Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 16

  Vân của tôi phải lên đường đi thực tập 1 tháng... Nhưng ở tận Sing lận!! Buồn thật là buồn nhưng tôi luôn cố mỉm cười trước em... Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, và em rất háo hức với chuyến đi.... Vì vậy tôi ko muốn em nhìn thấy tôi buồn, tôi phải tạo niềm tin cho em.. Buổi tối trước khi em lên máy bay, tôi giúp em soạn những đồ lặt vặt...
- Chỉ một tháng thôi, em sẽ về với Phi, Phi sướng nha... tha hồ tự do đi chơi...
- Phi sẽ... thủ tiết chờ em mờ... hìa hìa
- Ùa, em mà bắt gặp quả tang léng phéng là... coi chừng đóa
- Cùng lắm là được chết trong vòng tay của em... hiii
- Ùa ùa, Phi sẽ nhận một cái chết chưa từng cóa
Tôi nhìn em, và chợt nghĩ mình sẽ sống những ngày tháng như thế nào khi vắng em... Chắc em cũng ko vui nên lặng lẽ xếp những túi đồ nhỏ lại... và gọi điện về nhà, rồi trả lời điện thoại của Hùng, rồi nhận tin nhắn chúc đi đường của các bạn cùng lớp...
Cần để em ngủ thật say để đủ sức khỏe trên chuyến đi... Tôi pha cho em một tách hồng trà, rồi bảo em nằm xuống ngủ... sáng mai tôi sẽ gọi (em có thói quen... tắt đồng hồ báo thức rồi ...ngủ tiếp!!)
Màn đêm buông xuống một cách thanh bình... Tôi thức dậy lúc 4h sáng... Trở mình qua... Chợt thấy em cũng đã thức từ bao giờ... Em đang khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền hơi rối tung của tôi
- Ủa, sao em ko ngủ, còn sớm lắm
- Uhm, tự nhiên em ko ngủ được...
- Nôn đi sớm phải ko.... Hii hiii
- Phi có nôn em đi sớm ko...
- Khờ quá!!! Đi sớm về sớm... thôi mà
- Em đi Phi sẽ ngủ giường rộng hơn, sẽ đi chơi khuya nhiều hơn...
- Ùa ùa, nhưng sẽ ko được ăn những món ngon hằng ngày, không được hôn và ôm ấp người mình yêu trong thời gian dài....
Vân cuối người hôn tôi... Tóc em xõa xuống, phủ kính vây kín khuôn mặt tôi.... Và em khóc... Ngoài trời đổ mưa nhẹ...

Đưa Vân ra sân bay còn có bố mẹ, anh của Vân và.... Hùng... Gia đình Vân từ lâu đã xem tôi như con cháu trong nhà!! Họ cảm thấy an tâm khi Vân và tôi ở bên nhau để cùng học tập... Và mối quan hệ giữa 2 đứa vẫn đang được giữ kín. Mẹ Vân là một người phụ nữ có gương mặt vô cùng phúc hậu. Bà luôn vui vẻ tươi cười và niềm nở với tôi... Riêng bố Vân... Tôi có cảm giác là ông cư xử với tôi, đôi khi rất... quan tâm... Quan tâm như một người cha với con gái.... Khi mới về nhà Vân, ông nhìn tôi ngỡ ngàng, rồi có vẻ hơi bối rối, pha lẫn vui mừng... ông đồng ý tức thì cho Vân vào ở chung nhà với tôi.... Không cảm thấy gì xa lạ và khách sáo ở một gia đình đầm ấm này chút nào cả.... Thật là tuyệt vời!!! Ước gì tôi được là một thành viên nhỏ trong gia đình ấy... Nhưng đễ có được điều mơ ước đó, mọi khó khăn còn đang chờ đợi....

Vân sang Sing đã được 1 tuần, nỗi trống vắng và nhớ em, làm tôi vô cùng khó chịu... Dù khi đến nơi hoặc đi đến đâu, em cũng đều gọi điện... Em bảo rằng rất nhớ tôi, nhớ đến nỗi ăn cái gì cũng ko thấy ngon... Tôi dỗ dành và động viên em cố gắng, chỉ còn 3 tuần nữa... là sẽ lại về gặp cái khuôn mặt đáng ghét nì thui... Tôi muốn em có đủ sức khỏe và tinh thần để tập trung vào việc học...


Dù an ủi động viên Vân và giữ thái độ như ko có gì trầm trọng nhưng mỗi giây phút tôi đều nhớ em... Mỗi đêm về, lòng tôi thổn thức, cảm giác như thiếu vắng điều gì đó không thể chịu được... Khi có em bên cạnh, lúc em cười cũng làm tôi xao xuyến và cảm thấy thật vui dù rằng người vui không phải là tôi... Khi em khóc lòng tôi nghẹn ngào... Em là mặt trời mỗi ngày tiếp thêm sức mạnh cho tôi.... Chiều nay, tôi ghé cửa hàng và chọn mua 1 đôi nhẫn ngọc trai... Tiếc là số tiền tôi phải dành dụm 3 tháng lương cũng chưa thể mua được!! Vậy nhất định phải làm việc thật nhiều!! Khi Vân về, nhất định tôi sẽ cầu hôn Vân... Tôi mong sẽ có một ngày đứng trước mặt tất cả mọi người và nói với em rằng: "Phi yêu Vân"...
Chỉ còn vài ngày nữa thôi Vân yêu sẽ trở về... Cũng là dịp cuối tháng lãnh lương!! Mọi người trong công ty ai cũng phấn khởi vui vẻ vì những vụ kiện trong tháng đều đã đưa ra xét xử và thắng lợi. Thế là các anh chị trong phòng rủ nhau đi ăn nhậu... Mọi người uống bia rất nhiều, có cả rượu... Tôi là "lính mới" nên ko bị ép uổng... Đến khi hát karaoke thì ai cũng ngà ngà say... Chị Thảo bảo tôi đưa chị về...
Nhà chị là một căn hộ cao cấp... cũng may là có thang máy để đưa chị đến được nhà!! Chị xỉn nên cứ nói lung tung cả lên và khóc nữa... Tôi lấy khăn pha nước ấm lau mặt cho chị... Chị nhìn tôi rồi bảo:
- Chị buồn lắm, đôi khi chị không hiểu mình sống trên đời này để làm gì nữa!!!
- Đừng vậy mà, quên hết đi, qua ngày mai chị sẽ vui trở lại thôi
- Được sao? Em sẽ giúp chị chứ?
- Em sẵn sàng thôi – Tôi cười và đáp
- Mà em biết chị đang buồn về cái gì ko mà đòi giúp.. hiii hiii – Có vẻ chị đã tỉnh táo lại chút ít
- Chắc là ... chuyện tình cảm phải không? Em đoán đúng ko?
- Uhm...
- Ai dám làm chị xinh đẹp của em buồn vậy ta?
- Xinh đẹp để làm gì hả em, bao đàn ông vây lấy mà chị chẳng có cảm giác. Nhưng chị lại phải có gia đình, có con cái.... Chị sắp lấy chồng.... mà chẳng có cảm giác yêu...
- Vậy chị đừng lấy chồng, cứ sống thoải mái vui vẻ là được
- Bố mẹ chị đã cao tuổi lại chỉ có mình chị.... Không thể ko có gia đình được...
- .......... (tôi chưa nghĩ ra lời gì đúng đắn nhất để an ủi chị... chỉ nhìn một cách thông cảm)
- Em ở lại với chị nhé.... Trời.... Cũng khuya rồi
- Dạ...
Chị đưa tôi bộ đồ ngủ và bảo tôi đi tắm.... Sau khi tắm xong tôi bước ra thì thấy chị tiếp tục uống rượu... Rồi chị tiến lại gần tôi, ngắm nghía rồi bảo: Em đẹp lắm... Rồi đột ngột ôm chầm lấy tôi... Rồi chị khóc... Rồi lại hôn khắp người tôi, trên mặt, trên cổ.... Quá bất ngờ và sững sờ nên ngồi yên ko chút động đậy... Rồi chị tự cởi đồ mình ra... Trước mắt tôi là một thân hình bốc lửa với những đường cong tuyệt mỹ... gương mặt chị sáng đẹp rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo... Chị tiến lại gần vuốt ve tôi rồi thì thầm: Hãy ở bên chị đêm nay nhé, rồi muốn gì chị cũng sẽ chìu... Rồi chị hôn nhẹ nhàng ở những vùng gợi cảm của tôi... mùi nước hoa dịu ngọt càng tăng vẻ quyết rũ... Hình như tôi có mê mẩn, có ... khao khát chị lúc đó... Nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh Vân tươi thắm hiện về...Vân sắp về rồi... lúc đó chúng tôi sẽ lại bên nhau!!! Và tôi vùng dậy... tìm kiếm quần áo, đồ đạc của mình... Tôi không thể làm gì có lỗi với Vân!!!
- Xin lỗi, em không thể...
- Người xin lỗi phải là chị.... Em ko phải là người đồng tính phải ko?
- Em là đồng tính..... - Tôi nhìn chị, cảm thấy nên nói rõ ràng, tôi cũng sợ chị bị tổn thương, tôi vẫn luôn tôn trọng tình chị em này...
- .........
- Nhưng em đã có người yêu rồi
Rồi tôi đi vội về nhà... Đường đã khuya, nhưng rồi cũng về đến nhà... Mở cửa ra, tôi đã gặp Vân... ôi trời, đúng là Vân:
- Ngạc nhiên chưa... hii hii – Vân lao đến ôm tôi.....
- Ơ!! Thứ 7 em mới về đến mà.... – Tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên
- Em muốn tạo sự bất ngờ cho Phi đó !!!
- Nhớ em quá!!!
- Thui mà!! Giờ thì em về rồi nè... Phi định hôn tôi nhưng chợt em đẩy tôi ra xa rồi la lên:
- Cái gì đây?
- Hả?
- Môi son của ai đây?
- Đâu?
- Trên cổ Phi chứ đâu... Phi mặc đồ ngủ của ai vậy?..... Lúc nãy Phi đi đâu về?.......
- Phi...đi karaoke với mấy người bạn trong công ty...
- ............
- Rồi định ngủ ở nhà một người bạn, nhưng thấy ko tiện nên đi về....
- Bạn nào vậy?
- Chị Thảo đó
- Sao Phi ngủ ở nhà chỉ? Sao lại có vết son trên cổ? Phi giải thích đi... - Vân to tiếng và nhìn chăm chăm vào tôi...
Tôi mặt mày xanh mét, tự nhiên ko biết phải giải thích ra sao với em...
- Vết son này là của chị Thảo phải ko? Phi nói thật cho em biết đi.... Phải hay ko?
- Uhm.... Phải
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Vân mặt mày trở nên lạnh ngắt, nước mắt giàn giụa... Rồi không cho tôi nói thêm lời nào, em đứng bật thẳng dậy, chạy thẳng ra ngoài đường... Tôi đuổi theo, kêu gào tên em, nhưng vẫn vô vọng... Vân lên xe taxi đi mất... bỏ lại tôi còn đang bàng hoàng về những điều xảy ra tối nay...

Vân đã giận tôi thật sự... Tôi đành phải gọi về nhà em hỏi thăm thì nghe bác gái bảo là Vân đã về đến nhà... Tôi cũng yên tâm được phần nào, nhưng chẳng thể nào giải thích để em hiểu được!! Tôi buồn bã dạo khắp phố phường... Rồi tôi lại ghé vào cửa hàng bán đôi nhẫn ngọc trai ấy... Giờ thì tôi đã đủ tiền để mua nó, nhưng đeo được vào tay em... ko còn là vấn đề dễ dàng....
Sáng nào tôi cũng nhắn tin cho Vân, cầu mong được gặp em để giải thích... Nhưng em vẫn im lặng và sau đó thì khóa máy... Đợi chủ nhật, tôi xuống nhà gặp em, nhưng rồi được biết là em đã đi Hà Nội chơi với bạn bè... Có lẽ em tránh tôi, em chẳng cần giải thích gì nữa cả....
Thât sự đi làm việc mà tôi cảm thấy như địa ngục, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng, tự nhiên tôi thấy tuyệt vọng, rồi lại nhớ em....
Mọi người vào họp... Có cả chị Thảo, chị ấy cố né tránh còn tôi chẳng thiết gì... Chỉ mong buổi họp trôi qua thật nhanh..... Tiếng người phát biểu tranh luận... ý kiến... quanh quẩn, luân phiên... Tôi cảm giác mọi thứ quay cuồng... và tôi chẳng còn biết gì nữa........



Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang trên giường bệnh của bệnh viện... Cảm giác mệt mỏi chán chường vẫn vây kín lòng tôi.... Mọi người trong công ty vào thăm, rồi Thái biết tin cũng đến, vợ chồng chị Linh rồi A Phón thay phiên chăm sóc tôi.... Xung quanh luôn có những người bạn tốt nhưng vẫn ko làm tôi nguôi nhớ Vân... Không biết giờ Vân thế nào!!...
Tôi chập chờn thức giấc vì có cảm giác ai đang vuốt tóc mình... Mở mắt ra nhìn thì tôi nhận ra chị Thảo.... Gương mặt chị đầy lo lắng:
- Em khỏe lên chút nào chưa?
- Em ko sao... Tôi buồn bã đáp
- Cũng tại chị làm em quá hoảng sợ phải ko?
- Ko liên quan đến chị đâu... tại em bị suy nhược....
- Uhm... Chuyện tối hôm trước, xem như là chưa từng xảy ra được ko em
- Dạ, được... Em chẳng nhớ gì đâu
- Uhm... Lúc em ngất đi, chị lo lắm....
- ............
- Em xem ai đến nè....
Chị ra cửa và nắm tay... Vân dắt vào... Tôi ko thể tin vào mắt mình được....
- Sao.... Chị... Vân....
- Thắc mắc gì thì có Vân giải thích cho rồi nhé... Chị đi đây... Ráng giữ sức khỏe!!! – Rồi chị bước vội đi...
Vân bước đến... đưa bàn tay hơi gầy gò xanh xao nắm lấy tay tôi.... Rồi em nhẹ nhàng nói:
- Em xin lỗi... Tội nghiệp Phi quá... Từ nay em sẽ ở bên Phi mãi chịu ko? – Đôi mắt Vân đầy yêu thương
- Em hứa rồi đó nha !! – Tôi vui mừng không kể xiết
- Uhm, dù Phi có đuổi em cũng ko đi... hii hiii
- Sao em biết Phi bệnh?
- Uhm.... Lúc đó em giận lắm, và đã ra Hà Nội nhưng vừa ra đến đó thì Chị Thảo gọi cho em, báo rằng Phi vào bệnh viện...
- Rồi em đáp máy bay về liền? Ko được đi chơi ngày nào sao?
- Tại người ta lo cho Phi mà
- Mai mốt Phi sẽ cùng em ra đó chơi nhen....
- Uhm.... Rồi... Chị Thảo gặp em và giải thích mọi chuyện
- Giải thích sao?
- Chị nói Phi là người chung thủy.... Mà em thấy đâu phải vậy đâu ta!!!!
- Chứ em thấy sao? Hiii
- Phi mà chung thủy gì, tại chưa có... cơ hội thôi

Chúng tôi mỉm cười với nhau... Một nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi của 2 kẻ yêu nhau... của 2 trái tim đang cùng chung nhịp đập....

*****

Sau ngày tốt nghiệp, tôi và Vân cùng đi Đà Lạt.. Cảm giác của tôi không khỏi bồi hồi... như trở về quê nhà thứ 2 vậy!! Rất hồi hộp và hạnh phúc... Có lẽ vì có Vân bên cạnh.... Được sánh vai cùng người con gái mình yêu dạo bước chốn ngàn hoa, tận hưởng khí trời se lạnh dịu mát thì còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa... Đang miên mang thả trôi cảm xúc... Vân bổng "bấu yêu" vào tai tôi rồi sau đó em "xoa dịu" bằng một nụ hôn cho đỡ đau... Vân luôn vô tư đáng yêu và rất hiểu và quan tâm đế người khác... Em có thể khóc khi con mèo con đi ko trở về nữa, em mua 1 tờ vé số 5000 và đưa cho bà lão bán vé 50.000 để rồi em cũng chẳng biết dò số ra sao... Vân là thế đó, và tôi ngày càng yêu em và ko tiếc lời khen em bởi những gì tôi nhìn thấy em thể hiện trong cuộc sống...
Hoàng hôn buông dài trên một bờ biển vắng của Ninh Trữ... Em và tôi cùng ngồi nhìn ra xa khơi... Gió chiều thổi lạnh làm em khẽ run người. Tôi choàng tay ôm lấy vai em và cảm thấy chúng tôi thật sự có nhau... Em nghiêng đầu tựa vào vai tôi rồi nói:
- Vòng tay của Phi ấm áp thật, ấm hơn mọi chiếc áo lạnh...
- Chỉ cần em thích, mỗi giây mỗi phút, Phi đều có thể sưởi ấm cho em!!!
- Nhớ nhé - Vân làm ra vẻ ko tin, nhưng tôi đọc được trong mắt em sự yêu thương tràn ngập
- Nhắm mắt lại đi, rồi đưa tay cho Phi....
- Âm mưu gì đó....hii hii – Rồi Vân cũng nhắm mắt chìa tay ra... Tôi lấy chiếc nhẫn ngọc trai nhẹ nhàng đưa vào ngón áp út bé bé xinh xinh của em....
Em mở mắt ra, đầy ngạc nhiên... rồi đôi má em ửng hồng....
- Chúng ta ...kết hôn nhé !!! Phi nguyện sẽ ở bên Vân suốt đời suốt kiếp... Dù mọi khó khăn trắc trở, Phi cũng cùng Vân vượt qua... cho đến lúc đầu bạc chân run cũng ko hối tiếc...
- Liệu mình sẽ mãi bên nhau ko? Vân sợ....
- Không có gì chia cách được tụi mình cả... Vân hãy tin Phi... Phi ko bao giờ bỏ rơi Vân cả... Nếu Phi mà sai lời thì...
- Vân tin mà.... Phi là tất cả cuộc đời Vân !!!
Môi tôi như ngọn gió khẽ khàng lướt nhẹ khuôn mặt em, rồi xuống cổ lên tai và dừng lại bên bờ môi đầy đặn nóng ấm của em.... Mắt em nhắm nghiền và ngất ngây tận hưởng ... Sự va chạm của tôi càng lúc càng dồn dập... Nhấn chìm em vào cõi u mê...cuồng nhiệt và tha thiết... Trong giây phúc ấy... mọi lo âu khắc khoải đều trở nên vô nghĩa... thế giới chỉ tồn tại 2 chúng tôi.... Đê mê và hạnh phúc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: