CHƯƠNG 35
Có người đi núi thấy Hùng lái xe hơi, lên đỉnh dốc vào chiều hôm kia lận... Hắn kéo theo 1 cô gái...
Nhưng rồi sau đó, những nhân chứng còn lại chỉ thấy có mình hắn xuất hiện quanh quẩn... Mọi công tác điều tra, mọi nỗ lực, hầu như không tìm ra chút manh mối của Lan.....
Lan ơi... Em đang ở đâu? Hãy lên tiếng để Phi biết là em vẫn bình an vô sự... Hãy đi vào giấc mơ của Phi... Để chỉ hướng cho mình gặp nhau.... Phi rất nhớ Lan... Nhớ thật nhiều!!!
1 năm sau......
Tôi và chị Thảo, Quỳnh cùng các đồng nghiệp tiễn Thịnh ra sân bay...
Thịnh bùi ngùi, kéo tôi ra 1 góc để nói chuyện riêng. Anh ta nhìn thẳng sâu vào đôi mắt tôi thật lâu:
- Chuyến đi này, Thịnh sẽ tu nghiệp nửa năm, sau đó.. Sẽ về kết hôn...
- Uhm... Quỳnh rất đáng yêu.. lại hay nhõng nhẽo, Thịnh qua bên ấy rồi, 2 người phải vung đắp tình yêu cho đối phương thật nhiều nhé!!
- Uhm, chắc chắn rồi!! Còn Phi thì sao?
- ...........................
- Phi định tìm Lan mãi sao? Thịnh không nói gỡ, cũng mong Lan gặp điều lành... Nhưng mà... Từng ấy thời gian trôi qua rồi.... Phi tìm cho mình 1 người giữ chân mình đi....
- Hì.... Phi sẽ không yêu ai nữa...
- Uhm... Nhưng hãy nhớ là Thịnh luôn ủng hộ Phi. Mình vẫn là đồng sự, là bạn tốt. Phải không?
- Tất nhiên rồi!! Anh chàng đáng iu.. Hihi
- Mà nè, Nhiều khi Thịnh nghĩ hoài.... Nếu Thịnh là girl, chắc cũng không được trái tim Phi... Sao mà bất công với Thịnh quá...
- Trời đất!! Cái anh này... Vậy để Quỳnh cho ai...
Thịnh nhìn quanh quẩn:
- Dĩ nhiên là không thể cho Thái rồi.... Hi hi
Lời trêu chọc của Thịnh làm tôi bật cười... Cú cho anh ta vài cái.... Mà cũng lâu rồi, tôi mới biết cười lại với bạn bè!!!
------------------------------------------------------------------------------------
Suốt 1 năm qua, tôi tìm kiếm tông tích Lan khắp mọi nơi, nhưng càng lúc càng tuyệt vọng!! Em cứ như là đã bốc thành hơi nước, về lại với đất trời... Hay đọng lại thành những giọt mưa!?....
Hôm nay, tôi thăm mộ Vân... Thắp cho em vài nén nhang... Di ảnh Vân vẫn tươi cười rạng rỡ như thưở nào.... Phía trên bầu trời kia là đàn chim bay theo đợt gió cuối thu trở về tổ ấm...
Trên đường chạy xe về thành phố, đột nhiên trời đổ mưa... Mưa lớn lắm, thổi bụi cái cao nguyên bay mịt mù.... Tài xế bèn tấp xe chạy dọc theo hướng triền đồi... Vì anh ta sợ đi đại lộ trơn trợt, lại có cây cối ngã bất ngờ... Xe chúng tôi chạy lạc vào 1 ngôi làng nhỏ mà tôi không rõ họ là dân tộc gì ở Cao Nguyên đa sắc tộc này...
Chỉ biết rằng họ rất hiếu khách... Mời tôi xuống xe trú mưa trên nhà sàn.... Sưởi lửa cho ấm người....
Tôi còn nhớ, hôm nay là 1 ngày rất kỳ lạ... Tôi và người tài xế ngồi trú mưa chưa đầy 5 phút... Thì cũng vừa lúc mưa dứt hạt.. Trời quang mây tạnh....
Ngửi mùi đất đá, mù hoa cỏ và khí trời tuyệt đẹp sao cơn mưa... Bao kỷ niệm vui buồn trong tôi lại tràn về... Bất giác, tôi thấy nơi này thật gần gũi, giản dị thanh bình như chốn thần tiên tọa lạc....
Bảo tài xế ngồi nghỉ chân đợi... Tôi bước chân dạo trên con suối nhỏ, chảy róc rách dưới khe núi sừng sững...
Tôi đứng ngắm trời đất mãi cho đến khi 1 bóng dáng thanh mảnh và ... thân quen đập vào mắt mình....
Lan trong bộ áo người dân tộc, nước da trắng ngần và gương mặt vẫn xinh tươi như ngày nào....
Không lẽ trên đời này lại có 1 sự trùng hợp kỳ diệu đến thế, khiến cho tôi gặp lại em...
- LAN.....
Tôi hét lớn, làm em giật nảy mình... Nhưng trái với sự mong đợi của mình... Lan ngước đôi mắt đen huyền lên nhìn tôi chăm chú... rồi em mỉm cười...
- Chị tìm ai vậy?
Phải, chính đôi mắt và chất giọng nhẹ nhàng ấy, không thể là người khác được... Làm sao tôi không thể phân biệt nếu có ai đó giống hệt em...
- LAN... PHI đây...
Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau... Thời gian như ngưng đọng lại hồi lâu... Rồi em buông lời:
- Xin lỗi, em đã không còn nhớ mình là ai...
- .........................
- Em tên Lan sao? – Tròn xoe đôi mắt đầy ngạc nhiên, em ngơ ngác hỏi tôi...
Chúng tôi cùng về bản làng, và tôi biết được câu chuyện: 1 người trong làng đi hái thuốc, thấy em ngã từ trên đồi xuống, đã mang về chữa trị... Người em lúc ấy không có giấy tờ tùy thân gì cả... Họ đi báo chính quyền, rồi giữ em lại chăm sóc... Có lẽ do phải chịu quá nhiều điều khủng khiếp và bị chấn thương nên khi tỉnh dậy, Lan đã không còn nhớ gì... Thậm chí khi gặp lại tôi....
Nhưng như vậy là quá may mắn và hạnh phúc cho tôi lắm rồi.... Hôm nay là một ngày thật có ý nghĩa...
Chúng tôi đi dọc quanh đoạn đường nhỏ bé... xung quanh là cây lá xanh tươi...
Em cứ mãi ngước nhìn tôi rồi nói:
- Chị à...
- Hình như, chị từng có trong giấc mơ của em mỗi ngày....
- Thật vậy à....
- Dạ....
- Uhm... Có lẽ do chị cứ nhớ về em, không ngừng nghỉ....
- Trước kia, em như thế nào? Còn chị nữa... Kể cho em nghe đi....
- Uhm, từ đây về thành phố, chị sẽ kể em nghe 1 câu chuyện... của chị, của em, của chúng ta...
- Kể em nghe mỗi ngày nhé...
- Ùa... Bất cứ khi nào....
- Vậy... Đời đời kiếp kiếp luôn nha....
- Ùa... Đời đời kiếp kiếp
Chúng tôi đưa mắt ngắm trời đêm Cao Nguyên.. Ánh trăng và các vì sao trên kia như đang mỉm cười làm nhân chứng cho một sự khởi đầu mới....
Gió vẫn reo mãi không ngừng.....
Và Xin chào nhé, cánh chim én tình yêu!
_HẾT_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro