Chương 41
Khách hôm nay tại bar Chrum có phần đông đúc hơn ngày thường, An Nhiên tất bật chạy bàn đến nỗi dù đang ở phòng lạnh chỉ có mười mấy độ Ce nhưng hồ hôi trên trán cậu đã túa ra ướt đẫm. Mang khai rượu bước vào một phòng kín, An Nhiên mau mắt thấy mấy ông sếp lớn sếp nhỏ, bụng phệ, mặt mâm ngồi quanh một cái bàn nhỏ, bên cạnh mỗi người họ là một bồi bàn phục vụ riêng.
Chắc chắn đây là khách lớn của mụ Vũ Lý Quyên vì An Nhiên trông thấy cảnh tượng này liền nghĩ tới đây là một "lầu xanh" chứ không phải bar đồng tính thông thường, đối với những khách quý, mụ ta mới đặc cách cho nhân viên của mình phóng túng, chiều lòng như vậy. Mấy ông khách hết bóp mông rồi lại nựng cằm bồi bàn, trên mặt họ là nét gian dâm, như lũ thú động dục.
An Nhiên cố gắng nhoẻn miệng cười thật tươi bước vào, đặt khai trên bàn sau đó làm những công việc thủ tục của một tên bồi. Lúc cậu lúi cúi rót rượu thì bất ngờ sững người khi cảm nhận được một bàn tay thô to đang vò vò mông của mình, trong lòng An Nhiên dâng lên lửa hận, nhưng cũng phải cố gắng kìm nén xuống. Cậu lách người một chút, tránh xa bàn tay không an phận kia, nhưng lão ngồi sau vẫn rất kiên trì, lần này bàn tay lão trượt từ bắp đùi lên khe giữa mông. An Nhiên xanh mặt lại, sau đó lập tức lùi về gần chục bước.
– Nếu không còn gì thì cho tôi xin phép!
– Ê, đi đâu nhanh vậy chú em, ngồi xuống đây chơi một lát đi!
Người đàn ông trung niên, bụng to như cái trống kia lập tức đứng lên cầm lấy tay An Nhiên sau đó vúi tờ năm trăm ngàn vào tay cậu, nói:
– Ngồi đây rót rượu cho anh, anh có làm gì đâu mà sợ dữ vậy...Trông chú em đẹp lắm! – Ông ta cười, lộ hàm răng vàng ố.
An Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó nhét tờ tiền vào túi, thầm nghĩ: "Chỉ rót rượu không thì được, động vào mông ông, ông thiến mày!". Nghĩ vây, nhưng sau đó cậu cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Bọn người họ nói chuyện được vài ba cậu thì ai nấy đều mang một bồi bàn rời khỏi phòng, không cần hỏi cũng biết hiện tại họ muốn đi đâu và làm gì. Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại bốn người, một lão già và một cậu bồi đang ở trên ghế đối diện mà âu âu yếm yếm, thỉnh thoảng lão còn cho bàn tay vào áo của cậu bồi, sau đó thì nghe thấy tiếng rên khẽ của cậu bồi. An Nhiên ở ghế đối diện khẽ rùng mình một cái, cậu không để ý rằng người ngồi kế bên mình từ lâu đã ngắm nhìn cậu rất lâu, cái miệng lão chép chép trông bộ dạng thèm thuồng như kẻ đang lên cơn nghiện.
– Quý khách, để tôi rót rượu cho ông!
– Làm gì gọi ông nghe già quá vậy, kêu anh đi!
Trong lòng An Nhiên thầm chửi: "Phắc! Tưởng đang quay cảnh phim sói già dụ dỗ cừu con sao?"
Cậu cười cười, máy móc mà rót rượu vào li. Ngay lúc đó, đột nhiên An Nhiên lại cảm nhận được trên đùi mình tản ra một cảm giác ấm nóng. Khi nhìn xuống, mặt mài cậu đã dần đen lại khi thấy hạ bộ của lão khách cạ cẫm vào trên đùi mình, An Nhiên muốn nhích ra lại bị ông ta kéo rịch lại, tiếp đó lão liền luồn tay vào áo cậu nhưng sớm bị An Nhiên hất ra.
– Xin lỗi, tôi sẽ gọi người khác lên rót rượu cho ông! – Cậu đứng phắt dậy, lịch sự nói.
Ông khách có vẻ không hài lòng, hừ một tiếng rồi móc ra một xấp tiền ném lên bàn.
– Đừng làm giá nữa, tôi chưa từng cho ai nhiều như vậy đâu! Mau mau tới đây!
An Nhiên nhìn xấp tiền sau đó hít một hơi sâu, chuẩn bị bỏ đi. Nhưng không thể ngờ tới người kia lại một mực níu cậu lại, quăng cậu lên ghế, An Nhiên trợn mắt, cố gắng chống cự.
– Điếm mà cũng cố làm giá?
Nói rồi ông ta kéo phăng mấy hàng cúc áo trên người cậu, An Nhiên tuyệt vọng chống cự. Nếu không phải vì gần đây thể chất của cậu không được tốt thì hôm nay nhất định phải đánh cho tên khách này chết đi sống lại.
– Buông ra!! – An Nhiên rít qua kẽ răng.
Lúc cậu tuyệt vọng nhìn trân trân lên trần nhà, luôn miệng rủa riếc tên khách đang đè mình thì đột ngột từ cửa xuất hiện một bóng người. Người kia nhanh chóng bước tới bên cạnh, kéo ông khách bụng phệ ra khỏi người An Nhiên, sau đó cất giọng:
– Chú Sơn, không nên ép uổng người khác như vậy!
An Nhiên thở hồng hộc túm áo ngồi dậy, nhìn lên mới thấy đó chính là Đào Trung Phương. Lúc cậu còn đang kinh ngạc không biết vì sao gã lại vào đây thì Đào Trung Phương đã kéo tay An Nhiên chuẩn bị rời đi.
Gã đàn ông to béo đứng phía sau chợt cất tiếng nói:
– Con trai của bác sĩ Quý, ba cậu thấy cậu ở đây chắc chắn sẽ tức ói máu chết!
Đào Trung Phương ngoảnh lại, nhoẻn một nụ cười rất âm hiểm.
– Cô ở nhà nếu biết chú vẫn còn quyến luyến nơi này chắc cũng phát bệnh tim mà chết, không sao, ba cháu vốn bên chuyên khoa, có chuyện gì chú cứ việc đưa cô tới phòng khám nhà cháu!
Nói xong cả hai đều rời đi, để lại gã khách mặt mài một lúc càng đen lại.
Ra khỏi phòng, An Nhiên vùng tay ra khỏi Đào Trung Phương, không thèm nhìn gã một cái, liền hỏi:
– Giúp tôi là có ý đồ gì?
– Không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn giúp em thôi! Mà sức khỏe của em dạo này hơi yếu hả?
– Tôi không cần ai giúp! Mặc tôi!
Nói rồi cậu liền rời khỏi, nhưng vừa cất được vài bước thì thấy đầu óc choáng váng, say xẫm, An Nhiên ôm trán sau đó thì đột ngột ngất đi.
Đến lúc tỉnh dậy thì cậu nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng khác ở bar, Đào Trung Phương ngồi ở ghế đối diện nhâm nhi rượu, thấy cậu tỉnh, gã liền nhoẻn miệng.
– Không cần bán sống bán chết làm việc như thế, em muốn trở nên giàu có đến vậy sao?
– Mặc tôi!
An Nhiên cố gượng ngồi dậy sau đó lảo đảo đi về phía cửa phòng. Nhưng chưa rời khỏi đã nghe thấy chất giọng nhẹ từ sau truyền tới.
– Tôi sẽ trả tiền cho em, em chỉ việc ngồi lại đây!
– Cái gì? – An Nhiên chau mày khó hiểu nhìn gã.
Xác nhận Đào Trung Phương không phải đang nói đùa, An Nhiên suy tính vài giây sau đó quay trở về, ngồi lại trên ghế đối diện. Đào Trung Phương thoáng lại cười đặt ly rượu xuống sau đó nói:
– Sao em không nói với Thiệu Đăng chuyện của Huyền Mi?
An Nhiên cúi đầu, hồi sau mới cất tiếng:
– Đó là cách giải quyết riêng của tôi, tôi không muốn cậu ấy đau khổ!
– Vậy em nghĩ cứ giữ Trịnh Huyền Mi bên cạnh cậu ấy là tốt cho cậu ấy sao?
– Trịnh Huyền Mi hứa sẽ không bao giờ phản bội Thiệu Đăng!
– Em chắc?
– Tôi cảm nhận được cô ấy yêu Thiệu Đăng thật lòng!
– Em đúng là đứa bạn tốt!
Đào Trung Phương rút ra một điếu thuốc sau đó châm lửa. An Nhiên có hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu thấy gã hút thuốc, nếu như thật thà mà nhận xét thì điệu bộ lúc này của Đào Trung Phương có chút lãng tử, trông cũng không đến nỗi tệ lắm. Thấy cậu vẫn đăm đăm nhìn mình, gã liền chìa gói thuốc ra.
– Hút không?
– Tôi không biết hút!
– Tôi cũng nghĩ vậy!
Gã ném gói thuốc lên bàn, sau đó bình thản phì khói ra, ánh mắt miên man nhìn xuyên thấu làn khỏi trắng lễnh đễnh trước mặt. Sau đó gã cầm chai rượu lên, rót vào ly, đẩy tới bên An Nhiên.
– Biết uống rượu chứ?
An Nhiên mặc dù không muốn, nhưng không muốn người kia nhìn mình như một thằng không có chí khí nam nhi nên cuối cùng cậu cũng cầm ly rượu trên tay uống ực một hơi. Đào Trung Phương lơ đễnh cười sau đó vùi điếu thuốc vào gạc tàn, gã ngẩn lên nhìn An Nhiên rồi cất giọng thản nhiên:
– Hình như tôi yêu em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro