Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19 + 20

Vốn Liễu Chân Nhã muốn vào Noãn Viên là để nhờ Tiểu Mật giúp cô che đi khả năng nhìn thấy ma quỷ của mình. Nhưng ngay khi cô vừa nói ra mục đích của mình xong, ngay lập tức bị Tiểu Mật đá ra khỏi Noãn Viên: "Giúp siêu độ vong hồn là làm việc thiện tích đức, giống như lần trước, cô chỉ giúp Vệ Hồng một việc nhỏ mà đã giúp linh khí trong Noãn Viên tăng thêm một tầng, việc tốt như vậy mà cô còn muốn cự tuyệt? Tuyệt đối không được, đi mau đi, giúp vong hồn kia siêu độ tích công đức tăng thêm linh khí cho Noãn Viên mau đi!"

Liễu Chân Nhã ấm ức lầm bầm rời khỏi Noãn Viên, âm thầm quyết định trước khi lời đồn về ma quỷ trong khu biệt thự Thanh Uyển chưa chấm dứt thì tuyệt đối không đi lung tung ra ngoài, là Ma đó! Lần trước coi như còn may mắn, gặp phải Vệ Hồng là một ma nữ tốt, nhưng mà nhớ lúc Vệ Hồng xuyên qua cơ thể cô, cái cảm giác sởn gai ốc kia cô tuyệt đối không muốn trãi qua lần nữa đâu.

Cô, một không muốn thành tiên, hai không muốn phát tài, lần trước bởi vì bán trái cây trong Noãn Viên mà mất mạng, Liễu Chân Nhã liền biết rằng muốn kiếm tiền thì phải biết tu thân dưỡng tính, cho nên với cô, Noãn Viên bây giờ chính là nơi để tu thân dưỡng tính, là chốn bình yên thư giãn để đi về... linh khí trong Noãn Viên không cần phải tăng thêm nữa, sau này có nhìn thấy ma quỷ dứt khoát coi như không thấy luôn.

Liễu Chân Nhã đã vạch ra kế hoạch thật tốt, nhưng ai ngờ là bạn nhỏ Tiểu Giang Thành lại phá đi hoàn toàn kế hoạch yên bình giả tạo mà cô đã vạch ra.

Bây giờ trong tiểu khu, Liễu Chân Nhã cũng đã kết bạn sơ sơ với khá nhiều các cô các chị, mặc dù bọn họ vẫn ngầm châm biếm sau lưng cô rằng tuổi còn nhỏ mà đã có hai con, nhưng so với trước kia thì coi như bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vì vậy mà bạn nhỏ Tiểu Giang Thành đã có thể chơi với rất nhiều bạn nhỏ khác trong tiểu khu, ngày ngày đều cùng các bạn nhỏ đó chơi đùa quên trời đất, không còn như lúc xưa chỉ ở nhà xem TV hoặc tự mình chơi đồ chơi nữa.

Nhưng cậu nhóc Tiểu Giang Thành chơi đùa quên trời đất lại làm phát sinh một vấn đề không nhỏ - cậu nhóc mang thứ mà Liễu Chân Nhã kiêng kỵ nhất về nhà: Hồn ma!

Nhìn ma nữ tóc ngắn bay qua bay lại trong không trung, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con mình, Liễu Chân Nhã chảy đầy mồ hôi lạnh. Trời ạ, con cô vậy mà lại thấy được ma quỷ!

Thấy Liễu Chân Nhã hóa đá đứng đó không nói gì, Tiểu Giang Thành níu níu ống tay áo cô: "Mẹ, mẹ, đây là bạn mới của con tên Diệp Tử. Mẹ, Diệp Tử lợi hại lắm nha, bạn ấy có thể bay nè, có thể xuyên tường nè, còn có thể làm lưỡi và tóc dài ra nữa! Mẹ, Giang Thành cũng lợi hại lắm nha, nhóm bạn của con không ai thấy được Diệp Tử cả, chỉ có mình con thấy được thôi đó. Mẹ, Diệp Tử không về nhà được, mẹ cho Diệp Tử ở nhà chúng ta nha!"

"Xin chào, tôi là Diệp Tử. Con cô rất đáng yêu, tôi rất thích cậu nhóc!" Kẻ đang bay tới bay lui trên không trung vèo một cái bay đến bên người Liễu Chân Nhã, cô cười lém lỉnh đứng một chỗ, nếu bỏ qua gương mặt trắng bệch thì trông cô ấy tuyệt đối là một cô gái thành thị thời thượng.

"Xin chào!" Liễu Chân Nhã vẫn còn cứng ngắc đứng đó ngây ngô đáp lại.

"Gì?" Diệp Tử bất ngờ phát ra âm thanh hoài nghi. "Cô có thể thấy tôi? Lúc nãy chào hỏi cô chỉ là... quả thật là niềm vui bất ngờ nhỉ, không ngờ trong một ngày lại có thể gặp được hai người có thể nhìn thấy ma. À, Giang Thành có thể thấy tôi, cô là mẹ cậu bé, nên có thể nhìn thấy tôi là đúng rồi!"

Mồ hôi lạnh của Liễu Chân Nhã chảy ngày càng nhiều, cô thật rất muốn hỏi lại ma nữ kia một câu là "nếu không biết là tôi có thể nhìn thấy được cô vậy cô còn chào tôi làm gì?"

"Ha, xem ra cô bị tôi dọa sợ rồi!" Diệp Tử hi hi cười bay qua bay lại trước mặt Liễu Chân Nhã.

Lau lau cái trán đầy mồ hôi, Liễu Chân Nhã ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Giang Thành: "Giang Thành, người bạn này của con không thích hợp ở lại nhà mình, con có thể bảo bạn con trở về chỗ của cô ấy được không?"

"Tiểu mỹ nữ, đừng keo kiệt như vậy chứ!" Diệp Tử đột nhiên đứng trước mặt Liễu Chân Nhã: "Biệt thự nhà cô lớn như vậy, để cho tôi một phòng trống không được sao? Tiểu mỹ nữ, tôi không cần ăn uống gì cả, chỉ cần cho tôi một chỗ để tránh ánh nắng mặt trời là được rồi, làm ơn thương tôi một chút đi mà!"

Cô gái cao gầy trước mặt dùng giọng điệu đáng thương năn nỉ, hơn nữa nhìn thân hình như cây liễu kia, rồi ánh mắt yếu ớt tội nghiệp, Liễu Chân Nhã mềm lòng nói ra một câu khiến bản thân hối hận vô cùng: "Vậy cô ở lại đây đi!"

"Yeah! Tiểu mỹ nữ, cô là người tốt, cảm ơn cô nha!" Diệp Tử hớn hở lại bay tới bay lui trên không, thậm chí cô còn nổi hứng bay một vòng trong phòng khách tạo ra từng cơn, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Liễu Chân Nhã cúi đầu vỗ miệng mình, cho mày cái tật nhanh mồm nhanh miệng!

Trong nhà ngoài bản thân và Giang Thành thì những người còn lại không ai có thể thấy được ma quỷ, nếu không sẽ khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Vì vậy Liễu Chân Nhã và Tiểu Giang Thành nghéo tay ước định là không đem chuyện ma nữ trong nhà nói ra, cũng đồng thời yêu cầu Giang Thành không được mang chuyện cậu nhóc có thể thấy được ma quỷ nói ra ngoài.

Không biết có phải do Diệp Tử từ khi biến thành ma đến giờ không được trò chuyện với ai nên mới tích tụ lại rồi trút ra một lần luôn hay không mà cô ấy chuyển luôn chỗ ở của mình sang phòng của Liễu Chân Nhã hoặc phòng của Tiểu Giang Thành, mục đích là để tìm người trò chuyện. Nói thật là Diệp Tử rất khổ não, cô muốn nói chuyện với Liễu Chân Nhã để tâm sự những đau khổ trong lòng, lại muốn có bạn nhỏ Giang Thành tâm linh trong sáng ở bên cạnh để thanh lọc những oán hận trên người cô, kết quả không cần phải nói – bạn nhỏ Giang Thành, cùng với bạn Liễu Chân Nhã cuối cùng ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường.

Đến khi cô bạn ma nữ Diệp Tử hớn hở tiến vào phòng của mình, bạn Liễu Chân Nhã mới nghĩ đến một vấn đề kinh khủng – từ nay về sau cô sẽ ở cùng phòng với một con ma! Thật đáng sợ mà!

Cái gọi là thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó chính là đây! Liễu Chân Nhã thật sự muốn đem Diệp Tử đuổi ra ngoài, nhưng mà lại không có cái gan đó. Diệp Tử là con ma thứ hai sau Vệ Hồng mà Liễu Chân Nhã nhận thức được, tuy là đối với loại sinh vật gọi là ma này Liễu Chân Nhã không hiểu rõ, nhưng mà theo Liễu Chân Nhã nhận thức thì con ma Diệp Tử này so với Vệ Hồng trước đó lợi hại hơn nhiều, bởi vì Vệ Hồng chỉ khi tức giận mới làm cô cảm thấy rét lạnh, còn Diệp Tử, chỉ cần ban ngày cô ấy bay tới bay lui trong nhà thì cũng đã khiến không khí trong nhà từ mùa xuân biến thành mùa đông – chỉ cần không ra khỏi cửa, mọi người trong nhà đều phải đem áo lông mùa đông mặc vào.

Người thận trọng như Lưu Úy từ sớm đã nhận ra điều dị thường của ngôi biệt thự, bên ngoài là mùa xuân hoa nở, ánh nắng tươi sáng, trong nhà dù đã mở hệ thống sưởi vẫn cảm thấy rất lạnh, đã nhiều ngày nay Lưu Úy đặt ánh mắt dò xét trên người Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã biết sự tồn tại của Diệp Tử không thể lừa được mọi người trong nhà bao lâu nữa rồi.

Ban ngày Diệp Tử ở lại biệt thự, khi Liễu Chân Nhã đọc sách học bài, Diệp Tử lại lải nhãi bên tay cô là cô ấy chết như thế nào, phải báo thù ra sao, làm Liễu Chân Nhã không thể nào tập trung được. Nhưng chỉ cần trời tối xuống, Diệp Tử giống như là gió lốc mùa đông gào thét bay ra khỏi biệt thự tìm kẻ thù của cô báo thù, đến sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau mới vừa khóc vừa cười bay về...

Cứ như vậy mấy ngày Liễu Chân Nhã không nhịn được nữa mới nói: "Diệp Tử, cô định dọa chết Vương Hinh đúng không?" Vương Hinh là vợ sau của chồng Diệp Tử, cũng là kẻ thù khiến Diệp Tử không thể đầu thai, Diệp Tử đã thề là phải khiến cô ả kia nợ máu phải trả bằng máu.

"Dọa chết cô ta? Như vậy thì lợi cho cô ta quá rồi!" hai mắt Diệp Tử lóe lên ánh đỏ: "Tôi mốn cô ta sống không được yên. Còn có Ngô Chính Văn nữa, đôi gian phu dâm phụ đó, tôi muốn bọn chúng không thể sống yên ổn được!"

Nhìn thấy thù hận ngập hai mắt Diệp Tử, Liễu Chân Nhã muốn khuyên cũng không biết phải khuyên như thế nào, trước kia khi Thạch Lâm phản bội cô, cô cũng đã từng muốn cho bọn họ một dao, mà Diệp Tử lại bị hai kẻ kia âm mưu hại chết nên khỏi nói cũng biết thù hận của cô ấy sâu như thế nào, suy bụng ta ra bụng người, Liễu Chân Nhã không thể nói được lời khuyên Diệp Tử tha thứ cho hai người kia: "Nhưng cứ tiếp tục dây dưa với bọn họ như vậy, cô có tốt hơn được không?" Móng tay Diệp Tử bắt đầu trở nên dài nhọn ra, trên mặt trắng bệch như bôi thêm một tầng phấn trắng, đôi môi trở nên thâm xanh....những dấu hiện này chứng minh Diệp Tử bắt đầu biến thành lệ quỷ (đây là những điều mà nhà bác học Tiểu Mật nói cho bạn nhỏ Tiểu Nhã biết).

"Tôi có ra sao cũng không quan trọng, nhưng mà tôi nhất định phải làm bọn chúng sống không được yên ổn, muốn làm cho bọn chúng giờ giờ phút phút không được yên thân, hahaha..." Diệp Tử bay tới bay lui trên không trung đi kèm với tiếng cười ghê rợn lại thê lương.

Liễu Chân Nhã che lại hai tai, trong lòng chỉ biết thở dài.

Tối đến, Diệp Tử lại gào thét đi dọa Vương Hinh và Ngô Chính Văn, Liễu Chân Nhã mặc quần áo chống lạnh, tay bưng ly sữa nóng đối mặt với chấn vấn của Lưu Úy.

"Chân Nhã, chuyện gì đang xảy ra trong thời gian gần đây vậy?" Lưu Úy nghiêm túc nhìn Liễu Chân Nhã hỏi. "Mỗi ngày anh cứ bước vào nhà em là phải mặc áo lông, mà cứ ra khỏi nhà là lại phải cởi bỏ."

Để Vương Tú mang ba đứa trẻ đi ngủ, Liễu Chân Nhã bưng ly sữa nóng uống một hơi cho ấm người rồi mới lên tiếng trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là trong nhà có một con ma thôi." Giọng điệu qua loa nhẹ nhàng như không có chuyện gì.

Lưu Úy hóa đá: "Ở...Ở trong nhà có một con ma?!"

"Dạ, cô ấy ở nhờ một thời gian, khi nào báo thù xong sẽ rời đi."

"Liễu Chân Nhã, em có bị ngốc không vậy?" Lưu Úy đứng lên chỉ tay vào Liễu Chân Nhã thét to: "Em vậy mà để một con ma ở trong nhà, trong đầu em nghĩ gì vậy trời, em không sợ con ma đó làm hại bọn Noãn Noãn hay sao?"

Liễu Chân Nhã bình tĩnh lắc đầu: "Sẽ không đâu. Diệp Tử chỉ nhằm vào kẻ thù của cô ấy, người bình thường cô ấy không để vào mắt đâu. Với lại em cho cô ấy chỗ ở, cô ấy lại càng phải hòa hảo với mọi người trong nhà nữa ấy chứ!"

"Làm sao em biết cô ta không làm hại chúng ta?" Lưu Uý dùng sức vò đầu, cực kỳ muốn nắm hai vai Liễu Chân Nhã mà điên cuồng hét lên – nha đầu Liễu Chân Nhã này thật là vô tâm quá mà! "Em có biết bởi vì con ma kia mà Vương Tú và Hướng San muốn sinh bệnh luôn rồi không hả?"

"Dì Vương và Hướng San sinh bệnh?" Liễu Chân Nhã nghi hoặc, mấy hôm nay bị Diệp Tử suốt ngày quấn lấy làm phiền, buổi tối mệt mỏi leo lên giường là ngủ ngay, cũng không để ý đến Vương Tú và Hướng San có sinh bệnh hay không nữa!

"Đúng vậy, bị cảm rồi." Lưu Úy tức giận mặt không còn chút máu liếc Liễu Chân Nhã: "Chắc chắn là do âm khí trên người con ma kia làm nhiễm lạnh. Như anh là đàn ông mà vào nhà đã thấy lạnh không chịu nổi, huống chi bọn họ là người già và trẻ em cơ chứ!"

Liễu Chân Nhã đăm chiêu, cô cùng Noãn Noãn và Giang Thành được linh khí điều dưỡng, Giang Thành thì ngay từ trong bụng cô đã được hấp thu linh khí nên có thể nhìn thấy được ma quỷ, vì vậy ba người ngoài việc cảm thấy hơi lạnh thì sức khỏe hàn toàn không bị ảnh hưởng gì; Lưu Úy thì sáng chiều cũng chỉ ở đây ăn ba bữa cơm, coi như chịu ảnh hưởng ít nhất, Vương Tú và Hướng San thân thể vốn đã không tốt, gần đây cô lại cắt nguồn lương thực từ Noãn Viên nữa...Vẫn hay nói là âm dương cách biệt, xem ra ma quỷ quả thực không phù hợp sống trong thế giời loài người mà.

"Anh Lưu, có thể để Dì Vương và bọn trẻ ở tạm nhà anh vài ngày đến khi Diệp Tử rời đi được không?" Hiểu rõ được nguyên do rồi, trước tiên Liễu Chân Nhã cách ly sự tiếp xúc của Diệp Tử với mọi người trong nhà.

"Được, nhưng còn em thì sao? Âm khí của con ma này mạnh như vậy, anh nghĩ em cũng nên rời nhà luôn đi."

"Diệp Tử ở đây là bởi vì em có thể nhìn thấy cô ấy, từ đây cho đến khi cô ấy báo thù xong có lẽ em ở đâu thì cô ấy sẽ ở đấy đấy." Liễu Chân Nhã lắc đầu cười khổ, sau đó nhíu mày nói với Lưu Úy: "Anh không phải lo lắng, cô ấy không hại được em đâu, trước đây em còn gặp nhiều con ma lợi hại hơn cô ấy nữa, nhưng anh xem, đến giờ em vẫn sống tốt đấy thôi." Vì để Lưu Úy yên tâm, Liễu Chân Nhã mặt không đổi sắc trợn mắt nói dối.

"Mà ma nữ kia có chuyện gì vậy? Cô ta báo thù là sao?"

"Diệp Tử à, cô ấy có thể nói là một ma nữ đáng thương..." Liễu Chân Nhã từ từ kể lại chuyện của Diệp Tử.

Diệp Tử vốn là một cô gái đơn thuần mạnh mẽ, mạnh mẽ ở đây là trong công việc, 26 tuổi đã là giám đốc của một công ty có vồn đầu tư nước ngoài, còn nói cô đơn thuần là vì cô cư xử với người khác rất chân thành, không trêu đùa lòng người, nên với lời nói của chồng luôn tin tưởng không chút hoài nghi.

Sau khi Diệp Tử và Ngô Chính Văn kết hôn sống rất hạnh phúc, cô là người đơn giản, còn Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoại khoa một bệnh viện trong thành phố, cũng là một người đơn giản, hai người ngoài việc đi làm thì thời gian còn lại chính là cùng nhau tán gẫu việc nhà, tưởng tượng tương lai. Giây phút Diệp Tử từ người biến thành ma vẫn không thể tin được người chồng hết lòng cưng chiều mình lại có thể bỏ thuốc ngủ cô, lại có thể sau khi cô vừa chết lại cùng với người phụ nữ tên Vương Hinh cùng nhau mây mưa trên chính chiếc giường của họ trước đó. Mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, cô nhìn thấy Ngô Chính Văn lợi dụng khả năng của bác sĩ mà tạo hiện trường giả là cô tự sát, anh ta ở trước mặt ba mẹ cô gào khóc thê lương, mỗi ngày giả vờ tưởng nhớ như muốn cùng đi theo cô, làm cho ba mẹ cô vốn đang rất khổ sở phải an ủi anh ta đừng đau buồn hoặc là nên cưới người khác, lại giả vờ không đành lòng nhìn cảnh cũ mà bán đi ngôi biệt thự ở khu Thanh Uyển mà mua thêm một đống biệt thự khác....

Diệp Tử ngàn suy vạn nghĩ vẫn không thể tìm ra được một dấu hiệu nào việc Ngô Chính Văn có tình nhân bên ngoài trước đó, càng nghĩ càng thấy khó, lại càng nghĩ không ra, cuối cùng Diệp Tử lòng đầy hoài nghi, căm hận, ghen ghét mà từ từ biến thành lệ quỷ.

"Ngô Chính Văn và Vương Hinh hiện đang sống ở ngôi biệt thự số 5, gần đây anh có nghe nói đến lời đồn về ma quỷ trong tiểu khu không? Những việc đó là do Diệp Tử gây ra đó!" Liễu Chân Nhã vừa kể chuyện về Diệp Tử vừa từ từ uống sữa, trên miệng lưu lại một vòng sữa làm tăng thêm làn da trắng ngọc.

Nhìn Liễu Chân Nhã vô tư vươn lưỡi liếm đi vòng sữa trên môi, cả người như con mèo nhỏ tham ngủ, hai mắt Lưu Úy trầm lại, anh vậy mà lại nổi lên phản ứng với cô nhóc mới 17 tuổi!

Khẽ nghiêng người, trong lòng thầm mắng bản thân mình không bằng cầm thú, anh vẫn luôn xem Liễu Chân Nhã là em gái mà chăm sóc, ừm, vẫn là Vương Tổng trong công ty nói đúng, tuổi anh không còn nhỏ nên kết hôn rồi, ngày mai vẫn nên đúng hẹn đi gặp đối tượng mà Vương Tổng giới thiệu thôi. Nhưng cũng phải nói lại, cô nhóc Liễu Chân Nhã kia ngoài gương mặt ra thì hầu như chẳng có điểm nào giống cô gái 17 tuổi cả, nói chuyện như bà cụ non, không thích quần áo bắt mắt, không thích dạo phố, không hâm mộ ngôi sao, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm có quy tắc như bà già, ngay cả xem TV cũng chỉ xem mục tin tức hoặc xem các chương trình học Tiếng Anh mà thôi...Đây hoàn toàn không phải là cuộc sống mà một cô gái 17 tuổi nên có nhỉ? Hơn nữa cô lại nấu ăn cực ngon, nếu cô lớn thêm 4, 5 tuổi nữa, dù có bị gọi là trâu già gặm cỏ non anh cũng cố mà theo đuổi để mang cô về làm bà xã, thời nay phụ nữ nấu ăn ngon là đồ xa xỉ khó tìm đấy!

"Anh Lưu, sao không nói gì nữa vậy?" Nói chuyện cả buổi, vậy mà Lưu Úy lại không nói tiếng nào, Liễu Chân Nhã không khỏi thắc mắc nhìn Lưu Úy.

"Hả, à?" Lưu Úy hoàn hồn, "Vậy cô Diệp Tử kia định báo thù như thế nào?"

"Diệp Tử không nói rõ, nhưng theo cách nói của cô ấy em đoán có thể là cô ấy muốn dọa cho Ngô Chính Văn và Vương Hinh phát điên." Liễu Chân Nhã bất đắc dĩ nhún nhún vai, ban đầu cô nghĩ Diệp Tử trực tiếp đen ai người kia giết chết để đền mạng, không ngờ cô ấy lại dùng phương thức trả thù lại còn ác hơn – đôi khi sống còn khó hơn chết rất nhiều.

"Thật, ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà mà!" Lưu Úy co lại hai vai sờ sờ cánh mũi, sau đó nghi hoặc nhìn Liễu Chân Nhã: "Nhìn dáng vẻ của em, em không định nhúng tay vào đấy chứ?"

Liễu Chân Nhã híp đôi mắt hạnh lạnh lùng nói: "Cái loại cặn bã đó chết còn chưa hết tội." Chính cô cũng từng bị hai kẻ cặn bã là chồng cùng tiểu tam chèn ép, đối với hai kẻ đó cô không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi, còn muốn cô giúp bọn chúng?! Mơ đi!

"Chân Nhã, em sao vậy?" Lưu Úy bị giọng điệu oán hận của Liễu Chân Nhã làm sợ hãi.

Liễu Chân Nhã nhắm mắt một chút điều chỉnh tâm trạng cho bình tĩnh lại, nghiêng đầu nói với Lưu Úy: "Trên đời này em căm thù nhất hai loại người, một là loại người có gia đình còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, loại thứ hai là thứ người làm kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

Lưu Úy tự giác ngậm miệng không phát biểu, anh nghĩ có phải Liễu Chân Nhã đã từng chịu qua tổn thương như vậy hay không, dù sao cô cũng sinh con khi mới 15 tuổi, mà cho đến giờ anh chưa từng nghe cô nhắc đến ba của con cô.

Lưu Úy ôm bọn trẻ về nhà anh ngủ, cũng để Vương Tú đến ở nhà Lưu Úy vài ngày, Liễu Chân Nhã khoác áo đứng bên cử sổ trên lầu nhìn về cuối đường – căn biệt thự số 5, không biết hôm nay Diệp Tử tra tấn Ngô Chính Văn cùng Vương Hinh thế nào rồi?

Đang suy nghĩ, bỗng dưng từ xa truyền đến một tiếng thét thê lương cùng với tiếng cười ghê rợn vang vọng giữa đêm khuya, Liễu Chân Nhã nhìn những ngọn đèn lập lòe sáng tối từ xa, ngày mai lời đồn về ma quỷ sẽ càng vang dội hơn nữa, nói không chừng sẽ có vài hộ gia đình rời khu này đi nữa ấy chứ.

Đây là buổi sáng tinh mơ đầu tiên Diệp Tử không về biệt thự, đến khi mặt trời lên cao vẫn không thấy cô ấy trở về.

Giữa trưa, Liễu Chân Nhã ngồi trên bãi cỏ dưới tàng cây đào ngủ gục thì Diệp Tử toàn thân hơi nước bay về: "Tiểu Nhã, mau, mau giúp tôi cứu Chính Văn, cầu xin cô, mau mau cứu anh ấy!"

Bộ dạng Diệp Tử vô cùng thê thảm, hoảng loạn, hai mắt huyết lệ chảy dài, mai má cùng hai cánh tay loang lổ như vôi quét tường bị bong tróng từng mảng ra, quần áo, đầu tóc bốc ra mùi hôi như bị cháy khét.

"Diệp Tử, cô bị sao vậy?" Liễu Chân Nhã kéo tay Diệp Tử lại thấy cô ấy cả người nóng hổi mà rút tay về.

"Tiểu Nhã, mau, mau cùng tôi đi, Chính Văn xảy ra chuyện rồi!" không để ý đến kháng cự của Liễu Chân Nhã, Diệp Tử vẫn đến gần lôi kéo Liễu Chân Nhã.

Dưới cái nắng mùa hè, làn hơi nước bốc ra từ người Diệp Tử càng đậm, trên người cô vết thương cũng ngày càng nhiều, ngay lập tức Liễu Chân Nhã hiểu ra là Diệp Tử bị ánh mắt trời thương tổn. "Diệp Tử, cô lập tức đến biệt thự xem Ngô Chính Văn đi, tôi sẽ theo sau ngay."

Diệp Tử cũng hiểu được Liễu Chân Nhã nói vậy là muốn giúp cô giảm thiểu sự tiếp xúc với ánh mặt trời, vì vậy buông tay Liễu Chân Nhã ra bay về phía trước: "Cô đến nhanh nhé, tôi chờ cô."

Vội vàng chạy về hướng căn biệt thự số 5, đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí làm Liễu Chân Nhã cực kỳ sợ hãi lùi về sau mấy bước.

"Tiểu Nhã, nhanh đến đây, Chính Văn ở trong này!"

Liễu Chân Nhã vội vàng chạy theo hướng phát ra tiếng nói của Diệp Tử, trong phòng, Ngô Chính Văn đang hôn mê nằm dưới sàn, máu từ bụng chảy ra ròng ròng, còn Vương Hinh thì tay cầm dao cắt trái cây cười điên loạn bên cạnh.

Thay vì hỏi nguyên do thế nào, Liễu Chân Nhã chỉ biết vội vàng lấy di động gọi xe cấp cứu, nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần rồi lạivội vàng gọi vào số cảnh sát báo nguy.

Khoảng 5 phút sau, xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời đến trước cổng biệt thự.

Một phút sau, Liễu Chân Nhã ngồi xe cảnh sát vào bệnh viện.

Ngô Chính Văn trong phòng cấp cứu, Liễu Chân Nhã thì ở ngoài phòng bị lấy khẩu cung, mà người lấy khẩu cung là người cô đã gặp qua một lần – Triển Phi của cục công an khu Thanh Sơn.

"Liễu Chân Nhã, lại gặp mặt." Triển Phi như cười như không nháy mắt khiêu khích với Liễu Chân Nhã, "Đã quen rồi thì những quy tắc chào hỏi lấy lệ bỏ qua đi, cô trực tiếp nói cho tôi biết cô biết những gì là được rồi."

Liễu Chân Nhã nhếch môi, ai là người quen với anh?! "Người đang được cấp cứu bên trong tên Ngô Chính Văn, còn người cầm dao cười điên khùng là Vương Hinh, cả hai đều là bác sĩ của bệnh viện này, Ngô Chính Văn là bác sĩ ngoại khoa, còn Vương Hinh là bác sĩ tâm lý. Hình như bọn họ mới cưới, hơn nửa tháng trước chuyển đến tiểu khu chỗ tôi ở. Ừm,về bọn họ tôi chỉ biết có vậy thôi."

"Làm sao cô biết được Ngô Chính Văn gặp nạn trong nhà?" Triển Phi hỏi tiếp, tay không ngừng ghi chép.

"Giữa trưa, tôi đi gọi bọn trẻ về nhà ăn cơm, khi đi ngang qua cổng biệt thự nhà họ thì nghe trong nhà có tiếng kêu cứu, tôi vội vàng chạy vào xem, sau đó mọi việc như mọi người nhìn thấy – Ngô Chính Văn bị thương hôn mê bất tỉnh, Vương Hinh cầm dao cắt trái cây cười điên khùng."

Triển Phi gật đầu, đóng sổ ghi chép lại nói: "Sau này có thể chúng tôi sẽ tìm cô hỏi thêm vài vấn đề, hi vọng cô phối hợp với chúng tôi trong việc điều tra."

"Chắc chắn rồi!" Liễu Chân Nhã cười gật đầu.

"Đội trưởng Triển, Vương Hinh hình như đầu óc không được bình thường lắm, hỏi cái gì cũng không được." Người cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung của Vương Hinh cầu cứu Triển Phi.

"Tìm hai người trông chừng Vương Hinh, Ngô Chính Văn và Vương Hinh đều là bác sĩ của bệnh viện này, tôi với cậu đi tìm vài bác sĩ hỏi thử xem có thể điều tra được gì không." Triển Phi vung tay tên, anh cảnh sát kia như nô tài lẽo đẽo theo sau.

"Đội trưởng Triển, tôi có thể về nhà được chưa ạ?" Liễu Chân Nhã gọi Triển Phi lại: "Tôi còn chưa cho bọn trẻ ở nhà ăn cơm."

Triển Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, chờ bác sĩ tuyên bố Ngô Chính Văn không sao thì cô hãy trở về."

"A" thực ra là Liễu Chân Nhã muốn tìm một lý do để ở lại đây thôi, tuy nhiên, người cô đợi ở đây không phải là Ngô Chính Văn mà là người theo Ngô Chính Văn vào phòng cấp cứu kia – Diệp Tử.

Khoảng 40 phút sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Liễu Chân Nhã và một anh cảnh sát không biết tên đi tới.

Vị bác sĩ đeo khẩu trang báo cho Liễu Chân Nhã và anh cảnh sát tin tốt: "Người bệnh không sao, dao không đâm vào những chỗ hiểm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khoảng một tháng là được rồi."

"Cảm ơn", nhìn Diệp Tử đang khóc rống một bên, Liễu Chân Nhã vội nói tiếng cảm ơn với bác sỹ.

Sắp xếp cho Ngô Chính Văn nghỉ ngơi trong phòng bệnh xong, Liễu Chân Nhã chào người cảnh sát trông nom Ngô Chính Văn sau đó lôi kéo Diệp Tử đến cầu thang bệnh viện.

Liễu Chân Nhã còn chưa kịp mở miệng, Diệp Tử đã kích động vội vàng nói với Liễu Chân Nhã: "Tiểu Nhã, Chính Văn không phản bội tôi, cô biết không, anh ấy không hề phản bội tôi."

"Thật vậy sao?" Liễu Chân Nhã nghe Diệp Tử nói vậy cũng thật lòng vui mừng, vì cảm giác bị người phản bội thật sự vô cùng đau khổ "Thế tại sao mọi việc lại ra thế này?"

"Toàn bộ mọi việc là do con đàn bà Vương Hinh kia gây ra!" Diệp Tử khi nhắc đến Vương Hinh thì gương mặt trở nên dữ tợn: "Vương Hinh là bác sỹ tâm lý từ nước ngoài về, cô ta xinh đẹp nên luôn tự cho mình là cao quý. Chồng tôi là bác sỹ có thanh danh rất tốt, tuy không thích Vương Hinh luôn tỏ ra cao cao tại thượng lắm nhưng anh ấy là người thành thật với lại Vương Hinh quả thật cũng có tài năng, vì vậy không thích nịn bợ cô ta như những nam bác sỹ, y tá khác cũng không ủng hộ cách cư xử của những nữ bác sỹ, y tá cùng bệnh viện với cô ta. Ai ngờ, cô ta vì vậy mà lại yêu thích chồng của tôi..."

Vương Hinh yêu Ngô Chính Văn, nhưng anh lại hoàn toàn không có ý nghĩ gì với cô ta, còn nghiêm túc cự tuyệt cô ta vài lần. Vương Hinh học tâm lý học, trị liệu qua rất nhiều bệnh nhân có vấn đề tâm lý, vì vậy hiểu rất rõ những người có tâm lý tốt, như Ngô Chính Văn, cả vẻ ngoài và tâm lý đều rạng rỡ như ánh mặt trời ít người có được, nên đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

Vương Hinh lấy lui làm tiến cùng Ngô Chính Văn thành quan hệ bạn bè bình thường, sau đó nhân lúc Ngô Chính Văn không phòng bị ngầm sử dụng biện pháp tâm lý đối phó anh, cuối cùng cô ta thôi miên Ngô Chính Văn, đem tình cảm của Ngô Chính Văn với Diệp Tử chuyển lên người cô ta.

Vương Hinh không biết có phải do học tâm lý nên quá hiểu lòng người hay không, tất cả những mặt đen tối của con người cô ta đều nắm rõ, rõ đến mức chính bản thân cô ta cũng trở thành người có tâm lý biến thái. Trên lý thuyết cô ta thôi miên Ngô Chính Văn là để khiến anh ly hôn với Diệp Tử, nhưng cô ta không làm vậy, mà chọn cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết luôn Diệp Tử - cùng Ngô Chính Văn hợp mưu giết chết Diệp Tử.

Mà cách giết người của cô ta cũng chứng minh tâm lý của cô ta có bao nhiêu biến thái, Vương Hinh trước tiên để Ngô Chính Văn cho Diệp Tử uống sữa cho thêm thuốc ngủ liều cao, làm Diệp Tử ngủ bất tỉnh nhân sự, sau đó cô ta lấy ra một cây kim châm cứu, rồi không biết học được từ đâu phương pháp châm cứu mà chính xác châm kim vào tử huyệt của Diệp Tử, cuối cùng thành công làm Diệp Tử chết trong giấc ngủ.

"Cái kẻ cướp chồng người khác chính là kẻ cướp đáng chết vạn lần, nếu tôi không đem cô ta dọa cho điên loạn, trong lúc vô tình cô ta giải luôn thuật thôi miên với Chính Văn thì bây giờ tôi đã thành kẻ giết chồng mất rồi!" Diệp Tử giơ cánh tay đầy vết thương lên vỗ vỗ ngực, thật là may mắn "Tôi đi vào giấc mộng của Vương Hinh, tạo thành một màn Ngô Chính Văn thiết kế hiện trường giết chết cô ta, làm cô ta từ trong mộng hoảng hốt thức dậy. Nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn từ giấc mộng, lại phát hiện Chính Văn nằm bên cạnh, cô ta vội vào nhà bếp cầm dao đâm vào người Chính Văn. Chính Văn một bên tránh né một bên hỏi Vương Hinh tại sao lại muốn giết anh, cô ta vừa khóc vừa cười nói ra làm thế nào cướp Chính Văn, làm thế nào thôi miên anh, làm thế nào bỏ thuốc ngủ tôi, làm thế nào tạo dựng hiện trường giả tôi tự sát. ...Cuối cùng Vương Hinh choáng váng, Chính Văn thanh tỉnh lại, nhưng lại mất hết sức lực mà hôn mê,"

"Vương Hinh cô ta thật đáng sợ." Liễu Chân Nhã cũng cảm thấy may mắn không thôi, mau mắn là Thạch Lâm lúc xưa mê mẩn Lưu Lệ là một con đàn bà ngu ngốc, nếu cô ta như Vương Hinh, híc, đừng nói là cô, ngay cả Noãn Noãn chắc cũng bị cô ta diệt cỏ tận gốc quá. (Tác giả lảm nhảm: Liễu Liễu suy nghĩ nhiều quá rồi, Vương Hinh người ta vừa có tài vừa có sắc, người như Thạch Lâm người ta chỉ có thể khinh bỉ mà nhận định là đồ "phàm phu tục tử mà thôi")

"Thì đúng vậy mà!" Diệp Tử cũng hết sức cảm thán, quả thật cô ta thật đáng sợ.

Ngô Chính Văn nhanh chóng tỉnh lại, vừa tỉnh xong ngay lập tức tố cáo Vương Hinh mưu sát với Triển Phi. "Tôi phải báo thù cho người vợ đáng thương của tôi." Ngô Chính Văn hai mắt đỏ bừng, thù hận ngập tràn đôi mắt khiến Liễu Chân Nhã cực kỳ sợ hãi, càng làm cho Triển Phi không biết có nên nói cho anh việc Vương Hinh đã trở nên ngu ngốc hay không.

Do dự mãi, cuối cùng Triển Phi cũng kể lại toàn bộ cho Ngô Chính Văn nghe, nghe xong Ngô Chính Văn cười lớn: "Tốt, tốt, trở đên ngu ngốc tuy có thể giúp cô ta tránh được tù tội, nhưng như vậy càng giải trừ đi mối hận trong lòng tôi, tôi chính là muốn cô ta sống không bằng chết!"

Liễu Chân Nhã cúi đầu nhìn Diệp Tử, kẻ đang nép mình e thẹn trong ngực Ngô Chính Văn, hai người này đúng là vợ chồng mà, phương pháp trả thù toàn là muốn người ta sống không bằng chết thôi.

Đêm xuống, vì nghĩ mọi chuyện đã được giả quyết xong, Liễu Chân Nhã đang định ngủ vùi một giấc thoải mái thì Diệp Tử và Ngô Chính Văn nắm tay nhau xuất hiện trước mặt cô.

"Hai người....hai người..." Liễu Chân Nhã sững sờ nhìn Ngô Chính Văn đang lơ lửng, anh ta cũng như Diệp Tử biến thành ma luôn rồi sao?

"Tôi tự sát ở bện viện rồi." Ngô Chính Văn cười, nụ cười dịu dàng tao nhã cực kỳ trong sáng, "Tôi hại chết Tiểu Tử, định chết để tạ tội với cô ấy, không ngờ chết đi rồi lại có thể được đoàn tụ với cô ấy...." Ngô Chính Văn lại cười rạng rỡ: "Chưa bao giờ tôi nghĩ mình chết đi có thể vui vẻ như vậy."

Liễu Chân Nhã há miệng không biết nói gì, quả nhiên học y toàn dân biến thái, như Vương Hinh, giờ lại là Ngô Chính Văn vui vẻ tự sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro