Chương Năm
Sáng ngày hôm sau, tôi đặc biệt chỉnh tề đến tóc tai của mình nhiều hơn mọi khi, thế cho nên cả khuôn mặt cũng trở nên tươi sáng hơn hẳn.
Mặc một áo sơ mi, bên ngoài là áo gile bằng len và khoác thêm một cái áo khoác màu nâu sậm. Ngay đến cả đôi giày lấm lem của tôi khi nghe được Flora hẹn đi cắt tóc cùng với Carol, tôi đã phải lấy ra để giặt thật sạch, chỉ sợ trên người mình có gì đó không thỏa đáng. Tóc cũng được chải gọn gàng hơn, để lộ đôi mắt xanh thẫm trong sáng.
Tôi khẽ liếc nhìn về phía hai bức tranh đang còn vẽ dở, mỉm cười và tự hỏi Flora đã thay đổi tôi như thế nào. Trong lòng tôi xuất hiện trăm câu hỏi ngổn ngang về cảm giác của tôi lúc này.
Rồi nhanh chóng lấy ví, khóa nhà và xuống lầu.
Flora đã đợi tôi từ sớm, cô cũng ăn mặc giản dị, ra dáng một người mẹ hiền hậu, bé Carol thì đáng yêu hơn với hai bím tóc nhỏ nhỏ cài nơ hồng, mặc áo len vàng thì chân đi một đôi bốt da màu hồng.
Thấy tôi, Flora cười tươi và vẫy chào tôi, rồi rủ tôi cùng đi ăn sáng.
Chúng tôi nói chuyện rôm rả suốt cả đường đi, Carol đã hoạt bát hơn và kể cho tôi nghe về những người bạn mới của cô bé. Cô nhóc còn cảm thấy rất vui vì được cùng mẹ và tôi đi cắt tóc.
Tôi nhanh chóng dẫn đường cho hai mẹ con họ đến một cửa tiệm tóc ở phố. Đón tiếp tôi là một ông chủ hiền hậu cùng với vài người thợ trẻ và khách hàng trong đó. Tôi chào họ và đi đến băng ghế chờ.
- Sao anh không cắt tóc? – Flora hỏi tôi.
- Thực ra thì lúc đầu tôi định cắt, nhưng là do sau đó tôi khá bận nên từ đó tôi cũng không quan tâm đến tóc tai của mình nữa.
Khi nghe tôi nói xong, Flora chỉ nở một nụ cười và bảo ông chủ tỉa lại tóc cho Carol. Thấy tôi vẫn ngẩn người, Flora giục tôi đến cắt tóc và cạo râu cho dù tôi cảm thấy vô cùng ngượng và không biết làm gì.
Ông chủ tiệm tóc cũng nhìn tôi và cười. Tôi thấy cô ấy nói gì đó với ông chủ và sau đó ông ấy lôi kéo tôi đến ghế cắt tóc.
- Đến giờ làm đẹp rồi! – Ông cười hiền hòa nhìn tôi.
- Tôi có thể từ chối không?
- Tất nhiên là không thể rồi, tôi rất chướng mắt những người tự làm xấu chính mình đó nha.
Tôi bất đắc dĩ phải ngồi im cho ông ấy cắt. Tiếng máy tông đơ, tiếng kéo cắt loạt xoạt trên đầu tôi. Mùi thuốc nhuộm, dầu gội đầu và mùi keo lan tỏa đầy tiệm tóc.
Sau khi đã bôi xong lớp keo cuối cùng lên tóc tôi, ông chủ nhìn tôi đầy vẻ mãn nguyện và hài lòng, ngay cả Flora cũng không kiềm được mà nhìn tôi thêm vài lần. Tôi tự hỏi diện mạo mới của mình như thế nào vì tôi đã quên hẳn dáng vẻ trước đây của mình rồi.
Tôi quay lại nhìn vào gương và giật mình. Tóc đã được cắt ngắn gọn gàng, phủ một lớp keo nhẹ bóng nhẫy, cả râu bên hai mai và dưới cằm cũng đã được cạo sạch sẽ. Nhìn tôi bây giờ còn trẻ hơn cả lúc tốt nghiệp gấp ba lần.
Đây là tôi sao!
Tôi có chút ngạc nhiên với diện mạo mới của mình.
- Ôi Chúa ơi! Là anh Glenn đây sao? – Flora ngạc nhiên.
- Chú thật đẹp trai! – Carol khen và ôm thật chặt lấy mẹ mình, cô bé chỉ mong tóc mình không bị cắt xấu đi.
Tôi ngượng ngùng trước mặt hai mẹ con, và quay lại ghế chờ.
Bây giờ mọi ánh mắt đang đổ dồn về tôi khiến tôi lúng túng hẳn, không biết làm gì ngoài dạo quanh một vòng một tác phẩm nghệ thuật lừng danh nào đó.
Khi trả tiền, dù đã nói là tôi sẽ trả tiền nhưng Flora vẫn nhanh hơn một bước khiến tôi lúng túng.
- Hay là anh mời tôi đi ăn đi, hai mẹ con tôi cũng cần phải ăn trưa chứ.
- Ồ, được thôi, tôi biết một quán ăn ngon lắm ở gần cuối dãy phố này.
Thế là tôi dẫn hai mẹ con đi. Dọc đường chúng tôi nói rất nhiều chuyện liên quan đến công việc của đối phương và tình hình học tập của Carol.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi. Mở cửa cho chúng tôi là một phụ nữ trung niên da đen, tôi lễ phép chào bà ấy và hỏi bà ấy về thực đơn. Bà ấy có vẻ mờ mịt về sự hiện diện của chàng trai trẻ trước mặt.
Điều này khiến tôi cười phá lên.
- Bà Darwis, bà quên tôi rồi sao, Flynn đây!
- Trời ạ, là cậu Flynn, dáng vẻ hiện tại của cậu khác quá, ngày trước cậu cứ như là... xin lỗi nhé... như là một thằng ăn mày vậy đó! – Darwis cũng cười và dẫn tôi đến bàn ăn.
- Cho cháu một đĩa mỳ, và... hai mẹ con ăn gì?
- Bánh kẹp dăm bông và một đĩa salad, ừm, và thêm một cốc sữa tươi cùng hai ly nước cam nếu anh không ngại.
- Tất nhiên rồi! – Tôi nhún vai.
Darwis gật gù ghi ghi chép chép vào tờ giấy rồi rời đi.
- Không khí ở đây ấm cúng quá! – Flora nhìn quanh và nhận xét.
- Đúng thế, tôi thường ăn ở đây khi không có linh cảm. Nhưng cho dù tôi có linh cảm thì... cô biết đấy... vẫn chẳng đi về đâu.
- Không thể nào! Anh vẽ rất đẹp, và có hồn nữa. Tôi tự hỏi tại sao anh lại phải đi vẽ tranh chép.
- Vì mưu sinh thôi, cuộc sống ở đây khiến tôi khó có được chỗ trống nào đó khi tôi không có chút quan hệ nào, và cũng chẳng có nổi một tác phẩm đầu tay.
- Tôi tin là một ngày nào đó anh sẽ đạt được ước mơ của mình, chỉ cần anh không từ bỏ.
- Cảm ơn cô!
Phục vụ đã dọn đồ ăn lên.
Tôi vừa ăn vừa ngẫm nghĩ về những gì Flora nói.
Lời động viên của cô đã giúp tôi rất nhiều.
Trong đầu tôi lại hiện lên hai bức tranh mà tôi đang vẽ dở và ngẫm nghĩ mình nên hoàn thành nó trong tối nay. Tôi nhìn về phía đối diện, hai mẹ con đang cùng ăn bữa trưa. Flora nhẹ nhàng lau đi vết sốt dính trên mặt con, Carol thì bón cho mẹ mình một một miếng bánh. Khung cảnh thật ấm áp hiện ra trong mắt tôi và khiến tôi nghĩ một tương lai được ở bên họ.
Bữa trưa cuối cùng cũng kết thúc.
Carol xoa xoa cái bụng của mình trong khi Flora uống hết nước cam trong ly. Tôi đứng dậy đi thanh toán.
Khi ra khỏi quán, chúng tôi cùng nhau đi tới quảng trường Trafalgar để đi dạo, rồi cùng nhau ghé qua bảo tàng quốc gia để ngắm các tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Tôi rất thích đến nơi này vì nó giúp tôi chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cũng như nghiên cứu về các tác phẩm đó. Vừa đi, tôi vừa giảng giải cho Flora về những câu chuyện của mỗi bức tranh, cũng như cảm xúc của những người tạo ra nó.
Chẳng mấy chốc trời đã ngả dần về tối. Vì an toàn nên chúng tôi đã gọi một tắc xi đến chở đi.
- Cảm ơn anh vì cả ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất vui.
- Tôi cũng vậy, nhất là mái tóc này. – Tôi chỉ chỉ đầu mình.
Cô cười rồi nhẹ nhàng xoa tóc Carol.
- Chúc ngủ ngon! – Flora nói rồi bảo Carol – Chúc chú ngủ ngon đi con.
- Chúc chú ngủ ngon, Flynn. – Carol ngái ngủ.
- Hai mẹ con ngủ ngon. – Tôi tạm biệt hai mẹ con và lên lầu.
Lấy hai bức tranh ở giường ra, tôi cố gắng vẽ cho xong những chi tiết nhỏ trên khuôn mặt họ. Xong xuôi, tôi nghĩ về cả ngày hôm nay của mình và quyết định vẽ tiếp một bức nữa. Sau khi xong việc thì cũng đã quá hai giờ sáng, tôi vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy khá muộn. Khi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, ngước nhìn mình trong gương, tôi có hơi ngạc nhiên và có một chút vui vẻ.
Tôi không ngờ từ khi hai mẹ con đến nhà tôi, tôi lại có thể thay đổi nhiều đến thế. Chính tôi cũng cảm thấy mình đã mở lòng với mọi người hơn bao giờ hết.
Có tiếng chuông cửa.
Là bà Claire, bà ấy đến để đưa tôi nhưng bưu kiện mà tôi không nhận trong lúc tôi về quê vì tôi nhớ trước khi đi tôi có đặt thêm vài khung tranh và ít màu vẽ. Tôi cảm ơn bà ấy và nhận tất cả bưu kiện ấy giúp bà.
Bà Claire hơi ngạc nhiên trước vẻ ngoài hiện giờ của tôi, nhưng bà cũng chỉ cười.
- Tóc đẹp đấy Glenn!
Tôi chỉ cười và cảm ơn bà lần nữa. Rồi nhìn vào đống khung tranh, tôi chống nạnh và hơi thở dài.
"Tao phải làm gì với chúng mày đây?" – Tôi tự nhủ. Nghĩ lại về những đoạn linh cảm của mình trước kia, tôi bỗng dưng có thêm hy vọng về sự nghiệp của mình. Tôi bắt đầu cần mẫn vẽ xuống nhưng hình ảnh được phác họa trong đầu tôi.
Thoắt cái đã hơn ba giờ chiều.
Nếu không phải bụng tôi réo ầm ĩ thì tôi nghĩ tôi còn có thể vẽ thêm một chút. Tôi thở dài, cầm lấy chiếc áo khoác và chìa khóa nhà rồi ra ngoài kiếm gì đó để ăn. Tôi vô thức đến quán ăn lúc trước tôi ăn cùng Flora. Đẩy cửa vào, tôi đi thẳng một mạch đến bàn phục vụ.
Lúc chờ họ làm thức ăn cho mình, tôi bất giác nhìn quanh.
Kia chẳng phải là Flora hay sao? Sao cô ấy lại ở đây?
Vì tính hiếu kì, tôi đã đến lại gần cô ấy. Trông cô ấy có vẻ bơ phờ, rời rạc, hai chữ "mệt mỏi" như tạc trên khuôn mặt cô ấy.
- Gartner? – Tôi dò hỏi.
Cô ấy như giật mình ngoảnh lại. Thấy tôi, cô có vẻ hoàn hồn. Cố xóa tan đi nét mệt mỏi trên khuôn mặt, cô cười với tôi. Lúc này, phục vụ cũng gọi tôi. Tôi nhìn Flora một lần nữa rồi đi đến lấy thức ăn của mình. Khi đi ngang qua bàn của cô, cô bất chợt gọi tôi lại.
- Anh Glenn này, liệu anh có thể đi dạo cùng tôi một chút có được không?
Tôi nhìn vào bánh kẹp trên tay rồi lại nhìn cô ấy.
- Được thôi!
Rồi hai chúng tôi cùng nhau ra khỏi quán, chúng tôi lại dạo bước đến một công viên. Tìm một chỗ ngồi xuống, tôi chia cho cô phần bánh của mình.
- Cảm ơn anh, xin lỗi vì đã quấy rầy anh. – Cô đáp bằng giọng buồn bã.
- Ồ không, không, không phiền chút nào cả. – Tôi cười gượng.
- Tôi vừa bị sa thải. – Cô cúi gằm mặt. – Vì đã xử lí sai số liệu dẫn đến tổn thất lớn cho văn phòng.
- Tôi rất tiếc.
- Cảm ơn anh! Tôi cảm thấy tốt hơn một chút rồi. Trước khi anh đến, tôi đã cảm thấy mình rất thất bại. Tôi bắt đầu lo sợ đến tương lai của cả tôi và Carol.
Tôi im lặng. Trong giây phút đó, tôi thật sự không thể nghĩ ra được lời nào để an ủi cô.
- Tôi có thể mượn vai anh một chút có được không?
- Hả? À, được, được chứ. – Tôi giật mình, cả người cứng đờ. Cô chỉ khẽ cười rồi nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai tôi.
Khoảng khắc đó thật sự rất yên bình.
Ánh nắng chiều ấm áp sau lưng, cùng với người con gái mình yêu đang tựa đầu vào vai mình.
Tôi như đắm chìm trong khoảng khắc ấy, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô. Flora như cảm nhận được nụ hôn ấy, cô khẽ nắm lấy tay tôi và trao cho tôi hơi ấm từ tay mình.
Trong cảnh tượng ấy, ngôn từ cũng không thể tả được hết những gì đang xảy ra trong lòng mình.
Trời dần chuyển về chiều muộn. Ánh nắng đã nhạt dần.
- Ôi, em cần phải đón Carol ngay.
Tôi như bừng tỉnh.
Đúng rồi, còn cô bé Carol nữa.
Tôi dẫn cô đến trường học của con bé. Nhìn hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, tôi cảm thấy chính mình cần phải làm một điều mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Đó là che chở cho hai mẹ con họ.
Đến tận khi chào hai mẹ conhọ, ý nghĩ đấy càng thêm mãnh liệt. Phải chăng đó là cảm giác khi yêu, là mongmuốn được bảo vệ người mình yêu suốt đời?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro