TẬP 50
TẬP 50
Trời đã về đêm, trăng khuyết dần hình thành. Mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch đối lập với ban sáng. Có vẻ như trời càng về đêm tâm trạng của mọi người lại chùng xuống, nhiều khúc mắc hơn. Thật khó hiểu khi những người ta cho rằng họ có cuộc sống rất hạnh phúc lại trái ngược những gì ta nghĩ. Mọi thứ đều xảy ra từ khi...họ nhận biết được điều mà họ không muốn làm.
Những suy nghĩ ấy cứ vấn quanh trong đầu nhóc. Nhìn những người bạn đi cạnh mình nhóc lại càng cảm thương với họ.
" Có vẻ như các cậu đều có nỗi lòng riêng..."
Nhỏ ngạc nhiên nhìn nhóc, thấy nhóc vẻ suy tư nhỏ cười an ủi:" Cậu nghĩ nhiều quá rồi..."
Nói thì nói vậy, nhưng câu nói của nhóc đã chạm đến tâm tư của ba người họ.
Họ rời đi vào lúc trời xế, bây giờ họ đang đi vào trong một khu rừng rộng lớn. Cây cối xung quanh chỉ là những đường nét không rõ chỉ dựa vào ánh trăng mờ nhạt thì họ chỉ nhận ra đường đi mà thôi.
Nhóc rùng mình từng đợt với những âm thanh kì lạ của rừng về đêm hay nói cách khác nhóc...không ưa bóng tối. Hắn chợt dừng lại.
Nhóc nhìn phía trước, nơi đó là một tảng đá lớn được kê trước vách núi. Nhìn kĩ thì có thể nhận ra thì tảng đá đó giống cửa hang hơn.
" Đến rồi sao?" nhỏ hỏi.
Hắn gật đầu rồi từ từ đi đến đặt tay lên tảng đá đó.
Ánh sáng chói mặt phát ra, tảng đá từ từ dịch chuyển sang một bên. Nhóc nhăn mặt nhíu mày nhìn vì ánh sáng phát ra. Bọn họ đi theo hắn vào bên trong.
Vào bên trong mới thì...ôi trời chỉ là một khoảng không gian nhỏ hẹp đủ để bốn người họ đứng vào.
" Khụ..ờ cho mình hỏi. Đây là..." nhóc gượng cười hỏi.
" Đây chỉ là cửa vào của Kuroi Daichi mà thôi" anh nhìn xung quanh.
Nhóc nhướn mày khó tin nhìn xung quanh. Hắn nói:" Nắm tay nhau đi"
Bọn họ làm theo lời hắn nắm tay thành vòng tròn. Hắn đọc khẩu huyết rồi cùng họ biến mất...
Nhóc nhìn nơi mình đang đứng sau khi dịch chuyển. Hình như là nơi họ mới đứng nhưng phía trước không còn là bức tường đó nữa mà nó đã mở rộng thành một con đường đi sâu vào trong.
Một đuốc sáng xuất hiện, thiếu điều là nhóc sẽ hét lên mất. Một cô gái cầm theo một chiếc đuốc xuất hiện, ánh sáng hiện lên phát họa chân dung của cô ấy. Cô có mái tóc dài màu vàng kim óng mượt, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
Hắn nhìn thấy cô liền buông tay ra khỏi vòng tròn bước về phía cô. Nhỏ ngây ngẩn ở đó, bởi vì...hắn đang nắm lấy tay nhỏ nhưng nhìn thấy cô liền buông ra.
Hắn trở nên vui vẻ:" Chào cậu, Kimiko. Lâu quá chúng ta không gặp nhau"
Cô mỉm cười:" Chào Kaze, mình đến đón cậu"
Hắn quay lại nhìn ba người họ:" Chưa giới thiệu với cậu, ba ngươi này là bạn cùng nhóm với mình"
Cô cúi nhẹ đầu dịu giọng nói:" Chào mọi người, mời mọi người đi theo mình"
Nhỏ cảm thấy khó chịu. Tại sao cậu ta lại trở nên vui vẻ với người tên Kimiko này. Họ theo gót cô đi sâu vào bên trong.
Dần dần xuất hiện trước mắt họ là một không gian rộng lớn với những ngôi nhà hình thù giống một chiếc ấm làm bằng đất với đủ kích thước. Nhóc cảm nhận nơi đây giống những khu phố không khác gì mấy trên mặt đất. Ở đây không sáng như trên mặt đất, nó chỉ sáng như được thắp một cây nến lớn chiếu sáng mọi ngóc ngách nơi đây.
Nhóc quay sang nhỏ:" Anri, nơi đây cách mặt đất sâu bao nhiêu vậy?"
Chỉ thấy nhỏ đang nhìn hai người nào đó với cặp mắt hình viên đạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro