CHƯƠNG 19
Hùng gọi điện hẹn gặp tôi... Lần này, hắn nói bằng giọng nhỏ nhẹ, nghiêm túc. "Chúng ta sẽ nói rõ ràng một lần cuối cùng, giờ đây tôi không muốn mình là kẻ thứ 3 nữa...." Hắn khẳng định như thế, và tôi cũng muốn chuyện này giải quyết cho xong.... Thế là chiều hôm đó, trời lất phất mưa, tôi đến điểm hẹn....
Hắn mời tôi ngồi, rồi 5 phút trôi qua thầm lặng, tôi cảm thấy mình mất thời gian nên đã lên tiếng trước:
- Có gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.....
- ..........
- Và tôi khẳng định một lần nữa, Vân và tôi yêu nhau thật lòng, bất chấp dư luận... Không có một sự cản trở nào có thể chia cắt được hết
- Vậy à.... - Hắn mỉm cười bí hiểm
- Thì là vậy chứ sao? . Tôi gằn giọng với hắn
- Hôm nay tôi đến không phải để đấu khẩu với cô... Mà để cho cô được biết một sự thật đã xảy ra... giữa ... Tôi và Vân
Hắn đã để sẵn một chiếc Laptop từ trước, rồi bật lên, xoay lại cho tôi xem.... Tôi không thể tin vào mắt mình nữa.... Trời đất như tối sầm lại, tai tôi ù đi..... Đoạn phim hiện ra cảnh Vân và Hùng....không một mảnh vải che thân, đang vật vã, nhấp nhô, rên xiết.... Không khác gì loại phim cấp 3.... Tôi thật sự sock... Vân đấy ư? Tình yêu của tôi, người từng thề thốt sẽ yêu tôi đời đời kiếp kiếp.... Người từng cùng tôi vượt qua bao sóng gió để đến bên nhau.... Giờ lại làm tình với một thằng đàn ông.... Tôi cố căng mắt ra, khuôn mặt thiên thần một thời làm tôi say đắm đang hiện ra rõ ràng ngây dại.... Giá mà tôi có thể chết đi một lúc nhỉ!!!!
- Tôi và Vân đã ăn ở với nhau - Thật ra chuyện này ngoài ý muốn vì cả 2 đứa đều say....
- .................
- Sau khi xảy ra sự việc, Vân nói với tôi rằng cô ấy đã... tìm lại được chính mình
- ...............
- ...............
- Không thể nào.... Mày đã ép buộc Vân phải không? . Tôi đẩy laptop ngã ra, nhìn hắn chăm chăm... Quả thật, sự tự chủ, kiềm chế đã biến đâu mất....
- Cô bình tĩnh lại đi........ Những điều tôi nói là sự thật.... Có phải tối thứ 2 tuần trước, Cô gặp Vân và Vân bảo rằng hãy quên Vân đi phải không?
- ...........
- Thật ra, Vân rất lo lắng, ko biết nên nói sao cho cô hiểu, Vân sợ nói ra sự thật này, Cô sẽ không chịu nổi.... Dù không còn tình cảm, nhưng cái nghĩa vẫn tồn tại ấy chứ....
- .............
- Nếu cô không tin thì cứ gặp Vân, hoặc gọi điện đi.....
Tôi vội móc điện thoại, run run bấm số của Vân.... Tôi không tin hắn, chắc Vân có gì uất ức.... nhưng tuyệt nhiên, gọi 3 lần đều bị tắt máy....
- Như cô thấy đấy, giờ thì chúng tôi rất yêu nhau, tình dục là phương tiện quan trọng nhất để đạt được hạnh phúc.... Vừa nói, hắn vừa bấm số của Vân, xoay màn hình cho tôi xem, rồi mới nhấn nút gọi.... Đầu dây bên kia.... Vân bắt máy và ....alo
- Em đi chọn đồ cưới chưa? Lát anh qua chở đi nhé.... Hùng bật loa để tôi có thể nghe được đoạn hội thoại....
- Uhm, cũng được...- Tiếng Vân trả lời... Phải, Vân đó, không sai chạy vào đâu được....
- Okie, bye em.... Hắn cúp máy rồi nhìn tôi dò xét
- ...............
- Tôi chủ động gặp cô để nói rõ: Chúng tôi sẽ làm đám cưới trong tuần tới.... Hi vọng cô sẽ hiểu và chúc chúng tôi hạnh phúc.... Hơn nữa, chẳng có luật nào cấm 1 nam 1 nữ kết hôn chứ?
- CÂM MIỆNG ĐI.... Tôi vùng dậy, bỏ chạy ra ngoài........ Trời mưa lớn hơn lúc tôi mới vừa bước vô.... Người người chạy qua lại trên góc phố.... Tôi cũng chạy theo họ.... chạy mãi.... Hết con đường này rồi đến đoạn đường khác.... Tôi không nhớ là mình đang ở đâu, và tôi đang làm gì.... Chỉ biết rằng... khi kiệt sức và khụy đôi chân xuống đường... Tôi đã khóc.... Khóc hụ hụ như chưa từng được khóc, lòng đau như cắt....
- Rồi trời cũng tạnh mưa, phố xá lên đèn, tôi vẫn ngồi đó, ở góc khuất con đường và ...lạnh giá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro