Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 23

TẬP 23

Món được con thú nấu chủ yếu là nấm. Dù sao thì nấm cũng ngon.

Nhóc và nhỏ đến cầm mấy xâu nấm nướng. Cả hai ăn một cách ngon lành.

Đột nhiên nhớ còn có người chưa ăn, nhóc quay lại quơ mấy xâu nấm lên:" Shouta, cậu và kaze cũng lại ăn đi"

Nhỏ phụ họa:" Đúng đó, hai cậu cũng ăn đi. Từ sáng đến giờ chúng ta đã có gì vào bụng đâu. Đặc biệt là cậu đấy Kaze, mới khỏi bệnh phải bồi bổ nhiều vào"

Nhóc nghi hoặc nhìn nhỏ. Nhỏ chỉ cười khan rồi kể lại toàn bộ sự việc ( đương nhiên chỉ kể khái quát không kể chi tiết he..he..)

Nhóc bực bội:" Này, hai cậu mà không đến là tụi này ăn hết đấy"

Nhỏ cũng giục:" Mau lên"

Hắn cười khổ, anh thì miệng khẽ cong lên một góc độ nào đó.

Hắn đi đến:" Có vẻ phải để họ nghỉ ngơi rồi"

Anh cũng đi lại đó, rồi dừng bước nói với ông:" Cứ để chúng tôi sẽ nghỉ lại đêm nay, ngày mai phiền ông giúp đỡ". Nói rồi anh rảo bước đến họ. Ông mỉm cười vuốt râu:" Đúng là những đứa trẻ kì lạ phải không ' quạ đen gãy cánh'. Các người có đồ đệ tốt đấy"

Nhóc và nhỏ thì vui chơi đến không biết trời chăng. Những nụ cười rạng rỡ mà từ trước đến nay chưa xuất hiện một cách thật sự trên khuôn mặt họ.

Hai người còn lại thì cứ nhìn họ vui chơi mà trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ mà họ không nhận ra.

Đến gần nữa đêm, khi tiệc tàn cũng là lúc mọi việc quay về yên nghỉ.

Nhóc và nhỏ cui chơi cũng khá mệt lại thêm một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra. Nên khi đặt lưng xuống đất đã ngủ liền.

Anh và hắn cũng chợp mắt nghĩ ngơi.

Sáng hôm sau, nhóc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở một nơi khác. Nơi này rất quen... hình như đây là con đường ra khỏi rừng và xuống núi.

Trên người nhóc có đắp một chiếc chăn vừa người được kết bằng lá và vỏ cây. Nhưng không hiểu sao nó rất mềm và mượt chứ không cứng ngắt sần sùi.

Ba người họ cũng có đắp một chiếc chăn theo kích cỡ của ho. Họ cũng lần lượt tỉnh lại.

Cả bọn họ xếp chăn lại nhưng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Chuyện tối qua cứ như một giấc mơ. Họ chuẩn bị đi thì...

" món quà đó giành cho các ngươi" giọng nói của ông chuột vang lên.

Nhóc nhìn lên trời:" Cảm ơn ông"

" Ngày nào đó, nếu có dịp các ngươi có thể vào thăm nơi này. Chúng ta luon đón chờ"

Nhỏ hô lên:" Nhất định là thế"

Họ cảm thấy vui vẻ hẳn. Sẽ có nhiều chặn đường phía trước mà họ sẽ phải vượt qua.

Họ bước đi xuống núi đến cổng sau của trường. Họ không ngờ cô Takana, cô Kana và cô hiệu trưởng Usacha cũng đứng đợi ở đó.

Bốn người họ đứng trước mặt các cô.

Cô Takana lên tiếng:" Không ngờ các em lại không từ bỏ mà vẫn cố gắng vượt qua thử thách"

Hiệu trưởng Usacha bước lên:" Không biết các em đã tìm hiểu được gì về tên gọi Kyoku rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tim