Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Hai

Buổi tối hôm đó, khách hàng hẹn tôi đến một phòng triển lãm để đưa tranh. Tôi nhanh chóng đi đến đó và thấy một người đàn ông trung niên. Thấy tôi, ông có vẻ sửng sốt nhưng sau đó ông đã kịp khôi phục lại vẻ mặt của mình, giơ tay ra chào hỏi:

- Anh là James Glenn?

- Đúng vậy, còn ông là? – Tôi lịch sự đưa tay bắt lại.

- Tôi là Jordan Hamilton, là khách hàng của anh, chúng ta vào vấn đề luôn nhé, hãy để tôi thưởng thức một chút tác phẩm của anh.

- Tôi e là nó chỉ đơn giản là một sản phẩm chép lại thôi. – Tôi thích thái độ thẳng thắn của Hamilton, trực tiếp đưa tranh của mình ra đặt trên bàn.

- Tôi xem nó một chút nhé! – Ông hơi chần chừ.

- Được thôi, ông cứ tự nhiên. – Tôi hơi buồn cười.

Hamilton xem xét tranh một cách cẩn thận, thậm chí còn khẽ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng rõ ràng là sắc mặt của ông hài hòa hơn nhiều, đôi lông mày nhíu chặt cũng đã dần dãn ra. Cuối cùng, ông lại đặt tranh xuống và nhận xét:

- Tranh của anh thật sự rất tốt dù chỉ là tranh chép. Anh tài năng như vậy tại sao lại không có tác phẩm nào vậy? – Ông thắc mắc.

- Có thể là tôi không hề có linh cảm, đầu óc tôi thật sự trống rỗng.

Nói rồi tôi lại đưa mắt nhìn về màn đêm tĩnh mịch ở ngoài cửa sổ, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh của cô gái ấy, cô đang nở nụ cười tươi. Khóe miệng tôi bất chợt cong lên và tôi đã kịp thời thu hồi lại dáng vẻ đó khi Hamilton nhìn tôi đầy chăm chú.

- Anh bạn trẻ, anh đang nhớ ai phải không?

- Không hẳn là nhớ, chỉ là trong đầu tôi tự dưng xuất hiện hình ảnh của cô ấy.

Hamilton lắc đầu cười trộm. Sau khi đã thỏa thuận xong tiền mặt tôi liền trở về nhà. Ban đêm, gió thu thổi tới khiến cho người ta cảm giác lạnh lẽo kinh người. Trên phố chỉ còn lác đác vài quán rượu, cửa hàng quần áo và cửa hàng tiện lợi vẫn luôn mở để chào đón khách hàng. Tôi cài cúc áo măng tô, kéo cổ áo lên để cảm giác lạnh ấy không bám lấy mình. Và cứ thế, tôi lặng lẽ bước đi trên đường phố đang dần thấm ướt sương đêm.

Về tới nhà, cởi áo măng tô ra, tôi bật lò sưởi điện đặt trên bàn làm việc để hơ đôi bàn tay đang cứng lại vì lạnh. Tôi thấy Flora đứng bên cạnh cửa sổ. Cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, tóc buộc thành đuôi ngựa thật gọn và cô đang chăm chú nhìn trong màn hình máy tính. Bên cạnh cô đang có một cốc cà phê đang bốc hơi nghi ngút và hình ảnh ảm đạm đó khiến cho linh cảm của tôi lại trở nên rạo rực.

Tôi tìm quyển vở phác lâu ngày không dùng để phác ra những đường nét đầu tiên. Vừa vẽ, tôi vừa nhìn cô, cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, tay cầm cốc cà phê nhâm nhi. Khoảnh khắc khi được ngắm nhìn cô ở khoảng cách ấy quả thực lãng mạn vô cùng, chỉ tiếc là cô không hề hay biết.

Từng đường nét của cô hiện ra dần trong sổ vẽ, tay tôi vẫn không ngừng nghỉ cho đến khi cô đặt cốc cà phê xuống và kéo rèm cửa lại. Tôi chột dạ giấu cuốn sổ ra phía sau, chỉ thấy cô đang mỉm cười rồi căn phòng bên kia cũng đã tắt đèn. Cả khu nhà bên kia chìm vào bóng tối.

Tôi nhìn lại bản vẽ một lần nữa rồi bất đắc dĩ thở dài. Tôi đã vẽ được cả dáng hình của cô nhưng lại thể nào vẽ nổi khuôn mặt của cô ấy.

Khuôn mặt chính là điều khó nhất để tạo nên một bức tranh có hồn. Nhưng tôi lại không thể nào vẽ được cái hồn của nó. Tôi ngắm kĩ lại bản phác một lần nữa rồi đi ngủ.

Vì đã chép xong tranh nên tôi ngủ một mạch cho tới khi tự tỉnh lại. Lúc đó thì trời cũng đã quá trưa nên tôi chỉ cần đánh răng rửa mặt rồi xuống quán mua chiếc bánh kẹp rồi trở về nhà.

Nhưng thật lạ là hôm nay tôi thấy cô đang ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ tràn ngập ánh nắng. Cô buộc tóc gọn lại thành một vòng tròn, cổ quấn một chiếc khăn lụa màu tím chấm bi, mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng ngồi ăn ở đó. Cốc cà phê bên cạnh cô đang bốc khói và đối diện cô là con gái của mình.

Tôi cố cúi đầu xuống để tránh nhìn cô nhưng khi cô thấy tiếng chuông cửa, cô ngước mặt lên và trông thấy tôi. Lúc đó, cô chỉ mỉm cười và lặng lẽ nhìn tôi đang đi đến quầy thức ăn.

- Cho tôi bánh kẹp phô mai với một cốc Coca Cola.

- Có ngay đây. – Phục vụ nhanh chóng đưa cho tôi một cốc Coca Cola và tôi khẽ liếc về cô ấy.

Cô đang cười, nụ cười đó đẹp đến mức khiến cho cả thế giới của tôi bừng sáng hẳn lên, như có một ngọn gió ấm áp thổi vào tâm hồn lạnh ngắt của tôi. Cô giúp con gái lau đi nước sốt trên khuôn mặt non nớt kia. Thế rồi cô bất chợt nhìn tôi khiến tôi chột dạ, quay lại nhìn về phía nhân viên bán hàng.

Bánh đã được làm xong, tôi bỏ tiền lên bàn và ngay khi định quay về nhà, tôi bỗng nghe một giọng nói gọi tôi.

- Anh gì ơi, có muốn ngồi cùng chúng tôi ăn trưa không?

Tôi ngoảnh mặt lại nhìn xem ai vừa gọi mình vì tôi là người duy nhất ra khỏi quán vào lúc đó. Vẫn là cô ấy, cô cười tươi hơn và vẫy tay với tôi, cô bé con cũng ngoảnh mặt nhìn khiến tôi phải ngồi vào cùng một chỗ với họ. Tôi đặt bánh kẹp xuống bàn và hỏi:

- Cô cần hỏi gì sao?

Cô ra hiệu khoát tay và chống cằm nhìn tôi:

- Không, không, tôi thấy anh đi một mình nên muốn cùng anh trò chuyện một chút thôi, anh ở đối diện nhà tôi phải không nhỉ?

Tôi kinh ngạc nhìn cô. Cô có vẻ như đã đoán trúng nên vẻ mặt cô có chút đắc ý. Tôi im lặng gật đầu. Flora cắn một miếng bánh kẹp và bảo tôi:

- Anh cũng nên ăn đi chứ, trông anh rất gầy gò đó.

Tôi gật đầu và cầm bánh lên ăn, động tác có hơi phần gượng gạo. Cô không nhìn về phía tôi nữa và đang thúc giục con gái mình ăn. Tôi nhìn cô bé ngồi cạnh mình. Cô bé ngoan ngoãn ăn phần của mình, rồi tôi lại quay sang nhìn cô. Thấy không khí có phần im lặng, tôi đánh bạo hỏi một câu:

- Cô lúc nào cũng ăn ở đây sao?

Cô hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi như vậy, chủ yếu là tôi chủ động hỏi cô. Rồi cô lại lấy được vẻ mặt bình thường mà thản nhiên trả lời tôi:

- Đúng vậy đấy, đồ ăn ở đây ngon tuyệt, với lại cũng gần nhà nữa.

- Cô không đi làm sao? – Tôi cắn một miếng bánh rồi giữ bánh lại trên tay mình.

- Chiều nay tôi xin nghỉ làm, Carol có một buổi biểu diễn văn nghệ do trường nó tổ chức vào chiều hôm nay và tôi không thể bỏ mặc con bé một mình được. Nó cần được động viên.

- Carol? – Tôi hỏi cô.

- Ồ vâng, là tên của con gái tôi, Carol Gartner, còn tôi là Flora Gartner. Còn anh, anh tên gì?

- James, James Glenn.

- Rất vui được biết anh. – Cô cười và giơ tay ra bắt, tôi phối hợp bắt tay cô. Xong rồi tôi lại tiếp tục ăn bánh. Dường như cô đã ăn xong nên khẽ chào tôi.

- Anh Glenn này, bây giờ tôi phải đi trước đây, tạm biệt anh nhé, hẹn gặp lại.

Tôi khẽ mỉm cười lịch sự tỏ ý chào tạm biệt cô. Đối với Carol, tôi vẫy tay chào cô bé.

- Bé con diễn thật tốt nhé!

- Cháu cảm ơn chú ạ! – Nói rồi cô bé cũng theo Flora ra khỏi quán.

Về đến nhà, tôi lại bắt đầu nghĩ về Flora, cô gái như vậy mà phải một mình nuôi con thật không dễ dàng chút nào. Nghĩ về người cha đã bỏ mặc hai mẹ con họ, tôi chợt nhớ đến người đàn ông đã tranh cãi với cô hôm nọ. Chắc hẳn đó chính là cha của đứa trẻ.

Tôi cầm cây cọ lên, cố nhớ về khuôn mặt của cô ấy và vẽ nó nhưng tôi lại không thể diễn tả được vẻ đẹp của cô ấy.

Rồi tôi lại nhớ tới hình ảnh cô dắt tay con gái ra khỏi quán. Thật bình yên và ấm áp.

Tôi bỏ bản vẽ dang dở kia qua một bên rồi lại tiếp tục diễn tả lại khung cảnh ấy. Tôi vẽ cô hơi nghiêng đầu, như nửa có nửa không vừa nhìn con gái mình vừa nhìn về một khoảng trời nào đó xa xăm.

Nhưng thật quái lạ thay!

Tôi vẫn không thể vẽ nổi khuôn mặt của cô ấy.

Thất vọng, tôi đặt cọ xuống và ngồi lên nghỉ ngơi một chút. Dạo này đang là mùa ít khách nên có lẽ tôi sẽ rảnh rỗi một thời gian.

Đối với người thường, có lẽ họ sẽ làm rất nhiều việc trong những ngày tầm thường nhàn rỗi này. Nhưng tôi thì ngược lại. Tôi không hề có sở thích nào đặc biệt ngoại trừ chép tranh. Thỉnh thoảng tôi sẽ dạo phố để ngắm khung cảnh thành phố London, và chỉ khi trời có nắng đẹp chứ khi mà bạn ra ngoài vào những lúc se lạnh thế này thì bạn chắc sẽ hối hận khi đã rời khỏi cái lò sưởi nhà mình. Và tất nhiên ai cũng có sở thích dạo phố khác nhau.

Khi mắt đã được thư giãn đủ, tôi vươn người dậy và tự pha cho mình một cốc cà phê thì bỗng có tiếng đập cửa. Tôi mở cửa ra và thấy bà chủ phòng trọ đến.

Theo cách miêu tả thông thường thì bà Claire có một thân hình... hơi thừa cân một chút, tóc bà lúc nào cũng được quấn bởi những cái lô uốn tóc. Nhưng trái lại với vẻ ngoài đó, bà là một người lịch sự và đáng mến nhất dãy nhà trọ này. Và hiển nhiên ai cũng yêu quý bà ấy.

Tôi lịch sự mở cửa mời bà vào và tự tay pha cho bà thêm tách trà. Bà lịch sự cám ơn và nói:

- Anh Glenn này, đã đến lúc anh phải trả tiền thuê nhà rồi đấy.

Tôi ậm ừ ra vẻ đã biết và đi đến một góc tủ, từ trong ngăn kéo lấy ra 300 bảng Anh để đưa cho bà. Bà lịch sự cám ơn và rời khỏi nhà tôi.

Thế đấy, tuy bà lịch sự nhưng bà cũng có những tật xấu, ví dụ như luôn khó tính trong việc lấy tiền thuê nhà và bạn sẽ không khước từ được bà ấy đâu. Bởi vì nếu bạn không trả tiền thuê đúng hạn thì ngày sau đó bạn sẽ thấy vali quần áo và hành lí của mình đã được xếp ngay ngắn ngay tại cửa ra vào.

Tôi ngồi lại ghế sô pha và uống cà phê. Sau đó tôi lên mạng để kiểm tra hộp thư và những thứ linh tinh khác. Bất chợt dòng thông báo góc dưới bên phải màn hình nháy lên hiển thị thông báo mới.

Tôi nhấp chuột và thật ngạc nhiên khi người bạn thân nhất của tôi – Elisa gửi thư cho tôi:

'Chào James,

Dạo này cậu có khỏe không? Mọi người ở quê mong cậu nhiều lắm đấy. Họ mong cậu có thể trở về vào dịp cuối tuần này để tham gia vào Lễ Tạ ơn. Nếu cậu có thời gian rảnh thì trả lời tớ nhé?

Elisa.'

Elisa là bạn thời thơ ấu của tôi và cô ấy đã cùng tôi lớn lên tại một thị trấn nhỏ ở hạt Yorkshire.

Khi lớn lên, vì có niềm đam mê với hội họa nên tôi đã rời xa vùng đất nơi tôi lớn lên để tìm kiếm cơ hội tại London. Cũng đã rất lâu rồi kể từ khi tôi tốt nghiệp tôi mới về thăm nhà một lần. Và sau đó vì cơ hội thành danh chưa có nên tôi cũng chưa thể nào về nhà.

Và hiển nhiên năm nay sẽ khác, dù chỉ ổn định với nghề chép tranh nhưng tôi đã có thể nghỉ ngơi một thời gian nên tôi quyết định năm nay sẽ mua vé tàu về nhà. Tôi nhanh chóng gửi thư lại cho Elisa:

'Chào cậu,

Tớ rất vui vì cậu đã gửi thư cho tớ. Nhắn với mọi người rằng tớ rất khỏe và tớ cũng định cuối tuần này sẽ về. Nhớ bảo chú Wembley đón tớ ở nhà ga nhé.

James.'

Gửi thư cho bạn xong, tôi lôi một cái vali nhỏ ở dưới gầm giường ra, lau sạch sẽ bụi bặm bám lên nó và chuẩn bị một số quần áo và đồ dùng cá nhân sẽ dùng bỏ vào vali. Tôi đặt vé tàu xe vào ngày Thứ sáu lúc 10:15 đêm để có thể trở về sớm vào sáng Thứ bảy.

Xong xuôi, tôi vô thức nhìn về phía cửa sổ. Cô ấy vẫn chưa về, rèm cửa bên kia vẫn chưa được kéo lên. Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn về phía bên kia, không biết chính mình đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, tôi xuống nhà bà Claire để thông báo rằng tôi sẽ vắng nhà trong vài ngày tôi. Bà gật đầu và chúc tôi thượng lộ bình an. Thông báo xong, tôi ra khỏi dãy chung cư thì bắt gặp Flora đang bê vài thùng các tông lên và loay hoay để mở cửa chính của chung cư. Tôi đến giúp cô mở cửa và thuận tiện ôm hai thùng các tông lên giúp. Cô lịch sự cảm ơn tôi và ôm thùng các tông lên.

Đến nhà cô, cô đặt thùng xuống và tìm chìa khóa. Tôi lúc này mới có thời gian nhìn ngắm khung cảnh xung quanh nơi này. Hành lang dãy nhà cô gồm có ba cái cửa dẫn vào ba căn hộ khác nhau.

Nhà của cô ở giữa và bên cạnh cửa có một cái biển ghi số nhà và tên chủ hộ. Cô bất chợt quay sang tôi.

- Anh Glenn này, anh có muốn vào nhà tôi uống cốc nước không?

Tôi ngẩn người trong giây lát rồi lặng lẽ gật đầu. Nhà cô thuộc kiểu nhà chung cư điển hình: có một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ và phòng bếp nối liền với nhà tắm. Cửa sổ cạnh bàn ăn chính là cửa sổ đối diện nhà tôi.

Cô rót cho tôi một ly nước rồi dọn dẹp đống thùng các tông kia. Trong đó đựng khá nhiều ảnh và một số đồ dùng học tập. Thấy tôi nhìn vào thùng các tông, cô khẽ cười và nói:

- Đây là đồ thời sinh viên của tôi, đến tận bây giờ nhân viên chuyển phát mới đưa đến. Đáng lẽ họ nên gửi ở nhà bố mẹ tôi.

- Vậy cô không phải là người Anh?

- Đúng vậy, tôi đến từ Mỹ, học tại đại học Pennsylvania chuyên nghành kế toán, sống tại bang Pennsylvania và hiện tại đang làm kế toán tại bưu điện London. – Cô cười hóm hỉnh tự giới thiệu về mình.

Tôi cũng khẽ cười và bắt chước cô:

- Tôi học đại học mỹ thuật London, đã ra trường 6 năm và hiện tại đang là họa sỹ tự do, sống bằng nghề chép tranh.

- Ồ, thì ra anh là họa sỹ sao?

- Đúng vậy, nhưng rất tiếc tôi vẫn chưa có tác phẩm đầu tay nào.

- Không phải chứ, rõ ràng là anh vẽ đẹp như vậy. – Cô thốt lên kinh ngạc.

- Bức tranh cô thấy hôm đó là tranh tôi chép từ bức The Reservoir, Horta de Ebro của ngài Picasso.

- Ồ, ra vậy. Nhưng quả thực anh vẽ rất đẹp.

- Cảm ơn cô.

Tôi khẽ gật đầu và nhìn vào một bức ảnh trong đó Flora đang mặc áo cử nhân đứng bên cạnh một người đàn ông tuấn tú mà theo tôi nhớ thì đó chính là người mà cô đã từ chối hôm nọ. Cô khẽ khàng giải thích:

- Bạn trai cũ của tôi, chúng tôi vừa chia tay được tám năm.

- Vậy anh ta chính là lý do cô rời khỏi nước Mỹ?

- Chỉ một phần thôi, thực sự tôi rất thích không khí ở London, nó làm tôi vô cùng thư thái.

Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm nữa. Uống xong cốc nước, tôi lặng lẽ chào cô. Cô hỏi tôi:

- Tuần sau là lễ Tạ ơn, anh có muốn dùng bữa với chúng tôi, coi như là tôi cảm ơn anh đã giúp tôi khiêng đống đồ này.

- Cảm ơn, nhưng cuối tuần tôi phải về quê rồi, ở hạt Yorkshire.

- Thật tiếc, nhưng dù sao tôi cũng chúc anh một lễ Tạ ơn vui vẻ!

Rời khỏi nhà cô, tôi khẽ cười.

Cô thật ân cần biết bao!

Sự dịu dàng của cô đã khiếncho tôi không thể ngủ được tối hôm đó. Và ngày hôm sau, tôi đã phải lên tàu trởvề quê trong những cảm xúc khó tả thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro