Chương 58
An Nhiên thông qua Tiểu Băng hẹn được Trịnh Huyền Mi ra ngoài nói chuyện. Buổi tối đó, khi bước vào chỗ hẹn cậu đã nhanh chóng thấy cô ta ngồi ở đằng xa, vẫn là vẻ mặt xinh đẹp, nhưng gợi chút u hoài buồn bã. Trịnh Huyền Mi vừa thấy An Nhiên bước tới, đầu tiên cô ta không nén được kinh ngạc. Sau bao lâu không gặp mặt, đối với cô ta, An Nhiên đã có chút thay đổi.
Hôm nay cậu mặc áo thun cổ tim đơn giản, quần jogger trắng, đi giày das. Cùng với làn da sáng vốn có, từ An Nhiên toát ra nét đẹp lãng tử mà thoải mái, không có gò bó ,nhưng điều thay đổi nhiều nhất ở cậu lại chính là ánh mắt. Ánh mắt của cậu không còn vẻ vô tư lộc ngộc như một đứa trẻ không có nhiều lo tính nữa, trong ấy ẩn chứa những bi thương dồn nén, nỗi u uất đi qua đã để lại vết khắc là sự vô cảm thờ ơ mơ hồ.
– Cô đến lâu chưa?
– Tôi...vừa mới...
Sau khi gọi đồ uống xong, hai người ngối đối diện nhau. An Nhiên có vẻ thoải mái hơn, hai tay cậu đặt trên bàn, đan vào nhau còn Trịnh Huyền Mi lại trở nên khép nép, cô ta cứ nhìn đâu đó quanh quắt nhưng tuyệt nhiên không nhìn vào mặt cậu.
An Nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cất giọng nhẹ.
– Hôm nay cô không với cậu ấy rằng đi hẹn với tôi đó chứ?
– Không...không có...
– Dạo này hai người vẫn khỏe?
– Vẫn khỏe...Hiện tại...cậu ở đâu? Làm gì?
– Tôi thuê nhà trọ, mỗi ngày đều đi làm ở một quán cafe, cuộc sống thanh thản...
– À...ra vậy...
Nói được một đoạn, cả hai lại rơi vào im lặng. Lúc này bồi bàn mang đồ uống tới, Trịnh Huyền Mi dùng tay ôm lây chiếc cốc sữa nóng, xoay xoay một lúc mới đưa lên môi nhấp một ngụm.
– Tôi có thể hút thuốc không? – Cậu lịch sự nói.
– Được...tự nhiên...
An Nhiên rút một điếu thuốc ra, đặt lên môi sau đó mồi lửa. Cậu rít một hơi sâu sau đó nhả khói, làn khói mỏng lượn lờ trong không gian sau đó thì chợt tan nhanh trước ly cafe đen đang dần bốc ra hơi lạnh.
– Cũng gần kết thúc một năm học rồi...nhanh quá nhỉ ? – An Nhiên đột nhiên nói.
– Phải...
– Cô...và cậu ấy ở chung lâu chưa?
Trịnh Huyền Mi có hơi giật mình khi nghe câu hỏi đó, vài giây sau cô ta mới ấp úng đáp:
– Cũng...cũng mới đây...
– À...Vậy hai người định khi nào thì tổ chức đính hôn?
– Tôi và anh Đăng vốn chẳng gấp gáp, nhưng ba mẹ tôi thì lại muốn cho tôi sớm có chỗ dựa vững chắc nên...nên họ định sau khi cả hai ra trường thì liền làm.
– Ba năm nữa sao? Cũng không quá lâu, nhưng tới đó cũng chẳng cần mời tôi làm gì. Tôi không thể tới được...
– Cậu không liên lạc với anh ấy nữa sao?
– Không phải đây là điều cô muốn? Đùa thôi, hiện tại tôi chưa có can đảm đối mặt với cậu ấy...mà tương lai cũng chẳng biết đến khi nào mới có thể...
Trịnh Huyền Mi im lặng, cô ta như đăm chiêu suy nghĩ về những thứ rất xa vời, đôi mắt, hàng mi dày xinh đẹp khẽ lay động.
– Như thế này cũng tốt, không cần gặp nhau lại thêm khó xử! – Cô ta đột nhiên nói.
An Nhiên âm trầm cười. Trịnh Huyền Mi đang sợ hãi nên không muốn cậu với Nghiệp Thiệu Đăng gặp lại, nhưng bây giờ An Nhiên tự hỏi mình còn gì đáng để cô ấy lo lắng? Mọi chuyện vốn đã quá rõ ràng, Nghiệp Thiệu Đăng hắn thất vọng về cậu, hắn vốn đã chẳng muốn gặp lại người bạn này nữa, mà nếu có gặp lại thì đã sao? Hắn không yêu cậu, hắn mãi mãi không bao giờ yêu con trai!
Đó là sự thật mà An Nhiên đã biết từ rất lâu, nhưng từ trước đến nay cậu vẫn luôn tự lừa dối mình hoặc không dám đối mặt với sự thật hiển nhiên. Vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó hắn sẽ hết có ác cảm với người đồng tính, nhưng chỉ tiếc, An Nhiên không đủ thời gian và sức lực để đợi tới ngày đó.
– Hi vọng hai người hạnh phúc!
Và bây giờ chính là lúc để buông tay, mặc dù trong lòng vẫn có chút khó chịu khi nói ra những lời đó, nhưng An Nhiên không muốn tự lừa dối mình nữa, sống chân thật, tỉnh táo lại vẫn hơn.
– Cảm ơn cậu... – Trịnh Huyền Mi hơi kinh ngạc, nói.
Tự dưng cậu lại cảm thấy khóe mắt mình cay lên như xát ớt, lồng ngực phập phồng rất mãnh liệt, nhớ tới gương mặt, cử chỉ, giọng nói của người kia khiến tim cậu thắt lại. Quả nhiên từ bỏ người mình yêu thầm trong nhiều năm không hề dễ dàng chút nào. An Nhiên đứng dậy, cúi mặt không để cho Trịnh Huyền Mi thấy đôi mắt đã đỏ ngầu của mình.
– Xin lỗi, tôi vào toa-let một chút...
– À...được...
Một lúc sau, An Nhiên từ trong nhà vệ sinh bước ra, định bước tới chỗ của Trịnh Huyền Mi thì bất ngờ cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc. Chính là vóc dáng cao lớn kia, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cái mà An Nhiên đã từng mặc lúc sinh nhật của Mai Tiểu Băng. Giờ phút gặp lại người kia, cảm xúc trong lòng cậu đột nhiên như con đê vỡ bờ, òa lên tràn ngập, An Nhiên nép người vào một góc, lén nhìn ra. Dù chỉ là bóng lưng nhưng rõ ràng cậu nhận thấy hắn đã gầy hơn trước, Nghiệp Thiệu Đăng gầy nhưng không trông yếu ớt, ngược lại càng tỏa ra một mị lực đầy cuốn hút.
– Em làm gì ở đây? – Hắn hỏi Trịnh Huyền Mi.
Cô ta trông có vẻ bối rối, nhưng rất nhanh trí nói:
– Em cùng bạn trò chuyện, mà anh cũng làm gì ở đây?
– Anh cũng đi với bạn. Bạn của em đâu rồi?
– À...cậu...cậu ta đã về rồi, em cũng định về đây!
– Vậy về chung đi!
– Được...
Trước đó Trịnh Huyền Mi còn quay lại, cô ta nhìn thấy cậu, gật đầu chào một cái sau đó cùng Nghiệp Thiệu Đăng rời khỏi. An Nhiên tựa người vào vách tường phía sau, nước mắt từ từ chảy ra, cậu không khóc, chỉ đơn giản là cảm xúc tuôn trào. Chính vì cảm giác dành cho Nghiệp Thiệu Đăng vẫn còn quá mãnh liệt, vẫn chưa thể khống chế được hoàn toàn được.
**
An Nhiên vô thần trở về nhà trọ của mình, vừa vào đến nới đã bị Đào Trung Phương ôm lấy. Gã hôn hít lên vành tai của cậu, thủ thỉ nói:
– Anh đói bụng quá...
– Tự đi nấu mì mà ăn! – An Nhiên lãnh đạm.
– Anh muốn em...
Sau đó gã liền kéo áo cậu ra, hai người ngã nhào lên giường đệm. An Nhiên lại vô thần nhìn lên trần nhà, có quá nhiều chuyện cậu cần phải trấn tỉnh lại, hai mi mắt đã dần hạ xuống, trấn tĩnh...trấn tĩnh...
**
An Nhiên tắm xong thì liền đi vào bếp nấu một tô mì thơm phức đem tới trước mặt Đào Trung Phương. Gã vừa thấy mì, tâm có chút không hài lòng, nói:
– Không phải em nấu cháo hành cho anh sao?
An Nhiên ở trên ghế vừa nhả khói thuốc vừa lơ đễnh nói:
– Có ăn đã là may mắn lắm rồi ở đó còn đòi hỏi!
Đào Trung Phương tuy nói vậy, nhưng ăn lại rất ngon lành, uống đến cả giọt nước súp cuối cùng cũng không bỏ lỡ. Ăn xong lại đặt cái tô bóng loáng sang một bên, nhìn An Nhiên đang thản nhiên hút thuốc, gã không nén câu hỏi:
– Em đi đâu mà về trễ vậy?
– Đi gặp một người!
– Là ai?
– Trịnh Huyền Mi!
– Hai người nói những gì?
An Nhiên liếc xéo Đào Trung Phương một cái, không hài lòng cách gã tra khảo thẳng thừng như vậy. Cậu vùi điếu thuốc vào gạc tàn sau đó đứng dậy tắt đèn, đi về phía giường kéo chăn ngủ. Đào Trung Phương vẫn không buông tha tiếp tục nỉ non hỏi:
– Là chuyện gì? Là chuyện Thiệu Đăng sao? Cô ta có hỏi chỗ ở hiện tại của em không?
Gã nằm nghiêng người nhìn chăm chú vào cậu, thái độ rõ ràng là vô cùng lo lắng. Ngược lại, An Nhiên chỉ thờ ơ, cậu trở mình đưa lưng về phía Đào Trung Phương, cất giọng bình thản:
– Chúc phúc cho bọn họ!
– Sao? Em nói? – Đào Trung Phương hơi nâng cao độ giọng, lại hỏi.
Không nghe thấy An Nhiên đáp lại, nhưng lúc này khóe miệng của gã đã kéo lên sau đó liền chui vào chăn ôm lấy cậu từ đằng sau, vùi mặt vào bả vai cậu. An Nhiên thoáng sững người, cái cảm giác quen thuộc này đã bao lâu rồi cậu không còn được cảm nhận?
Trước đây vòng tay của Nghiệp Thiệu Đăng thật ấm áp, cả hơi thở của hắn cũng mạnh mẽ nóng bỏng, lúc cậu đang mơ màn ngủ, hình như lúc nào hắn cũng lẩm bẩm điều gì đó một mình, rất nhiều, nhưng An Nhiên không bao giờ nghe thấy rõ.
Chỉ cảm nhận thấy vòng tay ôm mình một lúc một siết chặt, lồng ngực phía sau lưng mình cũng phập phồng một cách mãnh liệt hơn. Nhưng đáng tiếc, những điều đó đã sớm thành hồi ức, người mà Nghiệp Thiệu Đăng cần bây giờ chính là Trịnh Huyền Mi, hắn cũng sẽ ôm ấp cô ta như vậy, thậm chí còn yêu chiều hơn cả đối với cậu. An Nhiên nhắm mắt, đóng lại những cảm giác, những khung cảnh đã từng tươi đẹp đối với cậu.
Quá khứ là hồi ức, tình yêu đẹp đã trở thành ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro