Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

An Nhiên nghe thấy tin đó, hai tai ong ong, chát chua như nghe thấy tiếng sét. Cậu bất lực cúi nhìn xuống đầu gối đang run rẩy của chính mình, lát sau mới ngẩn lên nhìn Trịnh Huyền Mi, gấp gáp nói:

– Cô gạt tôi, không phải như vậy...

Trịnh Huyền Mi nhếch môi cười khẩy, kiểu cách nói:

– Đó là sự thật, An Nhiên...tha thứ cho Thiệu Đăng đi...tha thứ vì anh ấy đã gián tiếp giết chết một sinh mạng còn chưa ra đời...dù gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà phải không?

– Cô im đi!!! – Nghiệp Thiệu Đăng quay sang Trịnh Huyền Mi mà rống giận.

Lúc này hắn cũng không còn giữ được bình tình nữa, nhìn sang vẻ mặt thất thần của An Nhiên, hắn lại hoảng loạn cực độ. Hắn bước lại gần cậu, giọng nói có chút run run lên:

– Nhiên...Tôi đúng là thằng khốn, nếu có thể...tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình...

An Nhiên đột nhiên ngẩn lên, ánh mắt oán giận không tia nào giấu diếm, lạnh giọng mà nói với kẻ đối diện:

– Chuộc lỗi sao? Chuộc để làm gì trong khi cậu chưa hề hối hận điều mình đã làm sai...

Nghiệp Thiệu Đăng không nhìn thẳng vào mắt cậu, An Nhiên nói không sai, nếu có thể diễn tả bằng lời, cảm xúc thực sự bây giờ của hắn chỉ là sợ hãi. Chính là sợ hãi An Nhiên sẽ trở mặt với hắn, còn chuyện cảm thấy tội lỗi với Mai Tiểu Băng là hoàn toàn không có, cũng có thể là có, nhưng đối với hắn hiện tại không gì có thể so sánh với quyết định của An Nhiên.

Hắn có thể sẽ mất đi cậu, Nghiệp Thiệu Đăng có thể chấp nhận bất kì chuyện gì, ngoại trừ việc mất đi An Nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hoang mang của Nghiệp Thiệu Đăng, Trịnh Huyền Mi vừa hả dạ vừa chua xót rơi nước mắt.

An Nhiên lúc này vẫn như kẻ vô thần, đến lúc Nghiệp Thiệu Đăng nắm lấy hai cánh tay cậu lay mạnh, cậu vẫn không hề mải mai cho hắn một phản ứng nào. Cứ như là đối với người kia, cậu không còn muốn có bất kì liên quan gì nữa. Nghiệp Thiệu Đăng thoáng thấy phát xét dành cho mình, người hắn cũng dần lạnh đi, thất thần nói:

– Nhiên...tôi sai rồi, đừng bỏ mặt tôi...tôi sẽ chuộc lỗi, sẽ đi xin lỗi Tiểu Băng...

Hắn nhớ tới những lời mà An Nhiên từng nói, nếu như một trong hai mẹ con Mai Tiểu Băng gặp chuyện, cậu nhất định sẽ không muốn gặp lại hắn, sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn suốt kiếp này. Đừng nói là cả kiếp, dù chỉ một ngày, hắn cũng không có khả năng chịu đựng.

An Nhiên vẫn sững người, nước mắt cậu không có khả năng rơi nữa, chỉ là đọng lại vài giọt ở khóe mi, không thể trào ra. Cậu không còn có thể dung túng cho Nghiệp Thiệu Đăng bất kì điều gì nữa, càng không thể tha thứ việc mà hắn đã gây ra.

Trịnh Huyền Mi nhìn thấy hoàn cảnh này, cô ta thực sự hả dạ mà bật cười điên loạn. Tầm mắt cô ta không còn tiêu cự nữa, trống trãi đi, mơ hồ thỏa mãn. Không ai hiểu, chỉ có mình cô ta hiểu bản thân xem trọng Nghiệp Thiệu Đăng tới mức nào, yêu hắn đến mức nào, nhưng cuối cùng cô ta cũng chẳng thể thu nhận lại được gì, chỉ có thể nhìn vẻ mặt đau khổ của người mình yêu và tình địch mà thỏa mãn chính mình.

– Nghiệp Thiệu Đăng...Tại sao anh không yêu tôi? Tôi đã yêu anh đến thế, thậm chí yêu anh hơn cả chính mình...

Đôi mắt cô ta lại chuyển biến, thay vào đó là sự căm phẫn tột cùng. Cô ta lùi bước, dần dần tiếng ra phía con lộ đang đông nghịt xe chạy, ánh mắt bất lực vẫn dán chặt về phía hai người bọn họ.

An Nhiên giật mình, thanh tỉnh khi nhìn thấy Trịnh Huyền Mi đang tiến ra phía ngoài, ánh mắt cô ta vẫn oán độc nhìn cậu không hề chớp. An Nhiên thoáng thấy sự ám ảnh, cứ như Trịnh Huyền Mi đang gieo xuống một lời nguyền rủa trước khi giải thoát sự đau khổ của chính mình.

– Huyền Mi!!! – Cậu thét lên.

Ngay lúc đó Trịnh Huyền Mi nhoẻn miệng cười.

– Giang An Nhiên, Nghiệp Thiệu Đăng...tôi mãi mãi không muốn hai người đến được với nhau!!

Nói rồi, cô ta lập tức lao người ra phía trước, một cách tự sát điên rồ.

An Nhiên cảm nhận được một làn gió vừa cuốn đi, lúc cậu giật mình thì đã nghe thấy tiếng thắng kít vô cùng gấp rút.

"Rầm!!"

Tiếng va chạm vang lên, An Nhiên chết lặng nhìn về phía người kia, hai chân cậu tê cứng, hầu như không còn biết đến cảm giác. Trái tim trong lồng ngực nảy lên một nhịp mạnh, truyền tới cơn đau nhứt không thể tưởng nỗi, sau cú va chạm kia, bên tai cậu dường như không còn tiếng động. Trong đầu cậu lại hiện lên một ảo ảnh quen thuộc.

"- Giang An Nhiên...chúng ta mãi mãi là bạn của nhau..."

...

...

...

– THIỆU ĐĂNG!!!!!

...

**

Trong căn phòng trắng toát im ắng, đều đều tiếng máy điều hòa chạy rất êm tai. Trên chiếc giường bệnh duy nhất là một cô gái đang yên bình mà nhắm mắt, phía trên lắp một loạt các thiết bị hỗ trợ hô hấp, máy đo nhịp tim. Kế đó không xa, một chàng trai mặc áo thun xanh, quần jeans thoải mái đang ngồi nhàn hạ mà đọc báo, thấy có người vừa đi vào, anh ta ngẩn nhìn lên, mỉm cười một cái.

– Chào, em...là bạn của Tiểu Băng sao?

– Em là An Nhiên, chào anh, lần trước có gặp nhau một lần.

– À, xin lỗi...anh quên mất tên em...em ngồi ghế đi!

– Được rồi anh, em chỉ tới thăm Tiểu Băng một chút...

Mai Tiểu Hiệp đặt tờ báo xuống bàn, sau đó đứng dậy, nói:

– Nó vừa mới ngủ, có lẽ còn mệt nhiều...À, anh ra ngoài gọi điện một cú, em ở đây trông Tiểu Băng giúp anh một lát được không?

An Nhiên cúi gật đầu một cái. Sau khi Mai Tiểu Hiệp rời khỏi phòng, lúc này cậu đặt balo của mình vào một góc, từ từ đi đến bên cạnh giường bệnh. Nhìn gương mặt trắng tái nhợt của Mai Tiểu Băng, cậu không nén cái thở dài một cái, vẫn là còn lo nhiều cho sức khỏe của cô ta. Có lẽ Mai Tiểu Băng vì cái thở dài đó mà nhạy ý tỉnh giấc, thấy An Nhiên, ánh mắt cô ta lập tức thêm chút ấm áp. Mai Tiểu Băng đưa tay kéo đồ hỗ trợ hô hấp ra, sau đó mới có thể yếu ớt nói chuyện:

– An...Nhiên...Cậu tới rồi...

– Ừ, hôm nay thấy thế nào rồi?

– Tốt, đỡ hơn nhiều rồi...

An Nhiên ngồi xuống bên mép giường bệnh, lấy tay vén mấy sợi tóc trên trán Mai Tiểu Băng ra, sau đó cậu đặt một nụ hôn của mình lên trán cô ta một lúc lâu.

Hôn xong, An Nhiên lại nhìn xuống Mai Tiểu Băng, thấp giọng nói:

– Tôi phải đi rồi...

Ánh mắt Mai Tiểu Băng thoáng động, viền mắt ngày một ửng đỏ lên. An Nhiên thấy thế, liền dỗ dành cô ta:

– Đừng có khóc...Tôi nhất định sẽ về thăm cậu mà, còn có tiểu Tiểu Băng nữa, tôi muốn nó gọi tôi bằng một tiếng cha nuôi!

Mai Tiểu Băng yếu ớt nắm lấy tay cậu, nức nở nói:

– An Nhiên...đừng đi...đừng đi mà...cậu đi...tôi phải làm sao?

An Nhiên lại hôn nhẹ lên trán cô ta, thủ thỉ nói:

– Triệu Tuyển là người chồng, người cha tốt, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt...

Mai Tiểu Băng chống đỡ yếu ớt, dùng hết sức lực còn lại của mình mà níu lấy tay cậu.

– An Nhiên...tôi...không muốn... – Giọng cô ta nghẹn lại, the thé.

An Nhiên cười hiền nhìn Mai Tiểu Băng, cái tính con nít của cô ta cách nào cũng không sửa được. Thậm chí bây giờ đã lên chức mẹ rồi mà vẫn còn như vậy, cậu bất đắc dĩ liền thở dài, chỉ còn cách đợi Mai Tiểu Băng ngủ đi, mới mong thoát được đây.

Mai Tiểu Băng cũng rất kiên trì, nhưng đến một lúc, vì quá mệt nên thiêm thiếp mà ngủ. An Nhiên nhìn xuống, lại một lần nữa ghé xuống hôn vào trán cô ta một cái trước khi xách balo rời khỏi.

– Cảm ơn cậu vì đã thích tôi!

Nói xong thì An Nhiên quay sang chào Mai Tiểu Hiệp một tiếng rồi rời khỏi.

Cậu đến bước tới căn phòng dành cho trẻ sơ sinh, từ bên ngoài nhìn vào cái lồng ấp cách đó không xa, đó là chỗ dành cho đứa công chúa bé bỏng của Mai Tiểu Băng. An Nhiên vô thức nhớ tới Trịnh Huyền Mi, nhớ tới lời nói lúc đang cùng quẫn của cô ta, thì ra lúc đó Trịnh Huyền Mi chính vì muốn cho cả hai tuyệt vọng nên mới nói như vậy.

An Nhiên khi biết được tin hai mẹ con Mai Tiểu Băng vẫn ổn, không biết trong lòng cậu dâng lên biết bao nhiêu là sung sướng. Chỉ có điều, đứa trẻ sinh ra thiếu tháng, cơ thể nhỏ bé hơn bình thường, da dẻ đỏ hỏn, nhăm nhúm trông giống một chú khỉ con. An Nhiên đưa tay sờ vào mặt kính sau đó không lâu, cậu liền rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro