Chương 42
Không gian bên trong phòng lạnh lẽo, lắng động lại trong vài chục giây tiếp theo sau khi An Nhiên nghe thấy câu nói bình thản như chuyện diễn ra tất nhiên trên đời. Đào Trung Phương cười nhếch đợi chờ phản ứng của cậu. Nhưng có vẻ lúc này chính cậu cũng đã quên phản ứng là thế nào, một mực im lặng, lại bày ra vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Đợi một lúc lâu sau đó An Nhiên mới hoàn hồn nhìn thẳng vào Đào Trung Phương, cảnh giác nói:
– Anh định bẫy tôi à? Vì mấy tấm hình?
– Không!
– Vậy ... là vì thích cảm giác chinh phục?
– Không!
An Nhiên xông dậy, đập tay xuống bàn, thét:
– Con mẹ nó vậy là vì cái gì? Anh tưởng tôi sẽ tin sao?
Nói rồi cậu liền quẫy đuôi rời khỏi, đi được một lúc lại chợt nhớ ra điều gì đó.
– Trả tiền phục vụ đây!
– Ngồi xuống đi, chúng ta chưa nói chuyện xong mà! Đảm bảo tôi sẽ trả cho em một món tiền mà đến chính em cũng không ngờ!
Nghe tới đó, hai mắt An Nhiên liền sáng rỡ, lại lếch dép đi về vị trí cũ ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời An Nhiên được một thằng con trai tỏ tình, khó tránh cậu không biết phải phản ứng sao cho đúng, trong lòng có chút cảm giác dị dị. An Nhiên đưa mắt nhìn chai rượu trên bàn sau đó chộp lấy, rót đầy vào ly của mình.
Đào Trung Phương nhìn cậu đang uống rượu như uống nước lã cũng hiểu được An Nhiên đang cảm thấy rối rắm ra sao, nhưng gã lại đặc biệt cảm thấy thú vị, miệng cười không dứt.
An Nhiên uống xong, ợ một cái thật lớn.
– Trừ chuyện yêu đương ra, anh muốn nói cái gì cũng được!
Đào Trung Phương thú vị hỏi:
– Em thích làm gì vào thời gian rãnh?
– Đếm tiền, tính toán thu chi, mơ tưởng tương lai!
– Em thích ăn món ăn gì? Loại nước uống?
– Thức ăn người ăn được, thức uống có thể giải khát mà không khiến tôi phản cảm!
– Em ghét gì nhất?
– Ma!
– Người khiến em cảm thấy thú vị nhất?
– CON MẸ NÓ, anh không còn gì khác để hỏi sao? Mai Tiểu Băng!
– A, tôi nghĩ người khiến em cảm thấy thú vị nhất nên là tôi chứ! Vậy còn người em ghét nhất!
– Anh!
Đào Trung Phương cười khổ ôm trán.
An Nhiên bực bội lại tiếp tục bưng ly rượu uống ừng ực, đến lúc thấy mình ợ ra toàn mùi men, cậu mới chợt ý thức được bản thân uống đã hơi nhiều. Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng, mặt đã ửng đỏ lên, tứ chi bắt đầu rệu rã muốn đứng cũng không nổi.
Người ta nói, khi say con người trở nên chân thật và yếu đuối, An Nhiên không phản bác ý kiến đó vì hiện tại trong đầu cậu đã dần xuất hiện những suy nghĩ chân thật, tình cảm chân thật và còn có mấy cảm xúc dồn nén thường ngày cứ như pháo hoa muốn bắn lên bầu trời, trút bỏ tất cả. Một lúc sau, cậu ngã phịch ra sofa, đôi mắt mơ màn thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang nhìn mình cười rất tươi, hắn hôn lên trán cậu sau đó thì bờ môi dần dần di chuyển xuống sóng mũi, sau đó nữa lại dán lên môi của chính cậu.
Cảm giác chân thật đó khiến An Nhiên vô cùng hạnh phúc, cậu ôm lấy cổ hắn, đáp trả lại, nụ hôn nồng cháy kéo dài dai dẳn say sưa. Mặc cho xung quanh, mặc cho lí lẽ đúng sai, hợp hay không hợp, cậu chỉ muốn chìm đắm mãi mãi trong thế giới có hắn và mình. Một lúc sau, đôi môi kia lại dần di chuyển tới hõm vai, khẽ cắn trên chiếc cổ mịn màn mang lại cảm xúc đê mê, dục chiếm. Chiếc cút áo từ từ mở bung để lộ làn da trắng mịn màn, An Nhiên hít một hơi sâu, kìm nén hơi thở, giọng nói của mình, nhưng cuối cùng cậu cũng phải bật ra chất giọng nhẹ nhàng, say mê:
– Thiệu Đăng...
Đào Trung Phương dừng hẳn động tác, gã nhìn đăm đăm vào người đang nằm dưới mình, cậu nhắm mắt, lộ vẻ đẹp mang cho người ta cảm giác bình yên, thanh thản. Gã đột ngột kéo áo An Nhiên lại, tỉ mỉ gài lại từng cái cút áo sau đó thì ngồi thừ người một bên, ôm lấy trán, hai bờ vai run lên từng đợt.
Một giọng cười ma mị vang lên khắp căn phòng:
– Hhhaha...Giang An Nhiên ơi là Giang An Nhiên...
**
Đào Trung Phương là kẻ khá có lương tâm, thấy An Nhiên say mèm như thế gã liền gọi taxi đưa cậu về kí túc xá, còn tốt bụng đến nỗi dìu cậu tới tận cửa phòng. Chỉ tiếc, lương tâm của gã lần này không được đánh giá cao, mà ngược lại còn gây ra họa lớn. Cửa phòng vừa mở ra đã thấy gương mặt dự báo dông bão của đại boss.
– Hình như cậu ấy có tâm trạng nên uống hơi say, nhờ cậu!
Nghiệp Thiệu Đăng nhìn vào bàn tay đang siết lấy eo của An Nhiên, đôi mắt hắn dường như không có tia lay động nhưng thực chất xung quanh lại toát lên một tầng hơi lạnh gai người. Tiếp đó liền đỡ lấy An Nhiên, bình thản bế cậu đặt lên giường của mình. Tuấn An ngồi trên giường đang chat chit cũng dừng hẳn, dõi thấy tình huống này có vẻ không mấy bình thường nhưng cũng không nói gì. Quốc Đại rời giường đi tới bên cạnh An Nhiên, tặc lưỡi:
– Cậu ta hôm nay sao vậy? Lần đầu tiên mới thấy say khước như thế! Mà...cái dấu đỏ này là...
Nghiệp Thiệu Đăng nghe thấy liền thoáng chau mày, bước tới vạch cổ áo An Nhiên ra thì thấy rõ trên đó là một vết tích "mờ ám". Lống ngực của hắn chợt hõm vào rất sâu sau đó hắn như một cơn gió lập tức cuốn ra khỏi phòng. Ở đây, Quốc Đại nhìn nhìn An Nhiên bằng ánh mắt rất dị, sau đó lại ngước nhìn Tuấn An nói:
– Xem ra là cậu ta chuẩn bị tiền để cưới vợ thật rồi!
Cửa phòng đóng lại, Nghiệp Thiệu Đăng lập tức thục một cú mạnh vào bụng Đào Trung Phương. Gã vừa ngã ra, hắn đã nhào tới đè lên đánh tới tắp, miệng rít lên:
– Mẹ kiếp, anh nghĩ tôi đang nói đùa sao? Không phải tôi cảnh báo rằng anh nên tránh xa cậu ấy một chút?
Đào Trung Phương vùng dậy, lao khóe miệng đã rỉ máu sau đó thản nhiên cười đáp:
– Cậu không thấy mình vô lý sao? An Nhiên có quyền tự do của cậu ấy, giao du với ai là quyền của cậu ấy! Nên nhớ, An Nhiên không phải là cậu!
Nghiệp Thiệu Đăng lập tức cười, hắn đứng dậy, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo nói:
– Cậu ấy cũng như tôi, rất ghét gay, nếu anh có ý định với cậu ấy thì nên sớm từ bỏ!
Đào Trung Phương cũng nhếch môi cười.
– An Nhiên ghét gay? Là cậu ấy nói sao? Nghiệp Thiệu Đăng, cậu quá ích kỷ, dừng việc áp đặt bản thân lên người khác đi! Tôi biết cậu quan tâm An Nhiên nên mới áp đặt những thứ mà cậu nghĩ là tốt lên người cậu ấy, nhưng cậu chưa từng biết thứ mà An Nhiên thực sự muốn!
– Im đi, đừng có nói bằng cái giọng như thể anh là người hiểu rõ cậu ấy hơn tôi! Chúng tôi là bạn từ nhỏ, không ai hiểu cậu ấy hơn tôi cả! –Nghiệp Thiệu Đăng giận dữ quát.
Đào Trung Phương lảo đảo đứng dậy, gã đứng thẳng người đối mặt trực tiếp với Nghiệp Thiệu Đăng.
– Tôi đảm bảo cậu sai rồi! Cậu sai vì cậu quá ngạo mạn, quá ích kỷ, một ngày nào đó...cậu sẽ hối hận!
Nói rồi gã quay người bỏ đi. Nghiệp Thiệu Đăng nhìn theo chiếc bóng, lại một lần nữa gằng giọng:
– Tôi không có kiên nhẫn lập lại lần thứ ba, anh tốt nhất đừng lại gần cậu ấy nữa!
– Nếu không cậu sẽ giết tôi? Thiệu Đăng, cậu không có quyền cấm đoán! – Gã ngoảnh đầu lại, cười khách.
Nghiệp Thiệu Đăng trở về với vẻ mặt thường trực, không có biểu cảm gì, hắn nhìn theo bóng dáng Đào Trung Phương đã khuất, miệng thì thầm.
– Miễn anh đừng chạm tới giới hạn của tôi!
**
Đêm đó, Nghiệp Thiệu Đăng nằm trên giường của mình nhưng vẫn không nhắm mắt. Phía bên kia Quốc Đại cùng Tuấn An đã "đi gặp Chu Công" từ lúc nào. Hắn nằm im trong khoảng tối một lúc, sau đó không biết đã nghĩ gì mà lại đi bế An Nhiên từ tầng giường của cậu xuống giường của mình, đúng vị trí mà hai người vẫn thường ngủ cùng nhau. Hắn đặt An Nhiên nằm nghiêng quay mặt vào mình, nhìn ngắm cậu một lúc sau đó thì cất giọng thủ thỉ:
– Đào Trung Phương tưởng anh ta rất hiểu cậu? Nực cười, người hiểu cậu nhất là tôi...không phải sao? Tại sao cậu vẫn còn gặp anh ta? Anh ta là gay...lỡ anh ta cũng biến cậu thành gay luôn thì sao? Tôi không muốn điều đó...Nhiên...Mà nói không chừng anh ta là kẻ xấu muốn chơi đùa với cậu, tại sao cậu không chịu ngoan ngoãn nghe theo lời tôi? Trên đời này chỉ có tôi là người quan tâm cậu nhất, tôi sẽ không làm hại cậu...Nhiên, ngốc... – Nói rồi hắn lập tức ôm lấy cậu, như yêu chiều, thủ thỉ, những hành động mà trước kia hắn chưa từng làm và cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm.
Nếu để cho người ngoài nhìn vào, chắc hẳn sẽ nhận ra khung cảnh hiện giờ có chút quái dị, mà ngay cả những câu nói thủ thỉ một mình của Nghiệp Thiệu Đăng cũng dị không kém.
————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro