Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 13

  Mùa thi học kỳ rồi cũng trôi qua và tôi đã ...thành công tốt đẹp !!! Số điểm trung binh là 8.0. Đủ để nhận học bổng hằng tháng của khoa cấp... Tất cả nhờ vào Vân yêu dấu... Những ngày Vân đi học rồi tận tình giảng bài giúp tôi củng cố kiến thức... Có khi hai đứa ngồi làm bài tập mà bất đồng ý kiến, rồi cãi nhau, rồi giận... Dĩ nhiên người chủ động làm lành thường là ...chính tui đây !!! Hic... Nhưng trong tim tôi thầm biết ơn em, không phải vì những gì em đã làm cho tôi.... Mà là tình yêu em mang đến... Như dòng nước mát làm tươi xanh cuộc sống vốn khô cằn, đơn độc...
Thật ra ở bên nhau, tôi nhận thấy hai đứa hoàn toàn có tính cách khác biệt... Vân nóng tính, dễ giận, kiêu hãnh và thích được chiều chuộng... Em luôn gây được ấn tượng với người xung quanh bới cá tính sôi nổi, hoạt bát của mình... Nhưng bên trong em là sự mỏng manh mềm yếu, cần được che chở....Em như đóa hoa Hải Đường tinh tế và nhạy cảm.... Còn tôi thì ngược lại: Điềm đạm, bình thản, nhưng quyết đoán... Vân bảo tôi như loài hoa Bách Hợp luôn tỏa ra sức hấp dẫn để người ta ao ước được khám phá... Tôi là hoa gì cũng tốt, miễn sao có thể được che chở cho Hải Đường mãi mãi...
Tết lại đến, cũng như mọi năm, tâm trạng của tôi không bao giờ là hao hức đón nhận....Đối với tôi, tết nghĩa là kết thúc năm cũ... một trang quá khứ khép lại, trang giấy mới được mở ra, chờ đợi ta định đoạt... "Còn đón Giao Thừa với người thân và bạn bè ư? Điều đó thật xa xỉ với mình"... Gia đình là khái niệm tôi chỉ cảm nhận được từ sách vở và nhờ việc quan sát gia đình người ta ....Bạn bè cũng phải trở về nhà với gia đình họ... Ngày giao thừa, tôi trở về.... nhà trọ của tôi.... Chắc có lẽ thế... phải như thế thôi....À mà năm nay tôi đã có Vân!!! Hôm qua em cũng rủ tôi về nhà bố mẹ đón giao thừa.... Tôi ái ngại và từ chối, trong lòng tôi ao ước là được đón giao thừa cùng em... Nhưng nhìn thái độ nôn nao trở về nhà cùng gia đình của em, tôi đành cười trừ rồi im lặng... ừ thì Tiểu thư nhà ta sống xa nhà, làm sao không về ăn tết được cơ chứ!!!
Ông bạn Thái chí cốt cũng gọi điện rủ về nhà hắn chơi. Bố mẹ Thái cũng rất quý mến tôi, chắc vì họ tưởng tôi và hắn là..... một đôi!!! Đôi khi giúp hắn làm tấm bình phông, rồi nhìn hai bác gật đầu mãn nguyện làm tôi thấy mình và Thái có lỗi!!! Rồi tôi quyết định... Tết này không đi đâu hết... Cái quyết định này có một người nhiệt tình ủng hộ và mừng rỡ!!! Đó chính là ... A Phón, chị chủ nhà người Hoa của tôi... Số là tết năm nay Phón sang HongKong thăm họ hàng.... Đi mà cứ lo nhà cửa không ai trông coi, giờ có tôi... Hic, tôi cứ tưởng là được ăn tết với chỉ cơ chứ !!! Rồi Phón hí hửng đi chợ tết, còn chu đáo nấu những món ăn ngày tết như chịt kho hột vịt, canh Khổ qua, củ kiệu tôm khô.... Cho riêng mình tôi.... Cái này ko biết vì lòng thương hại hay vì sợ tôi.... Trốn đi ăn nơi khác ko nữa...
Hùng nhanh nhẩu tình nguyện chở Vân về trước ngày hai mươi ba, dù tôi định làm tài xế cho em...Vân bảo Hùng về trước đã có tôi chở nhưng hắn cứ nài nỉ.... Cuối cùng Vân quyết định:
- Thôi để Hùng chở Vân về, Phi cứ ở nhà rồi tết Vân lên nha...
- Phi muốn biết nhà và gặp hai bác luôn – Tôi cười và nói giọng có vẻ nài nỉ
Thế mà Hùng vô tư chen vào:
- Bữa nào gặp cũng được mà, tại Hùng tiện đường nên chở Vân về luôn... Phi cứ ở nhà cho khỏe
Tôi chẳng nói gì, đưa mắt nhìn Vân chờ đợi.... Nhưng Vân vẫn lạnh lùng đáp:
- Uhm, Vậy nhen Phi... - Rồi Vân đưa mắt nhìn tôi cho tôi hiểu là cô ấy cũng không muốn....
- Uhm, Vậy chạy xe cẩn thận nhen – Khi đến nhà rồi nhắn tin cho Phi nhé
Thật sự tôi không hiểu, chỉ là chuyện đưa Vân về nhà thôi mà cũng vô cùng khó khăn, rồi cuối cùng Vân cũng lên xe người khác.... Ừa, cho là Vân ko muốn điều đó, tài hoàn cảnh... Thế mà đêm giao thừa, tôi canh đúng 12 giờ, nhắn tin chúc mừng năm mới đến Vân nhưng chờ mãi cũng không thấy Vân hồi đáp... Tôi nóng lòng gọi điện thì... Vân thờ ơ bảo tôi gọi lại sau, cô ấy mệt lắm rồi và cần đi ngủ....Tôi cũng không giận Vân.... Có lẽ về nhà vui quá nên đến tối Vân quá mệt mỏi...
Ba ngày tết trôi qua, tôi ước ao rằng Vân sẽ lên ăn tết cùng tôi... Nếu không mùng một được thì mùng hai, nếu không thì có lẽ mùng ba Vân sẽ lên.... Tôi chờ đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng em.... Cảm giác bị bỏ rơi làm tôi muốn khóc... Không lẽ Vân không hiểu là tôi đang rất cần em, không lẽ em không hiểu là tôi là một đứa không có gia đình và khao khát được hưởng hương vị có người thân yêu bên cạnh trong những dịp như thế này nhất sao? Và chẳng thể nào em không hiểu là dù đường có xa, dù có mệt mỏi cực khổ nhưng được chở em về nhà là niềm hạnh phúc của tôi sao.... Chúng tôi vẫn yêu nhau đấy... Nhưng hai tâm hồn như có vách ngăn.. chia cắt....
Mùng bốn tết, tôi tắt máy điện thoại và chạy xe viếng mộ mẹ kính yêu....(Ngày thanh minh tôi có đến một lần, giờ lại đến thăm mẹ lần nữa...). Khi tôi đến thì trên ngôi mộ có một ai đó đã đặt một đóa hoa vạn thọ thật lớn, kế bên là hộp bánh đậu xanh mà mẹ rất thích... Có lẽ là của một người quen cũ... Nghĩ thế nên tôi chẳng để ý gì thêm... Tôi đang bùi ngùi, cảm giác mất mát lại trôi dạt về... Quá khứ nó sẽ đến khi ta đang cô đơn là thế... nhìn về cuối trời... Và tôi chợt nhớ lời mẹ dặn: "Phải luôn dũng cảm đối mặt với khó khăn, bởi vì đối với mẹ kính yêu, tôi luôn là đứa con giỏi dang và thông minh hiếu thảo..." Tôi chưa là gì để trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ hết... Tôi vẫn đang là một đứa nữ sinh viên nghèo, phải đi làm thêm để kiếm sống và có một tình yêu... không nên có"... Tôi ngồi mãi đến khi hoàng hôn buông rồi ... Bước dài trên con đường hoang vắng và lên đường trở về phố xá đông người.... Lòng sao cứ nặng nề buồn tẻ...
Khi về đến nhà, trước cửa có dán một mẫu giấy ghi dòng chữ: "Hôm nay Vân đến mà không gặp Phi, khi nào về thì qua nhà Vân gấp nhé"... Tôi gỡ tấm giấy xuống, đẩy cửa bước vào....Thật sự tôi chẳng muốn gặp Vân vào lúc này, nhưng tôi cũng thấy nhớ em thật nhiều.... Tôi tắm rửa thay đồ rồi ghé sang nhà Vân... lúc này đã 9 giờ tối.
Khi đến đầu ngõ tôi thấy Hùng chạy xe ra, hắn phóng xe rất nhanh và đội mũ bảo hiểm nên có lẽ không nhìn thấy tôi....Vậy là Hùng luôn tranh thủ mọi giây phút để được ở bên Vân... Tự nhiên tôi muốn quay bước về nhà... Đi một đoạn, tôi lại muốn trở lại.... Tôi chẳng biết mình sẽ nói gì nghĩ gì với Vân... Chẳng lẽ khóc lóc hờn trách? Chẳng lẽ năn nỉ từ nay hãy ở bên tôi mãi mãi?... Thật là vớ vẩn, tạo sao tôi phải làm như thế.... Rồi tôi gõ cửa nhà Vân:
Thấy tôi Vân mừng rỡ, nắm tay tôi kéo vào, rồi đóng cửa lại.... Em ngồi xuống hôn tôi rồi quan tâm hỏi han:
- Sáng giờ Phi đi đâu vậy? Sao tắt máy điện thoại làm Vân chờ mãi...
- Hôm nay Phi đi viếng mộ mẹ... Ko muốn bị làm phiền nên đã tắt máy
Vân im lặng đưa tay em nắm chặc lấy tay tôi, rồi cả hai cùng im lặng....
- Sao Phi không gọi điện rồi hai đứa mình cùng đi.... – Vân hỏi giọng nhẹ nhàng và ấm áp
- Hiii... Phi muốn gặp mẹ một mình thôi...Phi thật là đứa con bất hiếu, khi cô đơn mới nghĩ đến mẹ của mình – Tôi nói mà nghẹn ngào muốn khóc
- Phi đừng nói vậy mà.....
- Đó là sự thật... Khi ta lẻ loi nhất thì mới thấu hiểu cuộc sống này và cảm nhận rất rõ sự trống vắng và mất mát..... Vân không thể hiểu đâu... Phi hi vọng Vân đừng hiểu
- Nhưng Vân muốn hiểu mọi cảm giác của Phi.... Mấy ngày tết này, Vân rất là nhớ Phi...
- Hiii.... Vân nhớ Phi có bằng Phi nhớ Vân ko? Tôi cười buồn hỏi lại...
- Chắc chắc là hơn.... Vân về nhà mà không tập trung vào việc gì được hết... Hay là Phi dọn qua ở chung với Vân nhé?
- Hôm nay Phi đến cũng muốn nói với Vân một việc: Chúng ta yêu nhau thật sự, Vân hãy dọn đến ở cùng Phi... Sau khi ra trường có việc làm ổn định.... Chúng ta sẽ về nhà Vân thú thật với bố mẹ... Rồi Chúng ta kết hôn và sống chung bên nhau mãi mãi...
- Bố mẹ sẽ không cho phép Vân dọn đi đâu, vì đây là căn nhà gia đình đã mua cho Vân ở... Chuyện sau này từ từ tính được không Phi?
- Uhm...
- Qua nhà ở chung với Vân nhé....
- Uhm, nhưng Phi muốn Vân thẳng thắng với Hùng... Phi không muốn cứ chạm mặt và chứng kiến Hùng theo Vân
- Vân chẳng có cảm giác gì với Hùng hết, bề ngoài chúng ta đối xử với nhau như hai người bạn...đâu ai biết được nè... Rồi từ từ Hùng cũng sẽ chán và bỏ cuộc
Tôi mỉm cười, tự nhiên thấy đau lòng.... Có lẽ tôi là người ích kỷ... Thôi thì tôi cứ để cho Vân biết được những suy nghĩ của mình...
- Vân biết sao không?
- Sao?
- Thật sự khi Hùng chở Vân về mà không phải là Phi, Phi có cảm giác mình hơi dư thừa... Giao thừa Phi muốn gọi đến chỉ để chúc mừng Vân thôi mà cũng khó khăn thật.... Phi tiếp tục chờ đợi ba ngày tết này, sẽ có một ngày hoặc một buổi cũng được, Vân sẽ cùng Phi ở bên nhau... Thế nhưng năm nay vẫn như mọi năm thôi...
- Vân xin lỗi.... Thật tình là Vân ngại đường xa cho Phi... Tối đó bố mẹ không cho phép Vân gọi điện vì đang cúng ông bà.... Còn mấy ngày sau thì thật sự Vân không có cơ hội để đi vì....
- Vân à, Vân đừng giải thích được không? Vấn đề giữa chúng ta không phải là những cái đó....
- ...........
- Vấn đề là tại Phi, tại Phi quá ích kỷ và không thông cảm... Nếu là một người khác, như Hùng chẳng hạn, hắn sẽ ko nghĩ gì, nhưng con người Phi nó lạ lắm.... Chẳng biết thông cảm, và Phi cảm thấy bị tổn thương... Quen nhau mà Phi chẳng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc... Phi không dám mong chúng ta tiếp tục vui vẻ như trước nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: