Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10

Sau lần gặp nhau ở quán, Vân đi học lại bình thường. Chúng tôi có chạm mặt nhau, có vào học chung một giảng đường nhưng tôi cố tình né tránh hoặc ngó lơ không thấy... Thà có sự chủ động chứ tôi không thể chịu đựng nổi bị người mình đem lòng yêu xa lánh. Những buổi học ấy quả thật là một cực hình... Dạo này tôi thấy Vân đã có nhiều bạn bè hơn, vậy cũng tốt thôi, mất đi một người bạn không đúng nghĩa như tôi, thì cũng chẳng là gì... Nghĩ vậy nhưng con tim sao cứ thấy tủi thân, cứ buồn bã...

Dạo này ở quán, chị Linh ngã bệnh, ... Chị với tôi rất thân thiết như ruột thịt.... Tội nghiệp, một mình chỉ nuôi ba đứa con. Anh chồng thì mất sức lao động, ở nhà may vải vụn... Hoàn cảnh của họ rất đáng thương, cuộc sống lúc nào cũng tất bật suốt ngày... Tôi xin ông chủ làm thay chị ấy cả ca chiều và tối, tiền công thì vẫn giữ nguyên cho chị Linh rồi tôi lao đầu vào công việc cái chính là để giúp đỡ gia đình người chị bạn và một phần là tôi sẽ không phải nhìn thấy Vân thường xuyên...

Còn hơn hai tuần nữa là thi học kỳ, tôi vẫn tranh thủ thời gian đọc sách tham khảo và mượn tập của những sinh viên khác đi photo về học. Mà mượn tập thì có nhiều nhiêu khê lắm bạn à... Có người chép bài đầy đủ nhưng chữ thì tôi không thể "dịch ra"... tiếng Việt, một số bạn có hoàn cảnh "nghỉ học" giống tôi nên tập họ chừa trống nhiều trang, chẳng biết đâu mà "phô" nữa.... Một số bạn nam thì rất ...ga lăng, họ sẵn sàng cho tôi mượn vô thời hạn... nhưng mời đi uống nước và xin... địa chỉ nhà để đến lấy lại.... Tóm lại, khổ cho thân phận đi mượn tập người khác thật, nhưng cũng đành chịu, ai biểu mình cứ bỏ giảng đường, mà kỳ thi học kỳ lại sắp đến.... Thôi thì cứ phải lăn lê, bò lết... Miễn sau vượt qua tất cả các môn...
Mọi thứ vẫn ổn, riêng môn ... Triết, cái môn học mà tôi ngán ngẩm nhất, sợ đi học, sợ ....chạm mặt người ta... sợ bị điểm danh... Điều quan trọng là môn này rơi vào ngày thứ bảy, cái ngày mà công việc ở quán bận rộn nhất, tấp nập khách khứa vào ăn uống... Mấy dạo trước còn có chị Linh, giờ chỉ mình tôi... Không lẽ lại bỏ dở công việc, thế là tôi đành vắng mặt hai tuần cuối cùng.... Và chuẩn bị tinh thần sẽ bị cấm thi lần một....
Tối thứ bảy, đang bưng café cho khách thì tôi nhận được một tin nhắn của Vân:
- Sao Phi bo hoc hai tuan nay vay?
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng nó lại làm tôi mất hết cả bình tĩnh, trong đầu cứ hình thành nhiều câu hỏi: Sao Vân lại nhắn tin cho mình? Mình có nên nhắn lại không? Nhắn sao đây?.... Mà sao Vân quan tâm đến tôi thế? Không lẽ cô ấy muốn dò hỏi chuyện gì? Suốt buổi tối đó, tin nhắn của Vân cứ lẩn quẩn quanh tôi.... Khi về đến nhà, tôi bấm máy trả lời:
- Phi bận đi làm
Vài phút sau:
- Đi làm quan trọng hơn đi học sao?
- Tùy thời điểm thôi, lúc này thì đi làm quan trọng hơn
- Có điểm danh cả hai buổi cuối, Phi đã bị cấm thi
- Thanks Vân đã thông báo, Phi cũng đóan được điều này mà
Rồi tôi khóa máy, lên gường nhắm mắt lại.... Và ... chẳng thể nào ngủ được.... Tôi không hiểu được Vân đang muốn gì, nhưng nếu cứ nhắn tin thế này, sẽ dẫn đến cãi nhau.... Vân làm sao hiểu được cuộc sống hằng ngày của tôi, làm sao biết được nỗi vất vả mệt mỏi chất chồng khi ra đời kiếm tiền... Cô ấy chưa bao giờ thấy cảnh một bát mì gói được nấu lên, chờ cho nở ra, rồi trộn chung với cơm nguội mà năm, sáu người trong gia đình xúm xít lại ăn một cách ngon lành.... Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh khổ và tôi cũng từng rất nghèo khổ... Bố mẹ Vân là người có địa vị cao trong xã hội... Anh chị em cũng thành đạt, muốn Vân cảm nhận điều đó cũng chẳng dễ dàng... Tôi không muốn giải thích nhiều về chuyện học và đi làm một khi chúng tôi không giữ được tình cảm bạn bè như xưa... Giờ đây, Tôi chỉ muốn quên Vân, càng sớm càng tốt.... Tự nhiên tôi thấy bực mình vì những dòng tin nhắn của Vân, hay là lý trí của tôi cố tình làm thế?

Tối thứ ba, bà chủ nhà, chạy qua đưa tôi một phong bì lớn:
- Trùi, định đưa tiền rồi đuổi con đi hả ... hiii hii
- Hay da, cái cô gái xinh đẹp, bạn của nị hôm trước á, đưa cho nị nè (*)
- À à, cám ơn Phón nha
Trong phong bì có một bức thư, và quyển tập ghi đầy đủ chi tiết môn Triết Học Mac – Lênin... Tôi vội vàng mở thư ra đọc:

Phi !!!
Từ khi gặp gỡ Phi, rồi chơi chung, đi học chung, Vân cảm thấy vui lắm, thật đó... Vân không phải là người ít bạn và sợ cô đơn, nhưng chắc Phi cũng nhận ra là hai đứa mình rất hợp tính với nhau phải không? Vân luôn hi vọng tình cảm đó sẽ sâu đậm và mãi mãi nhưng hôm đó, Vân rất sợ!!! Vân lúng túng không biết nên phản ứng ra sao, khi biết được Phi lại thích Vân hơn cả tình bạn.... Hai người con gái yêu nhau thì sẽ như thế nào hả Phi? Theo Vân và theo cả quan niệm xã hội thì ... chẳng được gì hết, ngoài đau khổ và tuyệt vọng... Mà tình yêu mang đến cho ta sự đau khổ tuyệt vọng thì liệu mấy ai có can đảm đối diện?
Đó là sự suy nghĩ của Vân khi vô tình đọc nhật ký ấy... Và Vân đã bỏ chạy...
Sau ngày hôm đó, Vân khóc rất nhiều !!! Phi có biết tại sao không? Vân khóc vì ... Vân nhận ra tình cảm của mình dành cho Phi cũng thật là... đặc biệt !!! Vào cái buổi sáng gặp Phi lần đầu, nhìn thấy mái tóc Phi tung bay trong gió và đôi mắt sáng nhưng đượm buồn, tự nhiên một cảm giác kỳ lạ hình thành trong Vân, cảm giác muốn được khám phá tâm hồn nhỏ bé ấy, dù chỉ một lần...
Phi ơi, Vân cứ tự bào chữa rằng, đó làm cảm giác của hai người tri kỷ gặp nhau, và có lẽ, nếu không đọc nhật ký của Phi, Vân đã dối lòng mình từ đây cho đến suốt cuộc đời... Chắc Phi cũng sẽ như thế!!!! Khi mà Phi nói sẽ không làm phiền Vân nữa, Vân rất đau khổ, dù Vân đã sẵn sàng cho việc từ bỏ cảm giác với Phi... dù Vân tự nhủ rằng từ đây mình phải gặp bạn trai thường xuyên hơn để có thể quên được Phi...
Tiếc là Vân làm không được....
Mà nếu đến bên Phi, Vân cũng làm không được....



Chú thích: (*) Nị= You: Tiếng của người Hoa ở Quảng Đông và Chợ Lớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: