TẬP 128
TẬP 128
Họ ủ dột rời khỏi đó và đi dạo xung quanh trước khi bữa cơm tối đến, họ quyết định đi ra khu rừng phía sau lâu đài để hít thở không khí. Chẳng ngờ phía sau lâu đài là một khu rừng rộng lớn và có cơ hồ nếu vào đó mà không chú ý sẽ bị lạc.
Họ do dự có nên vào hay không, phía trước khu rừng cũng có bảng cấm vào.
Nhóc chán nản:" Vậy là không còn chỗ nào để đi sao?"
Nhỏ cười ranh mãnh:" Nếu không cho vào thì mình cũng rất muốn vào xem thử"
Nhóc chớp mắt nhìn nhỏ, rồi ánh mắt đột nhiên sáng ngời nhìn vào khu rừng. Anh và hắn đã quá quen thuộc với cái biểu cảm của hai cô nàng này chỉ thở dài đi theo phía sau họ.
Khu rừng khá um tùm, khoảng không gian xanh um, đi mà không biết đường ra, nhưng chỉ là đối với người khác còn với bọn họ thì tìm đường ra cũng không có gì khó. Khu rừng này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cây với cây, cối với cối, không thấy bóng dáng mấy động vật ở đâu.
Họ dạo quanh một hồi cũng thấy chán, nhưng dù sao cũng hít thở được một bầu không khí trong lành, trái với vẻ ngột ngạt bên trong lâu đài.
Đi thêm một vòng nữa anh đột nhiên ngừng lại, họ ngạc nhiên quay lại nhìn rồi chợt cũng nhận ra điều gì. Anh nhỏ giọng:" Có người"
Họ nhanh chóng nhảy lên một cái cây gần đó để quan sát động tĩnh... Phía dưới, cách nơi ẩn nấp của họ khoảng 10m có một bóng dáng của một người lính. Người đó lấm lét nhìn quanh rồi từ từ đi về phía trước.
Họ nhìn nhau rồi nhanh chóng nhảy xuống đi theo phía sau người lính ấy, phải nói chứ kĩ thuật ẩn thân như ninja của họ thuộc loại cao. Theo dõi một ai đó mà không bị phát hiện, ngay cả thầy cô của họ cũng không phát hiện ( lúc còn ở cổng vào ấy).
Đi theo người đó đúng thật là chóng mặt, đi một vòng rồi lại rẽ tùm lum chỗ, nhóc và nhỏ đi theo cơ hồ muốn chống mặt. Nhưng đi thêm một khoảng nữa thì phía trước có một chiếc hang nhỏ. Họ nghi hoặc nhìn chiếc hang đó, đừng bảo là cái hang đó lại là một lối đi nào đó nhá, ví như một vương quốc nào đó, đây cũng chỉ là phản ứng tự nhiên khi đã trải qua nhiều nơi thần bí giống vậy.
Người đó đứng trước cửa hang gõ ba tiếng vào mặt bên của cửa hang, rồi liền xuất hiện một đạo sáng... Người đó biến mất...
Nhóc suy ngẫm:" Lại là một nơi thần bí"
Anh mỉm cười nhìn nhóc:" Có nên đi không?"
Hắn nhìn sắc trời:" Chúng ta nên để buổi tối, bây giờ cơm tối, nếu chúng ta mất tích thì họ sẽ sinh nghi"
" Phải đấy" nhỏ gật đầu
Nói rồi bốn người quay lại để ra khỏi khu rừng, lại phải đi một vài vòng rồi rẽ nhiều hướng, cũng may trong bọn người anh và hắn còn nhớ, chứ nhờ hai cô nàng thì...hazz, hai cô nàng xém chút còn rẽ lộn nữa là.
Về đến cung điện cũng đã là giờ cơm tối, họ được ăn tại một khách sảnh, thức ăn cũng rất vừa mệnh, cách phụ vụ rất tốt, người hầu ở đây ai cũng hiền lành và rất nhiệt tình.
Ăn xong bữa cơm họ liền đi về phòng của mình nghỉ ngơi, đợi đến khi trời đã tối dần và trăng lên cao họ mới rón rén đi ra khỏi phòng. Họ nhanh chóng tập hợp tại phòng hắn rồi cùng hắn dịch chuyển đến khu rừng.
Họ men theo ánh trăng tới nơi cửa hang, cửa hang vẫn đen như mực. Nhóc ghé sát họ nói:" Có ai biết thuật tàng hình không?"
" Chi?" nhỏ nghi hoặc
" Nếu lỡ vào đó bị phát hiện thì sao?"
" Các người là ai?!!!"
Một giọng quát vang lên, họ giật mình quay về phía sau. Chỉ thấy một người thanh niên mặc đồ quân lính đứng đó, vẻ mặt tức giận, còn mang theo sát khí..
t
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro