TẬP 132
TẬP 132
Nhỏ gật đầu phụ họa:" Đúng...đúng, chúng ta nên rời khỏi đây"
Nhỏ và hắn đi đến đỡ lấy hai người đi về con đường họ mới đi, nhóc đi lẳng lặng phía sau, anh bên cạnh nắm ta trấn an nhóc.
Con đường lúc rơi xuống khá cao, hắn phải dùng thuật dịch chuyển họ lên mới được, nhưng thuật dịch chuyển cũng chỉ tối đa được bốn người nên hắn phải dùng đến hai lần khá mệt.
Họ cùng quốc vương và hoàng hậu thật đi về phía ra của khu rừng hay nói đúng hơn là kết giới. Nếu dùng dịch chuyển thì không được, trong kết giới mọi thứ không thể ra vào dễ dàng, đặc biệt hắn đã dùng đến hai lần, thuật này hao tổn khá nhiều linh lực. Hắn cần có thời gian hồi phục...
Vừa ra khỏi kết giới thì trước mắt hiện lên hình ảnh không thể tin được, họ thở ra một hơi lạnh... Đằng trước chính là một đoàn quân, đứng đầu là hai người... quốc vương và hoàng hậu giả!
Quốc vương và hoàng hậu thật lạnh lùng nhìn hai người giả dạng phía trước và cũng không cần sự trợ giúp của nhỏ hắn nữa, hai người bước lên phía trước. Ông quát:" Các ngươi đã giam giữ chúng ta bao năm qua, giờ còn định thâu tóm thế giới sao? Chúng ta không cho phép!"
Quốc vương giả cười:" Ha, đúng, chúng ta định thâu tóm thế giới đó rồi sao? Chỉ bằng sức của hai người các ngươi cộng thêm mấy đứa nhóc miệng còn hôi mùi sữa thì làm gì được chúng ta?! Các ngươi nói phải không?"
" Phải!" bọn binh lính phía sau hô lên
Bà tức giận:" Các ngươi..."
Hoàng hậu giả trừng mắt nhìn bốn người họ:" Không ngờ các ngươi lại đi giúp cho hai người không có mưu đồ cầu tiến này! Ta đã quá xem thường và lơ là với các ngươi"
Anh trừng mắt:" Là tại bà quá độc ác! Bà đã giết em trai tôi!"
" Em trai ngươi?"
" Là Chin! Bà đã biến nó thành con rối của mình suốt bao năm qua để anh em chúng tôi sống lìa xa nhau, để rồi khi nó không phục vụ bà thì bà liền giết nó"
Hoàng hậu giả chợt nhận ra:" Thì ra bốn người các ngươi, khá khen cho các ngươi dùng thuật biến đổi, nếu ta không lơ là mà ở lại xem bọn ngươi chết hay chưa thì đâu đến nỗi này!"
Họ tiến lên cùng với hai người đồng thanh nói:" Vô ích thôi! Nói nhiều làm gì, đánh thôi!"
" Ha ha, các ngươi không biết tự lượng sức mình thì ta chiều các người vậy. Các binh lính, lên!"
Bọn binh lính phía sau ào ạt chạy lên phía trước nhằm bọn người nhóc và hai người thật mà đánh. Quân địch đông như thế cũng khó mà đánh nhanh được, họ tản ra. Quốc vương và hoàng hậu thật bay đến nơi hai người giả đang đứng. Họ vun năng lực ra bốn phía, một phen long trời lỡ đất diễn ra, gió ào ào xô đến cùng những ánh kim sáng bóng va vào nhau kịch liệt.
Nhóc và nhỏ ở chung một chỗ đánh đấm, nhỏ thấy bốn người kia đánh nhau nên sinh lòng hứng thú nói:" Ami, không nhờ cha mẹ cậu lại mạnh đến vậy"
Nhóc vừa né vừa vung những ngọn gió sắc người ra nói:" Mình cũng không biết nhưng có vẻ họ không thể phát huy được nhiều bởi vì đã bị nhốt quá lâu. Còn nữa, không hiểu sao hai người giả mạo kia cũng có năng lực giống cha mẹ... không giống quốc vương và hoàng hậu đến vậy"
Nhỏ nhìn nhóc, có vẻ Ami chưa hoàn toàn nhận lại cha mẹ...
Uỳnh...
Quốc vương và hoàng hậu thật bị đẩy lùi về phía sau, trên miệng còn vương vết máu. Hoàng hậu giả cười lạnh:" Cũng chỉ có vậy? Như thế thì làm sao đánh bại bọn ta?"
" Các người..." hai người tức giận nhìn chằm chằm hai người trước mắt
Quốc vương giả vung tay:" Đi xuống gặp người bạn quá cố Diêm Vương của ông đi"
Hàng loạt những thứ ánh sáng mà vàng kim bay đến hai người...
_subd
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro