CHƯƠNG 9
Những tưởng tình cảm đơn phương của tôi dành cho Vân mãi mãi ngủ yên và mơ mộng.... Nào ngờ, tôi bị phát hiện, mà người đó không ai khác chính là.... Vân!! Cô ấy đến căn nhà tôi trọ học để đưa tôi xem mấy quyển sách tham khảo môn Tâm Lý... Không hiểu Vân nói thế nào, mà bà chủ nhà vui vẻ, mở cửa cho Vân ngồi chờ.... Khi tôi trở về, thì nhìn thấy mặt Vân biến sắc, trên tay cô ấy là quyển nhật ký theo tôi nhiều năm... Tôi chưa kịp phản ứng thì Vân đứng bật dậy, ko thèm nhìn thẳng vào tôi:
- Xin lỗi vì đã đọc nhật ký của Phi.... Vân thấy nó rớt xuống đất nên....
- ............
- Vân chỉ xem mỗi trang cuối và ....hiểu tất cả rồi
Tôi không biết nói gì ngoài việc tự trách mình quá lơ đãng, ôm nhật ký ngủ đến sáng, khi thức dậy vội vàng nên tôi đã làm rơi nó... Giờ thì mọi sự đã rồi.... Vân đã biết tôi đang yêu cô ấy....
- Vân ơi, những gì Phi viết là đùa cho vui thôi... Phi... Phi đang tập viết truyện...và
- Phi đừng nói nữa, Vân về đây.......
Nói rồi Vân vội vã đi nhanh ra cửa... Phản ứng của Vân là như thế đó, tôi đã cố giấu thật kín bí mật tận trong tâm hồn, nhưng giờ đây thì hết rồi, tất cả mọi điều tốt đẹp đã chấm hết khi tình cảm bạn bè của chúng tôi đang rất tốt đẹp.... Tôi đã làm cô ấy thất vọng, sợ hãi, kinh bỉ.... Tôi đã mất đi một người xem tôi là bạn tốt... Nước mắt rơi trên mi tôi... lòng thêm xót xa, đau khổ...
Mấy ngày sau, Vân tránh mặt tôi thật sự... bởi vì....Tôi đang bước đi trên đoạn đường mà không bao giờ Vân muốn đặt chân đến...
Đó là những ngày tôi sống trong sự tuyệt vọng, khổ sở...
Đó là những ngày tôi cảm thấy trống vắng, lẻ loi đến cùng cực dù rằng lúc trước, tôi thích được một mình.... Mất Vân rồi... tôi sẽ quên được không?
Đó là những ngày tôi hiểu được cảm giác bị bỏ rơi nó đau đớn đến thế nào
Đó cũng là ngày tôi nhận ra: Giấc mơ dù có đẹp đến nhường nào thì cũng đến lúc ta tỉnh mộng... Và thiên đường chẳng bao giờ là có thật....
Đến cuối tuần, tôi nhắn tin hẹn gặp Vân... Tôi muốn mình là người chủ động, vì có thể đây là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy:
- Vân ơi, Phi muốn gặp Vân để nói chuyện, không làm mất nhiều thời gian của Vân đâu...
Chờ hơn ba mươi phút mà Vân vẫn chưa trả lời.....
- Phi sẽ đợi ở quán bên cạnh trường vào chiều mai, nói chuyện xong rồi Phi hứa sẽ không xuất hiện trước mặt Vân nữa.....
Vẫn không có tín hiệu trả lời....
- Nếu Vân ngại thì có thể dẫn theo người thân...
Và tôi đã đợi Vân chiều hôm đó, suốt buổi chiều... đến khi trời nhá nhem tối, cuối cùng thì Vân cũng đến và đến chỉ một mình....
- Vân uống gì? Lipton nóng nhé....
- Vân không muốn uống nước. – Cô ấy lắc đầu, lạnh lùng đáp, giọng có vẻ hơi run, mắt không thể nhìn vào tôi như mọi ngày....
- Uhm, Phi sẽ không làm mất thời gian của Vân nữa... Những gì Vân đọc trong nhật ký là.... Sự thật
- ......................
- Phi là con người như thế đó... Dù Vân có căm ghét, xem thường khinh rẻ Phi đến độ nào, Phi vẫn phải khẳng định một điều... tình cảm là có thật.... Phi không hề muốn nó xảy ra, nhưng giờ thì nó như thế đó....
- Phi nói với Vân điều này để làm gì? Tại sao Phi không phủ nhận?...Tại sao lại để cho Vân xem cái nhật ký đó? – Vân nghẹn ngào
- Nếu Phi làm Vân tổn thương và ghê sợ thì cho Phi xin lỗi...
- Vân luôn mong ước chúng ta là đôi bạn tốt.....
- Uh, Phi không xứng đáng làm bạn với Vân đâu, từ nay Vân cứ an tâm đi học bình thường, Phi sẽ không làm phiền Vân nữa..
- Vân ....
- Phi phải đi làm rồi, chào Vân nhé... - Tôi bước nhanh ra cổng,.... Tôi sợ ngồi lâu hơn nữa tôi sẽ không kiềm chế được mình, tôi sẽ nói lung tung, sẽ nói rằng tôi yêu Vân rất nhiều, yêu từ cái nhìn đầu tiên.... Mà Vân nào hay biết
Gió thổi lành lạnh, tôi đi lang thang mà chẳng thiết về nhà... Không biết khi nào ta có thể quên đi hình bóng người, không biết khi nào ta sẽ từ bỏ được ánh mắt ấy....
Ta đang tìm cách quên người
Phải cố quên người
Dù có tiếc nuối
Dù vẫn muôn đời nhớ em...
...
Tim ơi mình hãy quên người
Phải cố quên người
Dù bao đêm vẫn ôm niềm đau
Nàng là biển xanh, trời cao
Mắt môi thiên thần....
Nàng là tất cả....
Là nguyên do của niềm đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro