TẬP 92
TÂP 92
Hắn vỗ tay:" Được rồi, chúng ta nên thoát khỏi đây trước đã. Bà có thể cùng chúng tôi ra khỏi đây". Bà gật đầu đi về phía trước, họ theo bà phía sau...
Nhóc nhìn bóng lưng bà hỏi:" Bà sẽ làm gì tiếp theo? Đến trường để nói rõ sự thật hay cần ở một nơi nào đó tránh mặt trước, đợi thời cơ sẽ xuất hiện?"
Bà bật cười:" Ngươi cũng biết suy nghĩ đấy nhỉ, có lẽ ta nên tránh mặt một thời gian để tìm ra bằng chứng buộc tội chúng. Nhưng...". Bà chợt suy nghĩ:" Ta không biết có nơi nào để tránh mặt đây, có vẻ vụ này còn dính líu rất nhiều người và chúng có lẽ đang ở khắp các vùng..."
Nhỏ chợt nghĩ ra điều gì liền lên tiếng:" Có vẻ có một nơi bà có thể tránh mặt đấy"
Bà dừng lại quay ra sao ngạc nhiên hỏi:" Ngươi biết chỗ sao?"
Họ cũng đang rất tò mò về nhỏ, nhỏ cười thâm thúy từ từ nói ra một chữ:" Cổng"
"...."
Một lúc lâu khi thần kinh tăng hết tốc lực để dồn máu lên não và rồi họ đã thông, đồng thanh nói:" Thì ra là nơi đó"...
Họ lại tiếp tục đi về phía trước, phía trước vẫn là một con đường rất dài....
Nhóc suy nghĩ khá lâu, suy nghĩ mãi mà không có câu trả lời bèn quay sang nhỏ khẽ hỏi:" Này Anri, nếu mình nhớ không lầm thì... bà ấy bị nhốt 5 năm phải không?"
Nhỏ gật đầu:" Ừm, bà ấy có nói". Nhóc nuốt nước bọt hỏi tiếp:" Vậy... trong suốt 5 năm qua... bà ấy làm gì mà sống?"
Quạ... quạ... quạ... Bầy quạ ở đây kêu ấy nhỉ? ^_^!
Nhỏ mở to mắt nhìn anh và hắn, hai người cũng đã nghe thấy cuộc hội thoại đó và gần như họ cũng đã hóa đá. Vù... vù....
Gió lạnh vụt qua, người phụ nữ phía trước như một kẻ không hồn từ từ quay ra sau và từ từ bước đến gần họ. Nhóc và nhỏ ôm chầm nhau run rẩy sợ hãi, anh và hắn nhìn bà với vẻ mặt lạnh tanh...
" Phụt... ha... ha... Các ngươi làm gì mà căng thẳng vậy? Ha ... ha... ha..." bà nhìn họ mà không nhịn được tràng cười, bà cười sảng khá sảng khoái đến đau bụng.
Họ trừng mắt nhìn bà:" Bà cười cái gì?!!"
" Ha... ha... ha...khụ..." . Bà cố gắng nhịn cười nói tiếp:" Các ngươi chưa biết đấy thôi, linh lực của chúng ta có thể giúp ta vượt qua cơn đói. Nhưng ta cũng lớn tuổi nên 5 năm..."
" Ể!" họ cả kinh khi nhìn thấy bà từ từ ngã xuống mặt đất. Bà thở dốc:" Hazz, ta cũng thấy đói rồi"
Họ đúng thật là không còn lời nào để nói với bà, có vẻ họ phải nghỉ lại ở trong khu rừng này. Đã là hoàng hôn rồi...
Tách... tách...
Tiếng củi khô trong ngọn lửa đỏ rực cứ kêu lách cách, một mùi thơm thoang thoảng bay xung quanh làm bà tỉnh giấc.
" Bà tỉnh rồi à?" nhóc nhìn thấy bà tỉnh thì cảm sự lo lắng đã vơi đi phần nào.
Nhỏ đưa cho bà một con gà rừng bị xiềng bằng một cành cây và được nướng đến vàng bóng:" Bà ăn đi, có vẻ bà cũng rất đói rồi". Bà không ngần ngại gì cầm lấy và chén sạch trong vòng vài nốt nhạc...
Mặt nhỏ co giật liên hồi khua tay:" Không cần ăn nhanh thế, còn nhiều mà. Shouta và Kaze đã săn chúng đấy. Đây này". Nhỏ lại đưa cho bà vài con như thế...
Bà vừa ăn vừa nói:" Không ngờ... ực... các ngươi cũng biết cách sống trong rừng ghê nhỉ?"
Anh để vài cành cây khô vào lửa, vẻ mặt bình thản nói:" Không biết thì cũng phải sinh tồn và tìm cách sinh tồn chứ". Bà nhìn anh và những người còn lại, mấy đứa nhóc này... có vẻ không được sống hạnh phúc cho lắm...
Sau khi ăn xong, họ đều tìm một góc nào đó để nghỉ ngơi.
" Ngươi có phải là con của Nyoko phải không?" bà nhìn nhóc hỏi
Nhóc gật đầu nhưng có vài thứ nhóc không thừa nhận:" Có lẽ vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro