Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12

Rồi Vân buông mình xuống ghế, ôm mặt khóc... Tôi không biết nói lời gì nữa, đến bên cửa sổ nhìn về xa xăm, tự nhiên niềm lẻ loi, buồn bã xen lẫn hồn tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn đến thế, cô đơn ngay khi người mình yêu thương đứng bên cạnh... Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn ngoan cố lì lợm rơi ra.... Ướt nhòe đôi mắt...
Vân đến bên tôi, choàng tay ôm tôi từ sau lưng.... Người em nóng ấm mềm mại... Tôi quay lại, nâng khuôn mặt em lên vào đặt vào đó một nụ hôn.... Kéo dài đê mê.... Lúc này tôi chẳng nghĩ gì hết, vì mọi giác quan tập trung vào đôi môi ngọt ngào ấy.... Ôi nếu mà có động đất xảy ra, tôi vẫn sẽ không nỡ rời bỏ giây phút này... Vân hơi rụt người lại, nhưng chỉ trong phút chốc, em lại trườn người và ôm hôn tôi.... Lần này tôi cảm giác đôi lưỡi tìm nhau, nhẹ nhàng và tuyệt diệu... Rồi tôi bắt đầu đưa môi mình hành trình lên má, lên mũi, lên chiếc cổ thanh cao của Vân... Thật sự lúc đó tôi trở thành kẻ tham lam, không muốn bỏ sót vị trí nào, tôi muốn khám phá mọi thứ trên người em... Còn em đáp trả nồng nhiệt và đồng tình bằng những vuốt ve mơn trớn, những nụ hôn nồng nhiệt, hơi thở hổn hển.... Trong khoảnh khắc thần tiên ấy, Vân nhìn tôi thì thào:
- Đừng bao giờ xa em nhé...
- Không bao giờ.....
- Chỉ có mình em được làm như thế với Phi.... – Rồi em rên rỉ, ôm chặt tôi... thì thào... đầy cảm xúc....
Cảm thấy cần có điểm tựa, tôi đẩy Vân vào giường, theo phản xạ, em ngã người xuống, giữ vị trí bên trên đầy chủ động... Những cúc áo của sơ mi hồng phấn của em đã được mở ra.... Vân mở mắt nhìn tôi và nhoẻn miệng cười như sẵn sàng.... Giây phút ấy, nhìn nét đẹp của em càng quyến rũ, đang mời gọi bất kỳ kẻ dại khờ lạc bước... Và tôi là một kẻ dại khờ may mắn nhất trên đời... Đang định tiến lên một bước nữa thì.... Điên thoại Vân reo inh ỏi... Tôi ngưng lại, để Vân tìm điện thoại trả lời... Nếu để tôi tìm, chắc tôi sẽ quẳng cái... của nợ ấy qua cửa sổ luôn...hic....
- Em đang ở đâu vậy Vân? Anh đến nhà mà ko gặp... - Không cần xem số tôi cũng đoán được là Hùng gọi...
- Em đang ở nhà bạn em, có gì không? -Giọng tiểu thư nhà ta lại có vẻ hơi bực bội
- Không có gì, anh có hộp socola sữa của Đức ngon lắm, định mang cho em
- Uhm... Em chỉ nói là lâu rồi chưa có ăn, chứ em cũng không thèm lắm đâu... Thanks anh nha...
- Giờ anh qua chở em về nha...
- Khi nào em thích về thì sẽ về.... Anh khỏi chờ em trước cổng, với lại trời tối rồi, em sẽ ngủ nhà bạn....
- Uhm, tùy ở em thôi mà, ngủ ngon nhé em....
- Goodnight, bye
- Bye
Tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo tinh thần... rồi bước ra, Vân tiến đến bên tôi, cầm tay và nói giọng thật nhẹ nhàng, tinh nghịch: "Chúng ta đang.... Đến đâu rồi nhỉ... hiii hiii"
Tôi ôm Vân vào lòng... Tôi chỉ muốn có cảm giác là em lúc nào cũng cận kể bên tôi.... Chỉ như thế là đủ...
- Cái điện thoại làm mình mất hết cả hứng thú....- Vân dựa vào vai tôi thỏ thẻ
- À, không phải lỗi do nó đâu, tự nhiên Phi thấy buồn ngủ... hai mắt cứ nhíu lại...
- Vân cũng vậy, nhưng mà không có mang theo quần áo ngủ, làm sao đây...
- Vân mở tủ lựa một bộ mình thích rồi đi tắm cho khỏe, Phi ngủ trước đây, good nite...
Thấy tôi nhắm mắt như đang chìm vào giấc ngủ.... Vân ngoan ngoãn mở tủ lựa áo rồi bước vào phòng tắm...Tiếng nước phun trào làm tôi chợt giật nảy mình...Nhưng rồi tôi lại thu mình vào chăn ấm, cử chỉ của tôi lúc ấy lóng nga lóng ngóng chẳng chút bình tĩnh.. Nếu như chiều nay Vân không đến, tôi đã ko nói Vân như thế, Vân đã không đến bên tôi, tôi đã không hôn Vân, Vân đã không sẵn sàng, tôi đã không.... phải nằm đây lớ ngớ... Con người thật phức tạp phải không bạn? Không phải cứ đạt được là đã an tâm ngủ ngon, không phải cứ yêu và được yêu là hạnh phúc đủ đầy... Tôi quá yêu Vân, tôi sợ một ngày nào đó, Vân sẽ quay bước, nên mọi đam mê ân ái, tôi không muốn nó dạt dào mãnh liệt... vì yêu vội chóng tàn... Cú điện thoại của Hùng làm tôi tỉnh táo hơn... nhưng cũng làm tôi chẳng vui chút nào.... Vì bên em, luôn có kẻ săn đón mời gọi....
- Phi ơi, dễ thương hem? Tiếng Vân hỏi làm chặn ngang mọi ưu tư trong tôi....
Vân mặc chiếc áo đầm ngủ màu xanh nhỏ nhắn, đặc biệt là ....rất mỏng, thấy trọn vẹn phần da thịt bên trong... nhìn em như cô tiên xanh từ đâu rơi xuống, ban phát phước lành cho những trẻ em nghèo khó...
- Ùa ùa, nhìn... hấp dẫn lắm... hì hì
Vân đỏ mặt, leo vội lên gường đưa chăn lên sát cổ:
- Ai choa nhìn mà bảo hấp dẫn... Sao Phi nói buồn ngủ mà ta...
- Uh, tại Vân hết, làm Phi ...từ tỉnh ngủ thành ...mất ngủ luôn...
- Phi cứ mất ngủ đi, Vân mệt lắm rồi, ngủ ngon nhé....
- Nè nè, Vân học tiếng Anh và xem phim nước ngoài nhiều mà sao cứ quên hoài vậy?
- Quên gì chứ?
- Khi chúc nhau ngủ ngon, người ta phải hôn tạm biệt... Cái này mà cũng đợi Phi nhắc là sao?
- Ui trời... Có chiện đó nữa sao?
- Có chứ sao không
- Nhưng ta đang ở Việt Nam mà Phi... khi nào ra nước ngoài, Vân kêu mấy đứa tây nóa đè Phi ra hôn nhé.... Hii hiii
- Nhưng cái gì hay của người ta, mình nên học tập chứ... Thôi hôn Phi đi rồi đi ngủ...
- Nhất quyết phải hôn sao?
- Ùa ùa
- Hôn vào đâu bi giờ?
- Để Phi chỉ cho...- Nói rồi tôi hôn nhẹ vào má nàng... Thật ra những lý luận tôi đưa ra chỉ là để đạt được... bấy nhiêu đó
Vân mỉm cười nhẹ nhàng đặt môi em áp vào môi tôi... Thời gian lúc đó như ngưng động... Rồi đôi mắt chúng tôi nhìn nhau đắm say mà không biết chán... Vân nói nhẹ như hơi thở: "Hôm nay Vân thấy hạnh phúc lắm...G9 Phi".... Rồi em nằm xuống, êm ả chìm vào giấc mộng... nét mặt đầy thanh thản như thiên thần...làm tôi muốn ngắm mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: