16
Người mưu tính người chỉ vì mình, yêu tổn thương yêu đều vì tình.
Suốt cả buổi trưa, Lee Seung Joo ngồi đờ đẫn trong phòng làm việc. Cái tên Roseanne không ngừng quanh quẩn trong đầu anh. Chỉ có bản thân anh biết cảm giác của mình đối với cô gái này có ý nghĩa như thế nào. Anh không biết từ mấy tuổi đã đem hình bóng người con gái kia ghim sâu vào trong lòng, nhưng anh nhớ rõ người ấy chỉ mới làm bạn gái anh có bốn tháng. Sau đó nàng phát điên, bản thân anh cũng chẳng hề vui vẻ gì. Vì muốn dẹp bỏ dư luận, Park gia đã tuyên bố ra bên ngoài rằng nàng rời trường xuất ngoại, chỉ có mình anh biết nàng đi nơi nào. Có lẽ do không có dũng khí, không dám nhìn người con gái đã từng hoàn mỹ không tì vết biến thành bộ dạng của người điên kia. Roseanne... Roseanne... Anh ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, miệng không ngừng gọi tên nàng. Đột nhiên chợt đứng dậy, vội vã đi ra ngoài. Chaeyoung! Anh nhất định phải gặp người con gái này, mặc dù không phải là Roseanne, thế nhưng có thể thấy được người giống hệt Roseanne, thì với anh cũng đã là được trời cao ban ân rồi.
Có thể tưởng tượng được, lúc Lee Seung Joo nhìn thấy Chaeyoung đã khiếp sợ đến mức nào. Anh không giống Kim Hanbin chỉ là bạn học chung lớp vài tháng với nàng, anh và Roseanne là đôi bạn thanh mai trúc mã, là cặp tình nhân cùng nhau lớn lên. Anh gần như có thể khẳng định Chaeyoung chính là Roseanne, có điều vẫn còn đôi chút nghi ngờ vì biểu cảm của nàng.
Chaeyoung cũng khó hiểu bản thân tại sao không có chút cảm xúc gì. Theo lý mà nói, đáng lẽ nàng phải giống như nữ chính trong phim ngôn tình, bộc lộ tình cảm thống khổ chịu đựng, lệ nóng quanh tròng khi nhìn thấy tình đầu chứ. Sao có thể bình tĩnh đến thờ ơ như vậy? Nàng lôi toàn bộ việc này quy tội cho Lisa, sống chung với cái người thô lỗ quá lâu khiến thần kinh có vấn đề rồi! Thậm chí nàng còn nghe được âm thanh tỉnh bơ của bản thân, nói: "Tôi cảnh cáo các anh đừng có làm phiền tôi nữa! Nếu không, có chuyện gì xảy ra thì tôi không chịu trách nhiệm đâu. Cuối cùng, xin lặp lại lần nữa. Tên tôi là Chaeyoung!"
Cô gái đối diện dùng giọng điệu thành thị khiến Lee Seung Joo hoang mang không ngớt. Người con gái này cùng người con gái hoàn mỹ trong lòng anh có sự chênh lệch khá xa. Lẽ nào trực giác của mình sai lầm? Chaeyoung không phải là Roseanne sao? Anh vươn tay định hỏi, chợt có một sức mạnh đẩy anh lùi ra. Một âm thanh thô lỗ vang lên đến tận tai: "Mẹ kiếp! Em lại dụ dỗ thằng nào nữa thế?"
Chaeyoung trở tay, dùng sức cấu cánh tay Lisa, nói: "Cái đồ vô lại này! Người xung quanh còn ở đây đấy. Nếu chị muốn đánh người thì chọn chỗ nào vắng mà đánh. Em không quan tâm đâu."
Câu nói này khiến Lisa nhếch miệng, nở nụ cười nói: "Em gọi điện cho tôi có việc gì không?"
Lần đầu tiên Chaeyoung chủ động khoác tay cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Buổi tối em có tiết học, chị đi cùng em đi."
"Chúng ta không về nhà ăn cơm sao?"
"Chẳng lẽ trong đầu chị toàn nghĩ đến chuyện bắt em nấu cơm mỗi ngày à?"
"Tiền đều bị em quản lý rồi, em còn muốn gì chứ?"
"Bla bla bla..."
Lee Seung Joo khó tin nhìn cảnh tượng đang xa dần kia, trong lòng tràn đầy chua xót khó kìm nén. Không được! Anh tuyệt đối không chấp nhận hoa tươi của anh lại cắm vào cái thứ không bằng bãi cứt trâu kia. Định dợm bước đuổi theo rồi lại thôi, cô gái kia thật sự là Roseanne sao? Nếu không phải, chẳng phải là rất mất mặt? Nếu đúng là thật, thì anh có tư cách gì đối mặt với người yêu cũ đây? Cuối cùng mất hết dũng khí, anh thất tha thất thểu về lại công ty, lập tức bị gọi đi gặp phụ thân.
Lee Hae Jin đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trung niên nho nhã, sau lưng người đàn ông có một chàng thanh niên đang đứng. Nhìn thấy con trai mình đã đến, Lee Hae Jin đứng dậy, giới thiệu: "Seung Joo à, đến đây! Mau nói lời chào đại sư Tae và cao túc* ông ấy đi."
*Tôn xưng để gọi con em, đồ đệ người khác.
Hai người này đến để làm gì, Lee Seung Joo đã sớm biết. Dù sao anh còn trẻ, không thật sự tin tưởng vào Huyền học*, cho nên thái độ cũng không quá cung kính.
*Một trào lưu triết học duy tâm, đề cập đến những vấn đề tâm linh.
Lee Hae Jin là tên cáo già, làm sao lại không nhìn ra được suy nghĩ của con trai mình, lập tức ông đè nặng khẩu khí, nói: "Đại sư Taehyung cùng công tử Jungkook này đều là cao nhân trong giới phong thủy. Năm đó ba từng đầu tư thất bại, may mắn có đại sư Tae giúp ba bố trí chiến lược đổi vận. Những năm gần đây, mỗi lần ba muốn đầu tư đều nhờ đại sư Tae chỉ điểm. Có thể nói nếu không có đại sư Tae thì sẽ không có ba của ngày hôm nay đâu."
Taehyung khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có... Nếu ngài Lee mà không có Phúc Lộc Chi Tướng, thì Tae mỗ cũng không có khả năng giúp được."
Lời này khiến Lee Hae Jin rất hài lòng, nói: "Lần trước họp công ty có tham khảo vài miếng đất, tôi và ông cùng nhau đi xem chút nhé. Chúng tôi quyết định chọn mảnh đất ở thành Nam kia. Nên tôi muốn nhờ ông gợi ý giúp." Thấy con trai mình trầm ngâm, không nói gì nhìn Taehyung, Lee Hae Jin liền hiểu ra, nói: "Đại sư là người một nhà, có gì cứ nói thẳng đi."
Lee Seung Joo cố lấy tinh thần, nói: "Bối cảnh mảnh đất thành Nam kia rất phù hợp, diện tích cũng khá rộng. Có điều chỗ đấy có một xóm nghèo đang sinh hoạt, người người phức tạp. Nói thẳng ra là khu ổ chuột, những người này đều thấy tiền là sáng mắt ra. Cho nên phí bồi thường và phí giải tỏa chính là một con số cực kỳ lớn. Công ty đào đâu ra nhiều tiền mà trả được?"
Lee Hae Jin cười ha hả, vỗ vỗ bả vai con trai nói: "Seung Joo à, con đấy, vẫn còn non lắm! Việc làm ăn không thể lộ ra ngoài sáng được, con phải biết nghĩ rộng ra. Cái này gọi là gì? Gọi là nhập cư bất hợp pháp! Chúng ta sẽ lấy tiền từ chính phủ để mua mảnh đất kia với giá cực thấp. Sau đó phản ánh lên chính phủ, tố cáo bọn họ nhập cư bất hợp pháp, mượn tay chính phủ đuổi họ đi mà không hề tốn một đồng bồi thường nào. Nếu không được thì có thể kiện bọn họ ra tòa. Pháp luật rất tiện lợi, xã hội muốn nghiêm chỉnh thì phải biết lợi dụng pháp luật." Đáng tiếc cho ông lắm kế mưu mẹo, lại không ngờ mình đang đối đầu với hạng "người" nào.
"Ba à, chính phủ cũng không phải là người nhà, làm sao có thể nghe lời ba được?" Lee Seung Joo vẫn cảm thấy không ổn.
"Trong nội bộ sẽ có người lo liệu. Thôi, con chuẩn bị một chút đi. Tối nay ba dẫn con đi gặp một vị khách quan trọng." Lee Hae Jin quay người, hướng Taehyung nói: "Đại sư cũng theo chúng tôi đến dự tiệc tối đi. Vị khách quan trọng đó cũng rất kính phục khả năng của ông lắm. Cứ luôn mong có được vinh hạnh gặp gỡ đại sư đấy."
"Những chuyện này đều do ngài Lee làm chủ. Thầy trò chúng tôi không có ý kiến với quyết định của ngài. Xin phép được cáo từ." Taehyung gọi đồ đệ cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.
Lúc vừa đi đến khúc quanh, Jungkook hỏi: "Thưa sư phụ, mảnh đất thành Nam kia có phong thủy tốt đến vậy sao? Tả Sơn Hữu Thủy, nhìn thì đúng là không tệ. Thế nhưng đồ đệ cứ luôn cảm thấy có gì đó sai sai."
Taehyung tán thưởng nhìn đồ đệ, nói: "Jungkook nói không sai. Phong thủy chính xác là Giao Long Nhập Hải. Nếu như xây dựng ở trung gian, thì sẽ gặp trở ngại long nhập thủy, phong thủy sẽ rối loạn, đây chính là điềm báo Đại Hung. Nhưng mà dụng ý của vi sư không phải là chỗ đó."
Jungkook nghi ngờ nói: "Đồ nhi vẫn không hiểu dụng ý của sư phụ."
"Vi sư nhìn ra mảnh đất kia là của bọn "người" đó, xóm nghèo sao? Hừ, phải gọi là hang ổ bần yêu mới đúng. Jungkook à, con biết không? Vi sư chưa bao giờ nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, không đến 10000 thì cũng phải đến mấy ngàn. Thật sự là trời giúp ta rồi! Có điều yêu quái tụ tập nhiều như thế thì ra tay cũng khá khó khăn. Vi sư muốn lợi dụng lực lượng nhà họ Lee để phân tán đám yêu kia. Sau đó từng chút một thu phục từng con một." Taehyung cực kỳ đắc ý.
Jungkook có chút lo lắng, nói: "Kế sách của sư phụ đúng là rất hay, nhưng mà phong thủy xấu như thế, nhà họ Lee kia không bán được căn hộ thì danh tiếng sư phụ cũng sẽ bị hạ thấp mất."
"Vi sư đã sớm có kế rồi. Đến lúc đó sẽ thi triển Khốn Long Trận, lấy thế núi ngăn chặn là được." Taehyung rất tự tin vào thực lực của mình. "Jungkook à, vi sư đã ra lệnh con điều tra hành tung cương thi kia, kết quả thế nào?"
Jungkook vội vàng trả lời: "Thưa sư phụ, đồ nhi điều tra đã lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Có điều những ngày gần đây phát hiện dường như có khí tức bất thường ở đại học N, đồ nhi suy đoán có khả năng cương thi lẩn trốn trong đó."
Taehyung thỏa mãn gật đầu, nói: "Giờ Tý là lúc tà ác hoạt động mạnh nhất, đêm nay hai thầy trò chúng ta sẽ do thám đại học N."
"Vậy thì tối nay không tiếp khách nữa sao?"
"Cứ đối phó qua loa vài câu là được rồi."
Quả nhiên, hai thầy trò Taehyung gặp vị khách quan trọng kia liền liên tục nịnh bợ, sau đó mượn cớ người tu hành có việc phải làm, đứng dậy cáo từ. Nghe những lời nịnh nọt kia, vị khách quan trọng cũng không thèm nhướng mày, ngược lại còn đích thân cùng hai cha con nhà họ Lee tiễn người ra tận cửa quán rượu. Đôi mắt Lee Seung Joo tinh nhạy, anh nhìn thấy một đôi tình nhân đang tản bộ ở đường đối diện, trong đó có Chaeyoung. Ánh mắt anh vừa đau vừa hận, đau lòng vì Chaeyoung, phẫn hận vì Lisa. Anh cầm điện thoại di động, bấm một dãy số, nói: "Giúp tôi điều tra hai người. Một người tên Roseanne, một người tên Chaeyoung. Càng tỉ mỉ càng tốt."
Lisa không biết lúc này có một người đang nhìn chằm chằm cô đầy nham hiểm. Cô đợi Chaeyoung học ca tối đến khi kết thúc, hai người tiếc tiền gọi taxi, nên đành cùng nhau đi bộ về nhà. Buổi tối cuối thu khá lạnh, Chaeyoung thản nhiên dựa sát vào lòng Lisa. Đối với hành động ôn nhu này, Lisa cầu còn không được. Cho nên từ ngoài nhìn vào thấy hai người âu yếm cực kỳ thân mật. Tản bộ được một lúc, điện thoại di động của Lisa vang lên, âm thanh hoảng sợ của Kang Seulgi từ bên trong chiếc điện thoại hàng nhái truyền ra: "Lisa! Mau đến công viên Baekye đi! Có chuyện lớn rồi!"
"Em về nhà một mình đi nhé." Lisa quay đầu chạy đi.
"Đợi... đợi đã." Chaeyoung vội chạy theo cô, vừa chạy vừa thầm mắng. Trời tối như vậy mà dám để em về nhà một mình sao? Có chuyện gì xảy ra với tên trộm kia vậy?
Kang Seulgi cũng cảm thấy khoảng thời gian gần đây cô đen đủi ngập đầu. Từ sau cái ngày trộm ví tiền của Irene, nữ cảnh sát kia cứ như phát khùng mà nhìn chằm chằm cô. Chẳng những không có "việc làm", ngay cả bạn gái cũng không tìm được. Không có "việc làm" cũng không sao, dù gì thì thành quả trước đây cũng đủ để cô ăn chơi mấy đời rồi. Vấn đề là không có bạn gái, cô phải chịu đựng khổ lắm đó! Chỉ cần cô tiếp xúc người nào, Irene cứ như u linh mà xuất hiện, sau đó xuất trình thẻ cảnh sát ra trước mặt những cô gái đó, không ngừng thẩm vấn khiến toàn bộ sợ quá mà chạy hết. Cô không biết làm thế nào, không tìm được gái để thỏa mãn, sớm bị nghẹn sắp điên rồi. Tối nay, cô cẩn cẩn dực dực ra ngoài, tản bộ một lúc, không nhìn thấy "tình địch" đâu, còn đắc chí lên kế hoạch dụ dỗ một bé cùng về nhà tâm tình một chút. Không ngờ việc đang trôi chảy thì "kẻ địch" xuất hiện. Hiện giờ cô không còn tinh thần để nổi cáu nữa, lại tiếp tục tản bộ trên đường như cũ, cùng so tài tâm lý với Irene. Lần này cô tình cờ đến địa điểm "làm việc" của Jisoo, trùng hợp Jennie cũng ở đó.
Sau khi biết Jisoo bị Kang Seulgi xúi giục theo đuổi mình, Jennie hận thấu xương cái tên ăn trộm kia. Buổi tối lạnh như thế, bản thân không nằm nhà hưởng thụ chăn ấm nệm êm, chạy đến đây ngược đãi con gấu mèo là lỗi của ai? Kang Seulgi khốn nạn! Jennie nghiến răng nghiến lợi. Dựa theo đề xuất của Chaeyoung, nàng và Jisoo bắt đầu quen nhau trên danh nghĩa. Cứ tưởng rằng có thể dùng thói ngang ngược thì Jisoo sẽ sớm ngoan ngoãn rút lui, không ngờ vị Kim đạo cô này có dị năng bẩm sinh. Mặc kệ bị bạc đãi bao nhiêu lần, Kim đạo cô vẫn rất khiêm tốn tiếp thu, song dạy mãi không sửa. Thí dụ như đêm nay, vì muốn Jisoo nhanh chóng nản chí với mình, Jennie đòi hỏi vô lý với cô. Bắt cô đến thành Nam mua chè đậu đỏ, thành Bắc mua rượu hoa quế, thành Tây mua vằn thắn, thành Đông mua bánh trôi nước. Jisoo y như trước đáp ứng, sau đó đứng yên không nhúc nhích. Jennie dùng hết từ ngữ khinh miệt mà nàng biết để đả kích Jisoo, vị đạo cô vẫn hết sức xin lỗi, sau đó vẫn bất động.
Jennie tiêu tốn hết tâm tư, làm cho bản thân nàng kiệt sức. Không ngờ lại gây thêm hậu quả khủng khiếp, vị đạo cô kia càng thêm nghiêm túc kiếm tiền, càng không coi nàng là người ngoài nữa. May mà đạo cô này vẫn có ý thức về cái nghèo của mình mà nghĩ đến phương diện kia, cho nên người nhà Jennie vẫn chưa biết gì. Có điều trong lòng nàng bực bội không có chỗ trút. Tối nay nhìn thấy Kang Seulgi, nàng đảm bảo không vui vẻ được rồi.
Khoảng mười giờ tối, hai vị cảnh sát cùng hai kẻ liên quan gặp nhau được một lúc, công viên đã không còn người nữa. Lúc Jisoo chuẩn bị dọn hàng về nhà, một bóng người lảo đảo loạng choạng đi về phía các cô. Người ngoài không nhận ra, nhưng Kang Seulgi thì hoảng sợ. Cô vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể đang sắp ngã kia, lo lắng hỏi: "Ashley! Cô sao vậy?"
Ashley kiệt sức tựa vào người Kang Seulgi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vết máu. Đôi mắt Ashley đã biến mất, chỉ còn lại hai cái hố máu nhìn thật đáng sợ, máu loang ra không ngừng. Bỗng một bóng đen nhào tới nhanh như chớp, Kang Seulgi chỉ là người phàm, không thể tránh thoát được. May mắn có Jisoo ở đây, cô vung lên một đạo phù, phản lại bước tiến của bóng đen kia, khiến nó lùi lại. Mọi người thấy rõ, hóa ra là một vị thiếu niên đẹp trai lanh lợi, nhưng đôi mắt kia sao lại đầy thù hằn như vậy?
Kim đạo cô đứng chắn trước mọi người, cao giọng nói: "Ngài là người phương nào? Xưng tên ra đi." Đừng tưởng ngoại hình cô không ra gì, nhưng cách nói chuyện rất nho nhã. Vị thiếu niên kia không để tâm, vẫn nhìn chằm chằm Ashley. Jisoo gãi gãi đầu, liếm môi nói: "Du a hô? Tư nhĩ ma tam? Tam du lạp lạp?"
Irene ù ù cạc cạc, hỏi Jennie: "Cô ấy nói gì thế?"
"Hình như nói tiếng Anh you are who? Từ sau là tiếng Trung? Tiếng Nhật?" Jennie sững sờ nói, đột nhiên nàng kịp phản ứng, đá một cái vào mông Jisoo: "Cô bị trúng gió à?"
"Tôi dự định mở rộng thương hiệu, muốn hội nhập quốc tế ra nước ngoài mà." Jisoo xoa mông, oan ức nói: "Kang Seulgi nói nếu tôi tạo được hình tượng phụ nữ thành đạt, thì sẽ thành ngự tỷ đó."
Trong đầu Jennie đột nhiên hiện lên một bức tranh, một con gấu mèo mặc bộ đồ viên chức, tay cầm tài liệu nhỏ, trang điểm dưới chân thêm một đôi giày cao gót? Trời ạ! Nàng rùng mình, nói: "Nếu cô mà là ngự tỷ thì toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều là ngự tỷ rồi." Có điều Jennie sẽ chiêm ngưỡng được năng lực "ngự" tỷ của Jisoo trong tương lai gần.
Chứng kiến hai người mãi nói chuyện, Kang Seulgi yếu ớt nói: "Thưa hai cô, có thể đánh bại cái tên kia trước đã, rồi hẵng cãi nhau được không?"
Jisoo hồi thần, cô rút cây đũa trúc cắm trên tóc xuống, một trận gió thổi qua, thình lình bảo kiếm xuất hiện trên tay cô. "Bần đạo là người tu hành, nên vẫn còn nhân từ. Nếu ngài bằng lòng sớm rời đi, bần đạo cũng sẽ không gây khó dễ. Đánh nhau không tốt đâu." Cô còn định nói loạn thêm, thiếu niên kia vươn thẳng thân người, một thanh đại đao cán dài hiện ra trong tay, dùng đầu nhằm về phía Jisoo mà chém xuống.
"Mẹ kiếp! Định chém thật à?" Jisoo kích động, cô bộc lộ bản chất, nhấc bảo kiếm lên nghênh chiến. Hai người đánh nhau trong chốc lát đều bất phân thắng bại. Irene cùng Jennie rút súng ra, chỉ vào thiếu niên chuẩn bị bóp cò. Jisoo lợi dụng kẽ hở, vội vàng cản lại: "Tuyệt đối đừng nổ súng. Gã này là yêu quái, người bị thương chỉ có các cô thôi!"
Thiếu niên kia nhận thấy không thể đánh bại Jisoo nhanh chóng được, càng thêm kích động, hạ thủ càng tàn nhẫn. Jennie nhìn mà trong lòng sốt ruột. Đáng giận chính là Jisoo vẫn không hề nao núng.
"Mẹ nó! Yêu quái phương nào dám ngang ngược ở địa bàn ta hả?" Tiếng gầm của Lisa từ xa truyền đến. Thiếu niên kia thấy tình thế không ổn, thoáng ra chiêu, biến thành ánh sáng xanh chạy mất.
Lisa nhìn thấy Ashley như vậy, đột nhiên nôn nóng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Alice đâu rồi?"
Chaeyoung hốt hoảng, nói: "Trở về đã rồi hẵng nói."
Lisa ôm Ashley chạy về tiệm mì. Toàn thân Ashley đầy máu, ngất đi. Sáu người vây quanh trước giường nhìn nhau. Lisa hỏi trước: "Rốt cục là có chuyện gì?"
"Chúng tôi cũng không rõ nữa." Jisoo trả lời. "Có điều tôi có cách này."
Jisoo lấy ra một đạo phù đặt lên trán Ashley, miệng lẩm bẩm. Sau đó lại lấy đạo phù ra, tung lên trời, giữa không trung hiện lên một màn ảnh, Jisoo đắc ý nói: "Có thể thấy được ký ức trong đầu Ashley rồi."
Mọi người không chút kinh ngạc, tập trung nhìn lên trên không trung. Toàn màn hình đều là Alice, nghe thấy giọng Ashley nhưng không thấy người, lập tức hiểu ra màn ảnh kia phản chiếu hình ảnh trong mắt Ashley.
"Chị lại ra ngoài nữa à? Nhiều ngày nay thấy tinh thần chị không yên, có chuyện gì không thể nói được với em sao?" Là âm thanh của Ashley.
Trong hình, biểu tình của Alice dường như có hơi cáu kỉnh, nói: "Không có gì, chỉ là đi gặp một người bạn cũ ôn chuyện thôi. Chút nữa tôi sẽ quay lại."
Hình ảnh thay đổi, một cung tên bằng trúc cắm ở trên tường, thân tên dính một bức thư. Bức thư được mở ra, bên trong ghi: Một mình đến núi Lion ở thành Bắc - Jihye.
Hình ảnh lại giật giật, vị thiếu niên vừa nãy đánh nhau với Jisoo xuất hiện, biểu tình hung ác độc địa, âm thanh lạnh lẽo thốt ra: "Không nhận ra ta sao? Nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc là không nhớ rồi. Để ta nhắc lại nhé, hơn 1300 năm trước... Linh Sơn... Tru di tam tộc... Ồ, thay đổi sắc mặt rồi... nhớ ra rồi sao? Không sao, ta sẽ nhắc lại cho ngươi nhớ, tên ta là Sooman - là trượng phu của Ji."
"Chị ấy đâu?" Âm thanh của Ashley run rẩy.
Sooman cười suồng sã, nói: "Dường như ngươi quên rằng ngươi là kẻ thù của chúng ta rồi. Có biết tại sao nàng ấy không muốn gặp ngươi không? Bởi vì nàng ấy muốn đi cùng ta. Ngươi cũng biết nàng ấy sợ cô độc mà, cho nên mới nhận ngươi làm bạn hơn một nghìn năm. Không ngờ ngươi vĩ đại như thế, dám nguyện ý vì nàng ấy, trái ý trời mà sinh con. Có điều tương lai ta và Ji sẽ có con chung, cho nên ngươi và đứa bé đó... hai mẹ con cùng nhau xuống cõi âm đi!"
"Nói! Rốt cuộc chị ấy ở đâu hả?" Âm thanh Ashley vô cùng nôn nóng.
"Ta biết ngươi không tin nàng ấy rời bỏ ngươi, dù gì thì nàng ấy ở bên ngươi hơn nghìn năm rồi. Thế nhưng ngươi nghĩ kỹ lại xem, tính cách của Ji như vậy, ai có thể trói buộc được nàng ấy chứ? Đương nhiên nàng ấy yêu cầu ta không hại đến tính mạng ngươi, nhưng thù diệt tộc là không thể tha thứ, ngươi chịu chết đi!!" Khuôn mặt Sooman vặn vẹo, đại đao trong tay tấn công Ashley, từng chiêu đều nhắm vào bụng nàng. Đột nhiên hình ảnh tối sầm, đạo phù rơi xuống.
"Ôi trời ơi, hiểu rồi!" Kang Seulgi lên tiếng đầu tiên, cô ngồi xổm bên cạnh Ashley, lớn tiếng nói: "Ashley, cô tỉnh lại đi!! Tôi nói cô nghe, cái tên đó lừa cô đấy. Thật đấy! Hắn nói dối nhưng không thấu đáo, rõ ràng toàn là những lời trong phim ngôn tình. Mắt đạo chích như tôi nhìn ra được, Alice hiển nhiên sẽ không rời bỏ cô đâu!!"
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Lisa định kéo Kang Seulgi ra, bất ngờ Ashley yếu ớt thốt ra tiếng "hừ". Kang Seulgi nhếch miệng, nói: "Sao rồi?"
"Không ổn." Irene chỉ tay vào dưới bụng Ashley. "Hình như vỡ nước ối, cô ấy sắp sinh rồi."
"Giúp tôi... lấy... đứa bé ra... Tôi không làm được..." Ashley khó khăn nói, ngay sau đó chịu đựng đau đớn mà rên rỉ.
"Không sao đâu, cô không nghe Kang Seulgi nói sao? Gã đó lừa gạt cô... Alice sẽ trở về ngay lập tức." Lisa nóng ruột nói với mọi người. "Các người còn đứng ngốc ở đây làm gì?? Mau đỡ đẻ ngay!!!!"
"Nói thì dễ lắm, ai sẽ làm hả? Tôi không biết làm.... Nếu không thì..." Jennie nhìn Irene, Irene khó xử nói: "Tôi chỉ biết băng bó vết thương thôi, còn đỡ đẻ thì..." Nàng nhìn Jisoo. Jisoo lắp bắp nói: "Tôi chỉ biết bắt yêu quái, sẽ không đỡ đẻ cho yêu quái đâu..." Cô nhìn về phía Kang Seulgi. Kang Seulgi vội xua tay nói: "Tay tôi tuy linh hoạt, nhưng mà đây là sinh em bé chứ không phải trộm em bé... Tôi không làm được.... Nếu không.... Chaeyoung... Cô thử xem?"
"Đừng nói nhảm nữa!! Đưa đến bệnh viện ngay!!" Chaeyoung dứt khoát nói. Lisa lập tức ra lệnh. "Đúng...đúng...đúng rồi.. Kang Seulgi! Cô nhanh gọi 120 đi. Còn đứng đực làm gì hả??"
Kang Seulgi cầm điện thoại, khó xử nói: "Nhưng bệnh viện đó là dành cho người mà, hay là đến bệnh viện thú y?" Mọi người lại ngẩn ra.
Một đốm ánh sáng hiện ra trong cơ thể Ashley, người nào không rõ tình hình còn tưởng là phật quang bảo hộ. Jisoo sợ hãi kêu lên: "Má ơi! Đây là yêu quái tu Thiên đạo, cô ấy sắp hiện nguyên hình rồi."
"Lại gì nữa đây?" Lisa chưa từng khẩn trương đến như vậy.
"Các cô không biết gì cả. Yêu quái tu Thiên đạo chính là sẽ phải rút bỏ yêu mạch, tương đương với việc cắt đứt đường lui. Về sau nếu không áp chế được nguyên hình, thì đạo hạnh sẽ hoàn toàn biến mất. Linh thức sẽ đần độn đi, biến trở về động vật bình thường. Tu luyện lại lần nữa càng khó hơn, hầu như không có khả năng thành yêu quái nữa..." Lisa cắt đứt lời Jisoo. "Vậy cô nhanh nghĩ cách cứu cô ấy đi!"
Jisoo bất đắc dĩ nói: "Tôi không biết. Hoặc là tìm Thần Tiên, hoặc là tìm một người cũng tu Thiên Đạo. Lấy linh khí của mình chữa thương cho cô ấy."
"Wendy!!" Chaeyoung thốt lên. Lisa kịp phản ứng, cô lập tức gọi điện cho Joyce. Hổ yêu đang bận hưởng thụ gặm thịt sói, cho nên lúc nghe máy, âm thanh rít gào của Lisa trong điện thoại khiến mọi người trong nhà đều nghe thấy hết.
"Mẹ nó! Ashley sắp chết rồi!!! Cô mau dẫn Wendy đến cứu mạng đi!!!" Lisa gầm lên. Vừa dứt lời, thân ảnh hai người liền xuất hiện. Wendy từ từ phun ra nội đan, đưa nó vào trong thân thể Ashley. Ánh sáng xung quanh Ashley lại nhạt dần, lùi về trong cơ thể nàng.
"Tôi không duy trì được lâu đâu. Mắt cô ấy bị luyện thành Huyễn Thế Kính, dính vào nội đan rồi. Đôi mắt cô ấy bị móc ra, nội đan cũng bị khuyết hơn phân nửa. Nhất định phải tìm đôi mắt cô ấy trở về. Nếu không cô ấy hiện nguyên hình, cả em bé lẫn cô ấy sẽ chết!" Mọi người vừa mới thở phào một hơi, Wendy nói khiến mọi người lại giật thót.
Lisa nắm chặt đôi tay, nói: "Tôi và Jisoo sẽ đi tìm, các người ở lại đây bảo vệ cô ấy nhé!"
"Hai người sao làm được? Tôi cũng đi!" Joyce lo lắng nói.
"Không chừng kẻ địch có thể đến đây, cô ở lại đây bảo vệ mọi người. Nếu gặp nguy hiểm thì gọi đám Bam Bam đến giúp đỡ. Tôi và Jisoo thừa sức tự bảo vệ mình." Lisa cùng Jisoo xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Jennie cùng Chaeyoung đồng thời lên tiếng căn dặn: "Cẩn thận đấy!" Chaeyoung lại nói tiếp: "Chuyện này và Alice có liên quan. Tìm Alice trước đi!"
Lisa gật đầu, cùng Jisoo ra khỏi tiệm. Jisoo hỏi: "Chúng ta biết tìm Alice ở đâu đây?"
Lisa suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện. Kai xuất hiện, gật đầu với Lisa, sau đó hếch mũi khắp tứ phía ngửi ngửi. Dưới sự chỉ đường của ông, hai người đến một công viên vắng vẻ. Kai ngượng ngùng cười cười: "Alice đang ở trong đó."
Lisa xua tay ý bảo ông đi. Jisoo nhìn bóng lưng Kai, bất mãn nói: "Không có tình gì hết!"
"Ông ta có gia có nghiệp, bắt ông ta mạo hiểm như vậy. Chẳng may có chuyện gì thì người nhà biết sống thế nào?" Lisa cảnh giác nhìn xung quanh, rồi đi thẳng vào công viên.
Jisoo đi theo sau, nói: "Ai mà chẳng có gia có nghiệp. Jisoo tôi đây cũng là người thành đạt nè."
Lisa hiềm khích, nói: "Cô sợ thì biến đi. Những người đó xem cô là bằng hữu đấy."
"Ý tôi không phải vậy. Trước đây tôi học đạo pháp, cốt để hàng ma trừ yêu, bảo hộ con người. Kết quả không ngờ thế giới đã thay đổi quá nhanh. Sống trong thành phố, chỉ thấy người lừa ta gạt, còn yêu quái thì biết giúp đỡ." Jisoo cảm khái nói, bỗng nhiên cô kéo Lisa, tay chỉ chỉ lên trời. "Lisa! Cô nhìn lên trời đi!"
Lisa khó hiểu ngẩng đầu, khắp trời đầy sao cực kỳ rực rỡ. "Đừng có hành động đột ngột thế! Sao thì có gì mà nhìn?"
"Tôi đến thành phố này được vài tháng rồi, không khí ô nhiễm nặng như vậy, làm sao có thể thấy được sao chứ?" Jisoo xuất chiêu Chưởng Tâm Lôi, hô to: "Yêu vật thối lui!" Cảnh sắc bốn phía không thay đổi, không có động tĩnh gì. Lúc này Jisoo hiểu ra, cô xòe hai tay, nói: "Chúng ta rơi vào ảo cảnh rồi."
Lisa cười nhạt: "Làm gì có kẻ nào có khả năng biến cả công viên này thành ảo cảnh được chứ? Lại có thể khiến chúng ta đi vào mà không nhận ra..." Đột nhiên cô ngừng nói, quay đầu nhìn Jisoo, hai người cùng nghĩ đến: là Huyễn Thế Kính.
Chỉ có thể nói thần kinh hai người này quả thực trâu bò, người bình thường mà rơi vào hiểm cảnh thường không giữ được tỉnh táo. "Không sao, tôi có cách." Jisoo móc ra một quyển sách cổ rách rưới từ trong ngực, cô nhấp nước bọt lật lên xem. Lisa lại gần, thấy không có tý chữ nào, tức giận nói: "Bên trong chẳng có gì, cô lại động kinh nữa hả?"
"Quyển sách này chỉ có mình tôi đọc được thôi, đừng quấy!" Jisoo nóng nảy nói.
"Tôi không thèm trông cậy vào cô nữa, theo tôi!" Lisa cốc đầu Jisoo. "Thỉnh bảo bối hiện thân."
Jisoo nhìn chằm chằm viên châu đen, nói: "Cái thứ đó của cô... nhìn quen quen..."
"Chúng ta đến đây để tìm Alice, chứ không phải đến để tản bộ." Lisa không thèm để ý đến cô, tiếp tục đi thẳng lên phía trước.
"Cô xấu tính quá..." Jisoo theo sau, đi được không bao xa, quang cảnh biến đổi, hai người lại quay về tiệm mỳ. Alice đang ở trong tiệm bắt chuyện với thực khách, nhìn thấy hai người liền ngạc nhiên, nói: "Các cô đến đây làm gì? Lisa à, sao cô để bảo bối hiện ra thế kia? Đừng có dọa khách của tôi sợ chứ, mau thu nó lại đi."
Pháp bảo của Lisa xuyên thấu, nhìn thấy một cảnh tượng khác. Alice đang lẻ loi đứng dưới tàng cây, một chiếc gương đồng sáng như ánh trăng lơ lửng trên đỉnh đầu cô. Lisa đột nhiên thịnh nộ, đạp Alice ngã lăn xuống đất, gần đây có vẻ cô nghiện đạp người thì phải?
"Cô làm cái quái gì ở đây vậy? Có mấy nghìn năm đạo hạnh mà không thoát khỏi ảo cảnh được à? Vợ cô sắp chết rồi!!"
"Cô nói bậy, Ashley vẫn ổn trong phòng mà." Alice trở mình bò dậy, trợn mắt nói.
"Mẹ kiếp! Có biết Huyễn Thế Kính của vợ cô đang ở trên đầu cô không hả? Tôi sẽ bắn rụng nó, cô nhìn kỹ lại đi!" Lisa lại hét lớn. "Thỉnh bảo bối mở mắt..."
"Đừng... đừng... Lisa! Cô quên rồi à? Đó là mắt của Ashley đấy! Cô mà bắn vỡ nó thì Ashley cũng toi đời." Jisoo ngăn cản Lisa đang kích động. Lisa nghiêng đầu nhìn Jisoo: "Cô làm cái thang đi, để tôi trèo lên lấy nó xuống."
"Cô..." Jisoo nặn câu từ trong kẽ răng, nói: "Được..." Cô cực kỳ không muốn, Lisa nặng lắm đó! Hai người lảo đảo chồng lên nhau, Lisa cố gắng giữ thân thể thăng bằng. "Đi vào bên trái, mẹ kiếp! Cô đứng vững chút được không?"
"Cô nói ít thôi. Đầu của tôi... giẫm nhẹ nhẹ chút..." Jisoo cắn răng chịu đựng.
"Ai bảo đầu cô tròn xoe như thế? Giẫm cũng không giẫm nổi..." Trong lúc Lisa sắp chạm tay vào Huyễn Thế Kính, chợt một tia sáng xanh lạnh lẽo lóe lên. Lisa suýt nữa đập bể Huyễn Thế Kính. "Loảng xoảng", toàn bộ cảnh vật thân thuộc biến mất. Trong đêm thu, công viên càng thêm hiu quạnh trống trải. Alice ngơ ngác nhìn Huyễn Thế Kính nằm trên mặt đất, hiển nhiên cô hiểu cái thứ đó có ý nghĩa gì với Ashley.
Một tiếng rít gào thê lương chói tai cắt ngang bầu trời đêm, Alice tản phát Xích Nhãn, móng vuốt nhô lên. Ánh mắt như mũi tên bén nhọn nhìn chằm chằm Sooman, nỗ lực áp chế cơn thịnh nộ. "Ngươi - dám - hại - nàng?"
Sooman lạnh lùng trách cứ, nói: "Ả là kẻ thù của chúng ta. Cô không những phản bội chủng tộc, còn để kẻ thù mang thai hậu duệ, cô khiến mọi người thật thất vọng..." Khuôn mặt gã đau đớn. "Cô có biết tôi đã phải chịu khổ cực hơn một nghìn năm rồi không? Ngày đó tôi bị đả bại biến trở lại nguyên hình, tu luyện đến tận bây giờ mới vất vả biến thân được. Còn cô... lại sống vui vẻ bên kẻ thù. Tôi khó khăn lắm mới tìm được ả, năm lần bảy lượt muốn báo thù toàn bị cô ngăn cản. Uổng công tôi xem cô là bạn tốt, cô không muốn làm tộc trưởng. Muốn kết hôn giả nhằm trốn tránh, tôi mạo hiểm che giấu giúp cô... vậy mà cô, lại còn bảo vệ ả. Được lắm! Cô bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa."
"Sooman! Ta đã nói với ngươi rồi, thù kia ta đã trả. Ashley là người vô tội." Không hiểu Alice đã bình tĩnh lại từ lúc nào, bình thản mà ứng xử như người bình thường. "Ta cứ thắc mắc tại sao ngươi trễ hẹn? Hóa ra thừa dịp cơ hội làm hại Ashley, cướp Huyễn Thế Kính của nàng để nhốt ta. Sooman à, ngươi thay đổi rồi, cũng biết giở trò gạt người."
"Ả ta cũng góp phần diệt tộc, vậy mà vô tội sao? Nếu ả không thi triển Huyễn Thế Kính, chúng ta sao phải chật vật như thế?" Bản năng của Sooman ngửi thấy nguy hiểm, cảnh giác nhìm chằm chằm Alice. Thân thể Alice từ từ tản ra một luồng khí đỏ mỏng manh, nhìn rất kỳ dị. Sooman sợ hãi hỏi: "Cô đã luyện tà pháp gì vậy?"
"Nàng ấy căn bản không hề thi triển Huyễn Thế Kính. Ngày thành thân giả đó, nhằm đề phòng chuyện xấu xảy ra, ta đã hạ thuốc mê trong rượu của tất cả mọi người. Để chuộc tội, ta luyện tà pháp giết hòa thượng. Ngươi nói ngươi khổ, nhưng ngươi có biết Ashley càng khổ hơn khi ở bên ta không? Ngươi không tưởng tượng nổi ta đã điên cuồng dằn vặt nàng đến mức nào đâu. Nếu không nhờ sự bao dung của nàng, ta đã sớm bị hủy hoại rồi." Alice nở nụ cười, cười đến hung ác. "Ngươi dám làm nàng bị thương, vậy thì lấy mạng ra chuộc đi..." Lời còn chưa dứt, Alice đã xông tới trước mặt, Sooman vội vàng chống đỡ, hiện giờ Alice thịnh nộ, xem gã là kẻ thù.
Jisoo tặc lưỡi "chậc chậc", nói: "Má ơi! Alice ra tay ác độc quá đi! Tên kia bị cào đến mức không ra hình người nữa rồi."
Lisa cũng hiểu Alice hơi quá tay, cô thu lại bảo bối, nói với Jisoo: "Chúng ta cản Alice lại đi, không thể để cô ta nổi điên được. Nếu cô ta nhiễm tà đạo quá nặng thì phiền phức lắm." Một trước một sau tiến lên ôm chặt Alice. Jisoo xui xẻo, cô đứng trước mặt Alice nên bị cào vài phát trên mặt. May mắn có bảo vật là đạo bào bảo vệ, cô không bị làm sao.
Chờ cho Alice dần dần bình tĩnh, Lisa lại gần nhìn Sooman đang hấp hối. Hơi thở Sooman mong manh, nhưng vẫn nhếch miệng cười nhạo được. "Ta đã nói với Ashley rằng cô không cần ả nữa, nhìn dáng vẻ ả ta tuyệt vọng, rất buồn cười. Bị tổn thương như vậy, tâm ả đã chết, ta thách cô cứu ả bằng cách nào?"
"Mấy lời đó ngươi học ở đâu ra vậy?" Lisa cảm thấy buồn cười.
Sooman từ từ nhắm mắt lại, nói: "Trên TV, con người các ngươi chẳng phải đều diễn như vậy sao? Ta nhìn một hiểu mười, nên đã nghĩ ra diệu kế này lừa ả."
Lisa thương hại nhìn gã, nói: "Chẳng ai tin mấy thứ đó đâu."
"Bọn họ đâu phải là người, nên dễ lừa gạt hơn con người. Chẳng phải Ji bị lừa rồi đấy sao? Cho nên Ashley cũng bị lừa..." Sooman cố nói ra những lời này trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Lisa âm thầm thở dài, nhanh chóng nhặt Huyễn Thế Kính lên. Kéo Alice cùng Jisoo đi cứu Ashley. Đúng như ước muốn của Sooman, Huyễn Thế Kính chần chờ trên người Ashley, không chịu chui vào trong thân thể nàng. Alice quỳ gối ở bên giường, khóc không thành tiếng: "Ashley! Cố gắng chịu đựng. Tôi đã về rồi. Tôi và Sooman thật sự không có gì hết. Tôi và hắn từng là bạn tốt, bọn tôi chỉ kết hôn giả thôi. Mấy ngày nay không phải tôi thật sự muốn gạt em... Tôi sợ làm em buồn... Tôi sợ em rời bỏ tôi...Trước đây tôi đã đối xử với em không tốt... Ashley... tôi..."
Kang Seulgi đi tới, đè vai Alice nói: "Đừng nói mấy lời nhảm nhí này, cô ấy chỉ cần một câu thề hẹn thôi."
Alice nắm chặt tay Ashley, ở bên tai nàng nghẹn ngào nói: "Ashley... đừng bỏ tôi lại. Tôi không thể sống thiếu em. Tôi... tôi yêu em... đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình em thôi..."
Ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng, Huyễn Thế Kính hóa thành một cái bóng trắng nhập vào trong mắt Ashley. Wendy khẩn trương vận động nội đan, giúp Ashley trị thương. Một tiếng rên bật ra, theo sau đó là một cục thịt đỏ hỏn tách ra khỏi thân thể Ashley. Alice hiện nguyên hình, biến thành một con mèo đốm khổng lồ nhảy lên giường, dùng lưỡi liếm cục thịt đỏ liên tục. Dần dần mọi người nhận ra cục thịt kia là một con mèo nhỏ dễ thương chưa mở mắt. Ashley hơi hơi hé mắt, yếu ớt nói: "Cám ơn mọi người!"
Alice liếm tay Ashley, dùng mặt mèo cọ cọ mặt nàng, kêu lên một tiếng "meo meo", sau đó tiếp tục liếm mèo con.
Mọi người không muốn quấy rầy ba người một nhà nữa, lặng lẽ rời đi. Kang Seulgi xoa mồ hôi trên trán, nói: "May mà không đến bệnh viện, quả nhiên sinh ra mèo."
Mọi người khinh bỉ nhìn cô, Jisoo chỉ vào mặt mình hỏi Lisa: "Tôi có nên đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại không? Phí chích ngừa đắt lắm đó, ai có thể trả tiền cho tôi không?"
"Làm bạn với hai người các cô đúng là đen đến tám đời. Biến hết đi!" Lisa thở hổn hển, kéo tay Chaeyoung về nhà.
Trên đường về, Lisa kể lại chuyện tìm Alice cho Chaeyoung nghe. Chaeyoung cảm khái nói: "Những yêu quái này đều sống hơn nghìn năm rồi, sao vẫn ngây thơ như vậy? Chị có nghĩ đến việc em nên mở lớp đào tạo làm người dạy yêu quái không? Biết đâu làm ăn phát đạt thì sao?"
"Em đừng có học Jisoo lẫn Kang Seulgi dở hơi như vậy. Em..." Bỗng Lisa khựng lại, cảm nhận được mùi gió tanh nồng thổi lướt qua. Cô hít sâu vài hơi, khuôn mặt đầy nghi hoặc.
"Sao vậy? Lại gì nữa thế?" Chaeyoung lo lắng hỏi.
"Kỳ quái thật! Lại là mùi cương thi. Từ lúc nào mà cương thi xuất hiện ở thành phố N vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro