Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương cuối

Thoáng một cái, ba năm dài đã trôi qua. Nghiệp Thiệu Đăng vừa đã tìm được vị trí tốt tại một công ty lớn trong tỉnh T. Công việc đều đã như ý muốn, mỗi ngày hắn đều rất chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng có cùng vài đồng nghiệp đi đâu đó uống vài ly sau đó lại trở về nhà riêng của mình. Người hoàn hảo tốt như hắn đương nhiên lọt vào nhiều mắt xanh của chị em phụ nữ, nhưng bọn họ cũng lấy làm rất băng khoăn khi không hề thấy hắn có chút dính líu tới bóng hồng nào.

Hắn chỉ thỉnh thoảng rất trầm lặng nhìn vào bức ảnh chụp chung với một người bạn, cứ như vậy mà thẫn thờ một lúc rất lâu.

Sau giờ làm việc, Nghiệp Thiệu Đăng lại láy xe tới bệnh viện nhi đồng T.

Vừa bước vào cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng yêu chiều của một người con gái và tiếng khóc trẻ con râm rang.

– Nana ngoan, đừng khóc...đừng khóc...mẹ biết là con khó chịu mà...mẹ thương...

Hắn bước vào, nhanh chóng đã thu được sự chú ý.

– A! Xem ai đến thăm con kìa Nana!!

– Em đừng dọa con, thấy cậu ta, không chừng Nana lại khóc đến bất lực luôn!

Đào Triệu Tuyển nói với Mai Tiểu Băng đang bế con sau đó lại liếc xéo nhìn Nghiệp Thiệu Đăng vô cùng tươi tắn đi tới. Mai Tiểu Băng hướng tới Thiệu Đăng, cười một cái sau đó cấu một cái lên vai Đào Triệu Tuyển khiến gã hét to.

– Ouch...Sao em nhéo anh?

– Anh không biết rằng Nana cực kì hợp tính với Thiệu Đăng sao? Lần nào cậu ấy đến, nó đều cười đến toét cả miệng!

– Không thể nào...Nó đáng lẽ nên sợ hắn!

Đào Triệu Tuyển lại khơi gợi chuyện của ba năm trước. Chuyện của Mai Tiểu Băng lần đó cũng đã chôn vào dĩ vãn, hiện tại Nghiệp Thiệu Đăng đang ra sức bù đắp cho đứa bé nhỏ nhắn này.

Hắn bước tới giường bệnh, đặt tay lên trán đứa bé nhỏ nhắn mũm mỉm kia sau đó hơi lo lắng hỏi:

– Lại sốt sao?

Mai Tiểu Băng ôm lấy đứa nhỏ, lo lắng nói:

– Thể chất nó không tốt, là tại tôi...hôm trước để con bé ở ngoài trời lâu quá...

Bé Nana đã được 3 tuổi, gương mặt nó có nét rất giống với Mai Tiểu Băng, nhất là ánh mắt còn miệng củ lạc lại có phần giống Đào Triệu Tuyển. Nghiệp Thiệu Đăng cố gắng gây sự chú ý của nó, đến khi Nana giật mình nhìn sang, nó lại mếu mặt, vài giây sau thì đưa hai tay về phía Nghiệp Thiệu Đăng, bập bẹ nói:

– Ẵm...ẵm...

Đào Triệu Tuyển trợn mắt, ú ớ một lúc không nói nên lời. Còn Mai Tiểu Băng thì cứ bật cười ha hả ha hả.

– Nana, con thật vô lý, ở nhà ba năn nỉ lắm con mới cho ba ẳm tí xíu. Bây giờ mới gặp hắn, chưa gì mà đã đòi ẳm? Con thật giống mẹ con...thật là hám tr...

Chữ "trai" còn chưa thốt khỏi miệng thì Đào Triệu Tuyển đã bị xách lỗ tai, Mai Tiểu Băng đay nghiến nói:

– Anh nói ai hám trai hả?

– A..a...bà xã đại nhân...tha tội cho tiểu nhân xằng ngôn loạn ngữ...

– Ra ngoài!

Mai Tiểu Băng hừ một tiếng, không nể tình liền đuổi thẳng. Đào Triệu Tuyển dù không cam lòng nhưng cũng răm rắp làm theo lệnh. Trước khi đi còn tiện đó liếc mắt Thiệu Đăng một cái.

Trong phòng lúc bấy giờ chỉ còn lại hai người và một đứa trẻ, Nghiệp Thiệu Đăng cười cười ôm lấy Nana, nựng nịu nó.

– Thích chú đến vậy sao Nana?

– Ưm ưm...

Con bé nín khóc nép vào lồng ngực hắn như một con mèo nhỏ, bàn tay nhỏ mủm mỉm vẽ vời trên ngực hắn. Mai Tiểu Băng dịu dàng nhìn con gái mình, đưa tay vuốt lấy tóc nó sau đó, cô ta lại nhìn lên Nghiệp Thiệu Đăng, đôi mắt có chút phiền muộn, nói:

– Mấy hôm trước...An Nhiên có tới, cậu ấy cũng chỉ ở lại một chút rồi đi...

Bàn tay Nghiệp Thiệu Đăng thoáng giật một cái, nhưng tầm mắt vẫn không hề thay đổi, ôn hòa nhìn đứa bé trong lòng mình.

Mai Tiểu Băng hiểu được cuộc sống mà Thiệu Đăng duy trì trong mấy năm nay là để làm gì, cho dù lúc đó hắn đã gây ra những tội lỗi gì thì mấy năm nay hắn cũng đã cố gắng bù đắp lại tất cả, ai cũng có thể thấy Nghiệp Thiệu Đăng rất cố gắng. Động lực của hắn phải to lớn đến mức nào mới có thể nhanh chóng khiến hắn thay đổi hoàn toàn, lột xác trở thành một người như hiện tại.

– Cậu đi tìm An Nhiên đi...tôi có địa chỉ của cậu ấy...nghe nói An Nhiên...cậu ấy...sắp cưới vợ rồi...

Hai bàn tay hắn bất chợt ôm siết lấy Nana khiến nó chợt hoảng sợ mà nhìn lên, thấy vẻ mặt người kia, nó lại khóc thét lên. Mai Tiểu Băng thở dài, trực tiếp bế lại Nana, để cho Nghiệp Thiệu Đăng tự mình suy nghĩ. Từ đôi mắt trống trãi của hắn, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì, chỉ có một mình Nghiệp Thiệu Đăng biết rõ hắn đang nghĩ gì và muốn gì, giây sau đó hắn lại trở về với vẻ mặt điềm nhiên như không, lại thản nhiên nói:

– Không cần đâu!

**

An Nhiên ngồi trong phòng trọ của mình đọc báo, nhàn hạ nhăm nhi trà, phía không xa là một người con gái trẻ trung đang cặm cụi trước bàn, tuy người kia không được nói là quá xinh đẹp lộng lẫy, nhưng lại là loại xinh đẹp mộc mạc giản dị, rất xứng tầm vị trí người vợ hiền dâu thảo.

An Nhiên mấy lần đưa mắt nhìn sang cũng không thấy cô ta phản ứng gì, chỉ một mực cắm đầu vào máy vi tính làm điều gì đó, thấy thế cậu liền đặt tờ báo xuống, thủng thỉnh bước lại.

Nhìn thấy màn hình máy vi tính đang chiếu một bộ phim thật kì lạ, là hình ảnh của một đứa con trai vạm vỡ đang đứng tắm dưới vòi sen, mấy giây sau lại thấy một đứa con trai khác bước tới từ phía sau, chợt ôm lấy người nọ. Đột nhiên, An Nhiên cảm thấy một sự chẳng lành, hai người kia rõ ràng...có những hành động quá mức mờ ám rồi. Cậu suýt ọc máu thét lên:

– Hồng Nhụy, em rốt cuộc đang xem cái thể loại biến thái gì vậy?

Lúc này, người con gái kia mới dường như cảm nhận thấy có người đứng phía sau, cô ta tháo tai nghe ra, khó chịu nói:

– Anh làm ơn đừng thét lên như vậy được không? Chỉ là phim Gay thôi mà?

– Em..em...em...em...

An Nhiên ú ớ nửa ngày trời vẫn không thốt ra được câu hoàn chỉnh. Hai tay cậu run run lên, không dám nhìn vào màn hình nữa, dời mắt đi nhưng giọng nói vẫn cứ sỗ sàng:

– Con gái có thể tùy tiện xem mấy thể loại này sao?

Hồng Nhụy nhún vai, nói:

– Sao lại không? Em là hủ!

– Hủ?

– Ý chỉ mấy đứa con gái chỉ thích nhìn hai thằng con trai quấn lại với nhau!

– Em...em...em...em...em...em...

Thời gian vấp đĩa của An Nhiên kéo dài thêm một chút. Câu ôm mặt, không biết nên bày tỏ thái độ gì nữa. Quen được Hồng Nhụy, là cậu may mắn, vốn định cưới cô ta rồi sống một cuộc đời an nhàn hạnh phúc, sau này có mấy đứa con, mấy đứa cháu cho vui nhà vui cửa, ấy vậy mà ông trời lại trớ trêu, trước lúc hai người đã gần kết hôn với nhau mới để An Nhiên phát hiện vợ tương lại mình...lại là một...hủ nữ!

Cậu hơi tức giận quát:

– Em bỏ ngay cái sở thích quái dị này cho anh!!!

Hồng Nhụy nheo mắt nhìn cậu, sau đó đeo tiếp tai phone vào, không màn nhìn lấy An Nhiên lần nào nữa, bình tĩnh nói:

– Cái gì khó quá...cho qua!

An Nhiên cảm thấy đầu mình bốc khói, tiếp tục quát:

– Giữa anh và cái đó, em chỉ có thể chọn một!

– Vậy anh có biết không? Mười một người bạn trai trước đây của em cũng đều nói y hệt anh vậy!

An Nhiên tức nghẹn quay người đi không nói thêm lời nào nữa.

**

Ngày cưới của An Nhiên diễn ra cũng không quá rầm rang, Hồng Nhụy là tín đồ Thiên chúa giáo nên chiều ý cô ta, đám cưới diễn ra mộc mạc ở một nhà thờ nhỏ. Lúc đó, đó rất nhiều người quen tới tham dự, có Mai Tiểu Băng, Đào Triệu Tuyển, Đào Trung Phương, Tuấn An, Quốc Đại, Kì Duyên, dì Mộc Miên, càng không thể vắng mặt đó chính là mẹ An Nhiên cùng với An Bình.

Mẹ An Nhiên cùng Kì Duyên và An Bình ngồi một bên đang nói chuyện cùng nhau thì thấy dì Mộc Miên đi tới, An Bình lập tức đến đỡ dì ấy. Dưới chiếc váy trắng đã dần thấy lồ lộ ra một cái bụng hơi tròn, Kì Duyên thấy thế liền có chút tinh nghịch nói:

– Dì à, vậy là con sắp có em bé để chơi cùng rồi...

Dì Mộc Miên có hơi ngượng ngùng, nói:

– Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn sinh với đẻ, thật mất mặt...

– Đâu có...đâu có...dì còn trẻ đẹp như vậy, không sinh thì để chừng nào mới sinh đây!

– Con bé này, dì mà trẻ đẹp cái gì...cái miệng con không biết từ khi nào mà dẻo tới vậy rồi! – Dì Mộc Miên bật cười xoa xoa đầu Kì Duyên, lại quay sang dì Sen hỏi tiếp: – Cặp đôi oan gia này ở chung nhà, chắc chắn suốt ngày gây gỗ, chắc chị cũng mệt với chúng lắm hả?

Dì Sen cười hiền, nói:

– Là vui hơn đằng khác, chỉ có con bé Kì Duyên mới trị được cái thằng bất tài vô dùng này... – Nói xong, dì ta liền đưa tay gõ cốc vào đầu An Bình.

– Mẹ này... – An Bình nhăn mặt, biểu tình không phục.

An Nhiên từ phía bên trong nhìn ra, thấy mọi người đều vui vui vẻ vẻ, trong lòng cậu cũng không giấu được vui lây. Về chuyện của dì Mộc Miên, sau khi ly hôn cùng ba Thiệu Đăng không lâu thì dì chính thức tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai người vẫn đang rất mặn nồng, chẳng bao lâu nữa sẽ lại đón chào một thành viên mới. Còn về chuyện Kì Duyên ở chung nhà với An Bình và mẹ cậu, đó là chuyện của hai năm trước. Hai năm trước, khi Nghiệp Thiệu Hiên qua đời, ông ấy đã gửi gắm con gái lại cho gia đình cậu. Ông ấy vốn biết An Bình và Kì Duyên là một cặp, mẹ cậu lại rất thương Kì Duyên nên mới ngõ ý muốn Kì Duyên về sống chung với mẹ cậu và An Bình, trước mắt tạm thời như con gái nuôi. Còn về phần Nghiệp Thiệu Đăng, lúc đó hắn đã gần ra trường, mọi công việc đều bề bộn, cũng không có nhiều thời gian để mắt tới Kì Duyên nên cũng đành sắp xếp tạm như vậy.

Mọi chuyện hiện tại đều đã đâu vào đấy, sau đám cưới, An Nhiên dự định sẽ đưa Hồng Nhụy về nhà, cả nhà lại đoàn tụ xum họp với nhau. Chỉ mong hiện tại, tương lai không phải gặp bất kì biến cố nào nữa.

**

Đúng giờ làm lễ, cô dâu bước vào thánh đường, từng bước, từng bước đi đến trước mặt An Nhiên. Mọi người xung quanh đều một mực im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng muỗi bay vo ve vo ve, An Nhiên nhìn vào gương mặt hồng hào, đôi môi son đỏ thắm của người kia, bất chợt trong lòng cậu xuất hiện nao núng. Bỗng dưng cậu lại nhớ tới người nào khác, bất giác nhớ tới lúc nhỏ mình cùng hắn đứng ở xa xem người khác diễn trò cô dâu với chú rể. Lúc đó, là vô tư, thơ ngây không hiểu chuyện, An Nhiên quay sang nói với Nghiệp Thiệu Đăng: "Sau này cậu sẽ gả cho tôi chứ?"

Hắn gõ cốc lên đầu cậu một cái: " Có thấy cô dâu nào lại to con hơn chú rể chưa? Tôi làm chồng, còn cậu làm vợ mới đúng! Cậu sẽ gả cho tôi!"

" Được, vậy đi...Tôi gả cho cậu!"

Đoạn kí ức mơ hồ đó vẫn còn, cậu còn nhớ vô cùng rõ ràng, nhưng đó cũng chỉ là một giấc mơ cổ tích huyễn hoặc, đã sớm nên tỉnh táo trở lại. An Nhiên phát hiện bản thân hơi thất thần khi nhớ về hắn, trái tim vốn rất tĩnh lặng đột nhiên nảy lên những nhịp điệu liên hồi. Vẫn còn cảm giác đó sao? Vẫn còn nhớ về hắn đến như vậy? Cậu tự cười chế giễu mình một cái, lại trở về với không khí ấm áp của buổi hôn lễ.

Đến phần trao nhẫn cưới, An Nhiên nhìn lên cô dâu của mình, đáy mắt cậu lại hiện lên một tia khác lạ. Cậu đưa tay quẹt lấy mắt mình vài cái sau đó thì thẫn ra, lại tưởng tượng ra gương mặt của Nghiệp Thiệu Đăng. An Nhiên có hơi sợ hãi với chính bản thân mình, xung quanh là một mảng im lặng, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo từng cử động của hai người. Thấy An Nhiên hơi khác lạ, Hồng Nhụy lí nhí nói:

– Còn không mau đeo nhẫn cho em?

Cậu giật mình trấn tỉnh, lập tức đưa chiếc nhẫn cưới lấp lánh vào ngón áp út của cô ta. Nhưng cũng vừa đó, một bóng người từ phía cửa nhà thờ bước vào. Ánh nắng rọi lên cái thân người kia, in bóng xuống thảm rãi đầy hoa.

– Vui...vui...hoa hoa...

Nghe thấy tiếng con nít, Đào Triệu Tuyển lập tức giật mình, nhìn kĩ thì nhận ra đó là công chúa của gã. Nana mặc chiếc váy màu hồng phấn, tập tễnh tập tễnh bước từ phía ngoài vào, trên tay còn cầm một giỏ hoa hồng, nó cứ đưa tay nắm một bàn tay đầy cánh hoa đỏ sau đó ném đi lung tung trên sàn, động tác có chút vụng về nhưng rất đáng yêu. Cả thảy người ở đó đều bật cười ha hả, An Nhiên cũng bật cười nhìn bộ dáng béo tròn của cô công chúa. Đào Triệu Tuyển quay sang khó hiểu nhìn Mai Tiểu Băng, nhưng cô ta cũng chỉ ý tứ nháy mắt một cái.

Nana đi vào, đến tới nơi An Nhiên, nó ngẩn lên nhìn cậu rồi chỉ ra ngoài đằng sau, bập bẹ nói:

– Yêu...yêu Nhiên...

Cậu có chút sững sờ. Mà ngay cả những người xung quanh cũng sững sờ, giây phút im lặng kéo dài đến khi có người phát hiện kể từ lúc nào đã có một chàng trai mặc đồ vest phẳng phiu, nghiêm túc đứng ở cửa. An Nhiên nhìn thấy bóng người đó, trái tim cậu cũng dường như bị bóp lại, siết thật chặt.

Trong thánh đường chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân "cộp...cộp", ai nấy đều dõi mắt theo người con trai đang từ từ bước vào kia. Có vài cô gái, là bạn của Hồng Nhụy không giấu được hứng thú mà nói:

– Đẹp trai quá...Không phải đến cướp cô dâu thật chứ? Sao đây...nhưng tôi muốn anh ấy cướp...

– Ly kỳ như truyện vậy...Thật là ngưỡng mộ Hồng Nhụy quá...

Hồng Nhụy nghe thấy tiếng xì xầm, mặt cô ta cũng từ từ đỏ lựng lại, thầm thì tự nói: "Mình có quen anh chàng đẹp trai này sao...nhưng...nhưng hoàn cảnh này...quả thực quá lãng mạn rồi, thật quá giống ngôn tình rồi...An Nhiên, em...em phải làm sao?"

Kì Duyên đăm đăm nhìn anh trai mình, miệng cô bé khẽ nhoẻn lên một chút.

Đến lúc Nghiệp Thiệu Đăng đã đứng trước mặt An Nhiên, tiếng xì xằm xung quanh lại càng trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Còn An Nhiên lúc này cũng đã dần mất đi phản ứng, cậu đăm đăm nhìn Nghiệp Thiệu Đăng một lúc mà không nói được lời nào. Không đợi đến lúc An Nhiên lấy lại phản ứng, Nghiệp Thiệu Đăng đã lên tiếng:

– Xin lỗi cậu! Xin lỗi vì đã không chịu nhận ra tình cảm của cậu, xin lỗi vì những chuyện điên rồ mà tôi đã từng làm. Nhưng bây giờ tôi đang cố gắng bù đắp lại tất cả, tôi đang có một cuộc sống tỉnh táo đầy lý trí, có công việc ổn định, nhưng thứ tôi mong muốn nhất ở hiện tại và chắc chắn là cả mãi mãi sau này đó chính là...cậu!! Cậu có đồng ý yêu tôi lại một lần nữa không? Tôi đảm bảo, lần này sẽ yêu cậu bằng cả trái tim và sinh mạng của mình!!

Tiếng xầm xì bắt đầu to hơn. Những cô gái ngồi dưới kia cũng đã cảm động tới mực rụng rời, vì cứ nghĩ người đang được thổ lộ đó chính là Hồng Nhụy.

Về phần An Nhiên, cậu vẫn không thể tin được, không thể tin được rằng Nghiệp Thiệu Đăng chính là đang bày tỏ tình cảm với mình. Mấy chục giây sau, An Nhiên vẫn cừng đờ như kẻ chết đứng.

Hắn nhìn thấy thái độ của cậu, cười cười nói:

– Cậu im lặng có nghĩa là đồng ý!

Mấy giây sau nữa, An Nhiên cũng không biết phản ứng thế nào nữa. Thế là, cái bóng cao to kia dần dần bao trùm lấy cậu, An Nhiên cảm thấy bờ môi của mình được người kia ngậm lấy, cậu chỉ còn biết kinh ngạc mà trợn mắt.

– An Nhiên...Tôi yêu cậu!! Bỏ trốn đi!!

Nghiệp Thiệu Đăng vừa nói xong đã lập tức kéo tay An Nhiên chạy đi. Cả thánh đường đều chứng kiến một màn cướp chú rể thần thánh, ai nấy đều kinh hãi nhìn nhau, nhất là mấy cô gái, ngu ngơ như mấy con gà con. Hai người kia đi rồi, lúc này xung quanh lại xôn xao hẳn lên, ai nấy đều đứng dậy dáo dác nhìn theo.

Đào Triệu Tuyển trợn mắt nhìn Mai Tiểu Băng đang rất đắt ý mà cười đến không nhặt được mồm, kế bên cạnh là Tuấn An, Quốc Đại và Đào Trung Phương cũng bày ra biểu tình khá dị. Mắt Đào Trung Phương hiện lên tia ôn hòa, giọng nói chậm rãi:

– Trên đời này, chắc đây là cái đám cưới khó hiểu nhất. Người bị cướp đi lại là chú rể chứ không phải cô dâu, Nghiệp Thiệu Đăng...thì ra cái gì cậu cũng làm được...

Kế đó không xa là dì Sen, dì Miên, An Bình cùng Kì Duyên, có lẽ họ cũng đã đoán ra tình huống này, vẻ mặt không có quá nhiều biến thoắng, chỉ nhìn nhau gượng gượng mà cười. Xem ra thu dọn tàn cuộc là một vấn đề khá nan giải.

Mặt Hồng Nhụy lúc này đã cứng đờ, có cười bước tới vỗ vài cái vào vai cô ta, an ủi:

– Đời người còn dài, cậu đừng suy sụp quá...

Cô ta đột nhiên như sực tỉnh, vỗ tay mạnh một cái, nói:

– Đúng là tình yêu đích thực...công , thụ rất xứng đôi, tôi trở thành fan của hai người rồi...

Bạn của cô ta chỉ còn biết há hốc mồm, giây sau lại nói:

– Cậu có hiểu không? Cậu vừa bị người ta cướp chồng đấy!

Lúc này, mặt mài Hồng Nhụy cũng đột ngột tối hẳn.

– Ừ ha...chồng...Aaa...trả chồng lại cho tôi...

**

Lúc ngồi trên moto của Nghiệp Thiệu Đăng, đầu óc An Nhiên vẫn còn đang mơ mộng trên mây. Đột nhiên, phựt một cái, dây cáp lên mây đứt hẳn, cậu liền hoàn hồn vỗ mạnh vào vai Nghiệp Thiệu Đăng.

– Cậu đang làm cái trò gì vậy hả?

– Cướp chú rể! – Hắn thản nhiên đáp.

– Nghiệp Thiệu Đăng, dừng xe!!

– Không muốn!!

– Nếu không tôi nhảy xuống thật đó!!!

Nghe An Nhiên dọa, hắn cũng lạnh người lập tức hạ ga. Chiếc xe dừng lại trên một cây cầu bắc ngang cửa biển. An Nhiên vừa bước xuống đã đấm thụp vào bụng hắn một cái, thét:

– Con mẹ nó, sao cậu còn ám theo tôi mãi vậy?

Nghiệp Thiệu Đăng bị đánh đau nhưng không cáu, ngược lại còn bước tới yêu chiều nói:

– Tôi muốn cậu làm vợ tôi!

– Bị điên à? Huyền Mi của cậu đâu?

– An Nhiên...đến giờ cậu vẫn không hiểu sao? Tôi chỉ yêu duy nhất một mình cậu...

An Nhiên nghe thấy từ "yêu" phát ra từ miệng hắn, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa chảy bỏng nhưng ngọt ngào. Nhưng sự tình này lại quá đột ngột, cậu không thể nào chấp nhận một cách nhanh chóng như vậy được. An Nhiên ngước nhìn người kia, đôi mắt thâm tình, dịu dàng ấy lại khiến tim cậu đập liên hồi vô tội vạ. An Nhiên bất lực mà thở dài, vẫn là không thể chiến thắng được khối thịt độc lập nằm bên ngực trái kia, một lần nữa cậu nhìn vào mắt hắn, như nhìn sâu vào con người của hắn, cảm nhận được những tình cảm, những cảm xúc đang dâng trào một cách mãnh liệt.

Nghiệp Thiệu Đăng bị nhìn đăm đăm, hắn đột nhiên lại thấy yêu An Nhiên nhiều hơn một chút, ghé môi xuống lại hôn cậu. An Nhiên bị hôn, lần này đã cố gắng chống cự nhưng vẫn không tài nào thoát ra được, Nghiệp Thiệu Đăng vừa hôn, vừa gặm, vừa hổn hển nói:

– Tôi...y..êu...cậu...Nhiên...hãy...ở cạnh...tôi...

Không biết là bị cắn môi đến đau điếng hay chính bị lời nói kia làm mềm lòng, cuối cùng An Nhiên cũng không chống cự nữa, nước mắt từ từ lăn xuống bên gò má. Cậu yêu người này, yêu rất rất sâu đậm, cứ yêu vô tội vạ cho ngày mai dài hay ngắn, mặc cho triều cường hay triều kém. Mọi chuyện xung quanh diễn ra có như thế nào cũng chẳng liên quan tới hai người, chỉ say đắm mà yêu, yêu lấy yêu để.

Nghiệp Thiệu Đăng lấy đi nước mắt trên má cậu, vỗ về nói:

– Đừng khóc...

An Nhiên ôm lấy Thiệu Đăng, vầng trán hai người chạm nhẹ vào nhau, tình tứ dưới ánh sáng mặt trời ấm áp nhạt nhòa.

– Thiệu Đăng...tôi cũng yêu cậu...

Cuộc đời của cậu và hắn từ đầu đã ràng buộc với nhau, cho dù sau này có tách xa bao nhiêu cuối cùng cũng sẽ lại quấn chặt chẽ với nhau. Suốt cuộc đời này, cậu và hắn là bạn bè thân thiết mà cũng là tình nhân yêu đến cuồng nhiệt, giữa cậu và hắn, cái tồn tại đó chính là tình bạn keo sơn như một, mà cũng tồn tại cái gọi là tình yêu chân thành, sâu sắc, không thể tách rời.

HẾT TRUYỆN.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro