
TẬP 69
TẬP 69
Bốn người bọn nhóc được ngồi vào quầy rượi bên cạnh căn bếp, họ được mời một ly nước cam. Cha mẹ nhóc cũng ngồi đối diện, ông nhìn vào ly nước của mình hỏi nhóc: câu hỏi đầy sự tẻ nhạt" Những tháng vừa qua con sống tốt chứ?"
Nhóc gật đầu:" Dạ, con sống tốt"
Bà nhìn nhóc khó hiểu nói:" Sao con biết cha mẹ ở đây mà đến tìm?"
" Cha mẹ nói Moga được mời học ở thành phố K nên con nhớ bèn đi tìm"
Hai người khá ngạc nhiên khi nhóc không biết địa chỉ cụ thể mà tìm được đến đây. Bà chán nả nhìn nhóc:" Vậy con tìm cha mẹ có chuyện gì?"
Nhóc ngẩn người khi nghe câu hỏi đó, nhóc khôi phục lại liền nở nụ cười gượng:" Con đến đây chỉ hỏi thăm sức khỏe mọi người mà thôi. Có vẻ khá sớm nhưng con vẫn muốn nói CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"
Ông và bà đứng lặng nhìn nhóc... Nhóc nói xong liền rời ghế đứng lên cúi đầu về hướng hai người nói:" Con chợt nhớ ra có việc phải làm, con xin phép đi trước. cha mẹ ở lại khỏe mạnh..."
Nói rồi nhóc rời đi, ba người còn lại cũng cúi đầu rời đi theo nhóc. Họ đi ngang phòng khách – nơi bạn của cậu đang nhảy theo điệu nhạc.
Một trong số họ nhìn theo họ chế giễu:" Về với ngôi trường trên núi nào đó đi. Nơi đây không hợp với những người miền núi. Ha...ha..ha..."
Hắn vừa đi vừa nói:" Thật đúng là rảnh rỗi!"
Người đó nghe thấy vậy tái mặt tức giận muốn xông vào hắn nhưng được mọi người can ngăn:" Đừng quan tâm đến bọn người rừng ấy"
Rầm...
Cổng nhà được đóng lại không thương tiếc do đám bạn của cậu gây ra...
Nhỏ nhìn nhóc an ủi:" Cậu đừng buồn"
Nhóc quay sang nhìn nhỏ:" Mình có buồn gì đâu"
Nhóc đi được vài bước liền quay phắt lại nhìn họ:" Các cậu..."
Hắn và anh tỏa ra bình thường như mọi khi. Nhỏ cũng tỏa ra khó hiểu tròn xoe mắt:" Mình làm gì? Đi về nào, nơi đây mình cảm thấy rất chán"
Nhóc bật cười gật đầu:" Phụt...Các cậu đúng thật là. .. Ừm về thôi!". Nói rồi họ dùng dịch chuyển tức thời rời đi, họ không muốn ở lại một nơi buồn chán không phải nơi dành cho mình một giây phút nào. Mặt trời đã lặn, đường phố cũng đã lên đèn, đâu đó ở cuối đường có người thấy một thứ ánh sáng chói mắt vụt lên rồi biến mất. Chỉ sau vài giây thì khu đó lại phát lên những tiếng la hét nháo nhào...
Sau khi họ rời nhà của cha mẹ nhóc...
Một người nhảy cùng cậu lên tiếng:" Chị cậu đấy à? Mình cảm thấy thật cô ta không bằng một góc của cậu"
Cậu không nói gì chỉ bật cười một tiếng, mặc dù không nói nhưng với nụ cười đó ai cũng hiểu đó là biểu hiện của sự hài lòng...
Rẹt...!
Nhạc dừng phát ra, đèn đủ màu sắc cũng tắt hết. Họ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì...
Rào...rào...
Tiếng nước chảy mạnh vang lên, đột nhiên có người hét lên:" Ống nước vỡ rồi! Nước chảy ra nhiều quá, sắp ngập rồi!"
Họ đang hoang mang đi tìm giẻ lau thì...
Vụt...
Ánh lửa của cây nến trên bánh kem vụt lên cháy dữ dội, ngọn lửa cháy sang các món quà mà cậu bạn cậu tặng cho cậu... Họ sợ hãi dùng nước dập lửa...
Khoảng hai tiếng sau, bọn họ ngồi bệt xuống đất vuốt mồ hôi:" Phù, cuối cùng cũng dọn dẹp xong"
Rào...rào...
Một cơn gió mạnh từ đâu xông vào nhà làm mọi thứ bay toán loạn...
Họ há miệng không thể tin:" Chuyện gì vậy trời. Aaaa..."
N
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro