TẬP 100
TẬP 100
" Cuộc thi bắt đầu...!"
Ở trên biển, những chiếc ca nô nhanh chóng nổ máy rồi chạy nhanh về phía đường mà khu vực thi vẽ ra. Nhóc cũng từ từ được thả cao lên... Woa, biển đẹp quá! Nhóc từ trên cao nhìn về phía xa, biển màu xanh ngắt tạo một cảm giác thoải mái và mát mẻ. Vùng biển này được kết tinh từ những gì đẹp nhất xung quanh nó. Biển xanh cát trắng, hàng dừa của xanh xanh đón gió biển, gió mang theo chút vị mặn của nước biển tạt vào mặt làm cảm giác thanh tỉnh lạ thường...
Nhỏ nhìn hồ bơi trước mắt, lớn a. Màu nước cũng rất trong và sạch, đó là nước biển tự nhiên. Nhỏ đang mặc một chiếc áo bơi ôm sát cơ thể, kèm theo một chiếc kính bơi. Khi tiếng báo hiện vang lên, nhỏ nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi. Nhỏ không muốn bơi quá nhanh, chỉ muốn bơi thật chậm cảm nhận sự thoải mái của nước biển mang lại. Mát quá a... nó có thể giúp xóa tan mệt mỏi...
Anh cũng bắt đầu vào cuộc đua, khụ... nói trắng ra là anh đang đi tản bộ thì đúng hơi. Mọi người thì cấm đầu cấm cổ mà chạy, anh thì lại ung dung đi trên nền cát trắng. Cát này khá ấm, có thể thấy thoải mái khi bước lên đó bằng chân không, nếu trên cát mà mang giày thì khó di chuyển a ( mình nghĩ vậy ._.).
" Oa..."
Anh nhạc nhiên nhìn về phía ngoài biển, một cô nàng nào đó đang thỏa chí la hét trên không cùng dù by cả mình. Anh bật cười nhìn về người đó, nét mặt anh hiện lên một nét cười thật thụ... Anh đi dọc bờ biển chỉ vì không thể dời mắt được người nào đó.
Hắn cũng nhấn ga, xe cũng từ từ di chuyển. Xe của người khác thì đi vù vù, xe hắn thì đi từ từ. Khu vực đua là trong nhà kính, dọc đường cũng có nhiều cây xanh và hoa, hắn có thể đi chậm rãi để ngắm nhìn hết xung quanh. Đó cũng là cơ hội để dò xét nơi này. Đột nhiên đi qua khu vực thi bơi lội bên dưới đường đua và phát hiện có một người a. Hắn chợt dừng lại nhìn người đó, chỉ thấy người đó đang bơi ngửa một cách hưởng thụ... Hắn bật cười, đúng thật là... Nhìn có vẻ cậu ấy rất thích thú... Hắn cũng không nhận ra rằng ánh mắt hắn không thể nào dời mắt tại người đó...
Cuộc thi kết thúc sau 1 tiếng đồng hồ, họ cảm thấy thoải mái bước ra khu vực thi của mình rồi gặp nhau tại đại sảnh. Vẻ mặt nhóc và nhỏ bừng bừng sinh lực, anh và hắn chỉ mỉm cười nhìn họ...
Nhỏ chợt nhìn về hướng nào đó, ba người họ cũng thấy lạ quay lại nhìn, chỉ thấy bọn nó người nào cũng uể oải cầm trên tay huân chương của mình. Họ chợt nhận ra rằng muốn huân chương cũng không phải chuyện dễ dàng, thôi thì cứ thoải mái hưởng thụ như hôm nay là được. Bọn nó thấy họ nhìn liền trừng mắt rời đi, họ cũng không quan tâm đi tìm nơi nào ăn tối a... Mai là cuộc thì cuối cùng rồi...!
,?hx-dA_'zc0)^GP]1v}qhAbqED$D"IG)ԫ,5,5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro