Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 32

  Mấy ngày qua, tôi đi về 1 mình, rồi quanh quẩn trong ngôi nhà rộng lớn...
Lẻ loi cô độc cứ bao trùm, dù tôi tự nhủ lòng mình rằng: "Phi à, trước kia, mi từng là kẻ cô độc mà... "

À, dạo này, nhà tôi dường như biến thành cái ổ chuột rồi... Lúc sống 1 mình, tôi cho rằng: Ừ, thì lộn xộn đấy, nhưng là 1 kiểu lộn xộn có trật tự... Vì tôi dễ dàng tìm thấy những thứ mình cần hơn là lúc dọn dẹp ngăn nắp.. Rồi chẳng nhớ mình để món đồ nào đó ở đâu...

Tôi chợt muốn gặp em, nghe giọng nói líu lo thanh thoát ấy biết chừng nào... Dĩ nhiên là tự ái không cho phép tôi lao ngay đến...

Bấm nhanh số máy quen thuộc (tôi vốn không thích chọn số qua danh bạ)... Đưa điện thoại kề tai... Tiếng nhạc chờ Canon quen thuộc dễ thương vang lên... Tôi nhắm nghiền đôi mắt... thưởng thức nhạc chờ... Tôi chờ đợi, cảm giác tim mình đập nhanh hơn...
- Alo... Em nghe đây Phi... - Giọng em vẫn dịu ngọt nhẹ nhàng từng lời
- .......................
- ........................
- Em.. khỏe không? – Tôi chợt ngán ngẩm câu nói nhạt nhẽo này... Nhưng thật tình ngoài nó ra, thì chẳng nghĩ ra lời nào hay ho hơn thế..

Tôi lắng nghe đầu dây bên kia là tiếng tivi... Phát thanh viên đang đọc dự báo thời tiết... "Hôm nay là một ngày nắng đẹp, không mưa, và có mây bay lãng đãng"... Và... Sự im lặng, pha lẫn 1 hơi thở nhẹ, đều...

- Em khỏe... Sao Phi thức khuya vậy...
- Tại... Phi không ngủ được... - Tôi nói bằng giọng thiểu não, ỉu xìu...
- Sao vậy, Có chuyện gì phải suy nghĩ hả Phi?
- À, không... Hỏng hiểu tại sao nữa...
- .........................
- Nên... Gọi điện hỏi xem em có biết hôn.. Tôi nhỏe miệng cười trêu đùa.. Cố làm cho cuộc nói chuyện không nặng nề hơn...
- Hứ... Chuyện của mình mà đi hỏi người khác kìa...
- .......................
- Em không biết gì nữa... Phi thử đi hỏi người khác đi... Sẽ có người giải đáp cho Phi liền hà...
Người gì đâu lạnh lùng quá... Tôi chẳng biết nói gì hơn... Đành chuyển hướng...
- Ùa, Phi sẽ hỏi.... Mà dạo này, Bác gái đỡ hơn chưa em?
- Bác đi lại được rồi Phi à... Nhưng cần phải có người đỡ kẻo lỡ té thì nguy lắm. Sáng nay, bác đã ra vườn cùng em chăm sóc cây nữa đó..
- Dzị hở... Vậy thì tốt quá.. – Tôi cảm giác lòng mình hân hoan hơn...
- ............................
- Thật may mà còn có em....
- Chắc tại em có duyên với bác ấy....
- Dù sao... Cảm ơn em nhiều nhé.... Em đã giúp Phi cái gánh nặng tinh thần này... Mà đúng ra, Phi phải đóng góp 1 phần trách nhiệm...
- Phi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa... Đừng phức tạp hóa cuộc sống lên... Em chỉ làm những gì em cảm thấy muốn làm và có thể làm được...
- Uhm...
- Phi cố giữ gìn sức khỏe nha... Không được bỏ ăn sáng, và ăn tối đâu đó...
- Không biết nữa....
- ..............................
- À, không sao... Phi có mua đồ ăn siêu thị, tối về tự chế biến... Ăn cũng... Được lắm...
Thật sự tôi muốn nói thêm là dù gì thì em nấu vẫn ngon hơn... Nhưng vẫn cố làm ra vẻ như không có gì...
- Uhm... Nếu vậy thì em đỡ lo...
- .............................
- Phi ơi, đi ngủ đi... Khuya lắm rồi đó
- ............................
- Aloo, Sao vậy Phi?
- Uhm... Không có gì... Chà, khuya thật rồi..
- ..........................
- Vậy, Lan ngủ ngon nhen
- Uhm... Phi cũng vậy nha...
- ...........................
- Phi muốn em cúp máy trước phải không? – Em mỉm cười hỏi
- Uhm....
- Bye nhé....
- Bye em.

Chán thật, tôi lên giường ngủ mà cứ trằn trọc mãi... Quay qua quay lại đến mức chăn gối trên giường đua nhau bay hết xuống sàn... Cũng chẳng hiểu vì sao... Khó chịu, ray rức, nhớ nhung... Có pha lẫn 1 chút ân hận, đau lòng... Và cuối cùng là mệt mỏi, kiệt sức... Mang theo cảm giác mọi thứ xung quanh mình, dường như vô nghĩa hoặc là đi vào ngõ cụt...

-------

- Làm thế nào để quên được mối tình cũ hả chị?

Tôi buộc miệng hỏi chị Thảo khi chúng tôi ngồi nhâm nhi ly café chiều cuối tuần, mưa bay lất phất
Chị Thảo, người đã nâng đỡ khi tôi bước chân vào nghề, cũng là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện đầy nước mắt của tôi. Tám năm trôi qua chỉ như cái chớp mắt... Số phận đưa đẩy chị kết hôn cùng 1 người mình không hề yêu... Mà khi người ta khởi đầu không phải tình yêu, thì kết thúc cũng dễ dàng thôi... Không có nước mắt, lại không con cái... Không tiếc nuối, nhẹ nhàng.... Lặng lẽ...

Sau khi ly dị với chồng, chị ra nước ngoài tu nghiệp và gặp 1 cô gái Hàn Quốc cũng mang hoàn cảnh tương tự... Bên này than, bên kia thở... dần dà gắn liền mảnh ghép thành 1 trái tim thổn thức yêu thương... Giờ chị happy lắm, 2 người có chung 2 đứa con nuôi và còn định nhận thêm 1 đứa nữa cho vui nhà cửa..

Chị là người từng trải, bản lĩnh và đầy kinh nghiệm cuộc đời hơn tôi... Những suy nghĩ và lời nói của chị, tôi luôn tâm đắc...

Tôi đoán là khi nghe xong câu hỏi bâng quơ của tôi. Ắc hẳn chị sẽ phì cười chế nhạo đứa to đầu mà suy nghĩ kiểu trẻ con... Nhưng không, chị lại trầm ngâm, thoáng trông sang đám mây sẫm màu chiều...

- Trước tiên, em nên... Chấp nhận sự thật... Vân đã ra đi rồi...
- Có lẽ em đã chấp nhận điều ấy rồi chị ạ...
- Từ bao giờ thế?
- Gần đây thôi, lúc em đến nhà Bố mẹ Vân tìm bé Lan và gặp ông ấy...
- Uhm... Rồi cảm giác sau đó thế nào?
- Đau hơn, nhưng thanh thản hơn 1 chút...
Chị khẽ nhíu mày khi thấy gương mặt buồn rười rượi của tôi...
- Còn Lan thì sao?
- Em đã nói với Lan tất cả...
- Tất cả?
- Dạ, tất cả những suy nghĩ trong lòng, nói rằng em không thể quên được hình bóng Vân...
- Sao dại dột thế em? Ông trời đã thương xót mà đưa đẩy Lan đến với em... Em phải trân trọng chứ
- Em biết chứ... Chính vì thế, em không muốn lừa dối người đến sau... Và cũng vì em muốn được yên tĩnh để lấy lại thăng bằng, suy nghĩ và phân biệt rõ ràng...
- Em sai rồi....
- ???
Chị thở dài trước khi nói tiếp:
- Em muốn tốt cho Lan, nhưng em làm thế, cũng có nghĩa là bắt người ta phải gánh chịu nỗi đau của mình...
- ................................
- Mà nếu em cứ sống như trước, Lan cũng sẽ ko bao giờ có được tình cảm trọn vẹn từ em...
- ................................
- Đường nào cũng khổ....... – Chị chép miệng
- Em phải làm sao?
- Em à, con người của thời khắc nay, không thể nào là con người của thời khắc xưa...
- ...................................
- Chị chỉ có thể khuyên em là: "Khi nào em thật sự thanh thản mà vứt mọi nỗi buồn đã qua... Khi nào khối óc em nghĩ về tương lai tươi sáng trước mắt, và con tim em thổn thức khi có hình bóng của Lan... Thì hãy đến tìm người ta..."
- ....................................
- Bằng không, tốt nhất đừng gặp nhau làm gì... Đành để thời gian lên tiếng...
- ...................................

Tôi không biết mình có thể làm như chị Thảo nói được hay không... Nhưng những lời chị nói... Sao mà rõ ràng, trót lọt vào tai..

***************************

Chiều hôm sau nữa... Tôi mua 1 con diều thật đẹp rồi đến vùng đồi hôm trước... Hôm nay gió thổi mạnh và xuôi theo 1 hướng...

Ngồi ngước nhìn cánh diều bay vút lên tận cao khoe dáng... Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc đẹp nhất... Phải!! Chỉ những gì đẹp nhất, khó quên nhất mà tôi được tận hưởng... trong cuộc đời...

Nhăm nghiền đôi mắt... buông lõng tay... Thả trôi dây diều...

Vì sao ta cứ phải khóc mãi, khi nước mắt vẫn không làm tan đi muộn phiền, đớn đau? Vì sao cứ giữ lấy 1 nỗi đau trong ký ức khi bên cạnh ta là tia nắng ấm của ban mai... Vì sao cứ giữ mãi dây diều... Khi ta biết rằng Diều chỉ hạnh phúc và đẹp rực rỡ khi tự do bay lượn cùng mây gió?


Tôi giữ lửa hồng mãi trong tim
Mặt kệ mùa đông, tuyết trắng ngần
Rồi chút tro tàn cũng nguội lạnh
Nghe niềm yêu thương đến thật gần


Thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất, là liều thuốc giảm đau an thần hiệu quả để tôi lấy lại thăng bằng trong cuộc sống....
Ngừng liên lạc với em, dọn dẹp lại nhà cửa... Cất tất cả kỷ niệm vào ngăn tủ... Khởi đầu 1 ngày mới bằng tách trà Lipton ấm áp trên tòa nhà làm việc... Là tất cả những gì tôi muốn....
Chẳng biết cách khoảng cách mà tôi và em tạo ra sẽ được lấp đầy hay ngày một vơi đi... Nhưng tôi tin rằng mình sẽ biết phải làm gì....

****************************
2 tháng sau....

Ba của... Chúng tôi đến tìm tôi ở văn phòng và báo tin rằng... Mẹ Vân... Sắp không qua khỏi...
- Sao lạ vậy, hôm trước Lan gọi điện, còn nói là Bác gái đã đi đứng lại bình thường mà... - Tôi ngớ người, không tin vào tai
- Bà ấy vốn có thể trạng rất yếu, ông trời lại bắt mang trong người nhiều thứ bệnh lạ... - Ông nhăn nhó, thảm sầu
- Không sao... Để con tìm 1 bác sĩ giỏi ở nước ngoài về chữa cho bác ấy.... – Vừa lắp bắp nói, tôi vừa chụp lấy điện thoại...
Nhưng ông đã ngăn tôi lại.........
- Con à... Ta biết ơn con lắm..
- .........................
- Hãy để cho bà ấy ra đi thanh thản...
- Nhưng..................
- Bé Lan chính là vị bác sĩ mà bà ấy cần nhất.... Nhưng có lẽ đã đến lúc... Chúa gọi bà về bên người...
- .........................
- Ta nhờ con 1 chuyện.... Hãy đến gặp mẹ Vân lần cuối....
- Sao?.... Con.....
- Bà ấy vẫn còn nhớ tất cả và muốn gặp con...............
- .........................
- Ta xin con...
- Được rồi, được rồi... Con sẽ đến, sẽ đến mà...

Tôi lập tức theo ông về nhà... Từ đằng xa, ở trong khu vườn nhỏ... Bác gái đang ngồi trên chiếc ghế đệm, có bánh xe di chuyển... dưới giàn mướp xanh, thơm lừng hương hoa. Nét mặt bà vẫn còn tươi tỉnh hơn bao giờ hết...

Tần ngần mãi, tôi vẫn chưa dám tiến lại gần bà... Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi... Chẳng biết vì sợ phải gặp người sắp chết, hay là vì tôi sợ phản ứng của bà khi gặp lại cố nhân...

- Lại đây, Phi... - Điều kỳ diệu là bà vẫn nhận ra tôi sau từng ấy năm...
Tôi im lặng, bước đến ngồi xuống bên cạnh bà...
- Con... Bấy lâu nay, sao không đến thăm ta...
- ..........................
- Không lẽ con đã quên bé Vân, nên quên luôn 2 ông bà già cả này rồi sao...
- .........................- Tôi bật khóc, mà không thốt lên được lời nào...
- Nín đi con ngoan... Đừng khóc – Bà đưa tay xoa đầu tôi
- Con.... ................
- Ta hiểu, ta hiểu hết..... Từ đầu đến cuối cũng tại ta....
- Không, lỗi là ở tôi... Bà không có lỗi gì cả - Ông nắm chặt bàn tay gầy guộc xanh xao của bà mà thốt lên từng lời...
Bà mỉm cười, hơi xiết chặt tay ông...
- Tôi biết, ông tốt với tôi... Cả đời này, làm vợ chồng với ông... Tôi không có gì luyến tiếc.. Dù rằng.... – Giọng bà yếu dần
- Thôi, thôi.. Xin bà, đừng nói gì nữa...
- Không, ông để tôi nói hết hôm nay.... À, tôi muốn gặp đứa con gái út của tôi... Lan đâu rồi?
- Ơ...
Ông và tôi đều thoáng sững sờ....
- Các người đừng thấy tôi già yếu lẩm cẩm... Tôi nhớ mình có thêm 1 đứa con gái út, sau con Vân... Nó tên là Lan.... – Mẹ Vân mỉm cười đôn hậu

Vừa lúc đó, Lan từ trong nhà vội chạy ra... Trên tay em là ly nước và thuốc...
- Mẹ ơi, sao mẹ không nghỉ ngơi đi....
- Bà.... Biết tất cả rồi ư?????
- Ông trời còn thương xót tôi, nên cuối đời, đã ban cho tôi con bé....
- Mẹ ơi, đừng nói nữa, con mới phải cảm ơn ông trời... Đã cho con có mẹ...
- Ngoan... ngoan lắm!!... Phi à!, đưa tay con cho ta nào....
- Dạ... ??
Bà cầm tay của tôi và Lan... Rồi đặt chúng lên nhau....
- Hãy yêu thương nhau trọn đời... Hứa với ta đi... 2 con
- .........................
- .........................
- Đừng ngập ngừng nữa.... Ta sẽ không ngăn cản, không định kiến, không làm khổ đôi trẻ nữa đâu.... Phi ơi
- Dạ?
- Ta biết con sẽ yêu Lan nhiều như là yêu đứa con gái khốn khổ của ta....
- Còn con... Bé Lan...
- Mẹ..... Đôi vai em run lên bởi tiếng nấc...
- Mẹ hiểu lòng con... Mỗi ngày, con điều hướng về 1 người... Buổi tối, con đều cầu nguyện cho người ấy được sống vui vẻ hạnh phúc...
- Mẹ... Con chỉ muốn được chăm sóc mẹ mãi... - Em bất ngờ rút tay ra khỏi tay tôi, ôm chầm lấy mẹ và nói trong nước mắt
- Còn mẹ sẽ hạnh phúc... Khi 2 con mãi bên nhau.. – Giọng bà yếu dần... yếu dần...

Và rồi... Không kịp chờ chúng tôi hứa... Bà đã ra đi.... Đi vào cõi mơ vĩnh hằng 1 cách bình yên, thanh thản...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: