Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 137

TẬP 137

Kể từ khi buổi lễ tốt nghiệp năm đó kết thúc đến nay cũng đã năm năm... Mặc dù đã cho người điều tra nhưng chỉ vô vọng, không biết hành tung hiện giờ của hai cô nàng ra sao thật khiến hai người nào đó hấp tấp một phen.

Cũng đã năm năm, anh và hắn giờ cũng đã là thái tử, Akai Hi ( Núi Đỏ) cũng đã được anh khôi phục lại, người dân cũng đã trở về sống an ổn, hai người cũng sắp nhận chức làm vua nhưng hai người không mấy để tâm. Tâm trạng hiện giờ của hai người có thể là rối rắm, chỉ biết bốn từ hi vọng và chờ đợi mà thôi...

Rốt cuộc hai cậu đang ở đâu?!

Nhóc đi chậm rãi xen qua những hàng cây, dọc đường có thể ngắm mọi thứ xung quanh cũng đã lâu rồi chưa đến nơi đây. Không biết họ có nhớ không...

Đi thêm một lúc, thật chậm rãi và dần bầu trời cũng đã dần lặn để lại phía chân trời xa một ráng mây màu đỏ chói... Nhóc đi đến bên một vực núi, chợt trước mắt là bóng người quen thuộc ập vào mắt. Người đó quay lại nhìn, hai ánh mắt chạm nhau...

" Ami?!" người đó xúc động nói

Nhóc cũng vui mừng khôn xiết chạy lại ôm lấy người đó nói:" Anri? Là cậu phải không?! May quá, chúng ta đã gặp lại nhau rồi!"

Người đó chẳng ai khác chính là nhỏ, nhỏ và nhóc ôm chầm nhau vui mừng, nhỏ hít hít mũi nói giọng nghẹn ngào:" Ừm, đúng vậy. Giờ mình đã gặp lại cậu rồi, vui quá!"

Hai cô nàng quẹt lấy những giọt lệ ngồi cạnh nhau trên vách núi, hai người giờ đây không biết nói gì hơn chỉ biết hướng mắt nhìn hoàng hôn dần buông.

Nhóc chợt lên tiếng:" Nơi đây đúng là có nhiều kỉ niệm đẹp"

Nhỏ gật đầu:" Đúng vậy, không biết hai người đó có nhớ không..."

Chưa dứt lời, một cơn gió thổi qua làm nhóc và nhỏ ớn xương sống. Không nhắc thì thôi hễ nhắc tào tháo là tào tháo đến.

Hai người nhanh chóng đứng lên định tẩu thoát thì...

" Ami / Anri, cậu đứng lại cho tôi!" hai tiếng quát đồng thời vang lên

Hai cô nàng dịch chuyển cái cổ đã cứng ngắc quay ra sau... Chỉ thấy nơi đó có hai anh chàng đi đến, hai người đều mang một nét đẹp mê hoặc, say đắm lòng người. Một người với mái tóc màu đỏ rực, với khuôn mặt điển trai luôn mang nét lạnh lùng làm mọi người càng điên đảo. Một người với mái tóc vàng, khuôn mặt đẹp trai với biểu cảm tùy ý nhưng vẫn mê hoặc lòng người. Có thể nói càng trưởng thành hai người càng có sức thu hút kì lạ...

Nhưng nhóc và nhỏ hiện giờ không rảnh để thưởng thức sắc đẹp đó, cái quan trọng hiện giờ là phải chuồng nhanh rút lẹ trước khi bị bắt về chịu phạt, trong đầu hai người hiện lên như vậy.

Hai người nhìn nhau, nhóc liếc mắt bên trái xong rồi liếc mắt bên phải, nhỏ có biết hiểu ám hiệu của nhóc hay không liền gật đầu. " Chạy!" một tiếng hét vang lên, hai người nhanh chóng chạy đi. Nhóc ra sức chạy về phía bên phải, rồi chợt nhận ra nhỏ cũng chạy bên cạnh liền ngớ ra hét:" Sao cậu lại chạy bên phải, không phải mình đã bảo cậu chạy bên trái kia sao?

Nhỏ với khuôn mặt sợ hãi:" Không phải cậu bảo mình chạy bên phải, cậu chạy bên trái sao?"

" Hai cậu đứng lại!" anh và hắn chạy đuổi theo phía sao. Vào ban nãy, hai người đều cảm nhận nhóc và nhỏ đều đang ở rất gần, hai người lần theo cảm nhận mà đi rồi không biết từ khi nào đi đến rừng Kyoku – nơi mà họ phải tìm hiểu tên gọi của khu rừng này vào lúc mới vào trường.

Anh và hắn dọc đường đi gặp nhau liền biết cảm nhận của mình là đúng, đi thêm một lúc thì hai bóng dáng quen thuộc trước mặt. Hai người không khỏi vui mừng nhưng cũng rất tức giận. Chuyện tiếp theo sau đó thì các bạn đã biết...

Nhóc và nhỏ dốc hết sức lực cấm đầu mà chạy, trong lòng họ giờ đang than trời. Aaaa... đi đâu không đi lại đi vào khu rừng quái quỷ này, không sử dụng được linh lực làm sao mà chạy khỏi đây aa...

Trước mắt là hình ảnh quen thuộc, một con đường nhỏ men theo vách núi, hai người cả kinh nhìn nhau:" Sao lại là nơi này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tim