CHƯƠNG 3
Tôi bước trải dài trên con đường chiều vắng lặng, hàng cây thông hai bên xào xạc đong đưa... Khí trời miền đất lạnh luôn làm cho con người ta cảm thấy mình cần được nương tựa. Vậy là tôi sắp xa ĐL, kết thúc hành trình lẻ loi kéo dài năm năm ... Ừ, năm năm để một đứa trẻ trưởng thành bước vào đại học... Khoảng thời gian đó đủ để tôi làm quen và từ đó thân thiết với cái bóng của mình hiện ra trên con đường một chiều mỗi ngày đi qua... Không ai biết được rằng, tôi phải khổ sở đển thế nào với cuộc sống chỉ biết học và học.. Tôi bị tước mọi quyền chơi đùa như đứa trẻ khác.. Người ta đưa tôi vào khuôn khổ, hạnh kiểm, nếu làm trái quy tắc thì phải chịu mọi trách nhiệm về hành vi... dù chỉ là con bé, dù tuổi mới lớn, bồng bột vô tư... Người ta ở đây là ai? Là ai tôi nào có quyền được biết, thôi thì cứ tưởng tượng có một nhà hảo tâm lập dị nào đó, vô tình bốc thăm trúng tên tôi.... Thế là tôi được chu cấp tiền để được ăn học trong trường nội trú, và thế là tôi đó, chính tôi được hiển nhiên trở thành một người tù trí thức.... ngước nhìn đàn chim rộng cánh bay về trời chiều.... lòng tôi vô cùng thanh thản, nhưng khoảng trống vô hình vẫn hiện diện, đang khao khát được lấp đầy...
Nếu có một điều ước, dù rằng thừa biết chữ "nếu" không thể là hiện thực... Thôi thì... Giá như mẹ tôi mà biết tôi đậu vào trường Luật thì hay biết mấy... Mẹ sẽ rơi nước mắt vì sung sướng, mẹ sẽ cười nói suốt ngày vì hạnh phúc... Mẹ kính yêu ơi, con là niềm kiêu hãnh của mẹ... mãi mãi sẽ là như thế !!! Giá như lúc ấy con đủ lớn để biết được căn bệnh ngặt nghèo của mẹ, để được ở bên mẹ, dù có ra sao, dù có thế nào.... Con cũng sẽ ở bên mẹ... Mẹ ạ!!! Thời gian xóa nhòa tất cả, những năm tháng tuổi thơ cứ lùi dần sau lưng con... Từ khi mẹ ra đi, con biết mình mất mát và bơ vơ, con trơ trọi mỗi khi mềm yếu... Giờ đây, chỉ còn xót lại ký ức về mẹ kính yêu... mãi mãi không phai. Con sẽ cứng rắn, tự tin vững bước... cuộc sống chẳng thể là thiên đường... nhưng con nguyện đem tất cả năng lực của bản thân để có thể giúp đỡ những người khốn khổ từ địa ngục về lại cuộc đời thật của họ... Chỉ mong mẹ luôn dõi theo bước chân của con... mẹ nhé
*****
Tôi nhập học được một tháng tròn... Môi trường mới này có vẻ thanh thoát hơn không khí lớp học phổ thông gò bó... Chí ít thì ở đây, tôi được làm những gì mình thích... Vào lớp trễ, tự do mơ mộng, chẳng cần bắt chuyện, nói lời khách sáo, gượng cười với đám bạn nhạt nhẽo... Tan học, mỗi người vội vã xếp tập vở, ai làm việc nấy... và tôi thích cái cảm giác này, có lẽ làm bạn với cô đơn đã lâu, muốn xa rời cậu ấy cũng khó...
Nói vậy không có nghĩa là tôi không hề có bạn bè... Tôi có chứ, một người bạn... trai hẳn hoi đấy... Hắn ta tên Thái, gầy còm, nhong nhỏng cao và...có giọng nói nhỏ nhẹ như hơi thở... Tôi và hắn học chung trường nội trú ở ĐL, giờ lại tiếp tục học chung trường nữa, dù tôi khoa Luật, hắn khoa thiết kế mỹ thuật. Tình bạn mấy năm qua, làm chúng tôi hiểu về nhau rất nhiều, tôi có thể nói tất cả những gì mình thích, mà chẳng sợ Thái cười chê... ngược lại hắn còn nhỏ nhẹ lo lắng an ủi, và là người bạn rât tận tâm... Tôi và hắn có cùng sở thích, duy chỉ có một điều, mà hai đứa không bao giờ cùng quan điểm... Mọi người có tin không: "Hắn chỉ có cảm giác yêu với con trai, còn tôi không hề có cảm giác ấy với con trai"... Một sự éo le hay trò đùa của ông trời lên thân phận hai kẻ lạc loài???... Tôi biết điều ấy từ hồi lớp 9, Thái kể trước với tôi trong lúc hắn đang thất tình....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro