Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Bảy

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Có tiếng gõ cửa.

Là Flora, cô vẫn giữ khuôn mặt lo lắng của ngày hôm qua để nhìn tôi.

Điều đó khiến tôi thật thảm bại.

- Hôm qua tôi hơi nóng nảy, thật xin lỗi. – Tôi mở miệng nói.

- Em cũng xin lỗi anh, đáng lẽ...

- Không, cô không hề có lỗi, tại sao cô lại có lỗi chứ. Người tưởng bở cô yêu tôi là tôi, người nóng nảy với cô cũng là tôi. Cô không thể nào biết, không thể nào biết. – Tôi gục xuống ghế bên cạnh, tâm tình vô cùng không tốt. – Đáng lẽ tôi không nên tưởng rằng cô yêu tôi.

- Em xin lỗi, em không biết. – Flora nghẹn ngào.

- Cho dù cô biết thì tôi cũng có thể làm gì. Tôi không sự nghiệp, không tiền tài, không thể lo lắng cho cuộc sống của cô được. Tôi chính là một gã thất bại, chính là vậy đấy.

- Em nghĩ chúng ta cần bình tĩnh lại.

- Đúng, tôi cần bình tĩnh lại, thế cho nên mời cô đi cho.

Nói xong tôi đóng sập cửa, bỏ mặc cô ở ngoài.

Cho dù tim tôi đau thế nào đi nữa thì tôi vẫn không hối hận khi làm thế. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô dần rời xa. Chính từ lúc đó, tôi dần rơi vào tuyệt vọng.

Cả ngày chìm ngập trong men rượu, không còn bận tâm gì đến cô nữa, say đến đau đầu thì ngủ, ngủ dậy lại uống rượu.

Tình trạng ấy kéo dài cho đến khi Hamilton gọi cho tôi.

- Này anh bạn, chuẩn bị đi, cuối tuần này chúng ta cùng đến buổi tọa đàm.

- Chuẩn bị cái gì? Tọa đàm gì? – Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

- Vẽ đến ngốc rồi hả? Là buổi tọa đàm nghệ thuật đó, giới thiệu tác phẩm của anh đó.

Tôi bừng tỉnh, còn tác phẩm của mình nữa.

Vì rượu bia đã khiến tôi lú lẫn nhưng tác phẩm đó của tôi thì đã được giáo sư thưởng thức. Nhưng cũng vì tác phẩm đó khiến tôi phiền lòng, vì cô ấy dường như đã không còn là nàng thơ của tôi nữa.

- Biết rồi, tôi đã nhớ. – Tôi đáp lại rồi cúp máy.

Nhìn lại phòng của mình, tôi sực nhớ ra toàn bộ tranh tôi vẽ về cô ấy đã được mang đi đăng ký bản quyền hết rồi.

Tôi chợt cười, nếu như tôi còn để tranh nào về cô ấy, tôi sẽ không nhịn được mà phá nát nó mất.

Tôi chỉnh đốn lại cuộc đời mình.

Sương mù trong đầu tôi cũng dần tan biến. Tôi cần tỉnh lại, và bình tĩnh lại, như thế mới có thể sống tiếp được.

Tôi nhớ lại những gì bố tôi đã từng dạy tôi rằng dù cuộc sống có hành hạ tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể mất bình tĩnh hoặc nổi giận trước mặt người khác được. Tôi có chút hối hận vì đã nổi nóng với cô.

Màn hình điện thoại của tôi đang hiện số của Flora. Tôi chần chừ ngắm nó hồi lâu, rồi từ bỏ.

Chắc cô ấy thất vọng về mình lắm vì chính tôi cũng không thể tha thứ nổi cho chính mình, còn bộc lộ hết toàn bộ tình cảm của mình đối với cô.

Tôi thở dài rồi nằm ra giường. Đầu tôi có chút rối loạn, ngột ngạt.

Tôi quyết định sẽ gặp mặt trực tiếp và nói lời xin lỗi trước khi cô ấy hoàn toàn thất vọng về tôi.

Rất nhanh đã tới cuối tuần.

Tôi nhìn mình trong gương, cạo râu, gội đầu, tắm rửa sạch sẽ xong thay một bộ đồ lịch sự nhưng rất tiếc là tôi không có một bộ âu phục nào trong tủ.

Tôi thở dài, tự nhủ là sẽ mua trong tháng tới.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi cầm theo ví tiền và kêu tắc xi đến hội trường.

Đã rất lâu rồi tôi không trở lại trường sau khi tốt nghiệp, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Những con đường quen thuộc, những phòng học và thư viện mang đậm nét xưa cũ. Hội trường là nơi lớn nhất trong trường, chuyên để tổ chức các buổi triển lãm cho cả các họa sỹ lẫn sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.

Tôi đến nơi tôi đã từng trưng bày bài tốt nghiệp của mình, nơi đó tôi như nhớ lại một khoảng thời gian đáng nhớ và vất vả.

- A, cậu đây rồi Glenn! – Một cánh tay vỗ lấy vai tôi từ phía sau. – Cảm giác quay lại trường như thế nào?

- Thật sự rất vui và đáng nhớ, thưa giáo sư, mà các bức tranh của tôi ở đâu vậy thầy?

- Đừng nôn nóng, chúng đều đang được chuẩn bị để trưng bày, cà phê chứ Glenn? – Hendrick đưa cho tôi một cốc cà phê nóng.

- Cảm ơn thầy!

- Hẹn gặp lại cậu lúc tám giờ, bây giờ tôi chuẩn bị tiếp khách đây, cậu cũng nên chuẩn bị đi nhé, sẽ có người hỏi vài câu liên quan đến những bức tranh của cậu đấy.

- Tôi rất nóng lòng! – Tôi cười và chào tạm biệt Hendrick.

Các bức tranh của tôi đang được nhân viên và sinh viên của trường giúp đỡ treo lên. Tôi lại gần bức tranh đầu tiên mà mình vẽ, mọi cảm xúc về cô ấy bỗng chợt vỡ òa. Nhìn vào nó, tôi như lại thấy được hình ảnh dịu dàng của cô, mọi cử chỉ cùng nụ cười của cô như hiện ra trước mắt tôi.

- Thật là đẹp! – Một giọng nói lanh lảnh, hoạt bát vang lên bên cạnh tôi.

- Cảm ơn cô! – Tôi khẽ gật đầu với cô bé bên cạnh.

- Đây là tranh anh vẽ ư, tôi như cảm nhận được cô gái trong tranh đang thật sự cười với tôi đấy. Nhân tiện thì tôi là Tasha Stephanov, sinh viên năm hai của trường.

- James Glenn, cựu sinh viên.

- Anh đến đây làm gì vậy?

- Như cô thấy đấy, các tác phẩm của tôi đang ở đây và tôi cũng nên có mặt ở đây đúng không.

- Ôi tôi quên mất anh chính là chủ nhân của chúng, bức tranh này có tên là gì vậy?

- Tên à... – Tôi trầm ngâm – Đây là tác phẩm đầu tiên nên có lẽ nó sẽ có tên là 'Nàng thơ'.

- Thật lãng mạn! Chỉ tiếc là tôi chỉ giúp mọi người treo tranh lên chứ không thể góp mặt trong buổi tọa đàm, lát nữa tôi còn có tiết. – Stephanov thở dài.

- Cảm ơn vì đã yêu thích tranh của tôi.

- Không có gì, ôi sắp trễ rồi, tôi phải về lớp đây. Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Cuộc hội thoại ngắn với Stephanov khiến tôi càng tự tin hơn về tranh của mình. Tôi cẩn thận ngắm nhìn lại những bức tranh của mình một lần nữa. Xác định chúng không bị hư hỏng gì tôi mới cảm thấy yên tâm.

Rất nhanh đã đến giờ khai mạc buổi tọa đàm, tôi ngồi lẫn trong đám đông các học giả yêu nghệ thuật đến từ khắp châu Âu, cùng với các họa sỹ trẻ.

Tôi thầm nhớ lại những phát biểu của mình trước khi người ta treo tranh tôi lên. Không biết đã qua bao lâu nhưng khi tôi ngước nhìn lên thì đã thấy một nhân viên công tác đã đứng ngay đằng sau tôi và yêu cầu tôi ra sau cánh gà làm công tác chuẩn bị.

Tôi chỉnh lại quần áo mình cho ngay ngắn rồi theo nhân viên ra ngoài.

Trong lúc tôi chuẩn bị, các nhân viên đã dựng những bức đẹp nhất lên sân khấu. Một tràng trầm trồ lớn khiến tôi không khỏi lo lắng, sợ là đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh nhân viên đã ra hiệu cho tôi ra sân khấu.

Tôi cầm mic-rô mà tay còn đang run nhẹ. Cố gắng khiến cho tôi bình tĩnh lại, tôi bước ra sân khấu. Mọi ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về tôi, đang tò mò người trước mắt họ là ai và tôi sẽ nói những gì về bức tranh cho họ biết.

Lại hít vào, thở ra, tôi dõng dạc lên tiếng:

- Chào buổi tối tất cả mọi người! Tôi rất vui vì mọi người đã bớt chút thời gian để có mặt tại buổi tọa đàm này. Tôi là James Glenn và hôm nay tôi xin được giới thiệu với mọi người tác phẩm đầu tiên của tôi, 'Nàng thơ'.

Đèn sân khấu chiếu vào bức tranh đang ở bên cạnh tôi. Tất cả mọi người đều trầm trồ trước tác phẩm, điều này khiến tôi bình tĩnh hơn một chút. Cầm chặt mic-rô trong tay, tôi bắt đầu giới thiệu sơ qua về nó.

- Tác phẩm này được lấy cảm hứng từ một cô gái mà tôi thầm mến, cố ấy rất dịu dàng và nụ cười của cô ấy luôn luôn có thể tiếp thêm động lực cho tôi mỗi khi tôi cần nhất. Sự xuất hiện của cô ấy đã xóa tan đi âm u trong lòng tôi...

Khán giả phía dưới đều đang lắng nghe tôi, và từ từ khuôn mặt của Flora cũng dần hiện lên trước mắt tôi. Nụ cười cô ấy vẫn hiền dịu như vậy, ánh mắt của cô vẫn luôn tràn đầy tình yêu thương và hạnh phúc.

- Cảm ơn mọi người đã lắng nghe! – Tôi cúi chào trước khán giả. Họ cũng dành cho tôi một tràng pháo tay thật rộn rã.

Tôi lúng túng bước xuống bục sân khấu và đi về phía cánh gà. Thầy Hendrick đã đứng ở đó chờ tôi. Ông cười và vỗ vai tôi.

- Làm tốt lắm anh bạn. Mọi việc còn lại nên tùy theo ý kiến của những người ngoài kia thôi. Nhưng tôi khá chắc là họ sẽ để ý, nếu không thì họ sẽ lỡ mất một thiên tài. Muốn ăn chút gì không?

Tôi gật đầu và Hendrick đưa tôi đến một nhà hàng gần đó.

Chúng tôi cùng nhau thảo luận về những đề tài nghệ thuật đương đại ở khắp nơi trên thế giới.

Sau khi ăn xong bữa tối, tôi chào tạm biệt với Hendrick và trở về nhà. Ngày hôm nay tôi đã được trải nghiệm rất nhiều điều mới mẻ, ngôi trường cũ đã gợi nhớ cho tôi về rất nhiều kỉ niệm trong quá khứ. Bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau tôi:

- Anh Glenn! – Đó là một giọng nữ khá quen, tôi ngoảnh đầu lại và nhận ra đây chính là cô hậu bối tôi gặp ở trường.

- Chào cô Stephanov, cô còn điều gì thắc mắc sao?

- À không hẳn là vậy, tôi chỉ muốn gặp anh và xin chữ ký của anh.

- Tôi không nổi tiếng như vậy đâu, cô đề cao tôi rồi.

- Không đâu, tác phẩm của anh thật sự rất tuyệt, rất nhiều giáo viên tại trường đang bàn tán về tranh của anh đó.

- Thật sao? – Tôi ngạc nhiên.

- Họ đang túm lấy giáo sư Hendrick và hỏi ông ấy về tranh của anh đấy.

- Đây là điều tôi không thể ngờ được.

- Chính tôi cũng nghĩ vậy đấy, khi tôi vừa học xong, giáo sư đã phải đi ra ngoài ngay để không bỏ lỡ cơ hội được thưởng thức của anh. Bây giờ thì tôi có thể tự hào vì đã quen biết được một đại nhân vật như anh đấy.

- Cảm ơn cô.

- Anh có cần một trợ lý không? Hiện tại thì tôi đang rảnh đấy, làm trợ lý của anh mới thật tốt biết bao.

- Tôi chỉ là một họa sỹ nghèo mà thôi, chính bản thân tôi còn không thể tự lo cho chính mình đây.

- Tôi không đề cập đến vấn đề tiền lương đâu, tôi chỉ muốn được trải nghiệm thôi.

- Nhưng hiện tại thì tôi thực sự không cần trợ lý đâu, nhưng nếu cần thì cô sẽ là lựa chọn đầu tiên.

- Cảm ơn anh rất nhiều, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc chứ.

- Tất nhiên rồi, chỉ khi cô muốn bàn về công việc thôi.

- Tất nhiên là vậy rồi!

Chúng tôi cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc với nhau và sau đó Stephanov phải chào tạm biệt tôi để trở về ký túc xá.

Tôi trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ và trèo lên giường.

Ngày hôm nay đối với tôi thật vô cùng mệt mỏi, trong tâm trí tôi bây giờ đều chỉ còn hình bóng của Flora.

Tôi tự nhủ phải hẹn với cô một buổi nào đó để làm hòa. Tôi cầm điện thoại lên, lướt đến tên của cô ấy và gửi tin nhắn:

'Flora, anh xin lỗi về thái độ tồi tệ của mình lúc trước. Liệu anh có thể có cơ hội làm hòa với em không?'

Tôi bấm nút 'Gửi' và chờ đợi.

Nhưng đợi mãi không thấy phản hồi của cô nhưng tôi lại đợi được tin nhắn từ Elisa.

'James, hiện tại cậu có rảnh không? Hai ngày tới tớ sẽ đến London đấy, bất ngờ chưa? Mong được gặp cậu, nhớ đón tớ ở cổng ga tàu nhé, vào chiều ngày mai.'

Tôi khá bất ngờ với tin tức này, nhưng cũng nhanh chóng phản hồi lại:

'Chào mừng đến với Thủ đô.

Tớ chắc chắn sẽ đến cổng chờ cậu.'

Nhắn xong, tôi tắt điện thoại và tắm rửa.

Trời đã khuya và điều tôi muốn làm là ngã lên giường ngủ.

Không cần biết phản hồi của những vị kia đối với tác phẩm của mình ra sao, tôi chỉ biết là từ hôm nay, tôi đã chính thức bước sang một trang mới trong sự nghiệp của mình.

Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi của mình xem có gì thay đổi không.

Quả nhiên là không có gì thay đổi cả, tác phẩm của tôi có lẽ vẫn chưa tới được với họ.

Tôi thầm thở dài một tiếng rồi chuyển sang tin nhắn. Ngoại trừ tin nhắn của Elisa thì tôi bỗng thấy tin của Flora, vừa mới gửi cách đây vài tiếng.

Tôi hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn nhấp vào tin nhắn.

'Em không sao đâu, và tất nhiên là em cũng tha thứ cho anh. Thật ngu xuẩn khi đối xử với anh như vậy. Tối Thứ Sáu tuần sau, được chứ? Em sẽ báo anh cụ thể sau. Đừng tự dằn vặt chính mình nhiều nha. Hẹn gặp anh sau!'

Tôi thầm thở phào.

Cô ấy chịu gặp mặt tôi rồi.

Đây có lẽ là điều an ủi duy nhất cho tôi.

Tôi nhắn lại cho cô biểu thị đồng ý, cài lại lịch trình trên điện thoại và bắt đầu sửa sang để đi thu thập lại các tác phẩm của mình và mang đến viện bảo tàng.

Tôi liên hệ với Hamilton nhờ ống ấy bảo quản tranh giúp mình và bắt đầu lên đường. Vào buổi sáng, rất đông sinh viên đến trường.

Tôi vào trường bằng cửa sau để đến văn phòng của Hendrick. Tôi gõ cửa và khi nghe tiếng "Vào đi" của ông, tôi mở cửa bước vào.

Tranh của tôi đang được để gọn trong một góc tường, Hendrick thì đang ngồi đăm chiêu trước bàn việc. Ông ngẩng đầu lên và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

- Hôm qua ngủ ngon chứ? – Ông hỏi.

- Cũng bình thường thôi.

Ông gật đầu và nói tiếp:

- Tranh của cậu ở đằng kia, không sót một bức nào. Dựa vào phản ứng tối hôm qua thì có lẽ tranh của anh rất được mọi người thưởng thức. Nhưng tôi nhận được ý kiến từ các chuyên gia nên chính tôi cũng không thể nói trước được. Bây giờ anh cứ cầm chúng về đi, nếu có tiến triển gì tốt đẹp tôi chắc chắn sẽ gọi anh tới.

- Cảm ơn ông! – Tôi gật đầu cười và nhìn qua tranh của mình một chút. – Vậy tôi đem tranh đi nhé!

- Cẩn thận đấy, có cần tôi kêu trợ giảng đến giúp anh một tay không?

Tôi liếc nhìn tranh của mình và cảm thấy khó lòng ôm hết nổi nên chỉ đành nói:

- Làm phiền ông rồi.

Ông gật đầu và nhấc điện thoại lên gọi một người nào đó. Khoảng mười phút sau một thanh niên khỏe mạnh đã có mặt tại văn phòng.

- Phiền cậu giúp anh chàng này đem tranh ra xe nhé!

Người thanh niên tỏ vẻ không vấn đề gì và ôm khoảng năm bức lên. Tôi chỉ có thể ôm sáu bức còn lại và cùng anh ta ra xe. Khi đã xong xuôi, tôi cảm ơn anh ta một lần nữa rồi lên xe xuất phát đến viện bảo tàng.

Khi tôi đến nơi thì Hamilton đã chờ sẵn ở đó. Ông ấy phụ giúp tôi mang tất cả tranh để vào kho bảo quản. Xong xuôi, ông lại dẫn tôi đến văn phòng để làm các thủ tục bảo quản.

- Mong rằng tranh của cậu sẽ tạo được danh tiếng cho cậu. – Ông vỗ vai tôi và nói.

- Tôi cũng mong là vậy.

- Được rồi, cũng đã giữa trưa rồi, cậu muốn đi ăn gì đó với tôi không?

- Không cần đâu, tôi còn có việc, cảm ơn ông!

Tôi tạm biệt ông và trở về nhà, ăn vội miếng bánh và nghỉ trưa. Chiều nay tôi còn phải đi một chuyến đến ga tàu nữa. Tôi tự hỏi Elisa đến London để làm gì.

Tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên trên điện thoại.

Tôi dụi mắt, vươn vai một chút rồi thay quần áo để đi đón Elisa. Khi đến nơi thì vẫn còn sớm, chuyến tàu của cô ấy đến trạm lúc ba giờ hai mươi phút chiều. Thấy vẫn còn sớm, tôi dạo bước xung quanh ga tàu và ngắm nhìn dòng người tấp nập.

Khung cảnh này rất là nhộn nhịp!

Nhưng nghĩ đây là Thủ đô thì tôi đã không còn thấy lạ nữa.

Và đây là lần đầu tiên tôi đón người khác nên cũng không khỏi lo lắng họ sẽ không tìm được tôi.

Bất tri bất giác đã đến giờ tàu vào trạm. Từng dòng người tuôn ra tấp nập.

Tôi đã đứng ở nơi cao nhất ở trạm mà vẫn không tìm thấy Elisa. Bỗng có người gọi tôi.

- James! – Giọng nói đó tuy lớn nhưng tôi vẫn nhận ra. Khi tôi hướng mắt đến giọng nói ấy thì thấy một khuôn mặt tươi cười cùng cánh tay đang vẫy vẫy. Tôi tiến đến gần cô ấy và cầm hộ hành lý cho cô. Cô chỉ mang theo một túi du lịch nhỏ, có vẻ cô sẽ không ở đây lâu.

- Chào mừng đến Thủ đô! – Tôi nói và ôm cô bạn.

- Ha ha, Thủ đô đúng là nhộn nhịp thật ha? Các toa tàu đều chật kín luôn. Nếu như còn là dịp du lịch thì tớ chắc chắn đã không xuống tàu dễ dàng như vậy đâu. May là tớ chỉ cầm theo ít hành lý đến.

- Cậu dự tính ở thành phố bao lâu? – Tôi vừa bắt tắc xi vừa hỏi.

- Cũng không lâu lắm, khoảng một tuần thôi, tớ đến để bàn chuyện làm ăn.

- Nhìn nữ doanh nhân của chúng ta kìa, tương lai tớ có khó khăn chắc phải đến xin cậu ít lương thực nha.

- Ha ha, khách sáo rồi. – Cô cười một cách tự tin và cùng tôi đến khách sạn.

Sau khi đặt phòng cho cô xong xuôi, cô kéo tôi đi tham quan thành phố. Chúng tôi cùng nhau đi tham quan hết một vòng thành phố, và khi tối đến, tôi mời cô ăn một bữa cơm.

- Cậu định mai sẽ gặp đối tác nào vậy?

- Một nhà cung cấp thực phẩm, ông ta đang cần tìm một nguồn nguyên liệu tươi ngon nên tớ đã phải thức ngày thức đêm để đăng ký nhận thầu. Và trời đã không phụ lòng tớ, ông ấy đã chọn nhà tớ. Khi biết được tin này cả nhà tớ đã vui ầm lên. Thật quá hạnh phúc mà!

- Thật tốt quá! – Tôi mỉm cười.

- Đây là chuyện rất đáng ăn mừng. Cả nhà ai cũng tự hào về tớ.

- Tớ cũng rất tự hào về cậu, tớ tin rằng nguồn thực phẩm của nhà cậu đến với người tiêu dùng.

- Lúc đó cậu phải ủng hộ tớ đó nha!

- Tất nhiên rồi, sau này cậu chính là bà chủ lớn!

Chúng tôi vui vẻ dùng bữa tối với nhau. Cơm nước no nê, tôi tiễn Elisa về khách sạn và cuối cùng trở về nhà.

Khi vừa đặt chân lên nhà, điện thoại tôi bỗng vang lên, là tin nhắn của Flora. Tôi vội vàng mở ra và xem.

'Tối Thứ Sáu nha, tại quán ăn lúc trước chúng ta đến, lúc tám giờ.'

Tôi mỉm cười, nhìn vào cửa sổ đối diện phòng mình và bắt đầu nhắn lại.

'Anh nhất định sẽ đến!'

Rất nhanh thứ Sáu đến, trước khi đến buổi hẹn tôi đã phải chải chuốt, chỉnh sửa lại thật gọn gàng và sạch sẽ.

Xong xuôi, tôi khóa cửa nhà và đi đến căn hộ của Flora rồi gõ cửa.

Dường như cô ấy cũng đang chờ tôi nên mở cửa rất nhanh. Chúng tôi chào nhau rồi cùng đến quán ăn đó.

Trên đường đi, tôi đã kể cho cô rất nhiều chuyện xảy ra gần đây với mình. Flora tỏ ra rất ngạc nhiên với những biến chuyển của tôi và tò mò về tác phẩm. Nhưng tôi không nói cho cô biết về nhân vật trong tranh chính là cô.

Một bữa tối vui vẻ và hòa hảo. Cả hai đều ngầm tha thứ cho ngầm nên không khi của bữa tối vô cùng tốt đẹp.

- Em... với Alex... – Tôi ngập ngừng – thế nào?

Cô nở nụ cười và nói:

- Chúng em vẫn rất tốt, bây giờ Carol đang ở cùng với bố nó.

- Hai người họ ở đâu vậy?

- Ở một khách sạn gần đây, chúng em định khi nào kết hôn xong sẽ tìm mua một căn nhà ở đây. Alex rất tôn trọng công việc của em và không muốn em phải từ bỏ nó. À phải rồi, anh ấy đã cầu hôn em, vào ngày Carol xuất viện.

Ngón tay áp út của cô đang ánh lên một chiếc nhẫn bạc đính một viên kim cương nhỏ, nó trông giống như tác phẩm nghệ thuật được in trên ngón tay thon dài ấy. Tôi ngỡ ngàng dù cho đã chuẩn bị tâm lý đón nhận điều này nhưng khi trực tiếp nghe cô nói tới hai từ "kết hôn", lòng tôi bỗng nặng trĩu.

Tôi trầm mặc hồi lâu.

Thấy tôi không lên tiếng, Flora như phát giác ra chuyện gì đó, ánh mắt cô cũng nặng nề lại, ngón tay đeo nhẫn cũng bị cô giấu ngay dưới bàn.

- Em xin lỗi. – Cô khẽ nói.

- Không sao, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu, chỉ là anh cảm thấy hơi mất mát một chút. Anh không sao, thật sự đấy, lúc trước đáng lẽ anh nên dùng thái độ này để nói chuyện với em mới phải.

Cô nhìn tôi, ánh mắt đượm sâu nỗi buồn và áy náy.

Tôi không nhìn được khuôn mặt của cô lúc buồn nên đã phải nở một nụ cười để tỏ vẻ mình không sao.

Từ sau lúc ấy, bữa ăn cũng chẳng còn ngon lành gì nữa. Tôi ăn từng miếng, từng miếng một như đang cố nuốt trọn cả nỗi buồn vào lòng. Thấy cô vẫn còn buồn, tôi khẽ thở dài và nhẹ nhàng đặt tay mình lên cô ấy.

Cảm giác mềm mại ấy vẫn còn nhưng trong lòng tôi chỉ tràn đầy nuối tiếc.

- Flora, anh chúc em hạnh phúc! Dẫu quá khứ của em có đau khổ như thế nào, anh tin rằng người kia vẫn có thể cho em một hạnh phúc em nên có. Đây là điều tốt cho em, cho anh và cho cả mọi người nên em đừng cảm thấy áy náy. Điều này chỉ khiến anh cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi.

Một giọt nước mắt của cô từ từ lăn xuống gò má hồng hào xinh đẹp.

Tôi nhẹ nhàng lau đi nó.

Dường như tâm trạng của cô đã tốt hơn, cô khẽ mỉm cười và nhỏ giọng hỏi:

- Liệu anh có thể tới dự đám cưới của em không?

- Anh sẽ đến, yên tâm, cả hai mẹ con em đều là những người bạn tốt nhất với anh.

Cuối cùng thì buổi tối đó cũng kết thúc, tôi tiễn cô về nhà. Sau khi tạm biệt cô xong, tôi thẫn thờ.

Nói không sao với cô chính là lời nói dối nhưng tôi lại không được phép vạch trần nó.

Tôi lặng lẽ đi về nhà và nằm vật xuống giường, lòng tôi nặng trĩu và đau đớn như có hàng ngàn mũi tên đâm vào. Nhưng đau lòng thì có thể làm gì được, cô quyết định ở bên người kia thì chỉ có trời mới cản được cô. Và chính tôi cũng không thể nhẫn tâm nhìn cô ấy đau lòng được.

Tôi đem lòng nặng trĩu củamình chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro