Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Kể từ lần cuối chạm mặt Trịnh Huyền Mi là ở nhà hàng đồ biển, đến nay cũng được một khoảng thời gian. Hôm nay gặp lại, trông cô ta có vẻ cũng chẳng có nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp, rạng ngời như một đóa hoa, An Nhiên đứng từ xa trông thấy liền không gặp khó khăn gì để nhận ra. Cậu bước tới, nhìn cô ta nhưng không chào hỏi gì. Ngược lại, Trịnh Huyền Mi là người tỏ vẻ ngập ngừng, sau đó liền bắt chuyện trước.

– An Nhiên, lâu quá không gặp!

An Nhiên lãng nhìn, không dong dài trực tiếp hỏi:

– Cô đến tìm Thiệu Đăng?

– Phải, bọn tôi định ra phố một chút...Mà giọng của cậu sao vậy? Cậu bị bệnh à?

– Cảm ơn quan tâm, tôi chỉ khan tiếng một chút! Mà dạo này thấy hai người rất thường ra phố.

Trịnh Huyền Mi có chút ngượng đáp:

– Là...là tôi có nhiều thứ để mua...

– Chứ không phải vì cô dè chừng tôi? Yên tâm đi, tôi vốn không có khả năng tranh giành cậu ấy với cô. Thiệu Đăng dạo này phải dành nhiều thời gian để làm bài thu hoạch, nếu không có gì quan trọng thì đừng bắt cậu ấy phải ra ngoài nữa...

Trịnh Huyền Mi nghe thấy liền cúi gằm mặt, giọng lí nhí:

– Anh ấy không nói với tôi chuyện anh ấy đang bận như vậy...

– Đương nhiên là không, tôi chỉ muốn cô nên đặt mình vào vị trí của cậu ấy một chút. Đừng có chơi trò trẻ con đó nữa, thời gian tôi và cậu ấy ở bên nhau cũng chẳng có gì lãng mạn như của cô và cậu ấy đâu, thế nên không cần nghĩ tôi sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa!

An Nhiên biết rõ sau khi Trịnh Huyền Mi biết chuyện cậu yêu Thiệu Đăng, cô ta đã lo sợ ra sao. Thế nên gần đây cô ta luôn muốn hẹn hắn ra ngoài bất kì lúc nào rãnh rỗi, mục đích chính vì sợ cậu và Nghiệp Thiệu Đăng có nhiều thời gian ở bên nhau, cách đó đúng là rất ấu trĩ, ngu ngốc.

Trịnh Huyền Mi lúc này cũng chẳng biết nói gì, chỉ xấu hổ gục đầu. Một lúc sau thì Nghiệp Thiệu Đăng từ xa bước tới, thấy có cả An Nhiên đứng đó hắn bước lại liền hỏi:

– Cậu đang bệnh sao không ở trong phòng?

An Nhiên bình thản đáp:

– Bây giờ tôi về đây! Cậu ra phố nhớ về sớm sớm!

– Biết rồi, cậu mau về phòng đi, khi nào tôi về sẽ tiện mua thuốc luôn!

An Nhiên rời đi, lúc này Trịnh Huyền Mi vẫn một mực nhìn lên Nghiệp Thiệu Đăng, sau đó cô ta bẽn lẽn cất tiếng:

– Anh đối xử rất tốt với An Nhiên!

Nghiệp Thiệu Đăng thản nhiên đáp:

– Anh và cậu ấy là bạn nối khố, đương nhiên quan tâm nhau.

– Nhưng anh có nghĩ như vậy là ổn không? Hai người con trai...dù có thân như thế nào cũng có giới hạn...

– Em có ý gì đây?

Trịnh Huyền Mi nhìn gương mặt đã hơi cáu bẳng của Nghiệp Thiệu Đăng thì liền sợ hãi, nhưng vẫn nói tiếp:

– Không...em đâu có ý gì. Em...em thấy An Nhiên cũng tốt lắm, hay là chúng ta giới thiệu bạn gái cho cậu ấy được không?

– Bạn gái?

Nghiệp Thiệu Đăng thoáng đăm chiêu. Về vấn đề này hắn cũng đã từng suy nghĩ cho An Nhiên, một thằng con trai bình thường thì vẫn nên có một cô bạn gái. Nhưng hắn nhìn xung quanh, chẳng thấy ai có thể xứng với cậu cả, có thể là tiêu chuẩn hắn đưa ra quá cao, cũng có thể là người thích hợp vẫn chưa xuất hiện. Chung quy, mỗi lần nghĩ tới "người con gái của An Nhiên", Nghiệp Thiệu Đăng đều rất gay gắt, kể cả Mai Tiểu Băng hắn cũng không thể vừa ý hoàn toàn.

Thấy Thiệu Đăng đăm chiêu, Trịnh Huyền Mi liền có chút không vui.

– Hay là chủ nhật tới em hẹn một người bạn ra cho cậu ấy gặp mặt? Nếu hợp tính thì tiến tới luôn!

Nghiệp Thiệu Đăng không hưởng ứng đề nghị đó, vùng trán của hắn liền nhăn lại, giọng nói lạnh lùng cất lên:

– Nhiên ghét mấy chuyện gặp gỡ như vậy, vả lại tình yêu không thể tới chỉ với việc hợp tính hay không hợp tính!

– Nếu không gặp gỡ, trò chuyện, tìm hiểu thì sao yêu nhau được!

Nghiệp Thiệu Đăng có vẻ thiếu kiên nhẫn để nghe tiếp, hắn quay sang cáu bẳng quát:

– Anh đã nói là cậu ấy không muốn, em lo việc của mình đi!

Nói xong hắn liền bước đi để lại Trịnh Huyền Mi vẫn còn đang run sợ vì cơn thịnh nộ bất thình lình.

**

An Nhiên nằm ở trên giường ngủ, đến tối thì nghe thấy tiếng mở cửa. Người kia bước vào phòng vẫn không mở đèn lên mà từ từ đi lại phía giường, bước lên thang leo rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu. An Nhiên mở mắt, đẩy nhẹ tay của hắn ra.

– Tôi hết sốt rồi, cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi!

Nghiệp Thiệu Đăng ở trong bóng tối mà nhìn cậu, một lúc sau hắn bước xuống, lấy đồ xong thì đi thẳng vào phòng tắm. Ở bên ngoài, An Nhiên có thể ngửi thấy hương xà phòng thoang thoảng, cậu từ từ nhắm mắt lại, chìm dần vào cơ mộng mị. Đến lúc nửa đêm, đột nhiên An Nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, cậu giật mình quay lại thì thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang nằm kế bên mình.

– Sao...sao cậu lên đây? – An Nhiên kinh ngạc.

Nghiệp Thiệu Đăng chui vào trong chăn sau đó quàng tay ôm lấy cậu. Ngực An Nhiên nhói lên một hồi giai điệu giục giã, cả người cậu thoáng run rẩy.

– Còn lạnh đúng không? – Hắn dịu dàng hỏi.

An Nhiên bối rối gật đầu. Cậu có thể cảm nhận được lồng ngực người kia đang phập phồng phía sau lưng mình, hơi ấm, nhịp tim của hắn đều đều truyền đến cậu. Quả nhiên vòng tay của Nghiệp Thiệu Đăng rất rộng, rất ấm áp, An Nhiên nằm gọn lỏn trong đó, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp khôn xiết.

– Cậu...cậu không sợ lây bệnh sao?

– Cậu nghĩ tôi là ai? Dễ dàng bị lây như vậy hay sao?

– Nhưng mà tôi cũng là bị người ta lây cho!

– Vậy ai lây bệnh cho cậu?

An Nhiên ấp úng.

– Là...là một người bạn!

– Vậy sao? Lần tới đừng ở gần người bệnh như vậy...

– Được...

– Có còn lạnh không?

– Cũng...cũng đỡ hơn rồi...

Nằm trong bóng tối, cảm nhận được hơi ấm, An Nhiên an lạnh mà chìm sâu vào giấc ngủ. Nếu như đây là mơ, cậu ước mình sẽ không bao giờ tỉnh.

Đến lúc đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của An Nhiên, Nghiệp Thiệu Đăng lại mở mắt, hắn nhìn vào mái tóc mềm mài của cậu, rồi đưa tay sờ chúng. Giọng nói trầm nhỏ, vang lên:

– Gần đây cậu lại rất lạ, cậu không nhìn vào mắt tôi...Nhiên...cậu lo sợ điều gì? Cậu là người bạn thân quan trọng nhất của tôi, người mà tôi tin tưởng nhất...nên đừng gạt tôi điều gì nữa...ở bên cạnh tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, được không?

Nghiệp Thiệu Đăng nhắm mắt, lén hít một hơi sâu mùi hương lễnh đễnh trong không khí. Đó là mùi của An Nhiên, hắn thừa nhận bản thân rất thích mùi hương này, nếu một ngày không được ngửi thấy, hắn sẽ có cảm giác trống vắng. An Nhiên là một người bạn quan trọng nhất của hắn, không ngoa, từ lâu hắn đã xem sự tồn tại của cậu bên cạnh mình là điều hiển nhiên. Chỉ cần cậu còn ở trong tầm mắt mà hắn có thể nhìn thấy, hắn liền cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết, hắn chưa từng thử tưởng nếu một ngày An Nhiên không còn ở bên cạnh hắn sẽ thành ra như thế nào, nhưng chắc chắn điều đó rất kinh khủng. An Nhiên là thuốc an thần, là thứ mà hắn cần suốt đời để trấn tỉnh chính sự man dại ẩn chứa bên trong con người.

Hắn tự cho rằng mọi chuyện cứ như thế này sẽ là tốt nhất, hắn đồng thời không cho phép có bất kì sự thay đổi gì trong cuộc sống hiện tại. Mười mấy năm qua, hai người là bạn thân rất vui vẻ, và tương lai sau này cũng vậy...

————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro