CHƯƠNG 11
Tôi gọi điện thoại nhưng Vân không bắt máy... Cô ấy lẫn tránh và cần có thời gian? Cứ nghĩ niềm ưu tư chỉ mình tôi chịu đựng, nào ngờ Vân cũng khổ, cũng đau...Tình là cơn gió vô hình, nó đến ngay khi ta không hề nghĩ đến, đưa lòng ta vào cõi đê mê... Nếu không gặp tôi, Vân đã là một cô gái rất bình thường hoặc chí ít ra thì nàng vẫn hài lòng với lựa chọn mà ông trời sắp đặt sẵn... Gặp gỡ để làm chi, tương tư để làm gì... để rồi biết là không thể nắm tay nhau về vùng trời mơ ước... Cơn bão lòng vẫn thổi mãi, vẫn làm bừng lên ngọn lửa tình của hai kẻ không hề mong muốn....Tôi phải làm gì? Đến bên Vân và nói rằng không thể sống thiếu cô ấy? Tôi sẽ được gì? Có thể tôi sẽ được thỏa tấm lòng, tôi được yêu Vân... Còn Vân mất gì? Mất bạn trai, mất tình thương yêu tin cậy của bố mẹ, anh chị em khi mà cái định kiến XH thời bấy giờ ko cho phép họ nghĩ khác đi...
Tôi phải xa rời Vân, và xem mọi việc như một giấc mơ? Một giấc mơ biết tô điểm nên cũng đẹp và kỳ diệu.... Có như thế, cuộc sống vốn tươi đẹp của Vân mới trở lại bình thường.... Tôi vẫn là một cô gái bươn chải với sự sống và việc học...mang một hoài bão sẽ thành danh từ đôi bàn tay trắng và sự đơn độc vốn có...
Tôi không sợ yêu một người... Vì cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!!! Cái đáng sợ nhất trong tình yêu của những người như tôi là đối đầu với cái quy luật gán ghép của XH, Ừ thì cứ cho là tôi sống cho tôi chứ không cho XH, nhưng mình lấy gì để đảm bảo hạnh phúc cho người yêu? Cái gì vững chắc nhất mà mình sở hữu ngoài con tim biết yêu tha thiết? Thứ lỗi vì đã suy nghĩ nhiều điều phức tạp... Nhưng có lẽ là một người không dễ yêu nên tôi cứ phải lo nghĩ
Không thể chịu đựng hơn nữa, tôi bấm số gọi Vân, dù trời đã khuya... Hình như Vân cũng đang cầm điện thoại trên tay, nên chỉ trong tích tắc, nàng đã bắt máy
- Aloo....
- Phi đây, Vân ngủ chưa?
- Nếu Vân ngủ rồi thì đã không nghe điện thoại của Phi – Vân có vẻ cáu gắt...
- Vân ...sắp ngủ chưa?
- Sắp... Vân chỉ còn ba phút để nói chuyện với Phi đó!!
- Nói chuyện thôi mà cũng tính giờ nữa sao?
- Uhm, thì đã sao?
- Vậy khỏi đợi đến ba phút.... Cám ơn Vân về mọi chuyện... Bye
Tôi cảm thấy hụt hẫng vì thái độ tiểu thư đỏng đảnh của Vân.... Sao Vân lại trở nên như thế nhỉ?.... Điện thoại lại reng, lần này Vân gọi đến
Tôi mỉa mai:
- Tiểu thư ơi, đừng đánh mất thời gian quý báo của mình nữa, ngủ đi nhé
- Thời gian là của người ta, đâu cần "mấy người" lo... Lúc nãy cám ơn Vân về mọi chuyện là sao?
- Thì là về mọi chuyện Vân đã giúp Phi....
- Vân giúp Phi gì đâu ta....
- Phi biết Vân đi chép bài và điểm danh giúp Phi mà... Vân đừng có... mắc cỡ trốn tránh nữa...
- Cái gì mà mắc cỡ trốn tránh? Vân nghĩ việc đó bình thường chứ không có gì là giúp đỡ hết... Vân học hai giảng viên Triết, mà cô Hiền giảng dở quá nên ... trả lại tập cho Phi đó, còn điểm danh thì do Vân thấy ngồi học chui hoài kỳ kỳ, nên điểm danh chung cho vui....
- Ùa ùa, vậy cảm ơn về cái khác....
- Cái gì cơ?
- Cái bức thư...
- Bức thư sao?
- Bức thư viết về cảm nghĩ của Vân về hai chúng ta.... Đọc xong rồi Phi mới hiểu được nhiều điều....
- À, bức thư đó hả... Chỉ... là Vân buồn nên tưởng tượng viết ra cho vui thôi... Vân...
- Phi yêu Vân
- Phi nói gì vậy?
- PHI YÊU VÂN – Tôi nói thật to
- Nói lại lần nữa xem...
- Phi yêu em rất nhiều
- Em? Sao dám gọi Vân là em
- Vậy thì Phi yêu chị Vân, yêu bé Vân, yêu nhóc Vân, yêu nhỏ tên Vân, yêu bạn Vân..... Tóm lại là Phi yêu Vân
- .................
- .................
- Vân cũng yêu Phi
- Sao?
- Vân nói Vân yêu Phi...
- Thật chứ?
- Vân nói xạo đó, Vân ghét Phi... - Rồi nàng cúp máy
Và tôi nhảy múa tung tăng như đứa trẻ vì quá hạnh phúc..... Thì ra tiếng yêu không dễ nói, nhưng khi nói ra rồi có thể làm cho hồn ta cảm thấy cuộc đời đầy hương sắc....
Nhưng thật kỳ lạ, Tôi và Vân có thể nói lời yêu thương nhau, nhưng khi chạm mặt, có cái gì đó ngăn cách giữa hai đứa, hơi ngại ngùng, hơi e dè... Có khi ngồi uống nước cùng nhau... chẳng ai nói với ai lời nào, thả hồn vào bản nhạc hoặc Vân đọc sách, tôi xem báo... Chỉ thỉnh thoảng có tin tức gì hay, tôi cùng em trao đổi nói cười.... rồi lại quay sang đọc tiếp... thì ra, khi yêu nhau, người ta không cần phải nói trực tiếp, ko cần có cử chỉ âu yếm... hay là tình yêu này vẫn mang bản chất tình bạn tri kỉ?
Tôi sợ mình ngộ nhận, tôi sợ em chỉ muốn tìm hiểu, yêu một người đồng giới là thế nào? Và nỗi lo lắng của tôi chợt bùng cháy... khi nhìn em ngồi sau xe của người bạn trai.... Lướt đi trên đường.... Em nhìn thấy tôi, còn tôi phải vờ như không thấy... Tôi không muốn em khó xử, cảm thấy bị gò bó.... Nhưng tôi là ai trong cuộc đời em? Trong tim em, tôi đứng ở vị trí nào? Không thể tìm ra đáp án... mọi thứ dường như là một ảo ảnh mà tôi luôn phải nhắm mắt hình dung....
Tối đó Vân ghé nhà để đưa tôi bộ đề ôn thi... Tôi vẫn nói chuyện vu vơ bình thường và không đả động đến những gì tôi thấy... Rồi Vân bảo:
- Phi nè, hồi sáng này....
- Sao?
- Hùng chở Vân về nhà ba mẹ... Nếu xe không bị hư thì Vân đã kêu Hùng đừng đến....
- Uhm.... Hùng ... quen Vân lâu lắm rồi huh?
- Uhm, hồi nhỏ hai đứa là... thanh mai trúc mã... rồi cái hai bên gia đình gán ghép thôi, chứ Vân không nghĩ gì hết...
- Uhm, Phi thấy Hùng cũng được lắm: Đẹp trai, cao to, học hành tử tế, và có vẻ rất thích Vân...Một đối tượng tốt như vậy không dễ dàng mà có
- Uhm, Hùng rất tốt với Vân......
- Phi luôn muốn Vân vui vẻ, thoải mái.... Những lúc như thế, Nhìn Vân rất xinh đẹp... Từ lúc quen với Phi.... Vân ít cười phải không?
- Sao Phi lại nói vậy?
- Vì Phi thấy Vân ở bên Hùng nói cười thật vui vẻ....
- Vì Vân được về nhà mà.... Mọi việc không phải như Phi đã trông thấy đâu...
- Phi thấy khi tụi mình ở bên nhau, có lẽ áp lực và định kiến đã làm chúng ta ngộp thở.... Có lẽ cư xử với nhau chỉ như hai người bạn thì Vân sẽ hạnh phúc hơn...
- Vân hạnh phúc hay không Phi biết sao?
- Có thể Phi không biết, nhưng điều Phi biết chắc chắn là Phi chẳng mang lại hạnh phúc gì cho Vân hết....
- ...........
- Hãy xem mọi lời nói trong điện thoại hôm trước là đoạn kịch mà hai đứa mình tập diễn
- Phi nói linh tinh gì đó? Hôm nay Phi làm sao vậy? Chẳng phải là Vân đã giải thích mọi chuyện rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro