Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 91

TẬP 91

" Sao...sao các ngươi biết?" giọng bà như đang run lên

" Ưm... máu của bốn gia tộc lớn thiên thần và ác quỷ..." nhóc có vẻ suy ngẫm. Chợt họ trợn mắt nhìn nhau như chợt phát hiện ra điều gì...

Quạ... quạ... quạ...

Nhỏ cả kinh:" Chẳng phải... chẳng phải ám chỉ bốn chúng ta sao?!"

" Chúng ta? Các ngươi là ai?!" bà hỏi dồn

Nhóc nghiêng đầu:" Vậy hai người là ác quỷ sao?"

Anh lắc đầu:" Không hẳn, máu ở đây chỉ chỉ những người có dòng máu đó trong gia tộc mà thôi". Hắn tiếp lời:" Đúng vậy, máu của gia tộc và thiên thần hay ác quỷ là khác nhau"

Nhóc lại hỏi:" Vậy không phải con của những thiên thần sẽ là thiên thần, ác quỷ sẽ là ác quỷ sao?"

Nhỏ khoác vai nhóc:" Nếu muốn biết thiên thần hay ác quỷ thì phải dựa vào đôi cánh của họ"

" Cánh sao? Vậy các cậu có cánh chưa?"

" Chưa, cũng có khá nhiều người đã trưởng thành nhưng chưa tìm được đôi cánh của chính mình. Nếu muốn có cánh thì... ưm... hình như là phải có một ý chí, sức mạnh hay gì gì đấy. Mình cũng không biết"

Bô lô ba la...

" Này! Các ngươi có nghe ta nói không đó?!" bà từ trong ngục hét lên

" Mà tôi cũng chưa chắc là con của họ" nhóc trở nên buồn, khẽ nhìn anh. Anh cũng không để ý mấy, hay nói là anh không bận tâm về điều đó nữa, nhưng vẫn vẫn cảm thấy có lỗi.

" Thì cứ thử xem" hắn bước lên phía trước...

" Các ngươi dám không trả lời câu hỏi của ta à?! Thế là không tôn người..."

Cạch...

Ánh sáng từ từ lọt vào mà đã lâu rồi bà không nhìn thấy, trong luồn sáng ấy bà thấy có bốn bóng người, họ đang tỏa sáng chiếu rọi mọi ngóc ngách trong ngục...

Bà được thả ra ngoài, cũng đã lâu rồi nhỉ? Bà tham lam hít thở thật nhiều không khí trong lành.

Nhóc đến cạnh bà:" Bà là ai? Tại sao lại bị nhốt ở đây?"

Bà chợt quay phắt lại, vẻ mặt âm u a. Họ cảm thấy gió lạnh đang ập đến:" Các ngươi dám không trả lời ta à!!!!"

Nhỏ thấy hơi không ổn a:" Dù sao thì chúng tôi cũng đã cứu bà rồi còn đâu"

Bà chợt trở lại bình thường nghiêm túc nhìn họ:" Các ngươi là ai? Tại sao lại mở được ổ khóa đó?"

Hắn đề phòng bà:" Chúng tôi là con của bốn gia tộc đấy"

" Ha, cũng không khó đoán. Cha mẹ các ngươi sẽ tự hào về các ngươi"

Anh nhíu mày:" Bà biết cha mẹ chúng tôi"

Bà mỉm cười quay đi:" Ta và họ từng là bạn học thuở nhỏ"

" Bà là ai?" Nhóc nhìn bà hỏi

" Nếu ta nói ta là Moriko phó hiệu trưởng của trường các ngươi đang học thì sao?"

Họ cả kinh nhìn bà. Bà bật cười:" Ha...ha... biết ngay mà. Có vẻ như bà ta đã giả dạng ta rất thuần thục đến không còn ai nhận ra sự khác biệt nào cả. Ta đã bị chúng nhốt ở đây cũng được 5 năm rồi nhỉ?"

Hán nhíu mày:" Bà nói thật? Nếu vậy thì cô phó hiệu trưởng kiia là giả sao?"

Nhỏ suy nghĩ:" Cũng phải, chúng ta còn chưa gặp mặt bà ấy lần nào"

Họ nhìn kĩ người phụ nữ trước mắt, mặc dù quần áo rách, tóc thì rối mù, mặt khá lem luốc nhưng bà vẫn toát lên linh lực thuần khiết...

Bà khá ngạc nhiên:" Các ngươi không nghĩ ta nói dối sao?"

Anh khoanh tay:" Bà có gì để lừa gạt chúng tôi? Dù sao cũng phòng hơn là không phòng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tim