Người lạ trong tim.
Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ dưới cơn mưa, tôi nhận ra mình thường vô thức đi qua những nơi Lee Sanghyeok hay xuất hiện. Mỗi lần gặp anh, dù chỉ là thoáng qua, nhưng lại như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả trong lòng tôi. Cảm giác ấy khiến trái tim tôi đập nhanh, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì với nó.
Vẫn là những buổi sáng đến trường, tôi thấy anh ở đâu đó trong thư viện, trong khuôn viên trường hay ở quán cà phê gần cổng trường. Anh vẫn bình thản, không vội vã, như thể thời gian không có sức ép gì với anh. Trong khi đó, tôi lại thấy mình cứ hối hả, cứ chạy theo một nhịp sống ồn ào, quá vội vàng trong thế giới tĩnh lặng ấy của anh.
Tôi không dám lại gần, chỉ đứng từ xa quan sát. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh lướt qua đám đông và tìm thấy tôi. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, đủ để làm tôi lỡ nhịp tim. Cảm giác ấy khiến tôi cứ đứng ngẩn ngơ, không thể rời mắt khỏi anh.
Nhưng những lần gặp nhau như vậy, chỉ là những khoảnh khắc tình cờ, hiếm hoi. Còn những cuộc trò chuyện thực sự, tôi lại không có nhiều cơ hội. Mỗi lần đối diện với anh, tôi cảm thấy những từ ngữ bỗng nhiên biến mất, cổ họng nghẹn lại. Tôi chỉ có thể cười ngượng ngùng và giữ khoảng cách, không dám bước lại gần hơn.
Một buổi chiều, tôi đang ngồi một mình ở quán cà phê trong khuôn viên trường, mắt lướt qua màn hình điện thoại thì bỗng thấy ai đó đứng trước mặt. Ngẩng lên, tôi thấy ánh mắt quen thuộc của Lee Sanghyeok.
"Chào, cậu cũng ở đây à?" Anh cười nhẹ nhàng, giọng nói vẫn ấm áp như buổi chiều.
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại với nụ cười:
"Chào. Tôi chỉ vào đây nghỉ một chút thôi."
Anh gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện tôi. Chúng tôi ngồi lặng lẽ một lúc, không nói gì, nhưng không khí không hề căng thẳng. Tôi cảm thấy như không cần phải vội vàng, như thể chúng tôi đang chia sẻ một không gian yên tĩnh mà không cần lời nói.
Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, có chút tò mò:
"Cậu hay ngồi ở đây à?"
Tôi gật đầu, cảm giác như cuộc trò chuyện này rất tự nhiên.
"Ừ, tôi hay vào đây học bài hoặc đọc sách. Quán này khá yên tĩnh."
Anh mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên dưới ánh đèn mờ của quán.
"Vậy cậu học gì mà vào đây một mình?" Anh hỏi, ánh nhìn không vội vã, chỉ đơn giản là sự quan tâm.
Tôi cười nhẹ, lật một trang sách trên bàn.
"À, tôi học tâm lý học. Không phải là môn dễ đâu." Tôi đáp, tự nhiên như thể anh đã là một người bạn lâu năm.
"Đọc tâm lý học... Cậu có vẻ thích tìm hiểu về con người nhỉ?" Anh nhướn mày, vẻ mặt vừa tò mò, vừa thấu hiểu.
Tôi ngập ngừng một chút, rồi trả lời:
"Vâng. Tôi nghĩ nếu hiểu rõ con người, mình mới hiểu được chính mình." Tôi mỉm cười, không hiểu sao mình lại nói ra những suy nghĩ này với anh, nhưng nó cứ tự nhiên như vậy.
Anh nhìn tôi im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ.
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Anh nói, giọng có chút trầm xuống, như thể anh đang chia sẻ một suy nghĩ sâu xa hơn.
Câu nói của anh khiến tôi hơi ngạc nhiên. Cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy tôi khi nhận ra rằng chúng tôi có cùng một suy nghĩ, dù chỉ mới gặp nhau qua những lần tình cờ. Đôi khi, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi lại làm tôi cảm thấy mình và anh như đang hiểu nhau hơn, dù mới chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi không biết chúng tôi đã ngồi đó bao lâu. Khi nhìn đồng hồ, tôi nhận ra đã đến lúc phải đi học. Tôi đứng dậy, mỉm cười với anh.
"Cảm ơn cậu. Tôi cảm thấy có động lực học bài hơn rồi." Tôi nói, hơi ngượng ngùng.
Anh cũng đứng dậy, mỉm cười đáp lại.
"Không có gì. Hẹn gặp lại nhé."
"Ừ, hẹn gặp lại." Tôi đáp, rồi quay người bước đi.
Ra khỏi quán cà phê, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng nhưng cũng đầy xao xuyến. Những cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến tôi nhận ra một điều: cảm xúc dành cho Lee Sanghyeok dường như không thể phai nhòa. Dù mối quan hệ này vẫn chưa rõ ràng, nhưng mỗi lần gặp anh, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy một điều gì đó đặc biệt đang dần hình thành. Cảm giác ấy vừa mơ hồ, vừa lôi cuốn, khiến tôi tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để bước vào thế giới của anh hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro