CHƯƠNG 7
Tôi lại vào giảng đường với cuốn sách Triết học Mac-Lenin như tuần trước, vẫn đi trễ, vẫn định tìm chỗ ngồi quen thuộc... Nhưng lần này những chỗ ngồi phía sau đều bi chiếm dụng hết...Còn những dãy bàn đầu thì trống trơn... Kệ, dù sao cũng nên nghiêm túc học tập... hôm nay tinh thần tôi rất tỉnh táo, tôi cố gắng vận dụng nó để cố ... không ... gục ngã... trước giọng đều đều như gió thổi hiu hiu của Miss Hiền ... Tôi đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra Vân đang ngồi cùng dãy với tôi, chỉ có Vân ngồi bàn giữa, còn tôi thì bên phải. Thật ra tôi cũng đoán biết Vân sẽ đến như tuần trước, dù đã nhủ với lòng, nếu có gặp thì nên xem một người bạn vì tôi cũng chưa có bạn bè ở đây.... Vậy đấy, tôi đã chuẩn bị kỹ tâm lý giống như dặn dò thân chủ khi sắp bước ra phiên xử... thế mà tim tôi vẫn đập mạnh, tay chân luống cuống, mặt nóng bừng lên... Bao nhiêu cái tự nhủ giờ chạy đi đâu cả, bỏ lại trong tôi một tâm hồn yếu đuối, lẻ loi đang rung động... Vân nhìn sang phải, còn tôi thì làm ra vẻ đang chăm chú lắng nghe bài giảng... Bất giác, tôi thấy mình buồn cười, lóng ngóng mất tự tin và còn... giả dối nữa... Rõ ràng tai tôi chẳng lọt vào tí xíu kiến thức, thế tại sao phải chứng tỏ mình là con mọt sách, một sinh viên chăm chỉ... Tự nhiên tôi lại rơi vào những hành động không đúng với bản chất... Chống hai tay lên bàn rồi ôm gọn vào trán, tôi đang cố gắng điều tiết lại cảm xúc... và đếm thời gian... mong sao hết giờ để có thể biến khỏi đây...càng sớm càng tốt....
Cuối cùng thì giờ tra tấn đã qua.... Mà hôm nay lại chẳng có ...điểm danh. Tôi thu xếp tập vở vào cặp và vội vã rời khỏi lớp...
- Đi đâu vội vậy Phi? Tiếng Vân gọi
- Uhm, hii...Hôm nay sao cô không điểm danh nhỉ...
- Tại cổ biết Phi có đi học đóa... hiii
- Uhm, uổng gì đâu...
- Hôm nay Phi có hiểu những gì cô giảng ko? Vân thấy Phi nghe chăm chú lắm, với lại ôm trán suy nghĩ nữa chứ...
- Đâu cóa, Phi đang nghĩ chuyện khác... - Tôi ngây thơ đáp
- Nghĩ về gì?
- Nghĩ về ...nước Mỹ
- Nước Mỹ cũng cần Phi phải nghĩ sao?
- Ùa, dạo này Vân thấy đó, chiến tranh giữa Mỹ và Irac xảy ra liên miên, và điều đó cũng vô cùng ảnh hưởng đến hòa bình thế giới... Nó sẽ gây xung đột cho nền kinh tế chính trị và xã hội từng nước... trong đó còn có Việt Nam ta... Mà Phi là ai? Là một công dân của Việt Nam XHCN chứ ai... vì thế ...
- Hii hiii, thôi thôi, Phi đừng nói nữa.... hiểu roài !!!
- Vân hiểu gì cơ?
- Hiểu là có người nói xạo không chớp mắt.... Phi nè, thay gì nghĩ đến hòa bình thế giới... Phi hãy cứu giúp một công dân Việt Nam đang thèm bánh Flan và rau câu nhé...
- ^^
Quả thật không hiểu sao khi ở bên Vân, tôi có thể vui vẻ và nói nhiều đến thế... Còn khi không có cô ấy, đầu tôi lại nghĩ lung tung linh tinh... Đôi lúc tôi sợ mình sẽ có biểu hiện tâm lý hai mặt... Nhưng được làm bạn với Vân thôi, mà tôi đã cảm thấy mình rất yêu đời... những cành cây ngọn cỏ trên đường cũng trở nên tươi đẹp lạ thường... Có lẽ như thế là đủ...
Có một thời gian, Tôi nhận công việc "nhập dữ liệu" ở một cửa hàng Vi Tính... Nhờ đánh máy mười ngón thành thục nên họ tin tưởng, giao hai xấp tài liệu dày cộm và để hoàn thành, tôi phải ngồi gõ suốt hai tuần liền... Nghĩa là trong hai tuần, tôi không ra ngoài đi học hay làm ở quán... kể cả học môn Triết... Dù đã nhờ Vân điểm danh giúp nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy.... Việc học là của mình mà, nếu như Vân bận việc thì biết tính sao... Mà nếu nhắn tin hỏi thăm thì lại giống như .. ép buộc người ta.... Thôi thì tôi tranh thủ thứ ba của tuần thứ hai làm việc, lò dò lên lớp... Không quên mang theo ômai xí muôi, và mấy hộp rau câu để đút lót cho "người ta"... khi lên đến giảng đường thì gặp Vân đang ngồi học thay tôi, người cô ấy sốc bừng lên vì cảm cúm, tội nghiệp... Vậy mà cứ nói là không sao đâu...
Đợi cô ấy khỏi bệnh, tôi gọi điện hỏi thăm:
- Sao Vân không lo cho sức khỏe của mình, mai mốt Vân cứ nhắn tin cho Phi biết, Phi thu xếp lên được mà...
- Tại Vân thích học thôi, không liên quan gì đâu...
- Nhưng nếu Vân bịnh thì .... Ai học dùm Phi được nữa ...hii hiii
- Vậy... Phi tranh thủ thời gian đi học đi, Vân không muốn Phi nghỉ học
- Uhm... Sorry Vân, tại Phi hết.... lần sau Phi sẽ không để Vân phải như vậy đâu...
- Phi đang nghĩ gì vậy? Hình như đang hiểu sai ý người ta thì phải...
- Không, Phi hiểu đúng mà... Phi sẽ cố gắng không bỏ học buổi nào, hứa luôn
- Phi nè...
- Huh?
- Vân không muốn Phi nghỉ học bởi vì... Vân ko muốn đi học một mình... sẽ buồn lắm
- ....
- ....
- Uhm, Phi không để Vân học một mình nữa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro