CHƯƠNG 25 + 26
Liễu gia ba người, ba con thú cưng và Tiểu Mật, bảy sinh vật không cùng giống loài cùng ngồi xung quanh trong một viện mang phong cách cổ xưa mà ở giữa là một hòn đá tỏa ra ánh sáng trắng.
"Này, cô là ai?" Giang Thành dùng ngón tay lật tới lật lui hòn đá.
"Chào mọi người, thiếp thân gọi là Tấn Ngâm, Ngọc Tấn Ngâm." Hòn đá màu vàng phát ra ánh sáng trắng chợt lóe lên, giống như Ngọc Tấn Ngâm đang cùng mọi người chào hỏi.
"Cô là yêu tinh đúng không? Là ngọc tinh?" Tiểu Mật cứ như gặp được người thân ôm chầm lấy hòn đá cọ cọ.
"Không phải, thiếp thân là người....à, mà không đúng, thiếp thân chết rồi, có thể xem như là ma."
"Vậy sao cô vào trong hòn đá được?" Noãn Noãn lập tức hỏi tiếp.
"Thiếp thân bị người ta làm phép vĩnh viễn không được siêu sinh, sau khi chôn xuống đất thì bị hòn đá này hút vào. Thiếp thân cứ nghĩ là sẽ ra được, nhưng cuối cùng không thể ra, nhưng mà ở trong hòn đá này cũng thoải mái lắm, nó rất ấm nên thiếp thân xem như là được sưởi ấm. Nhưng mà năm ngoái thiếp thân bị người ta đào lên, sau đó thì cơ thể cảm thấy ngày càng lạnh đi, cũng ngày càng trở nên không có sức lực. Sau này thiếp thân nghe thấy người đào thiếp thân lên nói là hòn đá thiếp thân đang ngụ là ngọc phỉ thúy nguyên thạch, thiếp thân mới hiểu cái cảm giác ấm áp kia chính là linh khí, mà thiếp thân bị lạnh là do bản thân bị rời khỏi đất mẹ nên linh lực không còn đủ nữa."
"Ôi, ai mà ác như vậy thế, lại làm phép cho người khác không thể siêu sinh." Tiểu Mật đồng tình nhìn hòn đá nhỏ "Nhưng mà cũng coi như là cô may mắn rồi, bị hòn ngọc thạch này hút vào, nếu không có nó, giờ này chắc cô đã sớm hồn phi phách tán rồi."
"Là đại tỷ của thiếp thân cho người hại chết thiếp thân rồi làm phép chôn xuống để thiếp thân không được siêu sinh." Ngọc Tấn Ngâm nhẹ nhàng trả lời nhưng giọng nói không giấu được sự thương tâm.
"Đại tỷ sao?" Noãn Noãn và Giang Thành nhìn nhau, gật đầu nói: "Thật đáng thương, không ngờ lại có người làm chị ác độc như vậy."
"Nàng ấy không phải chị ruột của thiếp thân, nàng là chính thê của phu quân thiếp thân. Đại tỷ hận thiếp thân đoạt sủng ái của phu quân nên mới..."
Đối với lời của Ngọc Tấn Ngâm, Noãn Noãn, Giang Thành và Tiểu Mật không có phản ứng gì, Liễu Chân Nhã bất ngờ hoảng hốt, thiếp thân? Phu quân? Đây là cách xưng hô của phụ nữ thời cổ đại với chồng phải không? "Ngọc....Ngọc phu nhân, cô bị chôn trong lòng đất bao lâu rồi?"
"Không nhớ rõ nữa, dù sao cũng lâu lắm rồi. Thiếp thân chỉ nhớ lúc thiếp thân chết là triều Đại Chu, Tắc Thiên hoàng đế cầm quền, thiếp thân là người Trường An."
"Ôi!" Liễu Chân Nhã há hốc miệng, nuốt nuốt nước miếng nói với Tiểu Mật cũng đang ngạc nhiên bên cạnh: "Tiểu Mật, tuổi của cô ấy còn lớn hơn Phỉ Lam nữa đấy!" Phỉ lam mới mấy trăm tuổi, còn Ngọc Tấn Ngâm đã hơn ngàn tuổi luôn rồi.
"Ngọc phu nhân, chúng tôi phải làm sao để mang cô ra khỏi hòn đá này đây?" Nếu đã mang cô ấy về đây, Liễu Chân Nhã đương nhiên không thể để cô ấy nằm trong hòn đá lạnh băng này rồi.
"Thiếp thân cũng không biết đi ra thế nào nữa, chỉ là cảm thấy mọi người mang linh khí rất nồng nên mới hi vọng được mọi người mang theo. Bây giờ thiếp thân cảm thấy rất tốt, không ra ngoài được cũng không sao."
Tiểu Mật bay xung quanh hòn đá mấy vòng, sau đó dừng lại trước mặt Liễu Chân Nhã nghiêm túc nói: "Tiểu Nhã, tôi cảm thấy Ngọc phu nhân và hòn ngọc này đã hòa thành một thể, bây giờ cô ấy không đơn thuần là ma nữa, mà đã có hình thể ngọc tinh luôn rồi. Ngọc Tấn Ngâm, ngọc thạch, sau khi chôn linh hồn Ngọc phu nhân bị ngọc thạch này hút đi, coi như là duyên phận, Ngọc phu nhân vẫn có thể lấy hình thể khác mà trở lại làm người."
"Cô nói là Ngọc phu nhân có thể tự mình tu luyện để trở lại làm người sao, vậy bản thể của cô ấy sẽ là ngọc sao?" Liễu Chân Nhã sợ hãi không thôi, là ngọc tinh đó, ma quỷ đã gặp phải rồi, bây giờ là đến yêu tinh chân chính lên sân khấu sao? Đúng như Giang Thành nói là chuyến đi này thật là muôn màu muôn vẻ mà.
"Ừm" Tiểu Mật vui vẻ sờ sờ cái đầu nhỏ, hai mắt trong veo, rốt cục đã có yêu tinh làm bạn với cô rồi. "Bây giờ cô ấy không thể biến hình vì vẫn chưa đủ linh lực, nhưng hiện tại cô ấy đang ở trong Noãn Viên, sẽ rất nhanh biến hình được thôi."
"Phải làm như thế nào vậy?" Liễu Chân Nhã hí hửng hỏi, có thể tận mắt trông thấy ngọc tinh biến hình bảo không kích động sao được chứ?!
"Chờ một chút, để tôi bày trận cái đã, để tránh cho khi cô ấy biến hình ảnh hưởng đến sự vận hành linh khí trong Noãn Viên." Tiểu Mật vừa vươn cánh tay béo mập làm những động tác khó hiểu vừa bay xung quanh hòn đá nhỏ, sau khi kết thúc một chút, Tiểu Mật nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt mong chờ: "Bước cuối cùng, nhỏ một giọt máu của cô lên hòn đá đi".
Liễu Chân Nhã làm theo, dùng cái dao nhỏ mắc trên chìa khóa cắt một đường nhỏ trên ngón tay, nhỏ một giọt máu lên hòn đá.
Một chùm sáng lóe mắt hiện ra làm mọi người và lũ thú cưng không thể không nhắm mắt lại.
"Thiếp thân Ngọc Tấn Ngâm gặp qua cái vị, các vị mạnh khỏe." Âm thanh dịu dàng như gió xuân thoảng qua bên tai mọi người.
Liễu Chân Nhã mở mắt ra, một gương mặt như cung nữ cổ trang trong tranh đứng rõ ràng trước mắt – tuổi khoảng 21, 22, mày liễu cong cong, mắt hạnh đa tình ẩn chứa nụ cười, mũi ngọc nhỏ nhắn, bờ môi đỏ ngọt như anh đào....Mỹ nữ đó, mỹ nữ không hề trang điểm chút nào đâu! "Ngọc phu nhân, cô khỏe, tôi là Liễu Chân Nhã." Trước mặt là vị Ngọc phu nhân khí chất siêu phàm, Liễu Chân Nhã không tự chủ cất giọng nhỏ nhẹ, "Hai đứa bé này là con tôi, con gái tên Cốc Noãn, con trai gọi Liễu Giang Thành. Đây là Tiểu Mật, cô ấy cũng giống như cô, là tinh linh hoa cỏ. Mấy vật nhỏ bên cạnh là những người bạn nhỏ của gia đình chúng tôi, chó gọi là Tuyết Tuyết, mèo tên Tiểu Khả Ái, còn chú rắn xanh kia tên Thanh Long."
Mấy bạn thú cưng cực kỳ hài lòng với cách giới thiệu ngang hàng về bọn chúng của Liễu Chân Nhã nên đều chạy đến liếm đồng hồ trên tay Liễu Chân Nhã như cảm ơn rồi chạy đến cọ cọ bên chân Ngọc Tấn Ngâm, nhìn qua có vẻ bọn chúng rất thích ngọc tinh này. Cũng đúng, có lẽ chỉ có Ngọc Tấn Ngâm mới đúng với câu "Ôn nhuận như ngọc" mà thôi.
So với sự kinh hãi khi lần đầu tiên gặp ma, thì khi gặp Ngọc Tấn Ngâm đến giờ Liễu Chân Nhã chỉ toàn thấy kinh hỉ mà thôi. Ngọc Tấn Ngâm bị chôn trong lòng đất hơn ngàn năm, nhưng bản tính vẫn thiện lương đơn thuần như khi còn sống, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thi họa, biết nấu nướng thêu thùa, bởi vì Liễu Chân Nhã giúp cô biến lại thành người nên cô ấy liền khư khư cố chấp nhận định Liễu Chân Nhã là chủ nhân....Nhân tài toàn năng như vậy thời buổi này tìm ở đâu ra?
Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm kéo tay Ngọc Tấn Ngâm nói: "Chị Ngọc, từ nay về sau chị sẽ là thành viên của gia đình em." Trong lòng lại cân nhắc xem làm thế nào để làm chứng minh thư cho Ngọc Tấn Ngâm, cũng như làm thế nào để giới thiệu với người khác về cô ấy. Về phần xưng hô, tuy là biết cô ấy là tổ tông của tổ tông của tổ tông...Nhưng mà cô ấy nhìn qua rất trẻ, cái từ "bà" có đánh chết cũng không mở miệng gọi được.
Chờ Ngọc Tấn Ngâm đi dạo cùng với mấy người bạn nhỏ, Liễu Chân Nhã thần thần bí bí hỏi Tiểu Mật: "Tiểu Mật, chị Ngọc bây giờ là Ngọc tinh, vậy khi nào chị ấy tu thành tiên?"
"Khó lắm." Tiểu Mật thở dài lắc đầu "Chị ấy có linh hồn thuần khiết nên mới bị linh khí của ngọc hút vào. Một viên ngọc đơn thuần muốn tu thành hình người mà có người chỉ dạy cũng phải mất hơn vạn năm, ma quỷ tinh khiết hướng thiện tu thành quỷ tiên tương tự cũng mất bảy tám vạn năm, huống chi chị ấy hiện tại không phải ngọc đơn thuần cũng không phải ma quỷ đơn thuần, chị ấy là ngọc nhưng mang linh hồn con người, nếu không gặp được kỳ ngộ, cả đời này khả năng vĩnh viễn không thể thành tiên."
"Kỳ ngộ sao...." Liễu Chân Nhã nghĩ đến kỳ ngộ xuất hiện bên người mình rất nhiều, không biết đến lúc đó....
"Không có khả năng đâu." Tiểu Mật nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Chân Nhã. "Tôi nói kỳ ngộ ở đây chính là có tiên nhân chỉ điểm, hoặc là có được một quyển công pháp tu tiên. Gặp tiên nhân thì không có khả năng rồi, trừ khi phải lịch kiếp, nếu không những người thành tiên vĩnh viễn không quay lại phàm trần, dù cho trái đất bị diệt vong cũng vậy. Công pháp tu tiên thì còn có thể có một hai bản, nhưng đều được những gia tộc cổ xưa bảo vệ nghiêm mật từ đời này sang đời khác, những gia tộc này không phải là người chúng ta có thể trêu chọc, cho nên cô đừng vọng tưởng gì nữa."
Liễu Chân Nhã nghe những lời Tiểu Mật nói xong liền bỏ qua việc tìm phương pháp có thể giúp Tiểu Mật và Ngọc Tấn Ngâm thành tiên, cũng đúng, cứ đơn giản mà sống thế này cũng không phải là không tốt.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Chân Nhã và hai con đi từ Lệ Thụy vòng sang Côn Minh, rồi từ Côn Minh ngồi máy bay về thành phố Thiên Hải.
Đi chơi một tháng, trên dưới mười ngày nữa là đến khai giảng rồi, cũng đã đến lúc mẹ con họ phải về nhà.
Đem vòng tay, ngọc bội mua ở Lệ Thụy cho Vương Tú, Ngô Trạch và Hướng San, Liễu Chân Nhã lấy chìa khóa biệt thự từ chỗ Vương Tú về nhà – thế giới bên ngoài thật tuyệt vời, nhưng nhà chính là chỗ để nghỉ ngơi, con người dù có đi đâu cũng không thể không nhớ ngôi nhà của chính mình.
Hít vào một hơi không khí ở nhà, Liễu Chân Nhã đem thú cưng từ trong Noãn Viên thả ra, ba bạn thú cưng cũng rất nhớ lầu trên lầu dưới nên nhảy nhót, ngửi ngửi khắp nơi xung quanh.
Liễu Chân Nhã và hai con đem đồ vật mua được khi đi du lịch sắp xếp ngăn nắp xong, tắm rửa thay đổi quần áo sạch sẽ, sau đó ba người tính toán chào đón thành viên mới của gia đình.
"Chị Ngọc, có thể ra rồi." Liễu Chân Nhã cất tiếng gọi, Ngọc Tấn Ngâm trên người mặc chiếc váy hoa liền thân ngượng ngùng xuất hiện.
"Muội muội, quần áo này thật kỳ quái quá!" Ngọc Tấn Ngâm hai tay kéo kéo sửa sửa bộ váy, gương mặt trắng noãn xấu hổ đỏ bừng. Quần áo đời Đường vốn rất cởi mở, đa phần đều lộ nửa ngực ra ngoài, nhưng mà thân dưới thì váy dài phủ kín, cho dù là con hát thì cũng chỉ lộ ra đôi giày thêu mà thôi. Nhưng mà cái váy này, bên trong không phải mặc tiết khố, mà là cái gọi là quần lót không che đậy được da thịt bao nhiêu. Ngọc Tấn Ngâm mặc quần lót và váy liền, cảm giác như không mặc gì không khác là bao, nửa người dưới trống không, gió thổi qua liền cảm thấy lạnh lẽo, nếu gặp phải đăng đồ tử, cái váy này quả thật không an toàn chút nào.
Liễu Chân Nhã bất ngờ nhìn Ngọc Tấn Ngâm, mái tóc dài buông xõa, làn váy nhè nhẹ bay bay, chị Ngọc đúng thật là mỹ nhân như vàng như ngọc mà, á, chị ấy mà đi làm diễn viên, không chừng người gọi là ngôi sao nổi nhất bây giờ cũng không so được ấy chứ. "Chị Ngọc, chị mặc nhiều sẽ thấy quen thôi. Trước kia em cũng không mặc váy, nhưng mặc dần dần cũng thành thói quen."
"Ừ" Ngọc Tấn Ngâm gật đầu cố không ngượng ngùng nữa, nhập gia tùy tục, cô đã dừng chân ở thời đại này, nhất định cũng phải hòa nhập với tập tục ở đây.
Liễu Chân Nhã và hai con vô cùng nhiệt tình giúp Ngọc Tấn Ngâm hòa nhập với thời đại, mang cô đi xem phim, dạo trung tâm thương mại, đi Kentucky Fried Chicken, MacDonald, hát Karaoke, uống rượu tây. . . . . .
Cuối tháng 8, trừ bỏ khí chất đoan trang, hiền hòa không thể thay đổi thì cách nói chuyện, cách cư xử của Ngọc Tấn Ngâm đều đã như người hiện đại rồi, đến khi Liễu Chân Nhã bắt đầu khai giảng để cô ấy một mình ở nhà hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa.
Ngày 31 tháng 8, Liễu Chân Nhã mang Noãn Noãn, Giang Thành và Ngọc Tấn Ngâm làm thủ tục nhập học cho Noãn Noãn và Giang Thành trước, sau đó lại dẫn cả nhà đến trường trung học số 7 nơi cô sắp học.
Trường trung học số 7 thành lập được một năm rưỡi, phòng học chính đều ở trên lầu, sân thể dục và các phương tiện công cộng nhìn qua đều rất hiện đại. Hôm nay là ngày nhập học thứ 2, trong trường phụ huynh và học sinh kẻ đến người đi, cũng có chút không khí nhộn nhịp của ngày tựu trường.
Ở bảng thông báo phân ban, Liễu Chân Nhã dùng thị lực 1.5 của mình nhìn thấy bản thân được phân vào ban 1, lại nhìn tên giáo viên chủ nhiệm ban 1 xong, Liễu Chân Nhã kéo cả nhà đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp đóng tiền, báo danh.
Liễu Chân Nhã đi đến vị trí quy định của ban 1 báo danh, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm mới của cô – Chu Lệ, một người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, rất tốt, ánh mắt, khuôn miệng đều mang nét cười, xem ra không phải loại giáo viên hung dữ.
Xếp hàng phía trước Liễu Chân Nhã là một nữ sinh, cả người nước hoa đậm đặc gay mũi làm Liễu Chân Nhã không nhịn được phải hắc hơi mấy cái.
Nữ sinh kia quay đầu tỏ vẻ chán ghét liếc Liễu Chân Nhã: "Muốn hắc hơi thì đi ra ngoài kia, đừng ở đó mà phun nước miếng lên người tôi."
Liễu Chân Nhã không biết nên khóc hay nên cười, thầm nói trong lòng nếu cô không xịt nhiều nước hoa như vậy thì mắc gì thôi phải hắc hơi? Ngẩng đầu nhìn gương mặt cô gái kia xong, trong nháy mắt Liễu Chân Nhã thu hồi lại tất cả kháng nghị trước đó – ơ hay, đây không phải là cô em gái cùng cha khác mẹ nhỏ hơn cô 1 tuổi Liễu Trân Trân hay sao? Sau này bọn họ phải học cùng nhau thế nào đây?
Trời ạ, bây giờ cô đổi sang trường khác học còn kịp không đây?
Hiện tại chuyển trường đương nhiên vẫn còn kịp, chỉ là phải chuyển dời học phí rất lộn xộn, cho nên Liễu Chân Nhã quyết định về sau cứ coi Liễu Trân Trân như người xa lạ là được rồi, còn bây giờ cứ xem như không quen mà tiếp tục báo danh.
Giáo viên chủ nhiệm Chu Lệ quả thực là điển hình của cô giáo như mẹ hiền, đối mặt với cô học sinh đứng thứ hai toàn thành phố Liễu Chân Nhã cô chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Lên trung học rồi, tiếp tục cố gắng nhé!"
Liễu Chân Nhã rất vui khi có được một cô giáo chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn dịu dàng dễ gần như vậy, tính tình nhã nhặn mềm mại, không tỏ ra nịn nọt, thiên vị, có một giáo viên như vậy thì mới có học sinh tốt được.
Sáng sớm ngày 2 tháng 9, Liễu Chân Nhã cưỡi xe đạp mới mua đến trường.
Trẻ con bây giờ, đi học cũng như đi chơi, quan trọng chỉ là tự học, giáo viên không được sử dụng những hình phạt về thể xác với học sinh, không được cho bài tập về nhà vượt qua quy định của bộ giáo dục, trường học cũng không được phép phân chia lớp trọng điểm lớp không trọng điểm....Điều kiện thoải mái như vậy nên cũng không trách được tại sao hàng năm tỉ lệ học sinh đậu đại học thấp, chỉ có được vài đứa trẻ và phụ huynh tự nguyện cắm đầu vô học thì mới đậu được đại học thôi.
Đi vào phòng học, Liễu Chân Nhã khẽ nhíu mày, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Trong lớp có 40 học sinh, ngại ngùng có, cười đùa có, cũng có mấy nhóm tụ ba tụ năm với nhau.
Liễu Chân Nhã hai tay chống cằm, ánh mắt trong suốt lướt một vòng lớp học, những người này không phải là đi học mà là đi thi hoa hậu hay tham gia vũ hội đúng không? Có ai là học trò mà tô trát mặt mài như yêu quái sao? Có ai mang giày cao 7, 8 cm đi học sao? Có ai đi học mà ôm theo laptop sao? A, còn cái gì dưới đất kia, đang làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt tự nhiên ôm hôn nhau, thời buổi bây giờ.....
Liễu Chân Nhã đỏ mặt nhìn phải ngó trái, vui mừng phát hiện được vài người cũng đang đỏ mặt như mình, coi như còn được, còn được, biết đỏ mặt như cô chứng tỏ là vẫn còn muốn đi học để thi đại học.
Liễu Chân Nhã từ trước đến nay không phải người hòa đồng, người khác không tìm cô nói chuyện, cô cũng tuyệt đối không mở miệng nói chuyện trước với ai.
Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm Chu Lệ vào lớp, tự giới thiệu xong, sau đó chỉ định ban cán sự lớp lâm thời, Liễu Chân Nhã mới thật sự biết được bạn cũng bàn và mọi người trong lớp.
Ngồi cùng bàn với Liễu Chân Nhã là một nam sinh tên Tiêu Lăng Xuân, là người giản dị, nhưng vẻ mặt khá lạnh lùng. Tiêu Lăng Xuân, người đứng nhất toàn thành phố hình như cũng tên Tiêu Lăng Xuân thì phải, không phải là người đang ngồi cùng bàn với cô chứ?
Liễu Chân Nhã đang chìm đắm nghiên cứu xem bạn cùng bàn của mình có phải là người đứng đầu cuộc thi hay không, thì nam sinh kia dường như cũng nhận ra được có ánh mắt quái dị đang nhìn mình, rồi quay đầu đối diện với ánh mắt nghiên cứu đó. Liễu Chân Nhã giật mình, sau đó nở nụ cười hòa hảo với cậu ta, chỉ là cậu nhóc kia không hề cảm kích, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý đến cô.
Liễu Chân Nhã nhún nhún vai, tiếp tục nghe những bạn học khác tự giới thiệu.
Khi mọi người trong lớp lần lượt tự giới thiệu, Liễu Chân Nhã lưu ý một chút, qua một lượt đã có thể nhận định được ai thật sự muốn học để thi đại học, ai là người không hề có ý tưởng gì.
Lại nói, lớp này quả thật là tập trung nhân tài khá đông, đứng đầu kỳ thi toàn thành phố Tiêu Lăng Xuân cùng với người đứng thứ hai Liễu Chân Nhã, nhà có tiền Liễu Trân Trân, Vương Minh, có người nổi tiếng đình đám Trương Kiệt và Mao Chí Vân, có người nổi danh đẹp trai cấp sơ trung của Thành phố Tiên Hải - Đàm Hạo, còn có người đem việc nhiều chuyện làm nghề nghiệp chính Giản Phán....
Đương nhiên tất cả những chuyện nọ chuyện kia đều là do Giản Phán nói cho Liễu Chân Nhã nghe. Lúc Liễu Chân Nhã lên bục giảng tự giới thiệu rồi về chỗ ngồi, vị Giản Phán này ở dưới la lên: "Xếp thứ hai toàn thành phố vậy mà là một đại mỹ nữ nha, không công bằng quá không công bằng rồi! Mình cứ nghĩ được 680 điểm nhất định phải là một con mọt sách kính cận dày cộm chứ! Ôi ôi ôi, sao ông trời không công bằng gì hết vậy! làm cho những kẻ không tài không sắc như tôi sống thế nào đây?!
Lúc đó Liễu Chân Nhã cực kỳ xấu hổ về lại chỗ ngồi, cảm nhận được ánh mắt như lửa của mọi người trong lớp, trong lòng bực mình Giản Phán nói năng không giữ mồm. Đáng lẽ ra, xét về thành tích, Tiêu Lăng Xuân là đứng đầu toàn thành phố, xét về diện mạo, người khác không nói, chỉ riêng Liễu Trân Trân, Vương Minh, Đàm Hạo đều sắc sảo hơn cô rất nhiều, có cần đến cô phải đưa đầu ra chịu trận sao?
Liễu Chân Nhã thật không may mắn,vì sao? Ngồi trước cô chính là kẻ luôn hất cằm khi nhìn người khác – Liễu Trân Trân.
Liễu Chân Nhã ôm tâm lý sẽ không tỏ ra quen biết với Liễu Trân Trân mà đi học, nhưng dường như Liễu Trân Trân lại không cùng chung ý tưởng với cô. Sau khi Liễu Chân Nhã tự giới thiệu xong, Liễu Trân Trân lập tức nhận ra Liễu Chân Nhã, nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt như muốn đục lỗ trên người cô.
Đợi toàn bộ bạn học cùng lớp giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm gọi vài nam sinh cao to đi nhận sổ sách, Liễu Trân Trân xoay người cười tủm tỉm nói với Liễu Chân Nhã: "Thật không ngờ đứa con bại hoại của Liễu Gia cũng đến trường đi học nha!"
Trãi qua ảnh hưởng của Noãn Noãn và Giang Thành, Liễu Chân Nhã đã sớm không còn là con hổ giấy bị đánh mà không trả đòn, bị mắng mà không cãi lại rồi, vờ như không thấy tên độc bắn ra từ mắt Liễu Trân Trân, Liễu Chân Nhã nở nụ cười chói lọi: "Đúng vậy, không còn cách nào khác, kẻ bại hoại Liễu Gia được giải nhì kỳ thi khảo sát toàn thành phố như tôi chỉ có thể đến trường này học mà thôi". Liễu Chân Nhã nói xong còn tỏ ra ai oán thở dài, làm cho người ngồi cùng bàn Tiêu Lăng Xuân và kẻ ngồi phía sau Giản Phán kinh ngạc lại buồn cười không thôi.
Nụ cười của Liễu Trân Trân thiếu chút không duy trì được, thành tích khảo sát của cô ta rất kém, không đến 300 điểm, ba ba cô ta muốn đem cô vào Trung Học Anh Hoa hoặc Trung Học Đệ Nhất, nhưng mà trường người ta lại không chịu nhận cô, cuối cùng chỉ có thể hạ giá nộp hồ sơ vào ngôi trường vô danh này mà thôi. Ngay từ đầu Liễu Trân Trân đã rất không vui, cảm thấy ngôi trường không tiếng tăm này không xứng với cô ta, nhưng khi chia lớp nhìn thấy tên Vương Minh và Đàm Hạo, cô ta liền vui vẻ muốn bay lên trời, Vương Minh và Đàm Hạo nổi tiếng đẹp trai đó nha....
Kết quả chưa kịp chuẩn bị tư thế xinh đẹp ra mắt hai vị cực đẹp trai Vương Minh và Đàm Hạo thì đã gặp phải kẻ mà ba ba và mẹ nhà mình ghét nhất học cùng lớp, càng bực mình là cô ta so với trước kia đẹp hơn cả trăm lần, lại càng bực hơn nữa là cô ta xếp hạng nhì toàn thành phố trong kỳ thi nữa chứ....
Trừng mắt với Liễu Chân Nhã đang tươi cười rực rỡ một cái, Liễu Trân Trân xoay người với nụ cười trên môi, chỉ là hai bàn tay đã nắm thành quyền, trong lòng thầm thề từ nay sẽ làm cho kẻ đáng ghét Liễu Chân Nhã trôi qua những ngày sống không bằng chết.
"Này, làm sao mà bạn lại chọc giận con khổng tước đủ màu kia vậy?" Giản Phán chọc chọc lưng Liễu Chân Nhã, trong mắt hiện rõ sự tò mò của bà 8, "Tuy là thành tích cũng như diện mạo của bạn dễ làm người khác đố kỵ, nhưng mà con khổng tước kia ngay từ lần đầu gặp bạn đã châm biếm như thế, dựa vào hiểu biết của mình với cô ta trong 3 năm sơ trung thì đây là lần đầu tiên đấy! Đúng rồi, cô ta nói bạn là kẻ bại hoại của Liễu Gia, bạn cũng họ Liễu, ôi ôi, bạn không phải là người bị Liễu Dương hai nhà hợp lực đuổi khỏi gia tộc Liễu gia Đại tiểu thư đó chứ?!"
Liễu Chân Nhã mặc kệ kẻ đang ngồi thẳng lưng phía trước, cũng không thèm quan tâm kẻ đang dựng tai Tiêu Lăng Xuân bên cạnh, xoay người nhìn Giản Phán với ánh mắt kính nể: "Tin tức này cũng đã qua mấy năm rồi, thật là làm khó bạn còn nhớ rõ như vậy đấy!"
Giản Phán đắc chí cau mũi: "Tương lai mình muốn làm phóng viên mà, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng cùng với trí nhớ siêu cường đều là những kỹ năng cần thiết của một phóng viên vĩ đại mà mình đang chuẩn bị đấy". Nói xong, Giản Phán Thấp giọng nói nhỏ: "Thì ra bạn là Liễu Gia Đại tiểu thư, trách sao con khổng tước lại ghét bạn như vậy. Khổng tước đủ màu ở trong trường rất có phong thái khổng tước đó nha, nhưng mà trường của bọn mình đâu chỉ riêng cô ta là khổng tước đâu chứ, hơn nữa con khổng tước này bình thường làm gì cũng không chừa đường thoát cho người khác, cho nên nhóm những con khổng tước kia liên hợp lại đã kích cô ta, mà vũ khí tốt nhất để đả kích cô ta chính là bạn đó. Mặc dù nói là bạn đã bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng bạn vĩnh viễn vẫn là con dòng chính hợp pháp, mà đứa con riêng và vợ sau của ba ba bạn tức con khổng tước đủ màu kia và mẹ cô ta thì vĩnh viễn không được người trong gia tộc Liễu Gia thừa nhận."
"Ơ, sao lại như vậy nhỉ? Liễu Trân Trân và mẹ cô ta không phải đã được đón về nhà từ sớm rồi sao?" Liễu Chân Nhã chống cằm suy tư: "Mình còn nhớ rõ là sau khi ông nội mình qua đời không lâu thì bọn họ liền cử hành hôn lễ rất long trọng mà."
"Đó là ba ba bạn thừa nhận thôi, chứ công ty Liễu Gia ngoài ba ba bạn ra vẫn còn rất nhiều cổ đông của Liễu gia khác mà, bọn họ không một ai thừa nhận thân phận của Liễu Trân Trân và mẹ cô ta hết. Liễu Trân Trân vẫn luôn tự ti về thân phận của mình, nên mới hận bạn như vậy đó." Giản Phán đem toàn bộ hiểu biết của mình trong ba năm sơ trung nói tất tần tật cho Liễu Chân Nhã nghe – ha ha ha, Liễu Chân Nhã và Liễu Trân Trân, mình thế này có được gọi là nhìn thấu bí ẩn nhà giàu hay không? Đánh nhau đi, hi vọng mấy cô đánh nhau nhanh một chút cô mới nhanh chóng có chuyện để tám chứ!
Thật là phiền quá đi. Liễu Chân Nhã cảm thấy phiền muộn cong môi, muốn cùng Liễu Trân Trân xem nhau như người xa lạ, có vẻ như không thể được nữa rồi.
Liễu Chân Nhã ngày đầu tiên đến trường, vui vẻ vào trường, phiền não về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro