện thoải hỏi chị Phương hay ông Phong cho rõ ràng rồi hả nổi điên nghe chưa. Giờ đi làm chuyện đó, muốn hiểu sao hiểu.
- Điên hả. Trốn được trốn luôn đi ha. Đừng có vác mặt về đây.
- Đây cứ về làm gì nhau. Ha!
Nói xong nó rít ga mạnh hết sức có thể phòng ra khỏi con hẻm chạy ào hướng về phía quán caffe. Đầu óc lúc này dễ muốn giết người lắm à, vừa bị oan vừa bị đau, hồi nảy còn ngu đi đổ tô mỳ làm giờ đói muốn rụng rún, ức cái nảy thoáng thấy bịch đồ ăn nằm vắt vẻo trên xe nhỏ như trêu ngươi mới tức. Nay ngày gì vậy trời, hùng hổ ra khỏi nhà quên đem chìa khóa, nhà mình mà hổng được ở n @@ Số con rệp!
Chap 25 * (chap linh tinh)
Lẽ ra dành thời gian viết chap 25, nhưng được sự góp ý, động viên cũng như mong muốn từ nhiều anh chị đọc giả đã lớn tuổi, một vài người bạn theo mylife từ những ngày đầu và cả nhân vật trong hồi ký…thôi thì xin cho tôi được phép dành chap 25 này để trò chuyện với mọi người vậy. Mong mọi người sẽ đủ kiên nhẫn đọc hết chap 25 linh tinh này, khi các bạn có copy hồi ký mang sang những diễn đàn, trang web khác hãy mang theo chap 25 này vào như một phần hồi ký nhé.
1- Trả lời cho tính cách tôi: Tôi là một thằng hề, nhưng người ta vẫn gọi tôi là Mon…nó là cách gọi tắt của từ MONSTER nghĩa là quái vật. Bởi vì từ nhỏ tôi là một thằng nhóc khác người, tôi không có may mắn bú sữa mẹ đủ tháng, không có may mắn có một gia đình hạnh phúc, tôi được chứng kiến những nỗi đau cũng như sự ghẻ lạnh từ vài người dc gọi là người thân nào đó bởi vì gia đình tôi, bởi vì sự tồi tệ, đau khổ mà mẹ tôi phải chịu đựng. Tôi phải rời khỏi nơi được gọi là gia đình từ nhỏ bởi mẹ không muốn tôi chịu đựng và chứng kiến những điều tồi tệ đó. Hình như cũng gần 20 năm rồi tôi chưa ăn bữa cơm gia đình thực sự nào. Cấp 2 tôi tự lén đi làm thêm, giao báo, giao thư, giao truyện tranh cho bưu điện, viết truyện cười cho báo để kiếm tiền ăn vặt, mua đồ chơi cho bằng bạn bằng bè, cấp 3 tôi cũng lén làm mọi việc có thể làm để có tiền mua sắm, ăn chơi với bạn bè mà không phải phụ thuộc hay làm gánh nặng cho đồng lương ít ỏi của mẹ mặc dù đôi lúc cũng ấm ức xin xỏ cái này cái kia. Làm sinh viên, tôi cũng giấu người thân đi làm việc như mọi người đã biết, mẹ vẫn trợ cấp tiền nhưng cũng không thể đủ cho cuộc sống sinh viên nơi thành phố đắt đỏ này, giờ thì dù thiếu thốn, khó khăn đó nhưng tôi cũng đã không còn nhận tiền từ mẹ nửa, tất cả số tiền trong mấy năm qua mẹ gửi tôi đều giữ lại để một ngày nào đó không may mẹ bệnh tật gì đó thì cũng có thể giúp phần nào. Tôi ra đời sớm, bon chen, xô bồ (ơn trời là tôi ko bị sa ngã vào tệ nạn nào)…đó là lý do cho cái tính cách bất cần, có vẻ già hơn so với độ tuổi tôi. Tất nhiên đôi lúc với bạn bè và những người xung quanh tôi cũng cười đùa, trêu chọc, chém gió bởi vì tôi cũng khao khát có một tuổi thơ, tuổi học trò, đời sinh viên như bao người khác. Lạnh lùng, bất cần nhưng không phải là không biết vui buồn, không biết đùa giỡn, không biết yêu thương, không biết quan tâm những người thân yêu. Tôi không thể hiện bằng lời nói, tôi không thích nói nhiều mà thích quan tâm bằng hành động thiết thực.
2- Thật giả, đúng sai và cổ tích: Có thể mọi người vẫn luôn tìm kiếm những điều vô lý, hoang đường từ hồi ký. Tôi biết hết tất cả, tôi đủ sức viết ra hàng trăm ngàn chữ để mọi người đọc như thế thì tôi cũng đủ sức, tôi dư khả năng “sáng tác” làm sao cho câu chuyện logic, hợp tính, hợp lý, hợp thực tế…Vậy tại sao tôi vẫn viết nên một hồi ký nhiều chi tiết hoàng đường, phi lý và thiếu logic như vậy, tại sao tôi luôn im lặng không bao giờ lên tiếng giải thích trước những câu hỏi, những lời chỉ trích mà nhiều bạn inbox gửi riêng cho tôi. Đơn giản ngay từ đầu viết nó tôi đã biết rõ Ngày hôm qua đã từng là một câu chuyện rất nhiều chi tiết hoang đường, rất nhiều chi tiết khó tin…nhưng nó có thật, nó xảy ra như thế nào, tôi sẽ viết như vậy. Có những điều thiêng liêng, những người yêu thương tôi dõi theo từng dòng hồi ký và tôi không cho phép mình đưa câu chuyện khác đi để câu chuyện “thực tế”, “đáng tin” hơn. Tôi im lặng bởi vì tôi bất cần, im lặng bởi tôi không thích giải thích nhiều, khi con người ta càng giải thích, mọi việc sẽ càng rối thêm chứ không chứng tỏ được điều gì. Có người đã dạy tôi rằng cứ làm điều mình cho là đúng, miễn không thẹn với lòng là đủ. Thật giả, đúng sai rồi cuộc sống sẽ chứng minh tất cả, mọi chuyện rồi sẽ ở đúng nơi nó cần phải ở.
Ngày hôm qua đã từng không đơn thuần là một hồi ký 100% chính xác bởi vì nó đang được kể bởi một người có khả năng viết văn. Dù sao tôi cũng là một con người bình thường, làm sao tôi có thể nhớ rõ hết từng lời nói, từng chi tiết xảy ra trong quá khứ 100% được, để kể một câu chuyện thì dễ nhưng diễn đạt nó trở thành một “chap truyện” thì khác rất nhiều, phải sắp xếp lại chi tiết và diễn đạt lời nói nhân vật sao cho phù hợp. Liệu bạn có theo dõi một câu chuyện khi nó đơn thuần theo kiểu “Hôm qua nó gặp em, hai đứa đi chơi công viên, em hôn nó nói em yêu anh, nó cũng nói anh yêu em, sau đó hai đứa về nhà ôm nhau ngủ.Hết”. Hãy tin đây là câu chuyện có thật được kể thành một truyện, mà truyện thì phải có câu chữ, lời thoại, tình huống sao cho giống truyện. Vì từng nhân vật đều đã và đang tồn tại, ai cũng có cuộc sống riêng cho nên dù ít dù nhiều tôi cũng phải thay đổi, cắt bớt, che giấu những chi tiết, tình huống, con người, sự việc hay địa điểm thời gian để tôn trọng cuộc sống riêng họ. Có những người không đáng được nhắc đến, có những người đi qua cuộc đời tôi và chẳng đáng để lại chút ý nghĩa nào, vậy tôi cũng chẳng cần để họ xuất hiện trong hồi ký của tôi làm gì…Từ những điều đó dẫn đến Ngày hôm qua đã từng không bao giờ được 100% sự chính xác. Tin hay không tùy bạn, cảm nhận như thế nào là quyền của bạn vậy thôi.
Có bao giờ bạn tin vào cổ tích hay không? Có bao giờ bạn thử để mình thoát khỏi những quy cũ logic, thật giả đúng sai , có bao giờ bạn cho phép mình tin vào những điều tưởng chừng như vô lý để tìm một chút niềm tin trong cuộc sống thay vì ngồi đó cố chứng minh rằng điều đó đúng, điều đó sai, điều đó rõ ràng không hợp lý. Không ai có quyền đánh giá cuộc sống của ai bởi vì bạn không phải là tôi, bạn không trải qua cuộc sống của tôi cũng như tôi cũng không có quyền đánh giá cuộc sống của bạn ra sao, đáng tin như thế nào. Có những việc bạn sẽ không bao giờ tin bởi vì bạn chưa trãi qua nó, nhưng sẽ có những người tin và đồng cảm với tôi bởi vì họ đã từng đi qua những điều còn hơn Ngày hôm qua của tôi nửa. Tôi không dạy đời bạn phải cảm nhận hồi ký của tôi như thế nào, tôi chỉ mong bạn hãy mở lòng mình, để cái đầu thoải mái cảm nhận câu chuyện, như vậy có lẽ sẽ vui vẻ hơn với việc ngồi inbox chỉ trích đúng sai, thật giả. Một lần để mình tin vào cổ tích có thật, cũng không mất mác gì quá nhiều đúng không? Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, còn nhiều lắm những câu chuyện cổ tích giữa đời thường mà bạn chưa có dịp biết đến và Ngày hôm qua đã từng chỉ là một góc nhỏ của những điều khó tin ấy và bạn biết đến bởi vì tôi may mắn có khả năng viết ra nó.
3- Đọc giả và tác giả: Khi viết những dòng này, tôi không dùng tư cách của tác giả trò chuyện với độc giả. Tôi không giỏi ngồi tranh luận, không giỏi pr hay làm chiêu trò để mong Ngày hôm qua đã từng giúp tôi nổi tiếng. Tôi đã có đủ rắc rối trong cuộc sống rồi, tôi thích được yên tĩnh để kể câu chuyện của mình cho những người dõi theo. Từ khi viết hồi ký này, tôi nhận được rất nhiều sự chia sẻ, giúp đỡ từ những người đọc. Học được rất nhiều thứ và nhận được cũng nhiều thứ đáng quý. Đó chính là động lực giúp tôi tiếp tục kể mặc dù gạch đá chỉ trích cũng không ít. Tôi im lặng trước những câu hỏi của các bạn, tôi bỏ qua tất cả những thắc mắc cũng như lời trò chuyện…ừ có lẽ tôi chảnh, ừ có lẽ ai đó cho rằng tôi nổi tiếng rồi làm gì để ý đến họ…Bạn nghĩ sao cũng được. Tôi vẫn là tôi. Tôi đủ sức ngồi tranh luận cãi lý, giải thích với các bạn. Nhưng tôi vẫn im lặng bởi vì tôi muốn đứa con tinh thần của mình mang đến điều gì đó tốt với những người dõi theo. Tôi không muốn trả lời, tranh luận hay giải thích bởi mỗi chap ra đời sẽ là một niềm vui. Sẽ ra sao nếu điều gì cũng rõ ràng và bạn biết được hay đoán ra hết kết quả của chap truyện tiếp theo. Bạn có tiếp tục xem một quyển sách, bộ phim hay cuốn truyện tranh một cách hào hứng, vui vẻ, bất ngờ, cảm xúc khi bạn đã biết hay đoán trước kết quả, diễn biến tiếp theo. Mỗi người có cá tính khác nhau và tôi là nó trong hồi ký cho nên nếu bạn chấp nhận được tính tôi thì tiếp tục dõi theo, nếu không hãy im lặng để hồi ký qua một bên chứ đừng tốn công chỉ trích (có chỉ trích tôi cũng không quan tâm ).
4- Chap…chap và chap: Bạn có theo dõi hồi ký từ những ngày đầu không. Với tôi đó là khoảng thời gian thật đáng nhớ. Mỗi ngày viết ra chap, tôi nhận được những lời động viên, những chia sẻ comment đáng quý. Anh chị em hằng ngày vào đọc, bình luận, chia sẻ cảm xúc, nhận xét, chém gió vui vẻ với nhau, thăm hỏi cuộc sống bên ngoài của nhau…mà rất ít ai nghĩ đến việc hối thúc chap bởi họ hiểu bất cứ khi nào rảnh tôi đều cố gắng viết. Đó là khoảng time tôi được chia sẻ rất nhiều, nhìn những cmt như vậy tôi có thêm động lực để cố gắng dành time viết càng nhiều càng tốt. Nhưng giờ thú thật tôi bận với cuộc sống mưu sinh bên ngoài và cảm thấy “nản” mỗi khi post một chap mới lên, hay nói một câu gì cũng sẽ có bạn nhảy vào cmt xin chap, đòi chap, than vãn, gào thét, trách móc…Điều đó khiến không chỉ cá nhân tôi cảm thấy chán mà còn ảnh hưởng đến nhiều anh chị, bạn theo dõi hồi ký từ lâu cảm thấy hụt hẫng, chán nản chẳng buồn theo dõi hay cmt. Nhiều người đã pm với tôi chỉ để bày tỏ sự khó chịu khi nhìn thấy những cmt đó của nhiều bạn. Có lẽ bạn lấy lý do page truyện nào cũng có những thành phần đó, chuyện xin chap đòi chap là chuyện thường…Không đâu bạn, Mylife của những ngày đầu rất rất ít có những cmt như vậy và nếu có…các admin, mod đều xử lý thẳng tay. Nhắc nhở vô ích vì càng nhắc càng dẫn đến tranh cãi mà tôi thì lười tranh cãi lắm, thẳng tay bane nick thì bạn quay qua chửi rủa admin chảnh này chảnh nọ không tôn trọng đọc giả mà bỏ qua thì các bạn phá hỏng cảm xúc đọc của phần lớn người khác. Tôi hiểu cảm giác của các bạn, nhưng xin hãy hiểu cảm giác của tôi cũng như nhiều đọc giả khác. Đừng phá hỏng chap truyện bởi vì cảm xúc cá nhân của bạn mà cmt những câu vô hồn nhìn phát chán của mình…vì các bạn càng đòi, chính tôi càng lười viết bởi vì tôi luôn có xu hướng làm ngược lại những gì tôi chán ghét. Thôi thì chờ được thì chờ, theo được hồi ký cũng như cá tính kỳ cục của tôi thì dõi theo, còn nếu không xin hãy im lặng và bỏ qua một bên cho nhẹ lòng. Ngay khi chap 25 linh tinh này xuất hiện tôi biết cũng sẽ vẫn có những cmt nhảy vào nhắc đến vấn đề chap…haizzz.
5- Info : Ai cũng có cuộc sống riêng, tôi cũng như các nhân vật trong hồi ký. Sao các bạn cứ phải tìm kiếm info, tìm kiếm thông tin để thỏa mãn sự tò mò của bạn mà không nghĩ đến cảm giác của những người trong cuộc. Điều đó mang lại cho bạn điều gì, thỏa mãn sự tò mò, thể hiện khả năng điều tra của mình chăng…ừ rồi cuộc sống của những người trong hồi ký bị làm phiền, ừ thì đã công khai viết hồi ký chính tôi phải chịu những phiền phức đó…nhưng có phải riêng tôi không hay người bị thiệt hơn chính là các bạn. Đã có biết bao câu chuyện hay bị ngừng lại hoàn toàn chỉ vì các bạn tìm kiếm info. Điều đó có khiến các bạn suy nghĩ về hành động của mình hay không. Tôi nói điều này với các bạn bởi vì tôi không muốn chỉ vì một ngày nào đó hành động của cá nhân người nào đó khiến hồi ký buộc phải dừng lại và điều này rất nhiều người dõi theo không bao giờ muốn. Chính tôi cũng không muốn dừng lại chỉ vì lí do không đáng đó. Xin những ai đang làm điều đó, hãy dừng lại!
6- My daisy: Viết những dòng này, tôi xin dùng tư cách nhân vật nó trong Ngày hôm qua đã từng trò chuyện với mọi người. My Daisy đã đi được một đoạn đường, ko dễ để viết nên những dòng đó vì nó rất quan trọng và ý nghĩa nếu không muốn nói đó chính là hơi thở, niềm tin còn sót lại để tôi cố gắng tồn tại, sống tốt. Các bạn biết vì sao My Daisy chán hay không…chính vì sau mỗi chap truyện đều xuất hiện những vấn đề đáng chán như tôi nói đến ở 5 điều phía trên đó. Mỗi chap viết ra, tôi lại nhận được những lời trách móc, những câu hỏi nhắc đến em trong đó, có bạn lúc nào cũng trách tôi quên Thy, không nghĩ đến cảm nhận của em, trách tôi sao không viết về em, trách tôi không nhớ đến em. Mỗi chap mới ra lại có bạn nhảy vào cmt than thở vấn đề 10 năm, than thở sự đau khổ, chờ đợi, trách tôi quên và không chờ em…Haha lúc nào cũng đem vấn đề đó ra để nói thì làm sao các bạn có đầu óc thoải mái mà cảm nhận My Daisy. Em là gì của tôi bạn biết không?...Em là người yêu của tôi, chuyện tình này là của em và tôi…và tôi tự biết yêu em như thế nào, nhớ em ra sao, chờ em với những gì. Các bạn không cần chap nào cũng vào cmt như để trách móc nhắc nhở tôi về em. Đó là chuyện của tôi, việc tôi yêu em, chờ em, nhớ em như thế nào xin đừng mang ra nhắc nhở than thở nửa. Hãy để nổi đau đó nằm ở chap 115 của My Life, em đã ra đi, mọi chuyện về em, nổi nhớ, chờ đợi…hãy để nó nằm ở chap 115 cho đến khi lời hẹn ước đến. Đừng mang nó sang My Daisy, nhớ, yêu, chờ hay đau…đâu phải lúc nào cũng gào thét, cũng nhắc đến trong từng câu từng chữ. Bạn muốn tôi viết My Daisy ra sao?...Chap nào, đoạn văn nào cũng phải nhắc đến em, cũng phải gào thét rằng tôi đau khổ lắm, tôi nhớ em lắm, tôi sẽ chờ em. Các bạn muốn tôi sống như thế nào trong My Daisy, đau khổ, hay làm gì để chứng minh tình cảm tôi với em? Em đi là chuyện đã rồi, tôi còn cuộc sống riêng với những người khác tôi yêu thương, quan tâm. Chẳng lẽ các bạn muốn tôi lúc nào cũng ủ rũ, gào thét thể hiện sự đau buồn, tôi phải như thế nào mới thể hiện tôi chờ em…trốn mãi ở phòng không học tập, làm việc ngồi một góc cho hết 10 năm mới là chờ em chăng? Tôi đang viết về thì quá khứ chứ không phải review thì hiện tại mà lúc nào nhiều bạn cũng nhảy vào nhắc nhở 10 năm, muốn tôi phải viết thế này, sống theo cách khác để chứng minh tình yêu. Không nhắc đến đâu có nghĩa là quên, không nói đến đâu có nghĩa là không nhớ, cười nói đâu có nghĩa là không đau, im lặng đâu có nghĩa là không nghĩ đến. Có lẽ sau này khi tiếp tục theo dõi các bạn sẽ giống như Hân mắng tôi là đồ khốn…nhưng xin hãy tôn trọng từng nhân vật trong My Daisy, họ đáng được tôn trọng, yêu quý (có lẽ nên trừ nó ra). Đừng mang vấn đề My Life sang My Daisy, đừng hỏi, trách móc nửa về em hay vấn đề 10 năm. Nó đủ đau, đủ yêu thương và đủ biết phải làm gì…đó là việc của nó và em…Tôi vẫn sẽ viết My Daisy bằng tất cả khả năng của mình, những ai còn muốn đi cùng hồi ký, hãy tiếp tục chia sẻ cùng tôi…vì trong My Daisy, có người đáng được dành nhiều chia sẻ hơn là việc lúc nào cũng cmt nhắc đến em của My Life. Tôi không ép mọi người phải cảm nhận chia sẻ như thế nào, chỉ là một vài lời tâm sự của nó thay cho những người của My Daisy.
Lời cuối cùng cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc đến những dòng chữ này. M sẽ vẫn là nó, không giải thích, không nói nhiều nửa (chap này nói và giải thích nhiều rồi) mà dùng những chap hồi ký để chứng minh tất cả. Nếu bạn đọc xong những dòng tâm sự trên mà vẫn không ghét và vẫn muốn đi cùng tôi cho đến hết hồi ký…mong hãy hiểu và chia sẻ cùng M. Còn nếu sau nhưng dòng này bạn cảm thấy chán không còn muốn dõi theo nửa, cách tốt nhất nên im lặng để hồi ký qua một bên, không cần inbox hay cmt bày tỏ thái độ chi mất công cho đôi bên thêm mệt óc. Cổ tích vẫn sẽ tiếp tục…nhưng hôm nay sẽ khác những ngày đầu. Điều mong muốn duy nhất nửa đó là mong mọi người giúp M đưa Ngày Hôm Qua…Đã Từng tiếp tục bay cao, bay xa bằng cách chia sẻ đế nó đến với “em”, giúp M bấm nút share sau mỗi chap mới hay copy chia sẻ đến với các diễn đàn, trang web có thể được. Một mình M tất nhiên không thể làm được tất cả nhưng nhiều người chung tay góp sức, hy vọng cổ tích sẽ đến được với người cần thiết. Thực sự ngoài hai tiếng cảm ơn M cũng không có gì để đền đáp khi mọi người giúp M làm điều này. Cảm ơn mọi người đã và sẽ giúp…chắc chắn sẽ có một người nửa trong My Daisy luôn dõi theo cùng M thầm nói lời cảm ơn mọi người :)
CHAP 25:
Chạy xe được một chút thì thấy rát rát tay, nhìn lại mới biết cái cột nhà lấy hết miếng da làm kỷ niệm, vôi buông tay xăn áo lên cao một chút để khỏi bị dính máu lên đồng phục. Bon chen dưới cái nắng bức bối của SG cuối cùng cũng tới quán, hình như có bảo vệ mới thì phải, đi thẳng từ cổng vào quán, lâu ngày đi làm trở lại, quán cơ bản cũng không có gì thay đổi, mọi thứ không đổi trừ con người theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cơ bản là thấy vài gương mặt phục vụ mới, chắc là ông Kha mới thay một số đứa phục vụ, dịp cuối năm đa số phục vụ là sinh viên làm thêm nên nó đoán đây cũng là khoảng time sinh viên bước vào các kỳ thi hết môn chuẩn bị sang học kỳ mới, cả nó cũng sắp thi hết môn, lúc sáng đi học có nghe tụi trong lớp nói. Thu ngân cũng mới, tự nhiên chột dạ, có khi nào thay nguyên dàn nhân viên quán không ta, đương nhiên về quán làm lần này…chính nó cũng thay đổi. Đi vòng vòng kiếm ông kha thì hổng thấy, thôi kệ đang đói vào bếp coi có gì xin nhét bụng tính sau. May quá chú đầu bếp vẫn còn làm, thăm hỏi vài câu mới biết ông Kha chạy đi công chuyện với chị Tiên. Xin một ổ bánh mỳ với chén cà-ri nó trốn lên lầu ăn. Hí hửng chạy vào phòng, có một thoáng giật mình khi nhìn xuống dưới nền thảm, nhìn xung quanh căn phòng.... Giờ này khu D chưa có nhận khách nên từ trước giờ đi làm có đồ ăn vụng nó đều trốn lên đây ăn. Ráng thò tay vào góc phía sau cái màn che, nó nhớ có mấy lần nó với em lên đây ngồi chơi ăn vụng, em có giấu nước ngọt trên này để mỗi lần nó ăn vụng chỉ cần lấy 1 ly nước đá lên là có đồ uống, cái góc này chẳng ai để mắt quét dọn tới cả…(A-men, ông Kha mà đọc được dòng này chắc tức lắm). Xui quá, chẳng còn lon nào, đành chạy xuống lấy một ly đá, rót nước lọc vào chạy trở lên, để ly nước lên bàn rồi kéo ghế ngồi, cái ghế bị hỏng một bên chân, phải đứng dậy loay hoay kiếm giấy cuộn lại lót dưới ghế, lui cui thế nào chẳng biết bổng nhiên nghe tiếng đổ vỡ phía trên đầu. Vội đứng dậy, thì ra cái ly nước bị ngã lăn từ trên bàn rơi xuống nền, nước và đá văng tung tóe loang khắp bàn,cả dưới nền nửa…Nó đứng im đưa ánh mắt nhìn vào những mảnh thủy tinh vỡ, có điều gì đó vụt qua trong lòng, đủ để nhói một tí. Tự vỗ tay vào trán mình “Tệ thiệt! Lẽ ra không nên lên căn phòng này ăn mới phải”…lỡ lên rồi, dù sao cũng chỉ là căn phòng caffe thôi mà, cười nhẹ một cái nó quay lưng đi ra cửa lấy cây chổi với ki hốt rác mang vào quét dọn gom thủy tinh lại đổ vào thùng rác rồi kiếm ly nước khác ngồi ăn. Tránh nhỏ Hân chạy đi làm sớm tới đúng giờ ca làm của nó nên cũng không có gì gấp gáp.
Ăn xong thì dọn dẹp rồi đi xuống lầu, ông Kha cũng về tới, đem đống giấy tờ gì đó bỏ vào tủ trong phòng rồi trở ra ngoắc nó đi ra một góc caffe ngồi
- Đi làm sớm mậy?
- Dạ ở nhà nóng quá!
- Nóng con khỉ mày Đ.M cái thằng trời đánh!
Vừa nói ổng quất 1 cái bốp lên đầu nó rồi mới ngồi xuống đối diện nó
- Gì nửa ông già mới vô kiếm chiện hả?
- Đ.M mày…anh em thì anh em…lần này tau thấy mày bậy thiệt…
Nó ngơ ngác xoa xoa đầu
- Vụ gì nửa, em làm gì đâu bậy?
- Mày ngon! Nói tau nghe mày thương con Thy thiệt không? Đ.M nói gì thì nói chưa gì hết mày làm vậy bậy quá. Tau đéo bênh mày được. Caffe không mày?
Ổng làm một tràng xong quay qua thằng nhân viên mới gọi hai ly caffe. Chờ ổng gọi caffe xong nó mới lên tiếng tiếp
- Nảy giờ nói gì hiểu chết liền
- Mày làm chuyện um sùm qua giờ quên hả mậy. Móa gì thì gì có ăn vụng cũng phải biết chùi mép. Nhưng tau thấy con Thy nó mới đi mày điên hay sao đi làm chuyện động trời với bạn gái thằng Phong. Móa tau coi mày là anh em nhưng mày làm sai tau đéo bênh được. Tau nói mày tự suy nghĩ.
- Hả?
Nó sững người nhìn ông Kha. Bắt đầu thấy mọi chuyện tào lao rồi đó nha.
- Ai nói anh biết vậy?
- Còn ai nửa? Thằng Phong nó qua nói chuyện với tau hôm qua. Có con Hân nửa. Tau là tau thấy Hân nó giận dữ lắm đó. Mà mày gặp nó chưa?
- Rồi! Mới qua nhà tát em mấy cái nè.
- Đưa mặt tau coi coi.
Ổng xoay mặt nó qua giả bộ coi coi rồi vỗ luôn một cái vô chỗ sưng của nó,
- Uida..đau ông
- Biết đau hả con. Thằng Phong đánh mày hả?
- Ờ! Bị ảnh quất một cái!
- Nó hổng đánh mày chết là may rồi con. Đ.M dám ngủ với bồ người ta…
- Ngủ hồi nào cha.
- Còn chối hả. Mày coi suy nghĩ rồi nói tau biết mày tính sao. Kỳ này mày bậy quá.
Rối nùi một cục. Chưa gì ai cũng biết chuyện này hết rồi, mà toàn biết chuyện đó chứ hổng biết rõ chuyện đó là không phải chuyện đó. Nó cũng bực mình vì bị oan ức rồi nha. Hổng lẽ chị chưa nói rõ mọi chuyện với anh Phong hả trời, mà dù không nói rõ thì với cái phong cách của anh Phong, lịch lãm như vậy làm gì như bà 8 đi kể chuyện lung tung, méc tùm lum người chuyện không hay này. Đến nó nếu rơi vào hoàng cảnh như anh thì cùng lằm là điên lên rồi tự tìm cách giải quyết, dù gì cũng chuyện tế nhị ai lại đi rêu rao khắp nơi thế kia.
- Nghĩ xong chưa mậy. Đâu mày nói giải thích tau nghe coi.
- Nghĩ con khỉ! Có làm gì đâu mà nghĩ. Mệt quá không có gì giải thích hết. Từ từ rồi anh biết. Đi làm đây!
- Đ.M mày cứng đầu quá. Đợi thằng Phong qua nó cho mày mềm xương đừng có cầu cứu tau nha con.
- Nhức đầu quá. Em không có làm gì hết. Tin không tin tùy anh.
Nó đứng dậy quay đi vào trong mặc kệ ông Kha ngồi nhìn theo. Nó cũng tính ngồi nói chuyện với ổng thêm chút nhưng đã thoáng thấy bóng nhỏ Hân đi vào từ cổng nên nó đứng dậy đi sớm cho lành, ngồi lại toàn kẻ địch hỏi này hỏi nọ truy vấn bắt giải thích nửa. Nó là nó đang bực mình, chẳng có hơi sức ngồi giải thích làm gì cho mệt, giải thích với ông Kha còn được chứ với cô nàng hung dữ kia hổng khéo ăn thêm cái tát giữa quán chắc bỏ xứ đi luôn quá.
- Ê! Uống caffe mậy?
- Thôi ngồi lại chị hai đó uýnh em chết!
Nó nhướng nhướng đầu chỉ nhỏ Hân ngoài cổng rồi đi vào trong. Cũng chẳng quan tâm nhỏ Hân với ông Kha nửa. Nó làm việc bình thường, thi thoảng cũng đi ngang qua nhưng chẳng nhìn đến nhỏ một cái. Quán bắt đầu đông khách, ông Kha cũng đứng dậy đi làm việc, kiểm tra xung quanh, nói chung cũng không nghe ổng nói gì với nó về chuyện đó nửa ngoài việc mai dặn vào sớm đầu ca chiều để ổng giới thiệu nó cho nhân viên mới biết mặt. Nhỏ Hân thì vẫn ngồi đó, được một chút thì chuyển bàn sang gần lối đi trung tâm quán, chỗ từ hồi cả đám chơi chung nhỏ, em, chị Tiên hay bạn bè nhỏ với em hay ngồi chơi, tiện cho việc nó với ông Kha vừa làm vừa dễ ghé qua nói chuyện mà vẫn có thể nhìn thấy bao quát khắp nơi trong quán. Nói gì thì nói nó cũng cầu trời cho nhỏ ngồi đó đừng có về, có về thì cũng gởi chìa khóa nhà lại cho nó không là đêm nay màn trời chiếu đất chắc luôn.
Công việc cuốn nó đi, buổi tối là lúc quán đông khách nhất trong ngày, đến nổi cả ông Kha cũng phải lao vào phụ nhân viên. Lâu rồi không đi lại làm việc nhiều cộng thêm hai bàn tay có vẻ không còn khỏe như trước nên bản thân nó thấy khá mệt và đau hai tay. Trời về khuya, đa số là khách còn ngồi lại chứ không còn khách mới vào quán nửa, nó mới có thời gian đứng nghĩ mệt. Nhỏ Hân vẫn ngồi đó nhìn nó, dường như nhỏ quyết tâm chờ nó nghĩ làm để ăn thua đủ chuyện hồi sáng đây mà. Nghĩ đến nhỏ là thấy mọi chuyện từ sáng giờ tao lao lắm nhé, vừa đau vừa mệt cả óc. Giờ lành đã điểm, nhân viên lục đục ra về, nó cũng phụ ông Kha thu dọn một số thứ cần thiết rồi cũng quay ra dắt xe chuẩn bị về. Nhỏ Hân thì chào hỏi ông Kha từ trước rồi cũng đi ra cổng leo lên xe ngồi chờ nó. Giờ nhỏ không lên tiếng thì thôi chứ nó cũng hổng biết nói gì giờ nửa, có điều mặt nhỏ giờ hình như bay hết sát khí hồi sáng thì phải, không biết có điện thoại cho chị hay anh Phong hỏi kỹ mọi chuyện chưa.
- Có đem chìa khóa nhà ra cho M hông?
Nó bước lại gần nhỏ vừa nói hai tay vừa che che hờ trên mặt đề phòng bị nhỏ tát, gì chứ cái mặt nó giờ sưng đau lắm rồi, ăn thêm 1 tát nửa chắc tàn phai nhan sắc luôn.
- Cũng biết nhớ chìa khóa nửa ha. Sao hổng đi luôn đi
- …
Nó im lặng lên xe đề máy chạy đi. Vậy là xác định đêm nay hết được vào nhà của mình ngủ, thôi kệ đành chạy xe tránh mặt nhỏ trước rồi kiếm cách sau, cùng lằm là chạy qua nhà thằng Duy ngủ mai về làm chìa khóa sau vậy. Nó là nó không còn sức mà đứng đó đôi co với nhỏ nửa đâu. Chạy xe vòng vèo, ghé mua ổ bánh mỳ, mò tay vô túi kiếm tiền trả thì mắt sáng như sao, hình như nhỏ Hân bỏ chìa khóa vào áo khoác nó lúc nào hổng hay, nói chung là đêm nay không phải ngủ ngoài đường. Coi vậy mà cũng còn có chút lương tâm. Ghé tiệm mua thêm 1 lon coca với 1k nước đá rồi trở về mái ấm thân yêu.Về tới nhà, quăng ổ bánh mỳ lên bàn, đổ nước đá vào ca, ực một hơi coca cho đã khát rồi nhảy vào wc tắm cho mát, cả người mõi nhừ, mặt sưng húp. Cú đấm của anh Phong được trợ lực với cú tát của nhỏ Hân đúng là thấm thiệt, giờ nhìn mình trong gương mới thấy hãi hùng nhan sắc @@. Tắm xong bước ra thì có tiếng xe ngừng trước nhà, ra mở cửa suýt bật ngửa bởi nhỏ ngồi một đống trên xe trước nhà. Hix thôi xong đêm nay chắc hoạc bỏ nhà đi hoặc là bỏ xác chốn này rồi.
- Gì nửa?
- Trưa giờ có ăn gì hôn?
- Mắc làm chuyện đó rồi hổng có rảnh ăn.
Nói xong nó quay lưng đi vào trong mặc sau lưng nhỏ chu miệng ra mắng nó thấy ghét. Nói gì thì nói nhỏ cũng tự phóng xe vào nhà, đừng có nói bửa nay tính ở đây tra khảo nó cả đêm nha.
- Nè!
- Gì!
- Ăn cái này nè. Bỏ bánh mỳ đi?
- Hả?
Nhỏ chìa hộp cơm thơm ngát mùi thịt nướng ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của nó. Hix có khi nào nhỏ bỏ độc trong hộp cơm không trời.
- Có bỏ độc không đó
- Khùng! Ăn đi nhiều chuyện quá
- Ơ…
Nó vẫn nhìn chằm chằm nhỏ, chưa dám cầm hộp cơm. Với thái độ này của nhỏ, một là nhỏ định dịu dàng thủ tiêu nó luôn thiệt, hai là nhỏ đã biết mình hiểu lầm nó. Sao cũng được, nói chung là hợp cơm thơm quá, không thể cưỡng lại nửa rồi, thôi vì hộp cơm đành phó mặc thân này cho nhỏ muốn giết muốn làm gì làm vậy. Nó nhận hộp cơm, ngồi xuống mở ra, cơm sườn bì trứng, nhìn miếng sườn đã thấy ngon rồi. Có điều cái mặt sưng thế này ăn sao ngon được mà ngon không biết.
- Đưa mặt Hân coi coi!
- Hả? Thôi nha có đánh đánh chỗ khác đi. Sưng đau lắm
- Khùng quá! Đưa đây coi coi
- Ờ ờ
Nhỏ kéo nó lại xem xét cái mặt nó.
- Đáng đời! Ăn đi Hân luộc trứng gà thoa cho bớt sưng.
- Ờ ờ
Không thể tin vào mắt mình nửa, thay đổi 180 độ luôn.
- Biết hết rồi hả
- Biết gì?
- Chuyện đó đó
- …
Nhỏ xụ mặt quay đi kéo cái gối lại ôm, thái độ bối rối này là thái độ của sự biết lỗi đánh oan cho người xấu rồi nè.
- Mệt quá! Ăn đi
- Ơ!
Nó khẽ kéo kéo mặt nhỏ quay qua nó
- Quay qua đây coi! Sao tự nhiên đỏ mặt vậy
- Đỏ hồi nào…hổng có nha
- Ơ! Chứ hổng phải biết lỗi nói oan cho M rồi hả
- Ai nói!
- Nhìn mặt biết rồi, chứ hông làm gì có ai tốt đem đồ ăn qua cho mình, hồi sáng hùng hổ đánh mình nửa mà
- Tại…
- Tại gì
- Tại…tại M chứ bộ
- Ơ đổ thưa hay nhỉ?
- Ai biểu hổng nói rõ ràng
- Ơ! Chửi như tát nước, còn đánh người ai dám nói gì nửa
- Hông dám! Kiu giải thích mà M có thèm giải thích đâu
- Giải thích rồi có ai tin ko mà đòi giải thích?
- Thì…thì…mệt quá! Ăn đi nhiều chuyện!
Nhỏ đứng dậy chạy lại chỗ bếp ga lấy nồi ra nấu trứng nhằm tránh bị nó trêu. Thiệt là nếu nó mà là con gái thì chắc cũng vờ giận ngược lại nhỏ rồi, đằng này nó là con trai, ai lại nhỏ nhen giận ngược lại con gái bao giờ, với lại nhìn thái độ của nhỏ trông buồn cười quá cũng không có đầu óc đâu ra mà giận nhỏ được. Thôi thì trêu chút cho vui cửa vui nhà, có hộp cơm ngon như vậy cũng đủ bù đắp cho cái tát hồi sáng rồi. Ăn xong nhỏ cũng lột trứng mang lại đè mặt nó ra lăn.
- Uida….nhẹ nhẹ…đau
- Ngồi im! Biết đau nửa hả? Đáng đời!
- Hix! Ai đánh M hồi sáng. Còn nói nửa.
- Hihi…thì xin lỗi mà!
Nhỏ cười khúc khích, nhìn mặt chẳng có chút hối lỗi gì cả.
- Bộ cái mặt này bị anh Phong đánh hả?
- Ờ!
- Đáng đời! Ai biểu giỡn chi
- Hix hix. Ai biết đâu!
- M đó nha. Tối ngày giỡn như con nít với chị Phương. Anh Phong hiểu lầm là đúng rồi ở đó ai biết đâu!
- Giờ sao…phe nào!
- Phe anh Phong, ai mà thèm ở phe với M. Xí!
- Ờ giỏi!
Nhỏ lăn trứng gà cho nó, nó cũng hổng thèm từ chối cho nhỏ giúp nó lăn, ai bảo cái tội đánh nó hồi sáng giờ phải đền bù, vậy là dễ dàng cho nhỏ lắm rồi.
- Rồi hồi trưa ai nói Hân biết rõ chuyện này vậy?
- Chị Phương chứ ai?
- Uhm!
- Vậy kỳ vậy ta?
- Kỳ gì?
- Nhớ hôm qua chị Phương có nói chuyện với anh Phong là hiểu lầm rồi. Sao ảnh còn đi nói với Hân với anh Kha vậy cho hai người chửi M?
- Hân cũng hổng biết. Để chút Hân gọi điện hỏi ảnh coi
- Ờ...
Nó thở phì, cũng lo, chẳng biết chị nói gì với anh nửa...sao lại tùm lum hết lên, mệt cả óc.
- À! Mà nè!
- Sao?
- Sao hồi sáng hùng hổ nổi nóng dữ vậy?
- Biết chuyện vậy ai mà hổng giận.
- Cái này mới lạ. A Phong nổi điên là đúng rồi. Còn Hân sao nóng dữ vậy nhỉ? Ông Kha ổng cũng biết chuyện mà có làm gì M đâu? Sao vậy nhỉ...?
Nó trầm tư suy nghĩ, mắt nhìn nhỏ dò xét. Nó ngập ngừng, bối rối thấy rõ
- Thì...tại...tại Hân...
- Hân sao?
- Thì...thì Hân là bạn con Thy. Hân giận dùm con Thy chứ bộ. Nghĩ coi, nó mới đi M chạy đi làm chuyện đó với người khác liền ai mà hổng bất bình. Hân là bạn thân của nó quên hả?
- Ờ ờ! Làm gì dữ vậy?
Nó đưa ly coca lên ực một hơi, giận dùm em vì là bạn thân em...hợp lý. Nghĩ vậy nó hết hỏi nhỏ thêm nửa mà tập trung vào xuýt xoa vì đau. Ngồi nói chuyện linh tinh chút thì nhỏ đứng dậy.
- Về hả
- Ừ! Hân về đây! Ngủ sớm đi nha
- Thôi để M đưa Hân về
- Còn xe Hân sao. Khỏi cần Hân tự về được.
- Khuya rồi! Để M lấy xe đi chung với Hân về!
Nó đứng dậy mặc áo khoác vào dẫn xe hai đứa ra. Nhỏ cũng hổng từ chối nửa, chắc cũng sợ về khuya đây mà, đường vào nhà nhỏ vẫn hay có cướp giật mà. Đưa nhỏ về, nó quay trở về nhà lăn ra ngủ. Bị hiểu lầm một cách lãng xẹt rồi giải hòa cũng nhanh chóng một cách lãng nhách....Ngày tào lao thiệt!
p/s: giúp M share nhé mọi người và mong đừng tem phiếu, đòi chap! Nếu có copy sang nơi khác hãy copy theo chap 25 linh tinh kia nhưng bỏ cái dòng p/s này. Cảm ơn mọi người!
CHAP 26:
Bình minh thức giấc sau một đêm dài ê ẩm với cái mặt sưng vù. Thức dậy đánh răng rửa mặt rồi phóng xe lên lớp học. Ngồi góc cuối với nó còn có một vài đứa con trai, cũng toàn đám hay đi trễ với hay trốn học nên mới ngồi cuối lớp thôi. Ra chơi nó chạy vào phụ cô xuân một chút rồi rinh chiến lợi phẩm là một ly caffe rồi trốn mình ra ngoài phía sau cửa sổ. Đây là một tấm bê-tông nằm bên ngoài tường để chống nước mưa tạt vào cửa sổ phòng học, chỉ vừa đủ chổ cho 2 người ngồi cùng lúc và có lẽ chỉ có một mình nó là đủ điên để ngồi cái nơi nguy hiểm này. Có mấy lần tụi con gái với mấy đứa bạn la nó nhưng rồi nó cũng trốn ra đây ngồi một mình. Cái cảm giác ngồi chênh vênh trên tầng cao nhìn xuống bên kia đường xe chạy…vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa đủ để yên tĩnh không ai làm phiền đến nó vì làm gì có ai dám leo ra bên ngoài tường ngồi như nó thế này bao giờ… Chợt có tiếng điện thoại reo. Nó bắt máy, là anh Phong.
- Alo em nghe nè anh
Đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với anh.
- Ừ! Mặt em không sao chứ?
- Dạ ko sao…nhưng…
- Uhm anh xin lỗi, hôm đó anh nóng quá
- Dạ!
- Anh đang ở ngoài Hà Nội.
Ủa sao lại ở ngoài Hà Nội, không lẽ vì chuyện đó mà anh giận đến mức bỏ đi ra Hà Nội…
- Ủa sao anh ra ngoài đó chi?
- Trốn
- Hả! Ai làm gì phải trốn?
- Phương chứ ai. Phương bảo trong vòng 1 tuần không muốn thấy mặt anh ở SG.
- Sao vậy?
- Phương giận a vụ anh đánh em đó?
- Dạ dạ…Nhưng chuyện cũng đâu đến nỗi đó đâu
- Anh biết rồi! Hân mới nói với anh đêm qua…vậy mà…
- Bộ chị chưa nói rõ với anh chuyện hiểu lầm sao…em cũng tính hỏi anh sao tự nhiên anh nói tùm lum với nhỏ Hân rồi anh Kha nửa. Có gì từ từ anh em mình nói chuyện. Sao anh làm vậy?
- Chuyện Phương nói với anh thì Phương không cho anh nói với em. Anh hứa rồi, đó là bí mật của Phương. Còn chuyện anh kể cho anh Kha với Hân biết là do….
- Sao anh?
- Do…do Phương bắt anh phải kể đó
- Hả? Kể chi?
- Ai mà biết Phương nghĩ gì. Phương bắt anh kể la để kiểm tra gì đó anh chẳng hiểu. Em biết chuyện gì không?
- Em đâu có biết. Hix làm tự nhiên em bị Hân với anh Kha la quá trời. Em còn tưởng anh mách lẻo nửa. Ai dè là bà cô đó bày trò…sợ thiệt
- Haha chuyện này thì cũng bình thường anh bị riết quen rồi. Hình như Hân có tát em đúng ko?
- Dạ! Ăn 2 cái.
- Vậy hả…
- Mà chị nói gì với anh vậy. Đừng có nghe chị nói linh tinh nha. Bữa em qua chị chơi rồi chị hổng cho em về thành ra anh mới thấy em với chị ở trong phòng. Còn quần áo em te tua là sản phẫm của bà cô đó đó, giỡn đè uýnh em gần chết.
- Vậy hả…sao Phương nói với anh khác. Thôi! Anh hiểu rồi. Nói chung chuyện sao cũng là lỗi tại anh nóng quá. Anh sợ Phương thiệt thòi nên…
- Dạ em hiểu. Cũng tại em vô ý vô tứ quá. Lần sau không có chuyện làm anh hiểu lầm nửa đâu. Anh về SG đi…mọi chuyện hiểu lầm hết chạy ra đó chi không biết. Có gì em nói chị cho.
- Thôi! Phương không cho anh về đâu. Ở đây tuần sau anh về, sẵn đi chơi với mấy thằng bạn.
- Hix hix bộ anh sợ chị dữ vậy hả
- Không phải sợ nhưng nói chung anh không muốn Phương giận. Haha đổi lại là em anh thách em dám làm trái ý Phương đó. Anh em mình nói chuyện đừng cho Phương biết nhé, anh nghĩ Phương lại bày trò chọc em chơi đó thôi. Phương nghịch lắm, chơi với Phương lâu lâu anh cũng phải giả bộ không biết gì để Phương vui hehe.
Anh Phong bật cười trong điện thoại, nó cũng cười. Đúng là anh Phong luôn lo lắng cho chị kể cả vứt bỏ luôn hình tượng đàn ông lịch lãm của mình chỉ để giữ cho chị được vui một cách tốt nhất có thể. Đôi khi nhìn anh đối xử với chị, nó cảm thấy đây chính là hình mẫu của một chàng trai chăm sóc cô gái mình yêu thương.
- Cầm gì trốn ra đó. Nhà anh anh ở miễn không gặp chị trong một tuần là được chứ gì.
- Haha tại em hổng biết đó chứ anh làm gì có nhà nửa
- Sao vậy?
- Bị Phương chiếm lâu rồi em. Anh mà ở nhà Phương qua bất ngờ là chết anh. Phương giận lên anh hổng dỗ nổi đâu.
- Thật kinh khủng?
- Haha từ từ em còn sợ chị của em hơn anh luôn giờ. Thôi cho anh sorry lần nửa nhé. Có gì gặp em sau.
- Dạ
- Bye em!
Nói chuyện với anh Phong xong người nó muốn rớt xuống đất luôn vậy. Thì ra mọi chuyện là do cái người ngang ngược đó bày trò ra hết, thật hết biết nói nổi chị luôn. Boss cuối đây chứ đâu @@.Cái này là quyết tâm hại nó chết mới vừa lòng hả dạ đây mà. Chờ đó quân tử báo thù 10 năm chưa muôn, cái tội làm nó bị tát rồi bị la oan ức cần phải xử lí một cách triệt để mới được. Nói đi cũng nói lại chẳng biết chị đang muốn làm gì, kiểm tra gì, với lại không biết nói gì với anh Phong mà bí mật dữ, hy vọng không nói gì lung tung làm anh Phong nghĩ sai về nó. Cái chuyện tào lao 2 hôm nay cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi, giờ chỉ còn xử lí bà cô xấu xí kia nửa là mọi chuyện có hậu liền. Ngồi nhâm nhi li caffe xong nó nhảy trở vào phòng tiếp tục học.
Tan học vừa về đến nhà đã thấy cửa phòng mở toang, bên trong nhỏ Hân đang ngồi lấy laptop nó ra chơi game một cách ngon lành.
- Về rồi hả?
Nhỏ quay qua buông một câu hững hờ rồi quay qua chơi game tiếp. Nhà nó có khóa mà sao mấy người này ai muốn vào bất cứ lúc nào thì vào, riết chắc khỏi khóa cửa luôn cho khỏe quá.
- Ủa qua hồi nào
- Mới qua
- Sao vô nhà được hay vậy?
- Có chìa khóa
- Chìa khóa đâu ra?
- Ở đâu kệ người ta. Nhiều chuyện. Ăn gì chưa
- Ờ chưa. Mới tan học tính về tắm rồi qua quán
- Qua quán chi? Chiều mới tới giờ làm mà?
- Tính qua làm chứ ở nhà cũng chán.
- Đi tắm đi
- Ờ ờ
Tự nhiên đâu ra thêm một người thích quản lí nó nửa trời...chẳng có chút thái độ hối lỗi vì hôm qua tát oan cho nó chút nào. Nó lặng lặng chui vào wc tắm qua loa cho xong rồi đi trở ra mặc đồ vào.
- Tắm nhanh vậy? Khăn lược đâu để cái đầu thấy ghê vậy?
- Ờ ờ
- Ở dơ lượm thượm chưa từng thấy. Đi uống trà sữa nha. M dẫn xe ra nhanh đi
- Hả?
- Đi uống trà sữa. Hân mời, đền vụ hôm qua được chưa.
- Ờ ờ!
Nó thở phào nhẹ nhõm miệng cười tươi ngay khi nghe được mời trà sữa. Coi vậy cũng còn chút lương tâm, biết chuộc lỗi vậy là tốt. Đang trưa nắng nóng được uống trà sữa còn gì bằng mặc dù nó không thích trà sữa cho lắm, quan trọng là được người khác mời, vậy là vui.
- Nghe ăn uống là khoái lắm. Chạy nhanh nha. Nắng lắm đó
- Biết sợ nắng sao hổng đem áo khoác?
- Không thích.
Sợ nắng mà mặc áo mỏng te, nắng chiếu vào thấy rõ bên trong màu gì luôn vậy còn bày đặt than thở. Chen chúc giữa dòng người giữa trưa tan tầm là một cực hình. SG cuối năm tuy thời tiết không nóng bằng mùa hè nhưng chỉ cần kẹt xe, khói bụi là đủ làm người ta khó chịu bực mình nhất là với một thằng đang mang nặng nhiều tâm trạng như nó. Ngay lúc này thật cảm thấy khó mà yêu nổi SG. Nhưng tình yêu nhanh chóng quay trở lại ngay khi nó ngả lưng nằm dài xuống chiếc gối êm ái, hít thở cái không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa đang chạy hết công suất của quán trà sữa. Nhỏ Hân cằn nhằn nó vài câu rồi gọi trà sữa và món bít-tết bánh mì kẹp quen thuộc mỗi khi đên đây.
- Hân nói chuyện cho anh Phong biết rồi đó
- Ừ! Hồi nảy ảnh có gọi nói chuyện với M.
- Ổn hết chưa
- Ờ giải quyết xong rồi.
- Sao ảnh có vẻ buồn buồn
- Vậy hả. M cũng không biết nửa. Cái này phải hỏi lại chị P.
- Chị Phương sao?
- Ủa anh Phong hổng có nói với Hân vụ chị Phương hả?
- Uhm có nói mà hổng rõ ràng. Hân hổng hiểu gì hết.
Có lẽ không nên cho nhỏ biết rõ vì nhỏ biết rõ có khi lại ảnh hưởng tới trò đùa của chị. Phù! Đúng là nó cũng đang muốn học theo anh Phong…đôi khi cũng nên giả vờ không biết gì để chị tha hồ mà vui.
- À ừ M cũng hổng hiểu cho lắm. Thôi kệ ảnh không muốn nói rõ thì thôi cũng nên tôn trọng ảnh. Dù gì cũng là lỗi của M mà.
- Chứ hổng lẽ lỗi của ai…giỡn cho dữ. Tối ngày như con nít. Người đã nhỏ xíu mà còn giỡn hoài. Mai mốt bị đánh ráng chịu ha.
- Ờ! Có bị thì cũng bị Hân đánh chứ ai vào đây nửa!
- Cái đó…cái đó…tại..lỗi tại M chứ bộ. Ai bỉu hổng chịu giải thích
- Ờ! Lỗi của mình…tại mình…tại mình nóng quá nhàu vô đánh người ta…ừ tại mình…
Giờ thì nắm được nhiều yếu điểm của nhỏ Hân rồi nhé. Người lúc nào cũng tỏ vẻ đanh đá, hung dữ nhưng rất dễ bị bối rối, miễn bình tĩnh hiểu được nhỏ thì sẽ trêu nhỏ dễ dàng. Bằng chứng là nó giả vờ trêu một hai câu đã thấy nhỏ lộ rõ vẻ lúng túng, gương mặt xụ lại…
- Mệt quá! Thì giờ dẫn đi ăn uống đền cho nè. Muốn gì nửa.
- Thì ai nói gì đâu
- M đó nha. Cỡ này gan dám chọc Hân luôn. Coi chừng đó. Mà lớn rồi bỏ cái tật khùng khùng đó đi, nhìn hổng chững chạc miếng nào.
- Ờ ờ biết rồi! Khùng vậy có người chơi chung…haizz
Nó nhún vai ực một hơi hết ly trà đá rồi nằm xuống mặc cho nhỏ Hân bặm môi tỏ vẻ tức tối với nó. Giờ chọc thêm chắc nhỏ lại sài chiêu kẹp giống lần đầu tiên gặp nhau là tiêu. Đồ ăn và trà sữa được đem ra ít phút sau đó, nó ngồi dậy vui vẻ ăn uống với nhỏ, cũng thi thoảng nói chuyện công việc học hành của nó với nhỏ Hân, tuyệt nhiên không ai nhắc gì đến em. Có lẽ nhỏ hiểu nó cũng cần thời gian xoa dịu mọi thứ trong lòng cho nên nhỏ cũng không nhắc đến bất cứ từ nào liên quan đến em trước mặt nó nửa. Lại có điện thoại của chị, không cần nhìn màn hình cũng biết là chị nhờ tiếng nhạc chuông quen thuộc.
- Nhox khùng! Hết đau chưa? Nhox ở đâu? Nhox làm gì đó?
- Hỏi từ từ làm gì ào ào vậy? Nhox đang đi uống trà sữa với nhỏ Hân.
- Hả! Sao sao nhox dám đi chung với nhỏ Hân? Bộ Hân hổng làm gì nhox hả
- Làm gì là làm gì?
Biết ngay mà, rõ ràng bà cô này chủ mưu mọi chuyện, chắc đang nghĩ trong bụng nó bị nhỏ Hân với ông Kha tẩy chai đây mà.
- Thì…thì
- Thì gì mà ấp úng đó! Âm mưu gì khai ra coi.
- Có gì đâu. Mệt quá!
- Nghi lắm!
- Hihi đồ khùng. Mà nhox nè?
- Bộ Hân hổng làm gì nhox thiệt hả
Chị thì thầm nhỏ tiếng đi, chắc sợ nhỏ Hân nghe chứ đâu.
- Làm gì? Bộ đang muốn Hân làm gì nhox hả?
- Hổng phải…hổng phải mà. Hihi Đang đi với nhỏ Hân thiệt hả?
- Ừ! Rồi sao? Muốn gì hỏi linh tinh miết?
- Vậy…vậy nhox chở nhỏ Hân qua nhà chị chơi đi.
- Giờ hả?
- Uhm! Giờ! Chị ở nhà một mình buồn muốn chết nè…sắp chết thiệt nè!
- Sao hổng kêu anh Phong qua chơi!
- Xí! Ai thèm chơi với kẻ xấu như Phong. Mệt nhox quá chở bé Hân qua chơi với chị đi…nhanh nhanh lên.
- Rồi thì cũng phải hỏi ý Hân đã
- Uhm nhanh nhanh nha hihi
Chị vui vẻ cúp điện thoại, thôi kệ vui là được, chắc hí ha hí hững nằm nhà suy nghĩ cách để chọc nó chứ đâu. Phải đề phòng mới được, nhân vật đó càng ngày càng nguy hiểm theo đúng nghĩa đen, nghịch như trẻ con.
- Chị Phương hả?
- Ừ! Chị kêu M chở Hân qua nhà chơi liền kìa. Đang than thở nằm nhà một mình buồn.
- Uhm cũng được. Vậy giờ mình đi hả?
- Ờ!
- Vậy ăn nhanh đi. Nè ăn phụ Hân với.
- Ế từ từ….
Nhỏ trút gần hết dĩa đồ ăn của nhỏ qua cho nó. Phù! Người mẫu trẻ có khác, ăn mới có mấy miếng là nghỉ. Hôm nào nhỏ vui vui phải góp ý mới được, nhỏ nó chưa nhắc vụ ăn uống cho đàng hoàng chứ em thì nó la thẳng từ lâu rồi, làm gì làm cứ sợ tăng cân mà nhịn ăn là không được. Còn cái nhân vật nữ hoàng nằm ở bên Q7 kia thì khỏi phải nói rồi, có mà may miệng nhỏ lại cho bớt ăn chứ làm gì có vụ nhịn ăn đối với chị. Giải quyết xong đồ ăn với hai ly trà sữa nó chở nhỏ Hân lại chen vào dòng người giữa trưa để sang nhà chị.
- Hình như chưa qua nhà chị Phương lần nào phải hông?
- Uhm!
- Vậy giờ qua đúng rồi. Chơi chung phải biết nhà chứ
- Nhiều chuyện quá!
Đến nản, cố gắng trò chuyện không chịu thì thôi, đỡ mõi miệng. Nó quay mặt lên tiếp tục dùng hết khả năng luồn lách của mình để chạy sang nhà chị càng nhanh càng tốt, nhà chị có máy lạnh…bảo đảm sẽ kéo được tình yêu SG trở lại trong nó liền. Vừa qua tới nhà đã thấy chị ngồi nghịch hoa trước nhà còn chú ba thì đang ngồi trên tường nhà.
- Cậu M qua chơi hả?
- Dạ con mới qua. Ủa chú đang làm gì vậy?
- Tui đang sửa cái ống phun nước, có mấy chổ nó bị nghẹt.
Nó nhìn theo tay chú ba. Thì ra chú đang sửa giàn phun sương, giờ mới để ý xung quanh nhà là những màn nước li ti bay trong gió dưới cái nắng trưa SG, nhà chị nhiều cây mát giờ thêm giàn phun sương khiến khống khí cũng dễ chịu hơn hèn gì nữ hoàng nhà mình mới vui vẻ ngồi ngoài sân chơi giữa trưa thế này.
- Cậu dắt xe vô trong gara dùm tui luôn cho mát.
- Dạ! Con biết rồi. À đây là bạn con tên Hân, chị kêu chở qua chơi với chị.
- Vậy hả! Chào cô. Cô vào nhà chơi
- Dạ còn chào chú!
Nhỏ Hân ngẩng đầu lên chào chú ba xong cũng lẽo đẽo theo nó đẩy xe vào trong nhà. Nghe tiếng nó qua tới, chị chỉ liếc nhìn qua lè lưỡi với nó một cái rồi cắm cúi nghịch cây hoa tiếp.
- Đó là chú ba người nhà chị Phương đó, còn vợ chú với con chú cũng ở chung nhà với chị luôn.
- Uhm.
- Hân lại chơi với chị đi theo M vô gara làm gì?
- Uhm quên!
Nhỏ Hân đi lại ngồi với chị còn nó dắt xe vào gara xong đi trở ra ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ dài nằm dưới gốc cây nhìn chị với nhỏ Hân ngồi nói chuyện. May quá trên bàn có một giỏ trái cây với một bình thủy tinh có nước coca sẵn trong bình. Nó rót một ly đầy tu một hơi rồi ngồi nhâm nhi mấy trái dâu nhắm mắt mặc kệ sự đời. Đang lim dim ngon lành nó nghe tiếng chị la lớn
- Á! Trái cây của chị ai cho nhox ăn!
Chị chạy ào tới bóp miệng giựt cho bằng được trái táo nó đang cắn dỡ trên miệng
- Trả đây! Đồ vô duyên! hihi
- Trái cây nào của chị?
- Xí! Trái cây của nhà chị nha
- Ờ! Có khắc tên hông mà đòi của chị
- Đáng ghét! Ai cho nhox ăn?
- Không cho thôi. Ăn cái khác!
Nó buông tay bốc trái dâu cho vào miệng. Chị lại giành, cái này là công khai kiếm chuyện với nó đây mà. Hai đứa giành qua giành lại, chị ngồi hẳn lên chân nó để giành. Chợt nhận ra sự có mặt của nhỏ Hân, nó ngừng lại nhẹ giọng nói nhỏ vô tai chị.
- Rồi rồi…chịu thua!
- Hihi sao nhát dzạ?
- Nhát cái gì? Nhỏ Hân nhìn kìa?
- Ừ hen!Hihi quên mất tiu!
Hai đứa cứ như trẻ con trộm bánh bị người lớn phát hiện vậy, vội vã buông ra ngồi ngay ngắn lại. Nhỏ Hân nhìn nó với chị lắc đầu
- Đó! Lớn rồi giỡn như con nít. Hèn chi anh Phong hiểu lầm đúng rồi
- Ờ thì…
- Suỵt! Chờ chị chút!
Chị vội đứng dậy chạy lại bịt miệng nhỏ Hân lại kéo đi vào trong nhà. Nó nói với theo
- Đi đâu vậy?
- Xí ngồi đó ăn cho mập đi đồ con heo!
- Kéo Hân đi đâu hỏi hổng nói trời!
- Chuyện riêng con gái! Ai cho nhox theo! Cấm vào đây đó!
Chị lườm nó một cái rồi kéo tay nhỏ Hân đi thẳng vào trong. Chẳng biết lại bày trò gì nửa, kêu nó qua đây đã đời giờ hắt hủi nó ngồi một mình với giỏ trái cây. Thôi đành ra làm bạn với chú ba coi bộ có nghĩa hơn. Nó đứng dậy đi ra cổng.
- Hư nặng không chú. Có cần con phụ gì không?
- Thôi khỏi sao cậu hổng ở trỏng chơi với cô Phương?
- Hai người đó bỏ rơi con rồi. Có gì chú cứ chỉ con phụ chung cho đỡ mệt.
- Ờ cũng được. Cậu lên đây vịn phụ tui cái này. Cái thang tui bỏ ngoài hè nè. Coi chừng té đó!
- Dạ!
Nó xăng quần leo lên tường, vậy là hai chú cháu hì hục người vịn người sửa, nước bắn tung tóe khắp mặt mày, giữa trưa nắng nghịch nước thì còn gì mát bằng. Làm leo trèo, phụ chú ba sửa cũng được hơn nửa tiếng thì xong. Hai chú cháu gom góp đồ đạc đem cất rồi trở ra sân ngồi. Lúc đi cất đồ với chú ba ngang phòng khách có nhìn qua cửa sổ vào trong thấy chị với nhỏ Hân đang ngồi trên ghế, mặt mày có vẻ nhập tâm như đang nói chuyện gì đó có khá quan trọng. Chẳng lẽ con trai giờ chui vào nghe lén thì mất hình tượng quá, với lại chị phát hiện nó nhìn vào giơ nắm đấm lên dọa. Thôi kệ, không cho nhiều chuyện thì thôi, nó ra sân ngồi chơi nói chuyện với chú ba cho đỡ mệt óc. Có khi còn thu thập thêm thông tin hay tật xấu gì đó của chị thì vui hơn. Chú ba và vợ con lên SG tính ra cũng chưa lâu. Chủ yếu là có mặt chị ở VN thì gia đình chú ba mới lên ở để chăm sóc chị theo yêu cầu của anh Phong. Chị cũng chỉ thích vợ chồng chú ba chứ không thích thuê ai khác làm người làm. Nhà cũng có người làm nhưng từ khi chị về thì đều cho họ nghỉ việc hết. Lương không tiện nói ra vì lương là do anh Phong trả, chủ yếu gia đình chú ba quý chị, thương chị nên lên sống cùng chăm sóc chị chứ ở quê nhà chú cũng có cơ sở làm ăn khá ổn không nghèo đến nổi phải đi làm osin, ở Sg cũng tiện cho con chú đi học cao đẳng. Tiền học hành của con chú là do anh Phong lo, ngoài ra anh cũng nhờ người đến để dạy vợ chú ba nấu ăn để hợp theo sở thích của chị, còn chú thì được anh lo cho học lái xe…Càng nói chuyện nó càng thấy anh Phong chăm sóc chị thực sự rất chu đáo, vậy mà toàn bị chị hành hạ ăn hiếp...^^…nói gì đến nó, tối ngày chọc tức chị hèn gì càng bị hành hạ nhiều hơn anh Phong. Có vài điều nó thắc mắc về chị hay anh Phong thì chú ba chỉ cười nói rằng những chuyện đại loại như vậy chị đã dặn chú không được nói với nó. Người coi vậy thông minh thấy sợ, những gì nó biết về chị là do chị cho phép nó biết ngoài ra những gì chị vẫn muốn giấu thì chị chặn hết mọi đường ngăn nó biết. Còn nhiều lắm bí ẩn về chị của nó, mỗi bí ẩn dường như là một điều thú vị rất đáng để mĩm cười khi biết đến.
To all: Ngay từ đâu M đã nói My Daisy chỉ là một hồi ức nhẹ nhàng theo cách riêng. Nếu bạn cứ cố tìm kiếm những gì gây cấn, hấp dẫn, hồi hộp...bạn nên dừng đọc My Daisy và tìm cho mình câu chuyện khác :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro