CHƯƠNG 14
- Phi chẳng thấy vui vẻ hạnh phúc? Có biết là Vân phải trốn nhà mới lên đây được không? Vân làm vậy vì ai chứ?
- Thôi được rồi, Phi có lỗi, được chưa? – Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gằn giọng với Vân nữa...
- Sao lại lớn tiếng với Vân? Vân cứ tưởng lên đây chúng ta sẽ bên nhau và hiểu nhau hơn nhưng Phi cứ gán ghép ý nghĩ của mình cho người khác... Biết vậy Vân ở dưới nhà luôn cho xong.....
- Giờ Vân về dưới cũng còn kịp ăn tết tiếp đó...
- Ủa, Phi nghĩ là Vân lên đây vì Phi à? Vân lên đây vì ... Hùng đó
- Okie, giờ Phi hiểu rồi, chúc Vân luôn vui... Tôi mỉm cười và quay bước lúc này tôi cảm thấy càng lúc mình càng là 1 con điên... Quá điên để tìm đến em, để rồi buông ra những lời đắng cay vô nghĩa với nhau!!
Mùng 6 nhập học để rồi chúng tôi bị cuốn vào công việc và học tập... Chẳng điện thoại, tin nhắn, thời khóa biểu hầu như không trùng khớp.... Tôi tự hỏi chẳng lẽ đây là cơ hội để tôi và Vân quên dần nhau? Mỗi lần nhớ em, tôi đem cái tự ái và giận dữ hôm tết ra để dìm chết nỗi nhớ.... Và... sau mỗi lần như thế là tôi cứ khóc, cứ nghẹn ngào con tim...
Hai tháng xa cách mà tưởng chừng 3 năm... thời gian chậm chạp trông qua, cuộc sống thiếu vắng em khiến tôi cứ ngỡ là địa ngục...
Rồi một ngày nọ... 2 đứa tình cờ chạm mặt ở chân cầu thang... Tôi đang xuống còn em thì bước lên.... 4 mắt nhìn nhau ngỡ ngàng trong giây lát... tôi hèn yếu né tránh em, quay lưng bước đi... Em vẫn còn đứng đó... rồi bóng em xa khuất theo bước chân trốn chạy của tôi....
Tối nay trời đổ mưa thật lớn...Tôi nằm đó, không thể ngừng thôi nhớ em... càng cố quên, bóng dáng thân thương ấy lại hiện về ám ảnh lấy hồn mình!!! Tôi vồ lấy điện thoại mà không cần suy nghĩ điều gì khác... Mọi tự ái, hờn giận bây giờ điều vô nghĩa:
- Alo, Vân nghe... - Vẫn giọng nói êm ái như ngày nào
- Phi đây, Vân khỏe không?
- Vân vẫn bình thường...- Tôi có cảm giác là Vân đang cố gắng thật dịu dàng. Nếu gặp như lúc trước, em sẽ lên giọng tiểu thư đỏng đảnh đại loại như: "không khỏe thì sao nói chuyện với Phi được"
- Phi nhớ Vân, nhớ thật nhiều – Tự nhiên nói được câu này với em, tôi thấy bùi ngùi, cảm xúc dâng trào....
- Vân cũng nhớ Phi lắm.... Vân biết là mình rất bướng, đã làm Phi tổn thương... Rồi Vân khóc.... Khóc thật nhiều... khóc hu hu như một đứa trẻ... Nghe em khóc tôi càng nhói đau...
- Tại Phi cố chấp và không chịu hiểu Vân... sorry mà... đừng khóc nữa
- Mùng 4 tết hôm đó Vân lên tất cả là vì Phi chứ ko ai khác...
- Uhm, Phi hiểu mà....Giờ Phi sẽ đến bên Vân nhé....
- Vân đang ở trước nhà Phi nè...
- Hả?
Tôi chạy vội ra mở cửa và trông thấy Vân đứng dưới mưa bên hiên nhà... Cả người em ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe .... Tôi lao đến ôm em vào lòng mặc kệ trời mưa bão!!
Đưa Vân vào nhà rồi tôi lấy khăn lau những giọt nước mưa trên mái tóc và khuôn mặt em... Còn em thì cứ nhìn tôi và khóc!! Tôi vỗ về em mãi "Ngoan, nín đi, đừng khóc mà..." Và mở tủ lựa một bộ đồ thật ấm áp để em thay cho khỏi lạnh...
Em mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.... Nhìn em gầy gò xanh xao hơn lúc trước, tôi cảm thấy trong lòng mình có bao lỗi lầm với em... Đã không mang lại hạnh phúc mà còn làm em thêm đau khổ... Chỉ cần một lần gặp gỡ, định mệnh sẽ an bài tất cả: "tôi yêu em, em yêu tôi, đó là sự thật ko ai có thể thay đổi được"... Bước đến bên em, vuốt mái tóc mây, nghe hơi thở nhẹ đều, thanh thản... và khẽ đặt trên vầng trán em một nụ hôn thật sâu...
Em chợt tỉnh giấc...
- Phi làm Vân giật mình hả? Ngủ tiếp đi nhé... - Tôi âu yếm nhìn em
- Phi ôm em đi, em sẽ ngủ... - Nhìn em như búp bê nũng nịu đáng yêu
Tôi lên giường, nằm xoay người ôm lấy thân em, mềm mại ấm áp... Em xiết chặt tay tôi vào tay em, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ ... Tôi cũng thiếp đi trong cơn mộng chập chờn.... Cho đến sáng hôm sau...
Tôi giật mình thức giấc thì đã hơn 9h... Dưới chiếc đồng hồ báo thức tôi tìm thấy một mảnh giấy với nét chữ thân yêu:
"Phi ăn sáng đi nha, có bánh mì và chả lụa... Em phải đi công chuyện chút xíu...
Love u...."
5h chiều, Vân kêu xe dọn hết đồ đạc qua nhà tôi... Tôi ngạc nhiên, vui mừng... rồi lại ngỡ ngàng...
- Ra phụ em đi, xe sắp đến rồi....
- Sao... sao không nói trước Phi biết?
- Thì giờ Phi biết rồi đó... Không muốn em ở đây phải hem? Vậy thì... kêu xe đi...
- Thôi mà cưng, không phải ý đó đâu... Nếu nói sớm Phi sẽ sắp xếp đồ đạc, rồi còn nói với A Phón nữa...
- Phi khỏi nói với Phón... Em nói rồi... Phón gật đầu liền đó... Thấy em giỏi hem?
- Ùa ùa, giỏi giỏi...Còn nhà bên kia?
- Ùa thì khóa lại ko ở.... Qua đây làm ... bà chủ đó, được hem.. hia hia – Tôi ngớ người ra, hem biết nói gì luôn, mọi việc đã bị em đưa lên ... "thớt", tôi giờ chỉ là con cá ngoan ngoãn và si tình
Thế là mất thêm cả một buổi tối dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch đẹp theo ý thích chủ nhân chính (Là em đó!!)... Tôi mệt mỏi nằm ngủ chèo queo... Em đi chợ nấu nướng hồi nào tôi cũng ko biết, khi tỉnh giấc là ngửi được mùi thơm của cá chiên, mực xào, canh nghiêu, tôm hấp nhồi thịt... Toàn những món hải sản ưa thích ^^ ... Vân không ăn nhiều, em chỉ gắp cho tôi và luôn miệng nói cười... Một bữa ăn ấm cúng bên em!! Không thể đòi hỏi điều gì hơn thế... Ôi !!! Sao hạnh phúc có khi đến thật bất ngờ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro