CHƯƠNG 33
Nhạc chuông điện thoại lại vang lên thánh thót...Bất chợt tôi bắt máy...
- Phi hả... Thịnh đây
- Có gì không Thịnh?
- Thịnh.... mong Phi chấp nhận tình cảm của Thịnh dành cho Phi
- Thịnh à............
- Tình cảm của Thịnh là có thật, và nghiêm túc... Thịnh sẽ yêu thương Phi suốt đời...
- Thịnh à, Phi lớn hơn Thịnh
- Tuổi tác không phải là thước đo tình yêu mà Phi
- Gia thế Phi chẳng xứng so với gia đình Thịnh...
- Điều đó không có ý nghĩa gì cả....
- Đến bao giờ Thịnh mới chịu hiểu cho Phi... Phi không thể nào yêu Thịnh được....
- Tại sao, Phi chê Thịnh ở điểm gì?
- Phi... Không yêu đàn ông....
- Hả? Sao chứ?
Tôi cúp máy vì chẳng thiết nói thêm.. Không biết anh ta có đem chuyện nói cho người khác nghe không? Giờ tôi cũng chẳng còn cảm giác sợ sệt, muốn che dấu... Mọi thứ chỉ là sự dối trá... Tại sao tôi không thể sống thật với lòng mình... Đời còn bao lâu để tôi cứ hững hờ như thế mãi...
Những ngày kế tiếp vào công ty, tôi đã chuẩn bị 1 điều xấu nhất xảy ra cho mình.....
Cuối giờ làm... Thịnh mời bằng được tôi đi uống nước..
- Thịnh biết tại sao rồi!!
- Giờ anh muốn gì? - Tôi căng thẳng.....
Khác với vẻ căng thẳng của tôi, anh ta bối rối và vẻ mặt ngây thơ đến lạ...
- Ơ, xin lỗi vì đã xen vào đời tư của Phi... Thịnh đã biết tại sao Phi không yêu đàn ông...
- .......................
- Tại vì ba Phi phải không, ông ấy bỏ Phi từ nhỏ...
- Sao Thịnh biết điều đó?
- Bí mật... - Thịnh nháy mắt tinh nghịch với tôi
- Nếu mà Thịnh không nói lý do... Giữa chúng ta, không còn là bạn bè gì cả
- Ùa, nếu không là bạn bè, làm người yêu càng tốt
- Anh... Không bạn bè yêu ghét gì hết... Tôi không còn lời gì nói với Thịnh nữa... Kết thúc mọi quan hệ từ đây – Tôi toan đứng dậy.. Như dự đoán, anh ta hoảng hốt ngay...
- Thôi thôi... Được rồi!! Là anh Thái cho Thịnh biết...
..............................
- Anh ta bảo Phi bị bệnh chán ghét đàn ông, bị ám ảnh...
- Mà Thịnh cũng hay tám với Thái vậy? Anh ta là gay (đã come out), Thịnh không cảm giác lo lắng gì à...
Tôi giả vờ dò hỏi...
- Lúc đầu cũng sợ chết đi được... Nhưng vì anh ta là thân lại là bạn học từ nhỏ của Phi, nên Thịnh phải cất công tìm hiểu....- Anh ta nói 1 cách hồn nhiên vô tư
- ..................- Tôi im lặng, không biết là nên cám ơn hay nên giận cái ông bạn mình hay không nữa!!
- Thịnh nghe Thái nói vậy cũng mừng vì biết Phi không phải...
- Không phải gì cơ?
- Lesbian....
- Thì Phi chính là Lesbian đấy... Đừng theo đuổi làm gì tốn thời gian....
- Phi hết chuyện rồi sao lại ví mình là Les... Đừng tuyệt tình vậy có được không? Ít ra Phi cũng phải có sự công bằng cho Thịnh chứ.... – Anh ta nhăn nhó
- Phi nói nghiêm túc đấy....
- Thịnh không tin....
- Tùy Thịnh, muốn nghĩ sao mà thấy vui thì cứ nghĩ vậy.....
Để mặc anh ta ngớ người với hàng trăm dấu chấm hỏi mọc trên đầu... Tôi bỏ đi, không cần giải thích gì nữa
---------------------------------------
100 ngày của Mẹ Vân đã đến... Và tôi không thể nào không đến....
Hôm nay ngôi biệt thự sang trọng này trầm hẳn xuống, không còn sự ồn ào náo nhiệt như những ngày trước...
Sau khi lễ cử hành xong... Khách đã ra về gần hết.. Ông đột nhiên gọi những người trong họ hàng bên ông ở lại... Rồi đứng lên nói:
- Kính thưa bà con, thân bằng quyến thuộc của tôi... Hôm nay đúng 100 ngày vợ tôi mất... Bà ấy là người phụ nữ độ lượng và khoan hồng nhất thế gian này... - Ông đã không giữ được bình tĩnh, nghẹn lời...
- ....................
- Bà ấy khuyên tôi nên tuyên bố với họ hàng 1 sự thật... trong lòng tôi chôn dấu đã lâu... Muốn nói ra lắm!! Mà không nghĩ là hôm nay mình có dịp thừa nhận...
- ...................
- Ngày xưa, tôi có lỗi với vợ... Tôi yêu 1 người đàn bà khác và bà ấy sinh cho tôi 1 đứa con gái....
- ....................
- Nhìn thấy đứa trẻ mủm mĩm đáng iu ấy... Tôi rất muốn nói cho cả thế gian này biết tôi là cha nó... Tôi rất muốn chăm sóc và nuôi dạy nó thành người....
- ...............
- Nhưng... Tôi ích kỷ và hèn nhát... Nên phó mặc đứa bé cho mẹ nó... Một người đàn bà nghèo khổ, thuộc tầng lớp thấp kém trong Xã Hội... Đó là lỗi của tôi... Là lỗi do tôi.....
- ..................
- Về sau, tôi đã có dịp đứng trong bóng tối mà nuôi dạy con mình bằng tiền... Giúp nó ăn học thành tài... Nhưng vẫn trong vòng bí mật.... Bao nhiêu biến cố xảy ra... Tôi đã già lắm rồi... Sống chết mai đây
Tai tôi ù lại khi nghe những lời ông nói... Tôi tái mặt không biết mình sẽ phải làm gì ngoài việc đứng chết trân 1 chỗ...
- Giờ thì tôi chỉ muốn cho mọi người trong gia tộc biết rằng: Tôi còn có một đứa con gái ruột...
Rồi ông đưa mắt nhìn tôi đầy xúc động....
- Còn à, dù con không thừa nhận cha.... Cha cũng không trách gì con cả
- ......................
- Cha không phải là người cha tốt của những đứa con.... Nhưng cha muốn con biết là dù con có là ai, nghèo khổ hay giàu có, thông minh hay ngờ ngệch.... Con có tốt hay xấu xa... Và dù xã hội có ruồng rẩy con thế nào đi chăng nữa... Thì.. Ta vẫn luôn là người đầu tiên ủng hộ con...
Tôi xúc động... lấy tay lau khô những giọt nước mắt mình, rồi tiến đến cạnh ông:
- Con từng nghĩ sẽ không đời nào có cái ngày con thừa nhận người là cha đâu.... Bởi vì con đã quen với cảm giác không gia đình, không người thân từ lâu lắm rồi... Con yêu sự lẻ loi, cô độc, bởi vì nó đã theo con nhiều năm...Nhưng con rất... Tự hào về cha...
Ông khẽ gật đầu, cầm tay, vuốt tóc tôi... Và tôi nhìn thấy Lan đang đứng ở góc phòng... Em nở nụ cười ấm áp....
Mọi người đã vỗ tay chúc mừng cho cha con tôi đoàn tụ...
Trước khi ra về, tôi đến chỗ Lan, và dúi vào tay em 1 lá thư mà tôi đã viết tối qua...
- Xin em hãy đọc nó... Và sau đó, mọi thứ là tùy ở em vậy...
Gửi em,
Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi em... Phi sai rồi.. Trước giờ cứ sống trong mộng tưởng.. Một ảo ảnh mà Phi tự đặt ra giới hạn mình không nên vượt qua...
Đúng là Phi không thể quên những kỷ niệm ngọt ngào đã qua với Vân. Phi nghĩ, kỷ niệm chẳng có tội tình gì hết, và nếu là kỷ niệm đẹp thì cần gì phải xóa nó đi? Phi muốn giữ lại tất cả những thứ ấy, kể cả hình hài của mối tình đầu dù nó đã trôi qua... Giữ và đặt vào góc sâu của tim mình mãi mãi...
Dù mỗi ngày Phi sẽ hết yêu người xưa hơn 1 nửa.. Nhưng cũng không thể nào vơi sạch quá khứ được bởi... quá khứ là những điều đã có..
Em,
Phi đã nhận ra rằng, Tình yêu của mình dành cho em đều được nhân đôi theo từng ngày.. Phi nguyện sẽ ở bên em tất cả những lúc mà em cần. Phi sẽ là chỗ dựa, là niềm vui cho em trong cuộc sống đầy nỗi buồn này... Khi nước mắt chảy dài trên má em là con tim Phi đau nhói... Nên bất cứ khi nào em khóc, hãy nhìn xung quanh, Phi sẽ đến ngay và dùng trái tim mình để lau nước mắt cho em...
Giờ này phút này trở đi, Phi chỉ yêu một mình em thôi...
Phi
---
Về đến nhà, tôi ngủ thiếp trên ghế sofa lúc nào không hay biết... Đến khi điện thoại reo mới giật mình thức dậy...
Lướt mắt nhìn con số quen thuộc và thương yêu... Vội cầm nhanh điện thoại:
- Alo, Phi nghe đây... Lan... - Tôi hồi hộp, giọng như lạc hẳn đi
- Uhm... Phi đang ngủ hả.... Em có đánh thức Phi dậy không? – Giọng em êm ái
- À không...Phi mới ngủ dậy... -Vừa nói tôi vừa liếc mắt nhìn sang phía đồng hồ treo tường ở giữa phòng khách... Đã 11h tối...
- Uhm....
- Uhm.....
- Em muốn nói là.. Em rất yêu Phi.... Em chưa bao giờ muốn xa nhau cả...
- Phi cũng muốn nói với em là Phi yêu em.. Không phải vì em giống... Người xưa nữa, em chưa bao giờ là cái bóng... Em là Lan bằng xương bằng thịt, em có thật...
- ...................
- Những gì em hi sinh và chịu đựng là quá đủ, quá đủ rồi... Phi không phải là sỏi đá để mà vô tri đứng nhìn, Mà nếu là sỏi đá... Phi cũng cần có em.....
- Em đang khóc đó Phi à.... Phi không biết đâu... Em vui lắm, khi được nghe những lời này....
- .....................
- Phi muốn được cùng em đi hết quãng đường đời này.... Chỉ với em thôi!! Được không....
- Nơi nào có Phi, nơi đó sẽ có em... Em sẽ không bao giờ buông tay Phi ra....
- Mãi không rời nhé....
- Dạ..... Mãi không rời........
- Em... Em về với Phi ngay bây giờ nhen....
- Phi rất muốn được ôm em, hôn em ngay bây giờ... Nhớ lắm rồi!!!.... Nhưng mà, bây giờ trời đã khuya... Em đi ra ngoài, Phi không yên tâm... Hay để Phi qua đón em nhé....
- Thôi.... Vậy thì chính em lại không an tâm...
- Vậy... Sao giờ ta.. – Tôi phì cười, cảm thấy hạnh phúc lắm!!!
- Vậy... Đành chờ thôi Phi ơi... Sáng mai, em sẽ về với Phi... Cứ ở nhà đợi em... Em sẽ mua đồ ăn sáng cho 2 đứa mình... Chịu hong?
- Chịu chứ.... Hi hi...
- Vậy... Ngủ ngon nha... Honey...
- Uhm... honey ngủ thật ngon, mơ thật đẹp nhen...
- Bye cưng...
- Em cúp máy nhen.... Bye bye
Tối đó, dĩ nhiên là tôi ngủ không được nữa... Trằn trọc đến sáng... Tôi đón ánh bình minh bằng nụ cười thật tươi... Mở tung cửa sổ, hương ngọc lan từ sân trước lang tỏa khắp vườn... Cảm giác thật ngọt ngào e ấp....
Ngồi đợi em mà cảm giác trong tôi hồi hộp nôn nao hơn cả ngày 2 đứa mới là người yêu của nhau... Tôi nhủ thầm mình sẽ làm việc thật tốt... Sẽ đưa em đi du lịch khắp nơi trên thế giới, và sống cuộc sống an nhiên tự tại mãi bên nhau... Ngày mai bắt đầu từ hôm nay. Phải rồi... Trên đời này, không có gì gọi là muộn màng... Tất cả chỉ do người ta suy tưởng và tự hối tiếc... Thay vì cứ nhìn về quá khứ, để rồi tiếp tục tiêu tốn thêm phút giây qúy báo mà cuộc sống mang lại... Sao ta không vui với hiện tại... Cái ta đang có là hiện tại..... Với bao niềm vui và những điều tốt đẹp!!!.... Ta hãy cười với cuộc sống, cuộc sống sẽ biết cách cười lại với ta...
Chờ em.... Mãi đến 9h... Vẫn chưa nghe tiếng chuông cửa... Sợ em đang đi đường, tôi không dám gọi, tiếp tục chờ..... Lòng thầm đến từng phút, từng phút....
Đã đến giờ trưa... Tôi gọi điện thoại cho em.. Nhưng bên kia chỉ reng mà không bắt máy...
Tôi gọi về hỏi cha, ông nói là Lan đã ra khỏi nhà từ sáng sớm....
Nhìn ra cánh cổng, tôi dặn lòng là chẳng có chuyện gì đâu, chắc là em đi chợ mua đồ ăn cho chúng tôi, hoặc là em có công việc đột xuất... Dù như thế, nhưng trong tôi vẫn có 1 cảm giác gì đó không yên... Linh tính mách bảo là.... Sẽ có chuyện gì xảy đến... chẳng lành....
Phố xá đã lên đèn... Tôi quá sốt ruột, tiếp tục gọi cho cha... Ông nghe vậy càng lo lắng, thế là tôi phải trấn an ông... Rồi tiếp tục liên lạc những số điện thoại khác...
Cha mẹ ruột Lan bảo mấy ngày nay rồi, em chưa về thăm nhà....
Lan đã đi đâu? Em đã đi đâu?
7h tối.......... Tôi đến đồn công an báo tin... Dù biết hành động đó vô ích... Người ta chỉ nhận kiếm người mất tích khi quá 24h chưa về đến nhà...
- Lũ vô dụng.... - Tôi rủa thầm... Lòng như có lửa... Suốt tối tôi kiếm em ở từng nhà, những người quen, họ đều bảo là không gặp... không thấy... Không biết!!!
Những người thân còn nghĩ đến việc tai nạn giao thông, cướp giật, hoặc .....
Thế là chúng tôi chia nhau đi tìm... Tôi đã đến từng bệnh viện, lo lắng đọc tên em để họ tra danh sách.... Tôi càng tìm em, thì càng thấy vô vọng....
Em đang ở đâu? Sao cứ chơi trò ú tim với tôi mãi thế? Em không thể đùa giỡn để thử thách lòng tôi đến vậy?
Giữa lúc gần như tuyệt vọng, tôi phát hiện ngay cửa nhà mình 1 bức thư... Trong đó các ký tự điều được nhập bằng vi tính... và còn có 1 sợi dây chuyền thánh giá của.. Lan đang đeo
Xin chào cô Luật Sư khả ái...
Tôi đang giữ 1 người mà cô yêu quý nhất trên đời. Và chúng ta sẽ có 1 cuộc giao dịch không thương lượng
Nếu báo cảnh sát, ngay lập tức giao dịch bị hủy và cô sẽ nhặt được xác người thân 1 cách không nguyên vẹn trước cổng nhà.
Hãy im lặng và chờ điện thoại.
Mẫu giấy trắng bệch và chỉ có bấy nhiêu chữ... Tôi khóc òa lên vì Lan đã bị bắt cóc... Em đang gặp nguy hiểm tột cùng... Còn tôi thì bất lực ngồi đây....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro