Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7


-Chết?

Gương mặt tuấn mỹ của Dực Dung Mặc lập tức ngưng đọng thành sương. Tay hắn bóp chặt chén trà trong tay.

-Có ý gì?

-Bẩm Chủ tử, Lãnh Ưng truyền tin về, Thương tướng quân đã mất tích tại quân doanh của tướng địch Hùng Tiêu. Có thể đã...

Người bên ngoài bình tĩnh trả lời, ai cũng biết trên lưng hắn mồ hôi lạnh đang tẩm ướt áo.

Biểu tình Dực Dung Mặc cứng đờ trong nháy mắt, sau đó khôi phục như thường.

-Lệnh Nhất Ưng đến phủ tướng quân gặp ta.

Trong lòng hắn bây giờ hỗn loạn, nói không lo lắng cho Mã Nhan thì là nói dối.

Nhưng nàng là Thương tướng quân... Khả năng của nàng khắp thiên hạ ai ai cũng biết. Nàng nào dễ chết đến vậy.

Cho nên mấy ngày hôm nay, Dực Dung Mặc đều đến Liễu Hương phủ thường xuyên để chăm sóc Vương phi. Nào có quan tâm đến sống chết của Thương Mã Nhan.

.................

Vào phủ tướng quân, nguyên bản các thị nữ đang nghỉ ngơi nhìn thấy hắn đều có chút kinh ngạc, vội đón đi lên, đều bị hắn vẫy lui.

Đệm chăn vẫn gấp ngay ngắn chỉnh tề, trong vô thức hắn nhẹ nhàng xoa chiếc gối đầu trước giường.

Hắn thở dài, chiếc gối không còn chút hơi ấm nào của nàng. Đã lâu như vậy nàng chưa trở về. Lòng hắn có chút bất an cùng thương nhớ.

Tùy tiện nhìn phòng ở, nơi này không khác nơi ở của một nam nhân là bao, khóe môi hắn không tự giác nhếch lên.

Chợt hắn cũng nhận ra nàng chính là một nữ tử ngốc .

-Chủ tử.

Thanh âm Nhất Ưng ở ngoài cửa vang lên, làm hắn bừng tỉnh.

-Tiến vào đi.

-Chủ tử.

Nhất Ưng đi đến, lại vẫn đứng ở cạnh cửa, cung kính chờ đợi mệnh lệnh. Dực Dung Mặc chậm dãi nói.

-Tìm cho ra tung tích của Thương tướng quân.

-Sống phải thấy người, chết...

Bỗng yết hầu hắn như có một thứ gì chặn lại, khó thốt lên thành lời nhưng rốt cục vẫn nói tiếp.

-Chết... phải thấy xác.

..................

Cả ngày hôm sau, dài lâu gần như cuốn sạch tính nhẫn nại của hắn. Bởi Nhất Ưng không có tin gì truyền lại.

Đến tột cùng là không tìm thấy người hay là... không dám hồi báo.

Biết rõ thuộc hạ của mình không phải người trốn tránh trách nghiệm. Nhưng trong lòng hắn vẫn không khống chế được bất an.

-Mặc...

Khắp thiên hạ này, chỉ có một người dám gọi tên hắn như vây.

Quả nhiên từ đâu đó chui ra, Khương vương phi chạy đến ôm chặt lấy Dực Dung Mặc.

Bởi hai người cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên hắn cho nàng bỏ mấy thứ lễ tiết đối với vương gia.

-Nàng lại chạy loạn như vậy, tính bày trò nghịch ngợm gì nữa đây.

Áp chế hoảng loạn, liền vỗ về nữ nhân trong lòng, Dực Dung Mặc mỉm cười đầy ấm áp.

Khương Minh Châu cười hì hì, ôm lấy cổ hắn thì thào.

-Thần thiếp nào dám.

Hai người ân ân ái ái một hồi lâu.

Chợt, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng hỏi nữ nhân đang ỷ ôi trong ngực mình.

-Lúc nàng đột nhiên trở về, thấy nàng mệt mỏi ta không tiện hỏi.

-Bây giờ ta hỏi nàng. Thật sự, trên đường về vương phủ không hề gặp Thương Mã Nhan?

Nằm trong lòng Dực Dung Mặc, nữ nhân ấy nhíu chặt đôi mi, cắn môi. Nhưng lại thốt lên một cách bình thản.

-Nào có, thiếp may mắn thoát được nơi đó, chứ hoàn toàn không hề gặp Thương tướng quân.

-Thật không?

Hắn nheo mắt phượng, ánh mắt tra hỏi ấy làm nàng ta không khỏi run rẩy. Khương Minh Châu nũng nịu, uốn éo trước mặt hắn.

-Chàng... chàng là không tin thần thiếp ư?

Đôi mắt nai nhỏ ngân ngấn nước mắt, không thể không khiến hắn mềm lòng. Hắn ôm nàng vào lòng, vỗ về.

-Ta tin nàng.

......................

Quả nhiên nói, anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân là không sai.

Bởi...

Hắn nói tin nàng ta?

Liệu là tin tưởng thật sự?

Hay biết giả nhưng vẫn tin?

Vậy mà...

Trong khi Thương tướng quân sống chết vẫn chưa hay.

Thật là...

Mã Nhan à, nàng thật là đáng thương.

CÒN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro