TẬP 118
TẬP 118
Nhóc từ trong cơn đau nhức tỉnh dậy, dịu dịu mắt, nhìn xung quanh nhỏ vẫn chưa tỉnh, nhìn ngoài cửa sổ trời cũng đã sáng. Vươn vai, cơn đau cũng giảm đi nhiều, nhóc đến giường bên lay nhỏ dậy: "Anri, dậy đi, trời sáng rồi"
Nhỏ mơ màng ngồi dậy, hai người đi đánh răng rồi cho tỉnh ngủ.
Cộc..cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, cùng lúc hai người vừa vệ sinh xong. Nhỏ và nhóc ra ngoài mở cửa, mở cửa ra thì thấy anh và hắn đang đứng bên ngoài. Nhỏ tò mò:" Có chuyện gì mới sáng sớm hay cậu qua đây vậy?"
Hắn nhún vai:" Chúng tôi định rủ hai cậu đi ăn sáng, đi không?"
Nhóc và nhỏ nhướn mày:" Các cậu mời nha"
Anh nói:" Không có ý kiến"
Thế là hai cô nàng nhanh chóng đóng cửa phòng lại:" Chúng tôi đi thay đồ cái đã"
Một lúc sau, cửa phòng mở ra hai cô nàng nhanh chóng đi ra và đóng cửa lại. Nhỏ giơ tay lên:" Đi thôi"
Không khí ở trên đây rất trong lành a, phố phường mới sáng sớm đã náo nhiệt hẳn. Họ tìm cho mình một quán ăn và gọi món, xung quanh cây cối vẫn có, chẳng khác gì bên dưới cho lắm.
Món ăn nơi đây rất thanh sạch, không chút tanh, rất được. Ăn xong cả đám quyết định đi dạo, vì lúc đến đây chỉ lo việc tìm phòng ngày hôm sau đã là ngày thì đấu, nào còn thời gian để tham quan.
Việc tham quan này có thể giúp họ cảm thấy đỡ mệt mỏi, tinh thần thoải mái, vui vẻ trước khi cái ngày cuối cùng của cuộc thi đấu đến. Họ cũng không màn việc luyện tập, đi dạo a.
Nơi đây có một vùng đồi cỏ, mặc dù nơi đây được một đám mây lớn nâng đỡ, nhưng vẫn chưa ra khỏi vũ trụ và bầu trời đối với nơi đây vẫn còn cao lắm. Vùng đồi cỏ này trống trải đủ để nằm lên và ngắm nhìn bầu trời xanh.
Nhóc và nhỏ thư thái nằm trên đám cỏ, nơi đây như một vùng thảo nguyên rộng lớn vậy, gió trên cao cũng mạnh hơn trên mặt đất rất nhiều. Nhưng không hiểu sao nó lại dịu êm khi lướt qua vùng này đến vậy... Anh và hắn thì ngồi cạnh, hai cô nàng thì ngắm mây, còn hai người ngồi cạnh thì lại ngắm hai cô nàng... Cũng cảm giác bình yên...
" Hừ, lại là bọn người các ngươi"
Rắc... không gian trong lành, bình yên trở nên méo mó khi có tiếng nói vang lên. Chỗ này ít ai lui tới và hiện giờ chỉ có bọn người nhóc nên cảm thấy rất yên tĩnh, không ngờ bọn chúng cũng mò tới đây.
Nhóc và nhỏ mất hết cảm hứng ngồi dậy nhìn kẻ đầu sỏ, bọn chúng cũng chỉ cười lạnh, một trong số chúng nói:" Các ngươi vẫn còn tâm trạng ngồi ngắm cảnh à? Không sợ ngày mai bị đánh tơi tả?"
Bọn chúng là lũ người ác quỷ đánh với nhóm của nhóc đây mà, mệt mỏi quá, nhóc và nhỏ quyết định dùng ánh mắt cảnh cáo cho chúng rồi quay sang nhìn anh và hắn, nhìn đến độ nhíu mày rồi tiếp tục nằm xuống nhắm mắt tịnh dưỡng.
Ánh mắt đó là gì nhỉ? Đương nhiên là ra lệnh cho hai anh chàng không cho chúng làm phiền a. Đúng là có người hầu đi cùng là mọi việc phải đổ lên đầu của người hầu a. Anh và hắn ngạc nhiên khi hai cô nàng trừng mắt nhìn mình rồi lại tiếp tục nằm xuống, hai người chỉ biết cười khổ không thôi. Cậu ta đây là đang ra lệnh cho mình? Còn coi mình là vĩ đập ruồi nữa chứ?
Cũng không sao, hai người thích như vậy, miễn sao người họ thích vui, luôn bảo vệ người ấy.
=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro