CHƯƠNG 58 - 60
Khi Liễu Chân Nhã đển phân cục công an của Triển Phi lĩnh xe thì bị Triển Phi trêu chọc một phen, "Lâu như vậy cũng không thấy tới lấy xe, tôi còn tưởng rằng cô muốn để xe này lại cho cục công an làm xe công rồi đó."
Liễu Chân Nhã không khách khí hừ một tiếng. Nếu hắn không tịch thu xe của cô, xe của cô sẽ bị lưu lại cục công an lâu như vậy sao? – Đứa bé này hoàn toàn đã quên người ta tịch thu xe của cô là bởi vì cô còn chưa đủ tuổi.
"Nhóc con, có rảnh thì đến nhà tôi ngồi một chút, cha mẹ tôi đều nói lâu rồi không gặp cô." Khi Liễu Chân Nhã phải lái xe đi, Triển Phi cười khanh khách mời cô đến nhà hắn chơi.
Liễu Chân Nhã gật gật đầu, "Vâng, trong khoảng thời gian này phải chiếu cố Tiêu Lăng Xuân có chút bận. Chờ em qua khoảng thời gian này, em sẽ đi thăm hai bác."
Lái chiếc xe âu yếm chạy thông suốt một đường về nhà, trên mặt Liễu Chân Nhã tràn đầy tươi cười, cảm giác tự mình lái xe với ngồi xe công cộng hay taxi là hoàn toàn khác biệt.
"Mẹ, mẹ đã về." Vừa vào nhà đã bị Noãn Noãn cùng Giang Thành khuôn mặt đỏ bừng ôm lấy chân.
Liễu Chân Nhã yêu thương chà lau mồ hôi trên trán của hai đứa bé, "Chạy đi chơi thế nào mà biến thành đầu đầy mồ hôi? Lúc mặt trời lên cao đừng chạy bên ngoài, cẩn thận bị cảm nắng."
"Mẹ, mẹ, hôm nay mẹ thi xong thì sẽ lại nghỉ hè phải không?" Giang Thành ngoan ngoãn chờ Liễu Chân Nhã lau mồ hôi trên trán bé xong mới ngẩng đầu hỏi.
"Ừ, nghỉ rồi, có nửa tháng nghỉ." Liễu Chân Nhã kéo hai đứa bé đi đến phòng khách.
"A, tuyệt quá, có nửa tháng nghỉ!" Bé Giang Thành hưng phấn vui mừng nhảy dựng lên.
Noãn Noãn cũng ôm thắt lưng Liễu Chân Nhã "khanh khách" cười vui.
"Tại sao lại cao hứng như thế? Các con cũng có gần hai tháng nghỉ nha." Liễu Chân Nhã khó hiểu hưng phấn của hai đứa con từ đâu mà đến.
"Đương nhiên cao hứng, mẹ có ngày nghỉ dài như vậy, lại không cần học bù, chúng ta lại có thể đi du lịch khắp nơi nha." Giang Thành một bên vừa nói vừa vui sướng vỗ tay nhỏ bé, hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt thật to.
"Mẹ, năm nay chúng ta đi đâu chơi? Năm trước đi Trường Giang, Vân Nam, năm nay đi Hoàng Hà ư?" Noãn Noãn trực tiếp hỏi hành trình.
"Mẹ nói tại sao các con lại cao hứng như thế." Liễu Chân Nhã buồn cười không thôi, "Bất quá năm nay không thể đi Hoàng Hà, trước tiên chúng ta phải đi thăm em trai chú Tiêu, lại đi Thành Đô thăm chú Lưu, cho nên năm nay không thể tự do chọn chỗ đi chơi."
"A, tại sao vậy?" Nụ cười trên mặt hai đứa bé xệ xuống, bả vai cũng mềm rũ xuống.
"Đừng có không vui mà. Tạm thời không biết tình hình em trai chú Tiêu như thế nào, nhưng chỗ chú Lưu có không ít chỗ chơi, như núi Nga Mi, Cửu Trại Câu, Nhạc Sơn Đại Phật, núi Thanh Thành, sông Yển... Cảnh đẹp vùng phụ cận Thành Đô rất nhiều, bao các con chơi đã luôn, chúng ta còn không phải trả tiền, ha ha..." Liễu Chân Nhã nói đến bản thân nở nụ cười. Khi Lưu Úy mời bọn họ rất sung sướng nói hắn bao ăn bao ở bao chơi, nhưng cô cùng hai đứa con thật sự có thể ăn có thể chơi, hy vọng đến lúc đó Lưu Úy không hối hận.
"Muốn đi Thành Đô, không tệ không tệ." Giang Thành vuốt cằm nhỏ gật đầu, "Thành Đô có gấu trúc quốc bảo Trung Quốc, núi Nga Mi có khỉ lông vàng..." Hai mắt Giang Thành đột nhiên lòe lòe sáng lên, "Mẹ, mẹ nói đến lúc đó chúng con có thể mang hai con gấu trúc cùng khỉ lông vàng nuôi ở trong Noãn viên hay không?"
Hai mắt Noãn Noãn cũng sáng ngời, "Đúng rồi, gấu trúc có vòng mắt đen trắng siêu cấp đáng yêu. Mẹ, chúng con nuôi một con ở Noãn viên nha, khỉ lông vàng... ừ, cũng rất khả ái, có thể nuôi một con ở Noãn viên." Noãn Noãn có một tiêu chuẩn đáng yêu, bé đối với hết thảy những gì đó xinh đẹp đáng yêu đều cảm thấy hứng thú. Liễu Chân Nhã muốn mua mấy con ngựa nuôi ở trong Noãn viên, kết quả bị Noãn Noãn nói ngựa không xinh đẹp mà phải từ bỏ ý định nuôi ngựa. "Còn có món cay Tứ Xuyên, món ma lạt tiên hương, hắc hắc... Chúng ta thật có lộc ăn."
Liễu Chân Nhã còn chưa kịp vì ý nghĩ kỳ lạ muốn nuôi động vật bảo hộ cấp quốc gia của hai đứa con mà rung động, chỉ thấy hai đứa con ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc hỏi han: "Mẹ, khi nào thì chúng ta xuất phát đi Thành Đô? Chuyện đặt vé máy bay, thu dọn hành lý giao cho chúng con đi."
Khóe miệng Liễu Chân Nhã co rút, "Trước tiên chúng ta phải đi thăm em trai chú Tiêu, thời gian đến Thành Đô ước chừng là cuối tháng bảy."
Bả vai nhỏ bé lại đồng thời sụp xuống, "Còn lâu như vậy à."
Trầm mặc nửa ngày, Noãn Noãn giòn thanh nói: "Tháng bảy thì để tháng bảy đi. Có lẽ nhà chú Tiêu cũng có không ít chổ chơi, chúng con có thể đi đến đó chơi trước một chút."
"Đúng rồi." Nghe Noãn Noãn vừa nói như thế, tươi cười lại lần nữa về tới trên mặt Giang Thành, "Nói không chừng nhà chú Tiêu cũng có rất nhiều chổ chơi. Mẹ, ba đâu rồi, ba kế thừa trí nhớ chú Tiêu, nhất định biết nhà chú Tiêu có cái gì chơi, con đi hỏi ba."
"Ba ở Noãn viên, các con vào tìm ba đi." Thấy hai đứa bé há to miệng, Liễu Chân Nhã cười sờ sờ đầu bọn chúng, "Về sau ba của con sẽ cùng sinh hoạt với chúng ta, làm người nhà sinh hoạt cùng nhau."
Hai đứa bé hiểu biết gật đầu. Bởi vì là người nhà, cho nên có một số việc không cần giấu diếm, không thể giấu diếm.
Đưa hai đứa bé vào Noãn viên làm bạn cùng Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã bắt đầu ở phòng bếp loay hoay chuẩn bị cơm chiều. Đang nấu đồ ăn lại đột nhiên thất thần, Liễu Chân Nhã nhớ tới quỷ hồn sáng lóa gặp ở bệnh viện, quỷ hồn kỳ lạ như vậy không biết là nguyên nhân gì tạo thành? Còn có, y tá trẻ nói rất nhiều bệnh viện đều có người như Tiếu Đạt bị quỷ dọa sợ tới mức nửa chết nửa sống. Đây đều là cô cùng Trang Nhĩ Ngôn tạo thành, có biện pháp nào bù lại một chút không?
Tuy nói có một số người là trừng phạt đúng tội, nhưng bọn họ, một không là cảnh sát, quan toà, hai không là sứ giả câu hồn, phán quan của âm phủ, bọn họ không có quyền quyết định sinh tử của bất cứ người nào. Lại nói, thế gian này còn có nhân quả, lợi dụng quỷ đả thương người như bọn họ, cho dù đời này không có báo ứng, chắc chắn cũng sẽ báo ứng trên người đời sau.
Không được, phải tìm phương pháp cải thiện vẹn toàn!
Buông dao, Liễu Chân Nhã vào Noãn viên.
Trong Noãn viên, Trang Nhĩ Ngôn, Noãn Noãn, Giang Thành, Ngọc Tấn Ngâm, Tiểu Mật làm thành một vòng ngồi dưới đất cười nói, ba con thú cưng miễn cưỡng nằm ở bên.
"Liễu Liễu!" Vừa thấy Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn liền như con chó con thấy xương, ngây ngô cười ôm Liễu Chân Nhã chặt vào lòng.
Liễu Chân Nhã dùng lực rất lớn cũng không thể giãy khỏi cái ôm của Trang Nhĩ Ngôn, không khỏi kỳ quái, "Tại sao lực của anh lại lớn như vậy? Tay khỏi rồi?" Cho dù dùng linh khí Noãn viên tẩm bổ cũng không thể tốt nhanh như vậy.
Trang Nhĩ Ngôn ôm Liễu Chân Nhã thỏa mãn hít sâu, "Tiểu Mật chế một loại nước thuốc cho anh. Anh uống ngay, chỉ chốc lát sau cảm giác toàn thân thoải mái, thậm chí còn có thể cảm giác được đoạn xương gãy được nối lại một lần nữa, có thể trở nên so với trước đây càng chắc chắn hơn."
"À." Đúng rồi, Tiểu Mật đối với tác dụng của các loại dược liệu của Noãn viên rõ như lòng bàn tay, Trang Nhĩ Ngôn lại là do cô tự mình mang vào, mặc dù là chỉ nhìn mặt mũi của cô, Tiểu Mật cũng sẽ làm cho vết thương trên người Trang Nhĩ Ngôn khỏi hẳn bằng tốc độ mau nhất.
"Ai nha, ôm nhau, ba và mẹ ôm nhau." Noãn Noãn ở một bên quái thanh quái điều, hai tay nhỏ bé bịt mắt giống như ngượng ngùng, nhưng từ trong khe các ngón tay có thể gặp trong mắt bé lóe ra ý cười.
"Ba mẹ, con và chị vẫn còn là con nít, đừng dạy hư chúng con." Giang Thành ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang, trong mắt chợt lóe qua ý cười tiết lộ sự bướng bỉnh.
Bị hai đứa con xem trò vui, Liễu Chân Nhã mặt đỏ lên, thân mình vặn vài cái lại vẫn bị ôm nhanh lại, không khỏi buồn bực nói: "Anh buông ra nhanh lên!"
Trang Nhĩ Ngôn bởi vì mấy cái xoay của Liễu Chân Nhã mà hít một hơi, hít thở thật sâu, áp chế xúc động trong lòng, cúi người ở bên tai Liễu Chân Nhã, phả khí nói: "Liễu Liễu, bảo bối, đừng xoay qua xoay lại nữa, tiếp tục, anh..."
Mặc kệ là Cốc Tuyết hay là Liễu Chân Nhã cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện, nghe xong lời nói không khác gì đùa giỡn của Trang Nhĩ Ngôn, trong lòng không khỏi vừa thẹn vừa giận, lại nghĩ đến hai đứa con còn có Tiểu Mật, Ngọc Tấn Ngâm đều ở một bên nhìn, trong lòng quýnh lên, thân mình xoay càng thêm hăng say, trong lúc Trang Nhĩ Ngôn không ngừng to mồm hút không khí, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, hai tay sử dụng lực – Trang Nhĩ Ngôn bị quăng ngã ngửa.
"Ôi!" Trang Nhĩ Ngôn té trên mặt đất đau ra tiếng, ý định trong lòng lập tức tan thành mây khói, ngơ ngác nhìn Liễu Chân Nhã mặt đỏ lên, như thế nào cũng không dám tin – hắn bị Liễu Liễu ném qua vai!
"Ba, không phải ba nói ba là đai đỏ quyền đạo sao? Tại sao lại bị mẹ mới học ngũ cầm hí thái cực nửa năm đả bại?" Giang Thành nghẹn cười hỏi Trang Nhĩ Ngôn nằm trên mặt đất quên đứng lên, tuy nói đã nhìn nhận Trang Nhĩ Ngôn người ba này rồi, nhưng nhìn chê cười chẳng phân biệt đối phương là ai.
Trong mắt hiện lên một tia quẫn bách, Trang Nhĩ Ngôn vỗ vỗ mông, vuốt vuốt tóc, đứng lên, nhìn vào mặt vài người xem kịch vui cười cười, "Thân thể này mới cho tới bây giờ không luyện qua võ."
"Phốc..." Noãn Noãn che miệng cười đến bả vai run lên.
"Thôi, ba giả vờ giả vịt." Giang Thành khinh thường nói, người nào có mắt cũng biết ba là bị sắc đẹp của mẹ mê hoặc mà quên phòng bị.
Ngọc Tấn Ngâm thản nhiên mỉm cười, chính là mỉm cười kia nhìn thế nào đều làm cho người ta cảm thấy cô đang xem cuộc vui.
Chỉ có Tiểu Mật, tinh linh thuần khiết đơn thuần là bởi vì Trang Nhĩ Ngôn bị Liễu Chân Nhã làm ngã sấp xuống mà cười.
Trang Nhĩ Ngôn thực oan. Hắn thật là bị Liễu Liễu cậy mạnh làm ngã sấp xuống có gì không hay? Đương nhiên là có một phần nguyên nhân đúng là quá say thân thể mềm mại cùng mùi thơm thản nhiên của cơ thể Liễu Liễu...
"Khụ..." Chờ khí nóng trên mặt rút đi, Liễu Chân Nhã ho nhẹ một tiếng ý bảo mọi người ngừng, cô nói ra chuyện của mình, "Tiểu Mật, chuyện ma quái lần trước vẫn chưa xong, còn cần em hỗ trợ."
"Sao vậy, còn cần em hỗ trợ cái gì?" Tiểu Mật vui vẻ hỏi, có việc so với không có việc đều tốt hơn.
Liễu Chân Nhã nhướng mày nói về quỷ hồn sáng lên kỳ lạ, cuối cùng hỏi: "Người bị dọa đến thành người sống thực vật hoặc là tinh thần thất thường, em có biện pháp nào làm cho bọn họ khôi phục bình thường không?"
"Đừng có gấp, để em nghĩ có biện pháp nào không." Tiểu Mật cau mày ngưng thần khổ nghĩ.
"Thấy quỷ sáng lên rất kỳ lạ sao? Lúc trước, hồn thể Tiêu Lăng Xuân cũng giống như Tiếu Đạt hôm nay gặp ở bệnh viện, cũng tản ra ánh sáng màu vàng nhạt." Trang Nhĩ Ngôn kỳ quái nói, thấy bản thân mình khi nhìn thấy quỷ thì đều có ánh sáng trên người, cho nên Trang Nhĩ Ngôn còn tưởng rằng tất cả quỷ đều giống như Tiêu Lăng Xuân, Tiếu Đạt, đều là trên người sẽ sáng lên.
"Linh thể sáng lên không phải quỷ, mà là sinh hồn, đại biểu linh thể thân thể còn chưa có chết." Tiểu Mật nói xong lại tiếp tục tự suy ngẫm.
Sinh hồn? Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn chấn động, vậy Tiêu Lăng Xuân...
"Vậy Tiêu Lăng Xuân có phải hoàn toàn là do tôi hại chết, vốn có thể không chết, lại bị tôi chiếm đoạt thân thể..." Sắc mặt Trang Nhĩ Ngôn có điểm trắng bệch, không dám nhìn Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn Giang Thành, hắn sợ nhìn thấy chỉ trích và nén giận ở trong mắt bọn họ. Cho dù là chiếm thân thể người khác, hắn cũng không có chột dạ một chút nào, nhưng thân thể hắn chiếm chính là của Tiêu Lăng Xuân, làm quỷ ở biệt thự Liễu gia vài tháng, hắn biết cảm tình của Liễu Chân Nhã và hai đứa con đối với Tiêu Lăng Xuân...
Liễu Chân Nhã cúi đầu không nói, chân phải dùng sức đá cây cỏ trên đất. Đối với Tiêu Lăng Xuân là tình nghĩa bạn học, đối với Trang Nhĩ Ngôn là thanh mai trúc mã cùng loại tình cảm nói không rõ, lúc này, Liễu Chân Nhã thật không biết nên nói những gì.
Nhìn vẻ mặt uể oải của Trang Nhĩ Ngôn, lại nhìn Liễu Chân Nhã cúi đầu trầm mặc, Noãn Noãn chớp mắt mấy cái nói: "Ba ba, không phải đã nói là ba bị thân thể chú Tiêu hút vào sao, cũng không phải ba chủ động chiếm thân thể của chú..." Chú Tiêu tốt lắm, nhưng ba ba rất tốt, mà người phải ở bên cạnh bọn họ cả đời chính là ba ba, cho nên Noãn Noãn không chút do dự lựa chọn Trang Nhĩ Ngôn.
Liễu Chân Nhã ngẩng đầu nhìn hướng Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn nhìn lại Liễu Chân Nhã, gật đầu, "Ừ, lúc ấy ba nghĩ muốn giúp Tiêu Lăng Xuân ngăn trở một đao liền xông đến, kết quả đao xuyên qua cơ thể của ba đâm vào thân thể Tiêu Lăng Xuân, sau đó ba cũng cảm giác ba lập tức đã bị hút vào thân thể chú ấy, lúc sau vô luận dùng biện pháp gì đều không ra được."
"Trang tiểu tử, ngươi cùng thân thể này có phải sinh cùng tháng hay không?"
Tiểu Mật đột nhiên hỏi.
Trang Nhĩ Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu, "Ừ, đều là sinh vào lễ Trung thu, tôi lớn hơn hắn hai tuổi."
"Cái này đúng rồi. Bởi vì các ngươi đều sinh cùng một tháng, thời điểm thân thể này bị trọng thương chỉ chừa một hơi, cho nên ngươi mới có cơ hội nhập vào thân thể này, còn cùng thân thể này dung hợp rất nhanh. Ngươi cũng không cần tự trách, cho dù ngươi không chiếm thân thể Tiêu Lăng Xuân, Tiêu Lăng Xuân cũng không thể sống tiếp, bởi vì linh hồn hắn đã ly thể, sinh hồn lây dính vết bẩn nhân gian nếu quay về thân thể nhiều nhất chỉ sống thêm nửa năm, kết quả vẫn là chết."
"A, vậy tôi chiếm thân thể Tiêu Lăng Xuân có phải cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm hay không?" Trang Nhĩ Ngôn quá sợ hãi, đã chết qua một lần, tư vị chết đi cũng không hay gì, nếu lại chết một lần nữa...
"Nếu không phải Tiểu Nhã mang ngươi đến nơi này, khẳng định ngươi sống không qua nửa năm, nhưng hiện tại linh khí Noãn viên thời khắc tẩm bổ ngươi, lại uống dược tôi điều chế, hoàn toàn không cần lo lắng linh hồn cùng thân thể chia lìa." Thấy mọi người thật sự lắng nghe, Tiểu Mật nhân cơ hội giáo dục nói:
"Nhân gian có pháp luật, quỷ có hạn chế, giống như loại quỷ chiếm thân thể này chính là không được phép, mặc dù nhất thời thành công, không lâu sau vẫn là thân quỷ như cũ. Giống như Trang tiểu tử, có thể thành công chiếm thân thể người khác như vậy cơ bản là năm trăm năm khó gặp. Trang tiểu tử, cảm tạ Tiểu Nhã đi."
"Liễu Liễu, đời này cho anh lấy thân báo đáp ân tình của em đi." Thừa dịp Liễu Chân Nhã không chú ý, Trang Nhĩ Ngôn "bẹp" một cái hôn ở trên môi của cô.
"Ha ha, hôn hôn, ba hôn mẹ!" Noãn Noãn cùng Giang Thành khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vỗ tay.
Tiểu Mật cùng Ngọc Tấn Ngâm một quay đầu một che mặt, đồng thời than nhẹ: "Ai nha, phi lễ chớ nhìn!"
Mặt Liễu Chân Nhã đỏ lại đen, đen lại đỏ, cuối cùng hóa thành một tiếng bạo rống: "Trang Nhĩ Ngôn!!!"
Đuổi theo Trang Nhĩ Ngôn chạy vài vòng, đuổi đến hắn kêu to, Liễu Chân Nhã mới dừng lại trong tiếng cười vang của mọi người, hung tợn trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn cợt nhả sau mới không cam lòng trở lại bên cạnh nhóm người Noãn Noãn.
Tiểu Mật nhìn đủ chê cười rồi mới nói: "Tiểu Nhã, em vừa nghĩ ra phương pháp có thể cứu mấy người bị dọa, nhưng cách thực hiện rất phiền toái."
"Biện pháp gì? Mau nói, chỉ cần có thể làm những người đó khôi phục lại bình thường, phiền toái cũng không sao." Liễu Chân Nhã lắc đầu phớt lờ. Con người không phải sống một mình ở trên thế giới này, người bị quỷ dọa nhất định còn có người thân và bạn bè, bọn họ một khi đổ bệnh, mệt và đau đều là người thân và bạn bè của bọn họ, cho nên bất luận người bị dọa có phải trừng phạt đúng tội hay không, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ làm cho bọn họ khôi phục lại bình thường.
"Muốn trị khỏi những người bị dọa hóa điên tương đối dễ, nghĩ biện pháp bỏ thuốc vào trong nước cho bọn họ uống, uống một hai lần sẽ hết bệnh. Phiền toái chính là những người bị hôn mê bất tỉnh và linh hồn ly thể. Người hôn mê bất tỉnh bình thường đều là dựa vào túi dinh dưỡng truyền vào duy trì, mọi người làm sao bỏ thuốc vào trong túi dinh dưỡng của bọn họ được? Lại còn có nhóm người linh hồn ly thể, trước hết phải nghĩ biện pháp làm linh hồn của bọn họ nhập vào thân thể rồi mới dùng thuốc, hơn nữa nhóm người này cứu sống xong cuối cùng chỉ có thể sống thêm một năm."
Liễu Chân Nhã nửa ngày nói không nên lời, trình độ phiền toái này vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Mọi người vùi đầu "minh tư khổ tưởng", Trang Nhĩ Ngôn chậm rì rì nói: "Chỉ ngồi ở chỗ này nghĩ cũng vô dụng, trước hết chúng ta phải điều tra rõ có bao nhiêu người bị dọa đến thần trí không rõ, bao nhiêu người hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu người linh hồn ly thể, chỉ có biết rõ mấy vấn đề này mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết." Trang Nhĩ Ngôn mang theo vẻ mặt cười ngồi xuống bên cạnh Liễu Chân Nhã, "Điều tra chuyện này, kỳ thật cũng đơn giản, bất luận là thần trí không rõ hay là hôn mê bất tỉnh, những người này đều đã bị đưa vào bệnh viện trị liệu, cho nên chúng ta chỉ cần dò la các bệnh viện trong thành phố là được." Nói xong duỗi lưng một cái, "May mắn lúc trước kế hoạch dọa người chỉ giới hạn trong nội thành, bằng không lúc này giải quyết tốt hậu quả sẽ mệt chết chúng ta, ừm, về sau khi làm việc nhất định phải càng kế hoạch cẩn thận."
"Ba ba, con cùng em trai cũng có thể hỗ trợ." Noãn Noãn giơ tay nhỏ bé lên hưng phấn nói.
Giang Thành cũng hưng trí bừng bừng gật đầu, nói tóm lại bọn họ là lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cho nên bé không ngại hỗ trợ.
Liễu Chân Nhã nghĩ thấy đề nghị của Trang Nhĩ Ngôn rất tốt, thăm dò tình huống mới miễn cho làm không công, "Tốt lắm, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong thì bắt đầu hành động."
Bệnh viện thành phố Thiên Hải tất cả lớn nhỏ gồm 12 cái, nhưng điều tra nhằm vào người thần trí không rõ và hôn mê bất tỉnh, bởi vậy đối với một nhà Liễu Chân Nhã mà nói mặc dù điều tra này mệt mỏi nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu được.
Chỉ dùng thời gian ba bốn ngày, Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn cùng với hai đứa nhỏ đã thăm dò được trong 12 bệnh viện có bao nhiêu người là bởi vì bọn họ mà sinh bệnh nằm viện.
Sau công tác thống kê một ít số liệu, mọi người hô to may mắn, bởi vì tình huống thực tế so với
bọn hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều, người bị dọa đến thân thể suy yếu hoặc thần trí không rõ rất nhiều, nhưng hôn mê bất tỉnh không vượt qua mười, về phần linh hồn ly thể càng ít, chỉ có hai.
"Cuối cùng không có tạo thành lỗi quá lớn." Liễu Chân Nhã cười khép lại vở số liệu thống kê,
"Kế tiếp sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
"Biện pháp anh đã có." Trang Nhĩ Ngôn tự tin nhìn Liễu Chân Nhã, hắn sẽ chứng minh với Liễu Liễu, hắn là người cô có thể dựa vào cả đời.
"Ba ba, ba thật thông minh." Noãn Noãn cùng Giang Thành phía sau tiếp phía trước bổ nhào vào lòng Trang Nhĩ Ngôn. Hai đứa nhóc này đối với người ba Trang Nhĩ Ngôn này thực vừa lòng, đương nhiên bọn họ yêu mẹ nhất, mẹ thực ôn nhu, bọn họ ở trước mặt mẹ không tự chủ mà ngoan như con mèo nhỏ; ba lại là một loại cảm giác khác, cảm giác tựa như đứa trẻ lớn có thể cùng bọn chúng chơi tưng bừng không giới hạn.
"Ha ha, bình thường bình thường, thứ hai thiên hạ thôi." Trang Nhĩ Ngôn ôm hai con vào trong ngực cười ha ha.
Liễu Chân Nhã nhìn ba cha con ở trên ghế sa lon cuộn thành một đoàn mà bất đắc dĩ trợn mắt, trình độ da mặt dầy của Trang Nhĩ Ngôn đã không ai bằng.
"Liễu Liễu có muốn biết biện pháp của anh không?" Trang Nhĩ Ngôn như kẻ trộm hỏi.
"Muốn nói đã nói." Liễu Chân Nhã mới không tin Trang Nhĩ Ngôn có thể chịu đựng không nói.
"Nếu em cảm thấy biện pháp của anh được, vậy em có thể đáp ứng anh một điều kiện không?" Trang Nhĩ Ngôn khẽ đảo mắt cò kè mặc cả.
Liễu Chân Nhã chán nản, "Anh nghĩ rằng mỗi ngày chúng ta bận rộn như vậy là bởi vì ai?" Còn có lá gan nói điều kiện với cô, đáng đánh.
"Hắc hắc, gì kia, điều kiện của anh rất đơn giản, chính là khi mọi người đi Thành Đô chơi không thể bỏ lại một mình anh ở nhà của Tiêu Lăng Xuân, anh muốn cùng mọi người đi Thành Đô."
Trang Nhĩ Ngôn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, vẫn chấp nhất như cũ đưa ra điều kiện của mình. Hừ, Noãn Noãn cùng Giang Thành vô số lần ghé vào lỗ tai hắn nói lúc trước Lưu Úy đối với một nhà bọn họ chiếu cố cỡ nào, hắn thật muốn tận mắt nhìn thấy thần thánh phương nào đáng giá để vợ con hắn nhớ mãi không quên như thế.
Liễu Chân Nhã bất đắc phủ trán, "Anh đi theo vậy tôi giải thích thân phận của anh như thế nào?" Theo cảm tình của Lưu Úy đối với cô, rất là quan tâm đến vấn đề học tập, đột nhiên mang bạn nam cùng lớp đi theo, Lưu Úy không giảng cho cô đến thối đầu mới là lạ.
"Cùng bạn cùng lớp kết bạn du lịch." Trang Nhĩ Ngôn đúng lý hợp tình nói, tóm lại, hắn chính là khó chịu vợ con hắn muốn bỏ lại hắn một mình đi chơi.
Liễu Chân Nhã khóe miệng khẽ rút, cuối cùng xoa bóp cái trán nói: "Tốt thôi, nói vậy đi."
Đạt được mục đích! Trang Nhĩ Ngôn giương cao khóe miệng, sợ người khác không nhìn thấy hắn vui sướng, "Thuốc Tiểu Mật điều chế cần người bệnh uống vào miệng mới có tác dụng, mà chúng ta lại không thể lỗ mãng đường đường chính chính vào trong đút thuốc, nhằm vào điểm ấy, anh nghĩ ra một chủ ý rất hay, em cảm thấy bỏ thuốc lẫn vào đập chứa nước thì như thế nào?"
Liễu Chân Nhã hơi tưởng tượng chút hai mắt liền sáng ngời, "Có thể làm."
"Thành phố Thiên Hải có hai cái đập chứa nước, nguồn nước toàn bộ thành phố Thiên Hải sẽ từ hai cái đập chứa nước đó, chúng ta pha thuốc lẫn vào trong đập chứa nước, như vậy toàn bộ mọi người thành phố đều có thể uống thuốc. Thuốc nước Noãn viên thật sự quá thần kỳ, không tác dụng phụ không nói còn có thể cường thân kiện thể, đừng nói thần trí không rõ, người bệnh thân thể suy yếu cũng vì vậy mà chuyển biến tốt đẹp, ngay cả người thường không bệnh uống vào cũng sẽ kiện toàn thân thể."
Liễu Chân Nhã cười gật đầu, "Điểm ấy tôi có thể làm chứng, những đồ từ Noãn viên tuyệt đối vô hại đối với thân thể."
"Còn mười người hôn mê kia, khẳng định chúng ta không thể xuất hiện trước mặt bọn họ, bởi vậy anh tính giao nhiệm vụ đút thuốc cho bọn họ cho chị Ngọc. Tuy rằng pháp thuật của chị Ngọc không nhiều lắm, nhưng dầu gì cũng là ngọc tinh, tới vô ảnh đi vô tung, để không có bất luận người nào phát hiện ra người hôn mê bị đút thuốc, anh nghĩ chỉ có chị Ngọc là có thể làm được."
"Lát nữa đi tìm chị Ngọc thương lượng."
"Cuối cùng chính là hai người linh hồn ly thể kia, làm cho linh hồn bọn họ trở về vị trí cũ và thanh tỉnh lại vẫn là giao cho chị Ngọc đi làm. Khó chính là hai người kia sau khi tỉnh lại chỉ có thể sống một năm, chúng ta có thể làm cho bọn họ những gì? Tên Tiếu Đạt chúng ta có thể mặc kệ, bởi vì hắn ham bài bạc thành tánh, vợ mang theo con gái theo người khác lập gia đình đã nhiều năm cũng không hỏi chuyện của hắn, thân thích của hắn lại càng không trông nom hắn, cho dù là một năm sau lại chết bất quá cũng là đầu thai chuyển thế. Đáng thương chính là Quách Lan ở bệnh viện trung tâm, chồng của cô bị liệt, còn có hai đứa nhỏ không đến mười tuổi, nếu năm sau cô chết, chồng và con của cô thật đáng thương."
Liễu Chân Nhã nhíu mày, đúng vậy, Quách Lan thật sự đáng thương. Không đến bốn mươi tuổi mà lại già như năm mươi, phải chiếu cố người chồng bị liệt nằm trên giường, phải nuôi nấng hai đứa nhỏ không đến mười tuổi cơm ăn, áo mặc, đến trường, mà bản thân cô làm bảo mẫu mỗi tháng chỉ có một ngàn đồng tiền lương... Quách Lan là cây trụ gia đình, cô mà chết, cái gia đình đó sợ là không còn đường sống.
Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn nhìn nhau không nói, hai người cũng chưa nói ra phương pháp duy nhất giúp Quách Lan chờ linh hồn Quách Lan trở lại thân thể xong sẽ đem cô vào Noãn viên tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, như vậy Quách Lan sẽ không còn nguy hiểm "sau một năm hoàn hồn là chết" nữa. Nhưng Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn đều không dám mạo hiểm nữa, bất luận như thế nào bọn họ cũng sẽ không đem Quách Lan vào Noãn viên.
Đang trầm mặc, Giang Thành nhỏ nhẹ nói: "Ba mẹ nghĩ nhiều như vậy làm gì, con nói này, chờ cô Quách Lan xuất viện xong thì tìm một cơ hội làm cổ hôn mê, để cổ ở Noãn viên mê man một thời gian ngắn thì không phải cái gì cũng giải quyết rồi sao? Nếu ba mẹ còn cảm thấy có lỗi với cổ, vậy nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh chồng cô Quách Lan là được rồi."
"Biện pháp này..." Liễu Chân Nhã vẻ mặt rối rắm, chẳng lẽ thật là đầu óc trẻ con đơn thuần cho nên Giang Thành mới có thể nghĩ ra những gì bọn họ không thể nghĩ được?
"Có thể." Trang Nhĩ Ngôn đồng dạng rối rắm không thôi, vấn đề hoang mang thật lâu lại bị con trai bảo bối một câu giải quyết, thật sự là chuyện làm sao chịu nổi a!
Noãn Noãn mắt buồn ngủ mông lung nhìn Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn, "Ba mẹ, ý kiến của em trai rất tốt, vậy quyết định như vậy được không? Con mệt mỏi quá a, buồn ngủ rồi."
"Đi thôi đi thôi, mang em trai lên lầu ngủ đi." Liễu Chân Nhã đẩy hai đứa con.
Sau khi hai đứa con lên lầu, Liễu Chân Nhã mang Trang Nhĩ Ngôn vào Noãn viên.
Trước mặt Tiểu Mật đang bày một đống thuốc, có dạng phấn, có chất lỏng, còn có vài viên được gói trong lá sen giống như đan dược, "Tiểu Nhã, em đã chuẩn bị rất nhiều thuốc. Bột phấn này là cho người bệnh thân thể suy yếu, thần trí không rõ, nước thuốc là cho người hôn mê bất tỉnh uống, viên thuốc này là hoàn hồn đan, cho người linh hồn ly thể ăn, linh hồn bọn họ tự nhiên sẽ trở lại thân thể."
"Cám ơn Tiểu Mật." Liễu Chân Nhã vươn ngón trỏ gãi gãi cằm Tiểu Mật, chọc cho Tiểu Mật cười khanh khách không ngừng. Quay đầu cười nói với Ngọc Tấn Ngâm: "Chị Ngọc, chuyện kế tiếp còn cần chị hỗ trợ." Liễu Chân Nhã nói cho Ngọc Tấn Ngâm biết biện pháp Trang Nhĩ Ngôn nghĩ ra.
Ngọc Tấn Ngâm một bên vừa nghe vừa gật đầu, "Biện pháp này không tồi, vô luận như thế nào mọi người đều không bị bại lộ. Được rồi, đợi lát nữa mang chị đi đập chứa nước đi, về phần người hôn mê cùng linh hồn ly thể, hai đứa nói địa chỉ của họ cho chị biết, chờ sau khi đem thuốc bột lẫn vào đập chứa nước xong chị lại đi tìm bọn họ."
"Dạ, vậy phiền chị Ngọc."
"Không có việc gì, mấy chuyện này đối với chị mà nói bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, còn có thể gia tăng công đức của chị mà."
"Tiểu Mật, hai cái đập chứa nước thành phố Thiên Hải rất lớn, phấn thuốc này bỏ vào có làm loãng hiệu quả thuốc không?" Được Trang Nhĩ Ngôn huấn luyện, Liễu Chân Nhã nói chuyện, làm việc càng ngày càng toàn diện.
"Khẳng định sẽ bị giảm hiệu quả, em nghĩ mọi người chỉ cho những người bệnh uống, cho nên lúc điều chế thuốc là dựa theo cá nhân mà tính toán số lượng. Hiện tại muốn đem thuốc hòa vào nhiều nước như vậy, hiệu quả ít nhất giảm bảy mươi phần trăm. Bất quá, vừa rồi em nghe xong biện pháp của hai người thì cảm thấy hiệu quả giảm đi bảy mươi phần trăm vừa hay, bởi vì người bệnh phải chậm rãi khỏe mới không khiến cho những người khác tìm tòi nghiên cứu và điều tra."
Trang Nhĩ Ngôn sửng sốt, lập tức bật cười, tuy rằng Tiểu Mật chưa từng rời khỏi Noãn viên, nhưng không hổ là hoa tinh sống mấy trăm năm, một chút liền thông. "Tiểu Mật, em có thể làm thuốc cho người hôn mê mười ngày nửa tháng lại không ảnh hưởng đến thể lực không? Tôi và Liễu Liễu cũng không muốn Quách Lan kia sống lại rồi chết, tính mang cô ấy vào Noãn viên tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, mà không muốn bại lộ mọi chuyện, bởi vậy hy vọng khi Quách Lan ở Noãn viên tĩnh dưỡng đều là hôn mê."
"Lại điều chế thêm một phần thuốc trị tê liệt." Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm bỏ thêm một câu.
Tiểu Mật dùng tay béo nhỏ che hai mắt tròn vo, ai thán, "Hai người áp bức em, được rồi, em sẽ giúp hai người chuẩn bị."
Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn vui cười hớn hở mang theo bao dược lớn cùng Ngọc Tấn Ngâm rời Noãn viên.
Ban đêm, Liễu Chân Nhã lái xe đến hai đập chứa nước lớn của thành phố và mấy bệnh viện đang tán loạn. Chỉ có ánh sao chợt lóe và trăng tròn trong trẻo nhưng lạnh lùng chứng giám xe màu đỏ chở hai người một yêu.
Trung tuần tháng bảy, Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn và hai đứa con tự giác mọi sự không lo rốt cục đóng gói hành lý xuất phát đế nhà Tiêu Lăng Xuân.
Thẳng đến khi lên máy bay, Liễu Chân Nhã mới biết nhà Tiêu Lăng Xuân và Cốc Tuyết là cùng một chỗ, cách xa ba năm, cô muốn trở lại thị trấn bắt đầu mọi chuyện kia sao?
Ra khỏi đại sảnh sân bay, hít thở không khí nóng của thành phố C, tinh thần của Liễu Chân Nhã có điểm hoảng hốt, thành phố C cách nhà cũ có bốn giờ đi xe, một chuyến trằn trọc trăn trở, lại về cái chỗ này.
Thấy Liễu Chân Nhã không yên lòng, Trang Nhĩ Ngôn nghĩ do cô còn vì không được lái xe mà ảo não, "Liễu Liễu, em mới học lái xe không bao lâu, thành phố Thiên Hải cách thành phố An Nguyên lại xa, tự mình lái xe rất không an toàn."
Trong tay cầm cái túi nhỏ chứa một ít hoa quả cùng khăn tay, ví tiền, Liễu Chân Nhã lấy lại tinh thần cười cười với Trang Nhĩ Ngôn, "Em không có nghĩ tới chuyện lái xe, chính là lần đầu tiên tới Tây Bắc, cảm giác thực kỳ lạ."
Trang Nhĩ Ngôn hiểu biết gật đầu, "Cũng đúng, người một nhà chúng ta đều là lần đầu tiên tới Tây Bắc mà, thời tiết bên này thật sự là vừa nóng vừa khô... Liễu Liễu, chúng ta trực tiếp thuê xe đến thành phố An Nguyên đi, hôm nay quá nóng, hai đứa con sợ là chịu không nổi, chúng ta sẽ đến bến xe trong thành phố."
"A, ba, con và em trai còn muốn đi trung tâm chợ thành phố C dạo một vòng mà. Khó được đến tỉnh Tây Bắc này một lần, chúng ta ngay cả trung tâm cũng không đi dạo một vòng, cũng quá lỗ đi?" Noãn Noãn không ngại mặt trời bên ngoài chói lọi đốt người, hai mắt chớp chớp nhìn Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn thuận tay gõ nhẹ lên đầu Noãn Noãn, "Ba chưa nói không đi dạo chợ trung tâm, chẳng qua phải chờ ba xử lý xong chuyện Tiêu gia mới đi dạo, đến lúc đó trong lòng không gánh nặng đi dạo cũng vui vẻ hơn có phải hay không?"
Noãn Noãn vừa nghe vội vàng kích động lôi kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đi ra ngoài, "Chúng ta đây còn chờ cái gì, nhanh tìm xe đi."
Một nhà bốn người, trừ bỏ Liễu Chân Nhã, mọi người còn lại là bất cứ lúc nào chỗ nào cũng sẽ không ủy khuất chính mình, vừa đến thành phố An Nguyên, Trang Nhĩ Ngôn liền phân phó tắc xi chở bọn hắn đến khách sạn tốt nhất trong thành phố. Vì thế, một nhà bốn người đến khách sạn bốn sao duy nhất trong thành phố.
Tắm rửa, uống chút nước đá, lại dùng máy điều hòa, chờ khi tinh thần khôi phục thì đã năm giờ nhiều, không thích hợp đến nhà Tiêu Lăng Xuân.
Nhà Tiêu Lăng Xuân ở một tiểu thị trấn tên là Lâu Dương, cách thành phố An Nguyên hơn hai giờ đi xe.
Nếu hôm nay không có cách nào đến nhà Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thương lượng quyết định đi ra ngoài mua chút lễ vật sáng mai đi Lâu Dương.
Trang Nhĩ Ngôn căn cứ trí nhớ liệt kê những người cần kính hiếu với Liễu Chân Nhã: ông bà, cha kế, mẹ kế của Tiêu Lăng Xuân. Những người này đều là trên danh nghĩa, mua vài lễ vật đại biểu tâm ý là được, chân chính cần chiếu cố cùng nhớ thương ở trong lòng chính là em trai cùng mẹ khác cha của Tiêu Lăng Xuân, Phạm Tiểu Long.
Liễu Chân Nhã một bên ở trong cửa hàng chọn quần áo thích hợp cho con trai mười lăm mười sáu tuổi, một bên nhỏ giọng nói với Trang Nhĩ Ngôn: "Không thể ngờ được tình huống gia đình Tiêu Lăng Xuân lại phức tạp như thế. Cha kế Phạm Vĩ của hắn cũng không phải là người, bởi vì người chung quanh nhiều chuyện mà đuổi vợ của mình đi, lúc đó phỏng chừng Tiêu Lăng Xuân chỉ có hai ba tuổi?"
Trang Nhĩ Ngôn hé mắt nói: "Không đến ba tuổi, Phạm Tiểu Long lúc ấy cũng mới mấy tháng. Kỳ thật có thể lý giải được, một người đàn ông không có kiến thức đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ người chung quanh nhiều chuyện về hắn, dù sao mẹ Tiêu Lăng Xuân lúc tuổi trẻ làm sai chuyện sanh ra Tiêu Lăng Xuân không rõ ai là cha là sự thật. Phạm Vĩ kỳ thật coi như có chút lương tâm, hắn không có đuổi Phạm Tiểu Long không phải sao?"
Liễu Chân Nhã biết miệng, "Phạm Tiểu Long là con trai hắn, còn là một em bé, nếu hắn thực cũng đuổi Phạm Tiểu Long đi sợ là sẽ bị tất cả mọi người quen biết nhổ nước miếng mà chết. Bất quá, em cảm thấy Phạm Tiểu Long cũng không khác gì bị đuổi ra đường là mấy, anh xem a, sau khi Phạm Vĩ tái hôn lại có con trai, lại đem Phạm Tiểu Long hoàn toàn giao cho cha mẹ già nuôi dưỡng, nếu không có Tiêu Lăng Xuân mỗi tháng cho thằng bé sinh hoạt phí, không biết hiện tại thằng bé thế nào đâu."
Trang Nhĩ Ngôn cười cười ôm bả vai Liễu Chân Nhã, "Nó bây giờ tốt lắm, không phải còn có chúng ta giúp nó sao?"
"Anh tính giúp nó như thế nào? Mang nó về thành phố Thiên Hải hay là cho nó một số tiền lớn?"
Trang Nhĩ Ngôn thở dài nói: "Anh tính kéo dài cách thức của Tiêu Lăng Xuân, mỗi tháng cho nó sinh hoạt phí cùng học phí, trước đó cho bao nhiêu thì bây giờ cho bấy nhiêu. Cho nhiều hơn, bây giờ vợ chồng Phạm Vĩ sẽ đỏ mắt, Phạm Tiểu Long sẽ càng ngày càng khó sống. Cũng không thể dẫn nó đi thành phố Thiên Hải, năm đó Phạm Vĩ không để cho Phạm Tiểu Long đi theo mẹ Tiêu, hiện tại mẹ Tiêu mất lại càng không cho, hơn nữa, nếu hắn biết anh có năng lực chu cấp cho Phạm Tiểu Long học đại học, hắn không lấy danh nghĩa Phạm Tiểu Long bòn rút của anh mới là lạ."
"Nhưng như vậy cũng không phải là biện pháp a, trước kia tiền Tiêu Lăng Xuân cho Phạm Tiểu Long không phải hơn phân nửa đều rơi vào tay mẹ kế Phạm Tiểu Long sao? Tiếp tục như vậy, Phạm Tiểu Long vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tương lai làm sao thi đại học rời khỏi cái nhà kia a?"
"Yên tâm đi, mặt khác ngày mai anh sẽ cho Phạm Tiểu Long thẻ ngân hàng, chân chính học phí, sinh hoạt phí mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản này. Mặt khác anh sẽ nói cho nó và Phạm Vĩ biết, anh chỉ trợ cấp nó đến khi thi lên đại học, sau khi lên đại học, học phí cùng sinh hoạt phí đều phải do nó tự lo lấy."
Liễu Chân Nhã không cam lòng tiếp tục biết miệng, "Thật sự là tiện nghi vợ chồng Phạm Vĩ, tiền chúng ta cho Phạm Tiểu Long, bọn họ còn có thể lấy được vài năm nữa. Anh nói những người này sao da mặt lại dầy như vậy? Phạm Tiểu Long rõ ràng là con trai ruột của Phạm Vĩ hắn, hắn lại đem toàn bộ chi phí ăn học của Phạm Tiểu Long giao hoàn toàn cho vợ trước đã ly dị, mà chính mình còn vô sỉ lấy không phí vợ trước đưa để nuôi nấng đứa con..."
Trang Nhĩ Ngôn vỗ về cằm chậc chậc ra tiếng, "Dẫn câu Noãn Noãn cùng Giang Thành thường nói, tiện nhân thì không có kẻ địch a."
Liễu Chân Nhã: "..."
Rạng sáng ngày hôm sau, Trang Nhĩ Ngôn mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Về phần Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn cùng Giang Thành? Ba mẹ con đang nằm ở trên giường vù vù ngủ. Thăm người thân? Thật có lỗi, đó là thân thích của Tiêu Lăng Xuân, cùng người nhà họ Liễu không có nửa xu quan hệ.
Chừng 10 giờ sáng, ba mẹ con trên giường mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu tỉnh, đã đói bụng không ngủ được đâu.
Ăn một bữa sáng cộng bữa trưa phong phú, ba mẹ con Liễu Chân Nhã ngồi ở trên giường tự đang cầm máy tính vùi đầu xem – Noãn Noãn đang tìm khu ăn vặt bản địa đặc sắc, Giang Thành đang tìm khu du lịch từ đây đến Thành Đô, Liễu Chân Nhã mở to mắt xem tiểu thuyết ở trên mạng.
"Mẹ, chúng ta ngồi xe lửa đến Thành Đô đi, ngồi xe lửa sẽ đi qua Tần Lĩnh, con muốn đi Tần Lĩnh nhìn xem." Giang Thành một bên vừa gõ máy tính cách cách, một bên nhẹ đề nghị với Liễu Chân Nhã.
"Được." Liễu Chân Nhã cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn dính trên màn hình máy tính, "Tất cả ăn uống vui chơi, con và chị con thương lượng là được."
"Ha ha, vậy thì tốt quá." Giang Thành hoan hô cầm máy tính đến ngồi bên người Noãn Noãn, "Chị, chúng ta làm kế hoạch hành trình đi."
Hai chị em đầu chạm trán bắt đầu xây dựng kế hoạch hành trình.
Khi Trang Nhĩ Ngôn trở về đã là buổi tối, hơn nữa vẻ mặt nản lòng giống như bị người chà đạp.
"Ô... Liễu Liễu, mau an ủi anh bị thương tâm linh đi." Trang Nhĩ Ngôn giả khóc mãnh liệt bổ nhào một cái, sau đó đem Liễu Chân Nhã cả người ôm vào trong ngực mãnh liệt cọ.
Liễu Chân Nhã nhìn trời liếc mắt, lại chiêu này. "Nói chuyện đàng hoàng, hay là anh muốn lại bị ngã lần nữa?"
Trang Nhĩ Ngôn thút tha thút thít buông ra, ủy khuất nhìn Liễu Chân Nhã, "Liễu Liễu, em một chút cũng không quan tâm anh."
Đứng lên chọn vị trí cách Trang Nhĩ Ngôn rất xa ngồi xuống, Liễu Chân Nhã dù bận vẫn ung dung nói: "Ít bày bộ dạng này cho em, nói mau, hôm nay thăm người thân thế nào."
Lau mặt, Trang Nhĩ Ngôn giống như một cô vợ nhỏ bị tất cả ủy khuất bắt đầu tố khổ, "Ai, anh chỉ có thể nói thật là tiện nhân thì vô địch. Khi Phạm Vĩ nghe xong tin mẹ Tiêu chết không một chút khổ sở không nói, còn hỏi ta mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long bao nhiêu tài sản. Anh phải đè nén lại, lúc ấy thiếu chút nữa là ra một quyền. Vợ hắn giống như là sợ anh trở về ở cùng bọn họ, không ngừng cường điệu bọn họ có hai đứa con phải nuôi, có mấy người già phải nuôi, trong nhà thiếu bao nhiêu tiền..."
Sai Giang Thành rót cho hắn chén nước, Trang Nhĩ Ngôn ực mạnh vài hớp rồi nói tiếp: "Anh nói cho bọn họ biết mẹ Tiêu là bị hại chết, cũng không có tiền để lại cho Phạm Tiểu Long, sau đó Phạm Vĩ bắt đầu biến sắc mặt, gắt gao nhận định là anh tham tiền mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long, bắt anh phải giao cho bọn họ một vạn đồng. Thật là có lý cũng không thể nói rõ với bọn họ, lén giao thẻ ngân hàng cho Phạm Tiểu Long xong một mình anh liền trở lại."
Đối với hành vi của Phạm Vĩ, Liễu Chân Nhã cũng khó lý giải, "Phạm Vĩ người như vậy, thật đúng là... Nếu hắn xem thường mẹ Tiêu, lúc trước vì sao muốn lấy mẹ Tiêu làm vợ? Làm hại Phạm Tiểu Long từ nhỏ không hưởng thụ được tình thương của mẹ không nói, ngay cả tình thương của cha cũng là vô vọng."
"Nguyên nhân Phạm Vĩ đồng ý lấy mẹ Tiêu rất đơn giản – không cần cho Tiêu gia một phần sính lễ nào." Trang Nhĩ Ngôn nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ đối với Phạm Vĩ, "Lúc trước mẹ Tiêu sinh hạ Tiêu Lăng Xuân kết quả làm hại người một nhà Tiêu gia bị người chung quanh khinh thường, thậm chí ông ngoại Tiêu Lăng Xuân bởi vì vậy bệnh không dậy nổi. Trước khi đi, ông ngoại Tiêu lo lắng cho bạn già cùng con gái mình không người trông cậy, liền theo lẽ thường vì mẹ Tiêu tìm một người đàn ông thành thật đáng tin cậy. Như em đã biết, cái người đàn ông thành thật đáng tin cậy kia chính là Phạm Vĩ, lúc ấy Phạm Vĩ ở trước mặt ông ngoại Tiêu thề sẽ trân trọng mẹ Tiêu cả đời, sẽ coi Tiêu Lăng Xuân như chính con trai ruột mình mà thương yêu, sẽ coi bà ngoại Tiêu như mẹ đẻ mà chiếu cố, ông ngoại Tiêu cảm động đem tích tụ cả đời giao cho Phạm Vĩ, kết quả..."
"Ba chú Tiêu thật là xấu, lừa tiền Tiêu gia, cuối cùng còn đuổi người một nhà Tiêu gia đi." Giang Thành làm bộ dạng phẫn nộ nhìn trời nắm tay, "Người như vậy là sỉ nhục của đàn ông chúng ta, đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ hắn."
"Em trai, nói hay lắm!" Noãn Noãn nhiệt liệt vỗ tay.
Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn hai mặt nhìn nhau, ngốc lăng một lát sau rốt cục nhịn không được cười lớn, "Ha ha..." Là "sỉ nhục của đàn ông chúng ta"? Đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ Phạm Vĩ? Giang Thành tại sao có thể đáng yêu như vậy!
Bởi vì lời nói đáng yêu của Giang Thành, Liễu Chân Nhã ở một bên cười đến bụng phát đau, Trang Nhĩ Ngôn cười lớn ôm lấy Giang Thành ném lên không trung, trực tiếp chơi trò ném lên cao, "Con trai, vĩnh viễn đáng yêu như vậy đi, đừng trưởng thành!"
"Ba, đối với đàn ông không thể dùng từ đáng yêu để hình dung." Tuy rằng trò chơi ném lên cao thực kích thích, làm cho bé muốn cười to kêu to, nhưng Giang Thành cảm thấy mình là một người lớn không thể giống như đứa nhỏ tranh cãi kêu to vì thế thực rụt rè đưa ra kháng nghị với Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn nghe vậy lại một trận buồn cười cười to, "Được, được, con ta không phải là đáng yêu, là đẹp trai, được không?"
"Này không tệ lắm." Giang Thành vừa lòng gật đầu, sau đó thúc giục Trang Nhĩ Ngôn, "Ba, cao thêm, ném cao thêm tí."
Chờ hai cha con náo loạn đủ, Liễu Chân Nhã mới mở miệng hỏi: "Đứa bé Phạm Tiểu Long kia thế nào? Nó sẽ không ngơ ngác mà đem tiền anh cho nó đều giao cho Phạm Vĩ đi?"
Trang Nhĩ Ngôn thở phì phò cùng Giang Thành chơi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nằm giang tay dạng chân ở trên giường, "Yên tâm, đứa bé kia thực khôn khéo, sẽ không để cho bản thân chịu thiệt. Hơn nữa Phạm Tiểu Long đi theo ông bà ở khác chỗ với Phạm Vĩ, theo Phạm Tiểu Long nói cho dù ở cùng thị trấn, Phạm Vĩ một năm cũng khó có hai ba lần tới cửa nhìn ba mẹ già, đối với Phạm Tiểu Long lại giống như quên mất sự hiện hữu của nó."
"Vậy là tốt rồi, chỉ sợ Phạm Tiểu Long ngây ngốc mà đem tiền dư giao ra." Liễu Chân Nhã lúc này mới hơi hơi yên tâm, nếu Phạm Tiểu Long là một đứa nhỏ nhát gan, cô cùng Trang Nhĩ Ngôn sợ là phải cả đời coi nó là trách nhiệm đeo trên lưng, đây đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải vấn đế khó, nhưng vẫn là ít nhiều sẽ mang tới cho bọn họ một chút phức tạp.
"Được rồi, không nói về nó nữa, tối hôm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xuất phát đi Thành Đô." Trang Nhĩ Ngôn ở trong lòng xoa tay, chờ mong gặp mặt Lưu Úy.
Phải vội vã như vậy sao? "Hôm qua mới đến, ngày mai liền rời đi, có phải quá mau không?" Cô còn muốn mang Noãn Noãn cùng Giang Thành đến nơi cô sinh ra nhìn xem mà.
"Hắc hắc, muốn nhanh đến Thành Đô ăn món ngon, nhanh nhìn cảnh đẹp Thành Đô... Ừ, còn có muốn nhanh nhìn thấy chú Lưu mà Noãn Noãn cùng Giang Thành vạn phần sùng bái." Trang Nhĩ Ngôn tay gối lên đầu, cười đến ý vị thâm trường.
Từ khi xuất phát từ thành phố Thiên Hải, Trang Nhĩ Ngôn và Lưu Úy thông qua điện thoại tán gẫu đến mười mấy phút đồng hồ. Trang Nhĩ Ngôn đã biết Lưu Úy đối với Liễu Liễu của hắn có ý, hừ hừ, đến Thành Đô sớm một chút, mới có thể làm cho cái người gọi là cái gì Lưu cái gì Úy cút qua một bên sớm một chút!
Nghe được Trang Nhĩ Ngôn nói muốn nhanh nhìn thấy Lưu Úy, Liễu Chân Nhã yên lặng quay đầu, quả nhiên người này đối với Lưu Úy cướp đi lực chú ý của con gái mình thực để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro