Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

An Nhiên vừa mở cửa phòng rời khỏi thì Trịnh Huyền Mi ở trên sofa cũng vừa mở mắt, cô ta ngồi dậy nhìn vào căn phòng kế bên một lúc lâu. Sau một thời gian, Nghiệp Thiệu Đăng từ đó bước ra, hắn vừa mới tắm xong nên tóc tai đều sũng ướt, bên hông chỉ quấn một cái khăn lông màu trắng. Hắn thấy Trịnh Huyền Mi đang nhìn mình, nhưng vẫn không tỏ ra thái độ gì, từ từ bước vào bếp lấy một chai nước lọc uống rồi mới thủng thẳng bước ra, cất giọng đều:

– Em không ngủ tiếp à?

– Em nghe có vài tiếng động...

– Chắc là chuột... – Hắn thản nhiên ực nước.

– Thiệu Đăng...Anh có yêu em không?

Trịnh Huyền Mi đột nhiên hỏi, chính câu hỏi đó cũng khiến Nghiệp Thiệu Đăng hơi sững người, giây sau hắn đóng nắp chai, đặt chai nước trên bàn sau đó bước tới ngồi xuống trên sofa, bên cạnh cô ta. Hắn đưa tay vuốt lấy mái tóc mềm mượt của Trịnh Huyền Mi, đưa lên mũi mình hít nhẹ.

– Em đoán xem...

Bờ môi hai người kề nhau, nụ hôn ngọt ngào kéo dài. Trịnh Huyền Mi nhăn mi nhận ra nụ hôn của hắn đã thay đổi, cái cách gặm nhấm như muốn chiếm hữu một ai đó khiến cô ta hoảng sợ, nhưng cô ta yêu người này, cho dù hắn thực sự đã thay đổi thành như thế nào thì cô ta vẫn nguyện ở bên cạnh, chỉ cần được ở bênh cạnh hắn là đủ. Có người nói "khi yêu, nếu còn lý trí tức là yêu không thực lòng", đối với Trịnh Huyền Mi câu nói đó không sai. Cô ta đã lún quá sâu vào ái tình với Nghiệp Thiệu Đăng đến nỗi không còn sót lại chút lý trí để nghĩ cho mình.

Một lúc sau, bàn tay của cô ta liền lần xuống chiếc khăn lông duy nhất đang quấn lấy thân hắn, khẽ kéo xuống. Ánh mắt của Nghiệp Thiệu Đăng thoáng động, nụ hôn chấm dứt cũng là lúc hắn bắt lấy bàn tay kia lại.

– Để anh thay đồ rồi đưa em về, chắc nhà em đang trông! – Hắn lạnh lùng nói.

– Anh đang chê em ? – Cô ta cay đắng nhìn hắn, nước mắt muốn chực trào.

– Anh không có!

– Rõ ràng là vậy...nhưng Thiệu Đăng...em yêu anh...

Cô ta ôm siết lấy cổ Nghiệp Thiệu Đăng sau đó liền hôn vào môi hắn lần nữa, nhưng lần này hắn không đáp trả, chỉ thờ ơ nhìn người trước mặt. Thời gian trôi qua, Trịnh Huyền Mi bất lực buông tay.

– Anh vào trong thay đồ! – Hắn đứng dậy bước đi, không màn một thái độ gì khác ngoài nhạt nhòa.

Trịnh Huyền Mi đột nhiên cất tiếng:

– An Nhiên...

Cô ta thoáng thấy người kia liền dừng bước, nén chua xót xuống, lại nói tiếp:

– Cậu ấy và Tiểu Băng dạo này rất thân thiết...

Nghiệp Thiệu Đăng không quay lại, đáp:

– Họ vốn đã thân!

– Ý em là thân theo kiểu khác, An Nhiên và Tiểu Băng rất hợp nhau, em hi vọng hai người họ có thể tiến xa...

Hắn không nói lời nào nữa, lập tức bước vào phòng. Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại hoàn toàn, Trịnh Huyền Mi có thể nghe thấy tiếng đồ đạc đỗ vỡ phía trong, giây đó cô ta bịt kín tai mình lại, nước mắt cũng rơi xuống thành dòng, uốn lượn xuống hõm má.

**

An Nhiên đến nhà trọ tìm Mai Tiểu Băng, lúc cậu đứng ngoài cửa thì liền bị mấy bà thím xung quanh nhìn không chớp mắt, cậu hơi khó xử cúi gầm mặt xuống. Không cần hỏi cũng biết họ đang to nhỏ điều gì, Mai Tiểu Băng đã dần lộ bụng, cô ta không còn mặt mũi đến trường nữa nên liền bảo lưu quá trình học để năm sau học lại, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở khu nhà trọ nên không trách có những lời ra tiếng vào. Sự xuất hiện của An Nhiên dạo gần đây, dần dần thõa mãn tính tò mò của mấy bà thím nhiều chuyện về cha của đứa bé. Lúc cậu đứng chờ mở cửa, liền có một bà thím thấp người, tóc xoăn, mắt ti hí bước lại gần cậu, khàn giọng:

– Cậu đẹp trai! Đừng để vợ ở nhà một mình suốt như vậy, phụ nữ mang thai cần được chăm sóc nhiều!

An Nhiên lúc đó chí biết ú ớ, cũng may vừa lúc Mai Tiểu Băng bước ra mở cửa. Vừa thấy cậu, cô ta lập tức niềm nở:

– Ông xã, anh về rồi sao? Mau vào nhà tắm đi, em làm đồ ăn xong hết rồi...A! Thím Tư, thím vừa đi tập thể dục dưỡng sinh về sao? – Cô ta liền quay sang tươi tắn chào hỏi bà thím tóc xoăn kia.

– Ờ, chồng cháu đây sao? Đẹp trai quá ha, thím đang nói chuyện thai nghén của cháu, đàn bà mang thai cần có người chăm sóc mới tốt!

– Dạ, cháu cũng biết vậy, nhưng ảnh lại bận bịu suốt...

– Thôi hai vợ chồng vào cơm nước đi, thím về đây! Nhớ ăn uống làm sao đừng để thiếu chất, hai mẹ con nguy hiểm lắm biết chưa?

– Dạ cháu biết rồi! Chào thím!

An Nhiên vẫn im như thóc nhìn Mai Tiểu Băng, cô ta ngẩn lên nhìn cậu, đá mi một cái trước khi kéo cậu vào.

Phòng trọ của Mai Tiểu Băng không rộng rãi như phòng trọ của Thiệu Đăng, nhưng được cái không khí lại ấm áp. Nhờ sự tỉ mỉ, biết trang trí sắp xếp của cô ta nên khi nhìn vào liền khiến An Nhiên có cảm giác giống một mái ấm thực sự. Cậu bước tới cái ghế kế bên cái bàn ăn nhỏ sau đó ngồi xuống, cất tiếng:

– Bà xã, lấy cho anh ly nước!

Mai Tiểu Băng mang ly nước ra, tiện đó cười khanh khách mấy tiếng.

– Xin lỗi, xin lỗi...thiệt thòi cho cậu rồi...

– Dạo này cậu thấy thế nào?

– Cũng bình thường, không có triệu chứng mệt mỏi, biếng ăn hay buồn nôn gì...

– Vậy cậu có đi khám thai định kỳ không?

Mai Tiểu Băng lập tức hồ hởi chạy vào trong lấy một bản siêu âm mang ra khoe.

– Có chứ! Lúc chiều vừa mới đi, cậu xem!

Cô ta mang ra là tấm hình siêu âm, tuy không nhìn rõ mấy, nhưng vẫn thấy được một hình hài nhỏ bé đang tượng hình. An Nhiên cầm lấy, khóe miệng cũng nhoẻn lên.

– Nó là con gái! – Cô ta chỉ vào tấm hình và nói.

– Mới có là một cục máu à chị hai, sao biết được?

Mai Tiểu Băng tự hào nói:

– Tôi chắc mà, cậu xem nó đang khép chân lại này!

An Nhiên ôm trán cười khổ. Cậu thậm chí chẳng biết được đâu là phần đầu, phần đuôi, trí tưởng tượng của Mai Tiểu Băng quá phong phú rồi. Nhìn thấy cô ta đã ổn định, tinh thần lúc này cũng khá tốt nên An Nhiên được dịp thở phào.

– Cậu định sinh nó ra thật sao?

Mai Tiểu Băng hơi chùn mắt, giây sau liền lấy tấm hình từ tay An Nhiên ấp vào ngực mình, ánh mắt miên man hiện lên tia ấm áp.

– Có một sinh linh trong bụng mình thật tuyệt, tôi không bỏ con mình đâu!

**

Tầm hơn tám giờ tối, An Nhiên trở về nhưng lại không thấy Nghiệp Thiệu Đăng ở đâu. Cậu vào bếp nấu một tô mì, ăn qua loa lót bụng sau đó thì về phòng tắm rửa. Lúc lên giường chuẩn bị ngủ, cậu mò mẫm dưới gối thì mới chợt phát hiện, gói thuốc mà mình mới giấu đã biến đi đâu mất. An Nhiên thở dài, chán nản ngã ra đệm, nhìn trân trân lên trần nhà một lúc lâu mà không làm gì nữa. Gần đây, Thiệu Đăng lại trở về chung phòng với cậu, chuyện hắn biết An Nhiên vẫn còn hút thuốc là đương nhiên, thậm chí hắn còn biết chỗ mà cậu thường hay giấu thuốc, nhưng vì lời nói trước đó, hắn cũng không tỏ ra quan tâm hay can thiệp nhiều tới đời tư cá nhân của cậu. An Nhiên lại càng thấy lo lắng hơn, chuyện bắt Nghiệp Thiệu Đăng không can thiệp vào đời tư của cậu có vẻ hơi khó đối với hắn, vì từ trước đến nay chuyện gì có liên quan tới cậu thì hắn đều không để lọt một vấn đề gì, thậm chí còn xem cậu như một đứa con nít mà chăm sóc. Còn bây giờ, hai người đã có sự phân chia rõ ràng, hắn lại cứ như không thể chấp nhận được mà ngày càng có những biểu hiện khác.

Nhớ lại chuyện ở phòng tắm, có thể vì An Nhiên "thẹn quá hóa giận", nhưng rõ ràng lúc đó cậu lại thấy hắn...cũng phản ứng. Chứng tỏ hắn đối với cậu cũng có những suy nghĩ nguyên thủy kia, nhưng dù gì đi nữa An Nhiên cũng không bao giờ dám nghĩ Thiệu Đăng yêu cậu. Hắn đối với cậu nhiều nhất cũng chỉ là độc chiếm, muốn giữ cậu lại bên cạnh, tình yêu không phải như vậy, nó không hẹp hòi, ích kỷ và tầm thường như việc loài động vật muốn chiếm hữu bạn tình của mình.

An Nhiên miên man suy nghĩ, nghĩ ngợi một hồi lại từ từ chìm vào cõi mộng. Trong giấc mộng đó, cậu lại quay trở về với tuổi thơ, với cánh đồng lúa gió thổi rì rì, bầu trời xanh cao vời vợi, có tiếng trẻ con nô đùa tinh nghịch. Cậu mang bộ dáng trưởng thành của một thằng con trai hai mươi tuổi, còn Thiệu Đăng thì vẫn nhỏ bé tinh nghịch, hắn chỉ mới đứng tới tầm lưng hông của cậu, hắn hướng mắt ra ngoài cánh đồng lúa bạt ngàn gió thổi, hít một hơi sâu sau đó lại thét lên vang vọng: " An Nhiên là bạn tốt của tôi! Chúng tôi mãi mãi là bạn của nhau...cả đời!!!". Sau đó hắn quay lại nhìn cậu, cười tinh nghịch, nét mặt trẻ con đó thật vô tư, thật đáng yêu. Hắn quay lại, chạy nhanh tới chỗ cậu rồi dùng vòng tay nhỏ bé siết chặt lấy lưng eo cậu, ngẩn mặt lên, cả đôi mắt và nụ cười không hề có một tia ưu sầu. An Nhiên cùng cười, cảm nhận được vòng tay nhỏ bé kia thật ấm áp.

Cậu giật mình tỉnh giấc, ở eo vẫn còn có cảm giác được ôm, khi nhìn xuống thì liền thấy một vòng tay đang ghì chặt lấy mình. Nhưng vòng tay kia không nhỏ bé chút nào, nó thật to lớn, nhưng không mang tới cho cậu hơi ấm thật sự. An Nhiên cảm nhận được hơi thở vững vàng phía sau lưng mình, cậu hơi cựa mình nhưng không quay lại, cất giọng:

– Cậu đi tắm đi, người toàn mùi rượu...

– Cậu có ghét mùi rượu không?

– Có!

– Còn tôi lại ghét nhất mùi thuốc lá! Cả hai chúng ta đều bị nghiện rồi... Chất gây nghiện thật tai hại...

An Nhiên thầm nghĩ, hắn nói đúng, cả hai người đều chỉ biết lạm dụng những thứ có thể tạm thời làm quên đi sầu não. Nhưng điều gì cả khiến cậu và cả hắn sầu não? Đột nhiên cậu cảm thấy mệt mỏi, chống chịu bấy lâu nay khiến cậu mệt mỏi như sắp gục ngã, An Nhiên cố gắng mở đôi bàn tay đang siết lấy mình ra, nhưng khi hắn biết được dự định của cậu, lực siết ngày càng mạnh hơn, giọng nói ở bên tai cậu nỉ non:

– Nhiên...xin lỗi...lúc chiều là do tôi sai...tôi...tôi không biết mình đang làm gì nữa...đừng giận tôi...đừng giận...

An Nhiên cười khổ, Nghiệp Thiệu Đăng thực chất giống như một đứa trẻ vậy. Hắn ích kỷ, hắn luôn muốn làm theo bản thân mình mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của người khác, nhưng đứa trẻ bình thường cũng khao khát được người mình yêu yêu thương mình. Có thể là kể từ lúc chứng kiến cái chết của mẹ mình khiến hắn luôn có cảm giác sợ hãi sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng, thế nên hắn bắt đầu ích kỷ. Còn An Nhiên, cậu thích trẻ con, bộ dạng của Nghiệp Thiệu Đăng dù được che đậy bởi lớp vỏ bọc hoàn mĩ lạnh lùng, thờ ơ thế nào đi nữa thì đối với cậu hắn vẫn chỉ là đứa trẻ, mỗi lúc trẻ con nhận sai, cậu không bao giờ trách mắng la rầy chúng.

An Nhiên quay lại đối mặt với hắn, cậu kinh ngạc khi nhìn thấy Nghiệp Thiệu Đăng trong bộ dạng này. Rõ ràng hắn đang xuống cân, cả gương mặt đã hơi hốc hác, còn có cả quầng thâm hai bên mắt chứng tỏ đã từ lâu hắn không còn ngủ yên giấc. An Nhiên nhìn thấy, tim liền nhói lên đau đớn, chua xót. Có lẽ nếu cậu còn ở bên cạnh hắn, dần dần sẽ bức hắn đến đường cùng, hắn đang hoảng loạn, tâm trí của Nghiệp Thiệu Đăng vốn đã không được bình ổn từ rất lâu. Dằn vặt, sợ hãi, chối bỏ nhưng lại không muốn mất đi, những thứ tâm trạng mâu thuẫn đó ngày một rút kiệt đường sống của một con người.

– Thiệu Đăng...tôi không trách cậu...

Giọng nói của cậu dịu dàng cất, bàn tay An Nhiên chạm nhẹ lên xương gò má của hắn. Hai người nhìn nhau như thế, không cần nói gì thêm nhiều. Người khao khát được yêu thương nhất là hắn, nhưng đồng thời hắn cũng sợ tổn thương nên không dám đối xử với ai chân thành, chỉ có An Nhiên, hắn không hề cảnh giác với cậu, tự do, thoải mái không ràng buộc mà quan tâm lo lắng cho cậu, dần già cái quan tâm lo lắng kia đã trở thành thói quen của hắn. Và điều đáng sợ nhất đó chính là...thói quen.

An Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt kia, cậu có thể thấy sự hoang mang ẩn hiện. Cậu ôm lấy hắn, vuốt tóc hắn, như trước kia mỗi lần nhìn thấy dì Tuyết cưng chiều nựng nịu hắn.

– Thiệu Đăng...đừng lo nghĩ nữa...chỉ cần sống như chính cậu hiện tại, chúng ta vẫn là bạn...tôi luôn ở bên cạnh cậu...

– Được...chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi...không lo nghĩ gì nữa...

Hắn chôn mặt vào cổ cậu, sau đó thì tiếng thở dần dần trầm ổn trở lại. Nghiệp Thiệu Đăng rất nhanh ngủ đi, gương mặt không còn cau có gì nữa, mà dường như rất thanh thản, rất dễ chịu. Còn An Nhiên vẫn đều đều đặt tay vuốt nhẹ tóc hắn, đôi mắt cậu vô hồn nhìn vào khoảng không, như tâm trí, một chiếc thuyền chơi vơi giữa sóng lớn, không tìm thấy bến đỗ.

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro