CHƯƠNG 18
Mọi chuyện vẫn chưa đến đâu cả... Mẹ Vân vẫn lạnh lùng và quay bước... Tối hôm đó, người nhà gọi điện lên báo rằng mẹ đã ngã bệnh.... Thế là Vân phải về gấp...
Đã hơn 3 ngày mà vẫn chưa thấy Vân về hay gọi điện, em chỉ nhắn 1 tin là "mẹ em đã ổn, Phi đừng lo lắng nhé, chúng ta sẽ cùng vượt qua tất cả"... Thé nhưng lòng tôi vẫn cứ lo lắng không yên... Tôi định thu hết can đảm đến nhà Vân thì bố Vân gọi điện bảo muốn gặp tôi gấp
Tôi ngồi đối diện với ông trong 1 quán café phong cách Pháp... Ông vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ... Nửa như của người cha với đứa con gái, nó ấm cúng và đầy thương yêu... Nửa như đau buồn nuối tiếc và day rức... Tôi sợ cái ánh mắt ấy!!!!
- Cháu đi làm được bao lâu rồi? – Ông hỏi 1 câu chẳng ăn nhằm với điều tôi đang muốn nói
- Dạ, nếu tính từ thời điểm tốt nghiệp thì được 3 tháng...
- Cháu là một luật sư, vậy trong bộ luật hôn nhân gia đình VN, có cho phép 2 người đồng tính kết hôn ko?
Tôi thừa hiểu là ông đang giăng bẫy... Ông rất điềm tỉnh và nhẹ nhàng đưa tôi vào tròng
- Dạ, chưa... Nhưng...
- Bác chỉ cần trả lời thế thôi – Ông cắt ngang lời nói tôi một cách đột ngột
- .........
- Vậy sao cháu thừa biết những sự việc không thể xảy ra... Những nguyên tắc và quy luật XH đã định sẵn mà vẫn cố tình làm?
- Thưa bác, tình yêu không có thước đo, chẳng cần nguyên tắc, chẳng phụ thuộc vào quy luật nào hết
- Thế à, yêu mà để người mình yêu chịu áp lực của dư luận... Chịu sư xua đuổi của gia đình... Vậy cháu có xứng đáng với tình yêu không?
- Tình yêu ko bao giờ là màu hồng... Chúng cháu yêu nhau chứ ko yêu dư luận.. Chúng cháu luôn ước ao được gia đình ủng hộ...
- ........
- Bác ơi!!! Xin bác hãy chấp nhận tình cảm của 2 con... - Tôi nức nở van xin ông
- Ta không bao giờ đồng ý!! Ông lạnh lùng đáp
- Chỉ là 2 con người yêu thương nhau... Chúng con chẳng làm hại đến ai hết mà Bác.... Con chẳng có gia đình, con chỉ còn có Vân mà thôi
Hình như nghe đến đây ông có xúc động... Mở mắt kính ra, ông nhìn ra xa... Nhắm nghiền đôi mắt lại rồi nói lời cuối cùng trước khi quay bước:
- Dù ta có chết đi, cũng không để 2 con được yêu nhau đâu. Hãy nghĩ đến tương lai của mình, nghĩ đến hạnh phúc của Vân... Đừng để tình cảm lấn áp lý trí... Quên tất cả đi... Quên ngay đi....
Tôi run rẩy trước những lời lành lùng quyết đoán của ông... Chẳng ai thông cảm.. Họ chỉ luôn phán xét trước khi hiểu chúng tôi....
Một tuần trôi qua, Vân chẳng về... Cũng chẳng liên lạc gì với tôi hết...
Tôi đến nhà em và đứng đợi trước ngõ hẻm... Tôi hi vọng em sẽ ra ngoài... Đến 9h, tôi nhìn thấy em chạy xe về....
- Vân – Tôi gọi lớn, nhưng hình như... em không nghe
- Vân... Phi nè...
- ........... Em quay lại nhìn tôi... Chẳng chút mừng rỡ, chẳng chút yêu thương... Tôi đọc được trong ánh mắt em là sự... sợ hãi hoang mang
- Vân sao vậy? Vân không khỏe sao?
- Vân đã bảo rằng đừng đến đây mà.... Đột nhiên Vân lớn tiếng với tôi
- Xin lỗi!!! Nhưng Phi lo quá, không biết Vân ra sao... Phi....
- Chúng ta chia tay nhau đi Phi
- Tại sao?
- Vân chẳng còn cảm giác với Phi nữa...
- Không thể nào... Đừng lừa gạt Phi...
- Vân nói thật đó... Vân không muốn mẹ mình đau đớn mà chết, cũng không muốn ba mình buồn. Áp lực nhiều quá... Vân chẳng làm gì được nữa
- Còn có Phi mà. Rồi tụi mình sẽ vượt qua được hết....
- Tụi mình chia tay đi... Vân chẳng muốn gặp Phi nữa
- Tại sao vậy? Chúng ta đã nói rằng dù gì thì cũng ko bỏ cuộc mà
- Nhưng giờ Vân đã thay đổi... Con người Vân nó xấu xa vậy đó... Được chưa?
- Đừng vậy mà... Đừng rời xa Phi – Tôi nắm chặt tay em không rời
- Buông tay Vân ra... Vân sợ thứ tình cảm này lắm rồi...
- Vân không yêu Phi nữa sao?
- Uhm
- Vân nói dối
- Phi nghĩ sao cũng được – Rồi em bỏ vào trong.... Tôi thất vọng và chẳng bước đi nổi nữa
Ánh trăng vẫn sáng, soi rọi cõi lòng tôi... Tôi chẳng thể nào tin được những lời em thốt ra... Nhưng biết phải làm sao đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro