
Chương I: Dao Giấu Trong Hoa
Chap 1: Cô gái mang tên Lan Chi
Lan Chi từ nhỏ đã được xem là niềm tự hào của gia đình. Cô sinh ra trong một gia đình đủ đầy, nhưng chưa bao giờ dựa dẫm hoàn toàn vào tiền bạc của bố mẹ. Vẻ ngoài thanh tú, nụ cười trong trẻo, trí tuệ sắc bén – tất cả làm nên một Lan Chi khó ai sánh kịp.
Cô đỗ vào trường Đại học Y, một trong những ngôi trường danh giá nhất cả nước, với số điểm gần như tuyệt đối. Học bổng đối với cô chẳng còn xa lạ, thành tích của cô luôn đứng trong top đầu. Nhưng điều khiến mọi người ngưỡng mộ hơn cả chính là sự tự lập. Lan Chi có thể vừa học, vừa tham gia nghiên cứu khoa học, vừa làm thêm gia sư, đủ để chứng minh rằng cô không chỉ dựa vào gia thế.
Người ta thường nói: "Ngọc sáng ở đâu cũng tỏa sáng." Lan Chi là viên ngọc ấy. Nhưng ánh sáng chói lọi đôi khi lại khiến những kẻ khác nảy sinh đố kỵ, thậm chí là lòng tham.
Chap 2: Bóng dáng của Hạnh Phương
Trong đám bạn bè, chỉ có Hạnh Phương là kề cận Lan Chi nhất. Nếu Lan Chi là ánh sáng, thì Hạnh Phương giống như cái bóng.
Phương không đỗ nổi đại học, chỉ có thể vào một trường cao đẳng làng nhàng. Tính cách nhạt nhòa, học lực bình thường, lại chẳng có điểm nổi bật gì ngoài việc... biết bám. Trong mắt nhiều người, Phương là kẻ sống nhờ hào quang của Lan Chi.
Nhưng Lan Chi lại khác. Từ khi còn học cấp ba, cô đã luôn chìa tay ra với Phương, giúp đỡ, an ủi, và coi cô như một người bạn thật sự. Chính vì thế, Phương ngày càng gắn chặt lấy Lan Chi, tự biến mình thành "tri kỷ" không thể thay thế.
Có điều, ít ai biết rằng sau lưng, Phương lại mang trong mình một nỗi hằn học khó gọi tên.
Chap 3: Người đàn ông xuất hiện
Hoài Nam, lớn hơn Lan Chi 6 tuổi, xuất hiện với vẻ ngoài điển trai, giọng nói ngọt ngào. Lan Chi rung động từ ánh mắt đầu tiên. Anh khéo léo, dịu dàng, biết nói những lời khiến cô tan chảy. Cô trao trọn trái tim, tin tưởng hai năm tình yêu sẽ kéo dài vĩnh cửu.
Nhưng Hoài Nam chưa hoàn toàn trong sạch. Anh còn bóng dáng cô gái cũ, vẫn chưa chấm dứt khi tỏ tình với Lan Chi. Lan Chi không hề hay biết, vẫn yêu hết mình, dồn toàn bộ niềm tin vào anh. Yêu anh đến mức không còn lòng tự trọng của bản thân, mặc kệ anh chà đạp vô số lần vì Lan Chi đơn thuần nghĩ yêu là hy sinh chấp nhận những khuyết điểm của đối phương, mối tình này cũng chỉ có cô vun vén, tình yêu đến từ một phía chỉ có cô mà thôi còn anh thì vô tâm luôn lấy lí do ra để bào chữa cho lỗi sai của mình.
Chap 4: Lời hứa mập mờ
Nhiều năm trôi qua, Lan Chi vẫn yêu hết mình, tin tưởng tuyệt đối. Nhưng những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện rõ ràng. Hoài Nam dần lạnh lùng hơn, không còn những tin nhắn ngọt ngào, những lời hứa hẹn dài dòng như trước.
Một buổi tối, Lan Chi nhắn tin cho anh:
"Anh ơi, hôm nay anh rảnh không? Em về gặp anh nhé, chúng mình nói chuyện nha..."
Không trả lời ngay, cô đợi hàng giờ. Cuối cùng, tin nhắn của Hoài Nam đến:
"Anh bận... có việc."
Lan Chi cố gắng không hoang mang, nhắn tiếp:
"Anh ơi, em chỉ muốn nói chuyện thôi mà, cũng không lâu đâu..."
Không hồi âm. Cô gọi điện, anh không nghe máy. Thậm chí khi Lan Chi nhắn một tin nhắn dài, chia sẻ cảm xúc, Hoài Nam chỉ trả lời một câu lạnh lùng:
"Em làm gì cũng được, anh không rảnh."
Cảm giác Lan Chi nhận được là một tảng băng, lạnh lùng và xa cách. Cô tự hỏi: "Liệu anh còn yêu mình không?" Nhưng cô vẫn chưa đủ dũng cảm để nghi ngờ. Niềm tin tuyệt đối vào tình yêu và sự hoàn hảo của anh khiến cô vẫn tin rằng: anh chỉ đang áp lực, chỉ cần thời gian mà thôi.
Trong khi đó, Phương đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Mỗi tin nhắn bị bỏ lỡ, mỗi cuộc gọi không nghe, Phương đều ghi nhận trong tâm trí như một chiến thắng. Cô nhẹ nhàng nhắn cho Hoài Nam:
"Cậu ấy bận học, mình cũng nên làm gì đó... gần gũi nhau đi."
Hoài Nam liếc điện thoại, nụ cười lạnh lùng nở trên môi, không chút tội lỗi. Cô gái hoàn hảo Lan Chi – giỏi giang, thông minh, luôn đứng trên đỉnh vinh quang – đang dần bị đẩy vào khoảng tối, không nhận ra rằng mình đang bị thao túng và phản bội ngay bên cạnh.
Một buổi sáng khác, Lan Chi bất ngờ gặp Hoài Nam ở quán cà phê . Cô cười, muốn quên đi những tháng ngày căng thẳng:
"Anh tới đây hả? Anh đi với ai thế, Em tưởng anh bận."
Hoài Nam hời hợt:
"Ừ... qua đây xíu việc thôi, không lâu đâu."
Nhưng ánh mắt anh chẳng còn ấm áp. Khi Lan Chi nói về vấn đề tồn tại của mối quan hệ, Hoài Nam chỉ gật gù cho có, đôi tay chơi điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang chiếc bàn khác – nơi Phương đã ngồi sẵn từ trước, nhìn anh như chim săn mồi.
Lan Chi không nhận ra, nhưng mọi lời nói, mọi cử chỉ của Hoài Nam lúc này đều thể hiện sự khốn nạn tinh vi: vừa thờ ơ với cô, vừa duy trì mối quan hệ "có lợi" với Phương, khiến Lan Chi không hề nghi ngờ. Anh biết Lan Chi tin anh tuyệt đối, và chính điều đó khiến mọi hành vi mập mờ của anh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Kết thúc buổi gặp, Lan Chi về nhà, ôm sách, cố gắng tập trung học. Trong lòng cô dấy lên nỗi băn khoăn lạ lùng, nhưng chưa đủ để cảnh tỉnh: "Anh vẫn yêu em mà... chỉ là bận thôi..."
Còn Phương, đứng ngoài kia, cười nham hiểm.
Cô thầm nhủ: "Chỉ cần một bước nữa thôi, mày sẽ không còn biết đường nào mà cứu tình yêu của mình nữa, hứ cái gì của mày thì cũng sẽ thuộc về tao mà thôi..."
Phương vẫn lặng lẽ quan sát và Hoài Nam, cả 2 như một đồng minh bí mật trong bóng tối.
Chap 5: Niềm tin bị thử thách
Lan Chi ngồi trong phòng , ánh sáng chiều xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên từng sấp sách, ghi chép. Tay cô run run cầm điện thoại, nhắn tin cho Phương:
"Phương ơi... mình không hiểu, anh Nam dạo này xa cách quá. Tin nhắn thì ít, gọi cũng không nghe... Mình thấy lòng nặng trĩu quá."
Không lâu sau, Phương trả lời:
"Lan Chi, cậu yên tâm, anh ấy chỉ áp lực thôi. Mình cũng từng trải qua mà. Cậu đừng lo quá."
Lan Chi thở dài, giọng trầm lắng:
"Mình biết... nhưng cảm giác bị bỏ rơi khiến mình hụt hẫng. Mình yêu anh ấy nhiều lắm, mà không hiểu sao anh lại lạnh nhạt như vậy. Hôm qua mình nhắn tin, gọi điện cả buổi, anh vẫn không hồi âm."
Phương nghiêng đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, giọng nhẹ nhàng:
"Lan Chi, mình biết cảm giác đó... thật sự rất đau lòng. Nhưng cậu đừng vội lo lắng, có khi anh Nam đang phải xử lý chuyện cá nhân hay áp lực công việc. Cậu biết anh ấy lớn hơn mình mà, đôi khi không biết cách bày tỏ cảm xúc thôi."
Lan Chi gật đầu, mắt rưng rưng:
"Ừ... mình chỉ sợ anh ấy không còn yêu mình nữa. Mình không muốn mất anh ấy..."
Phương mỉm cười, ánh mắt tinh ranh lóe lên:
"Lan Chi à... cậu đừng quá tin tưởng, cũng đừng để bản thân quá đau. Thực ra... một chút xa cách cũng có thể khiến người ta quý trọng nhau hơn."
Lan Chi mỉm cười gượng gạo, không biết rằng câu nói tưởng chừng an ủi đó là một mũi dao tinh vi, gieo nghi ngờ và làm xói mòn lòng tin cô vào tình yêu. Trong tâm trí Phương, mọi nỗi đau của Lan Chi đều là cơ hội. Cô đang tính toán: từng lời, từng cử chỉ, từng cái liếc mắt, đều để chuẩn bị bước tiếp theo – tiếp cận Hoài Nam, khai thác sự xa cách, tạo mầm mống phản bội.
Lan Chi kể tiếp:
"Mình... mình vẫn cố gắng hết sức. Mỗi ngày đều học, đều lo lắng cho tương lai chung, mà anh ấy dường như... chẳng đoái hoài gì cả."
Phương gật đầu, giọng êm dịu:
"Cậu làm hết sức rồi... mà chuyện tình cảm đôi khi không đơn giản. Anh Nam có thể không nhận ra giá trị của cậu ngay lúc này thôi. Đừng quá buồn, Lan Chi. Mình luôn bên cậu mà."
Lan Chi ngồi yên, cảm thấy an ủi, nhưng tim cô như thắt lại. Cô chưa biết rằng, đằng sau ánh mắt "thân thiện" và giọng nói dịu dàng của Phương, là sự thỏa mãn ngấm ngầm khi thấy Lan Chi rối bời, đau khổ, để rồi sớm hay muộn, cô sẽ mất cả Hoài Nam lẫn niềm tin vào tình bạn.
Buổi tối đó, Lan Chi ôm sách, nhìn bầu trời Huế tím ngắt, thầm nhủ:
"Mình sẽ cố gắng, dù thế nào cũng không bỏ cuộc... vì anh ấy là cả thế giới của mình."
Trong bóng tối, Phương cười khẽ, tự nhủ: "Lan Chi à...cứ tiếp tục tin tưởng đi, càng tin thì cú ngã sẽ càng đau"
Chap 6: Khoảng cách và nghi ngờ
Lan Chi vừa tan buổi học ở trường, bước ra sân trường, tay run run cầm điện thoại. Tin nhắn từ Hoài Nam hiện lên khi mà tin nhắn đó cô đã gửi 6 tiếng trước:
"Anh bận hôm nay, tối nhắn lại sau nhé."
Cô thở dài, cảm giác bất lực bao trùm. Khoảng cách địa lý khiến mọi thứ trở nên khó khăn: mỗi cuộc gặp đều phải tính toán, mỗi lần xa nhau, cô lại tự hỏi Hoài Nam đang làm gì.
Lan Chi quyết định gọi video. Màn hình sáng lên, Hoài Nam xuất hiện, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng, thiếu hẳn sự ấm áp thường thấy.
"Anh... anh có thấy em buồn không?" – Lan Chi hỏi, giọng run run.
Hoài Nam nhún vai, giọng hời hợt:
"Có gì khác sao? Đừng nhạy cảm quá, anh đang bận mà thôi"
Lan Chi cố gắng mỉm cười, nhưng tim trĩu nặng. Sự lạnh nhạt trong giọng nói, ánh mắt, khiến cô bắt đầu nghi ngờ, nhưng vẫn muốn tin: "Anh chỉ bận... anh vẫn yêu em..."
Phương nhắn tin cho Lan Chi:
"Lan Chi, đừng lo lắng quá. Có thể anh Nam bận, khoảng cách địa lý cũng làm cậu cảm thấy xa cách thôi."
Lan Chi cảm thấy phần nào an lòng, chưa nhận ra ánh mắt tinh ranh của Phương – âm thầm quan sát mọi thứ, ghi nhận nỗi đau của Lan Chi. Khoảng cách giúp Phương và Hoài Nam thao túng cảm xúc Lan Chi từ xa, nhưng chưa trực tiếp tiếp xúc nhiều, vẫn kín kẽ và bí ẩn.
Tối hôm đó, Lan Chi ngồi trong phòng ký túc xá, nhìn trần nhà, tay ôm điện thoại, lòng dằn vặt:
"Anh ấy đang làm gì nhỉ... tại sao lại xa cách đến vậy... mình có làm gì sai không?" Bỗng
Hoài Nam nhắn tin qua điện thoại:
"Lan Chi... anh có việc riêng, không muốn làm em lo. Đừng nhắn nhiều, anh mệt."
Lan Chi đọc đi đọc lại, tim đau nhói. Khoảng cách càng làm cô cảm giác bất lực, cô đơn, không thể trực tiếp chứng kiến mọi hành vi của Hoài Nam.
Cùng lúc đó tin nhắn của Phương gửi đến:
"Sao rồi, cả hai còn cãi nhau không, thôi đừng lo chắc anh ấy áp lực công việc thôi"
Lan Chi gật đầu, chưa biết rằng câu nói tưởng chừng tử tế ấy là mũi dao tinh vi, gieo nghi ngờ, chuẩn bị cho bước tiếp theo của Phương.
Chap 7: Dấu hiệu rạn nứt
Lan Chi thức dậy trong phòng, mắt dán vào điện thoại. Cả tuần qua, những tin nhắn từ Hoài Nam khiến cô vừa mong chờ vừa thất vọng. Một tin nhắn mới hiện lên:
"Hôm nay anh hơi mệt, anh nghỉ đã"
Nam phản hồi tin nhắn mà cô đã gửi đi 12 tiếng trước và nhận lại là một sự lạnh nhạt.
Cô thở dài. Lòng trĩu nặng. Những lời hời hợt, ánh mắt lạnh lùng khi gọi video, tất cả đều khiến Lan Chi cảm thấy khoảng cách giữa tình yêu và thực tại ngày càng lớn.
Những dấu hiệu bất thường ngày càng rõ: Hoài Nam trả lời tin nhắn chậm, giọng nói qua video call dửng dưng, ánh mắt thiếu sự ấm áp. Lan Chi cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ: "Chắc anh bận... chắc anh vẫn yêu mình..."
Nhưng nỗi nghi ngờ len lỏi. Cô bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ mà trước đây bỏ qua:
• Anh hay bỏ lửng câu chuyện giữa chừng, tin nhắn cuộc gọi sự quan tâm thưa thớt dần
• Không còn cười tươi như trước, ánh mắt thoáng sự xa cách.
• Khi Lan Chi nói về những dự định tương lai, anh thường lảng tránh.
Phương nhắn tin:
"Lan Chi, cậu có thấy anh Nam khác lạ không? Đôi khi, con người thay đổi mà. Chỉ muốn cậu cẩn thận thôi."
Lan Chi đọc tin nhắn, cảm giác vừa an lòng vừa bâng khuâng. Cô không biết rằng ánh mắt Phương khi gõ những dòng chữ ấy là ánh mắt tinh ranh, thỏa mãn khi thấy bạn thân rối bời.
Một buổi tối, Lan Chi gọi video với Hoài Nam. Anh xuất hiện, giọng lạnh lùng:
"Lan Chi... anh mệt, không muốn nói nhiều."
Lan Chi cố giữ giọng bình tĩnh:
"Anh... em chỉ muốn trò chuyện thôi... chúng ta có thể nói một chút được không?"
Hoài Nam nhìn cô thoáng chốc rồi lướt màn hình điện thoại:
"Anh không muốn. Em yên tâm, mọi chuyện vẫn ổn."
Lan Chi nuốt nước mắt, tim đau nhói. Cô bắt đầu nhận ra rằng sự xa cách, lời lấp liếm và thái độ dửng dưng của Hoài Nam đang bào mòn niềm tin tuyệt đối mà cô dành cho anh.
Phương nhắn tin một dòng cuối, giọng dịu dàng nhưng ẩn chứa tính toán:
"Lan Chi, cứ tin đi... nhưng đôi khi, tin quá sẽ khiến mình đau."
Lan Chi nhìn tin nhắn, lòng quặn thắt. Cô chưa biết rằng, mọi dấu hiệu rạn nứt này đều nằm trong kế hoạch tinh vi của Phương, còn Hoài Nam thì đang tận hưởng cảm giác quyền lực từ sự mập mờ và xa cách.
Lan Chi ôm sách, nhìn màn hình trống vừa kết thúc video call, tự nhủ:
"Anh ấy vẫn yêu mình... phải không?"
Nhưng trái tim cô đã bắt đầu cảm nhận bi kịch, và Lan Chi vẫn chưa biết rằng, những dấu hiệu nhỏ hôm nay sẽ dẫn đến sự phản bội lớn ngày mai.
Chap 8: Dấu vết phản bội
Lan Chi bước ra khỏi giảng đường, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài. Nhưng điều làm cô nặng trĩu tâm trí không phải bài tập hay bài kiểm tra, mà là cách Hoài Nam đối xử gần đây. Anh không còn nhắn tin như trước, giọng nói qua video call bớt ấm áp, và đôi lúc, anh lảng tránh những câu hỏi về tương lai.
Buổi tối, Lan Chi gọi video, rất mong chờ anh bắt máy nhưng đổi lại là máy bận...
Lan Chi cảm thấy một cơn đau nhói nơi tim, không hiểu sao cô bắt đầu nghi ngờ chính bản thân tình yêu mà mình tin tưởng bấy lâu.
Trong lúc đó, Phương gửi cho Lan Chi một tin nhắn kiểu "quan tâm":
"Lan Chi... anh Nam hôm nay có vẻ xa cách. Cậu nên cẩn thận, đừng để bị tổn thương nhiều quá."
Lan Chi đọc, lòng vừa ấm áp vừa hoang mang. Cô chưa nhận ra rằng, Phương đang tinh vi đặt dấu hiệu nghi ngờ vào Lan Chi, vừa để chiếm sự chú ý của Hoài Nam, vừa tạo nền cho mọi mâu thuẫn sau này.
Một vài ngày sau, Lan Chi nghe tin từ bạn bè: Hoài Nam hôm qua gặp một cô gái khác ở quán cà phê. Tin này không được xác thực, nhưng Lan Chi không thể ngăn cảm giác lo lắng và đau đớn tràn về.
Cô gọi video cho Nam nhưng anh không bắt máy, nên cô soạn tin nhắn
"Anh... hôm qua có đi đâu không?"
Hoài Nam một lúc sau mới trả lời
"Đi làm, bận một chút việc."
Lan Chi ngập ngừng, cảm giác bất an dâng trào, vì không xác thực nên cô cũng không muốn cãi vã với anh - khi mối quan hệ đang trên bờ vực sụp đổ cô đang níu lấy.
Trong khi cô còn mơ hồ, Phương âm thầm quan sát: từng dòng tin nhắn, từng biểu hiện của Lan Chi, đều được ghi nhớ. Cô nhắn nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý tinh vi:
"Lan Chi, cậu có chắc mình hiểu hết mọi chuyện không? Đôi khi, sự thật không giống những gì mình tưởng..."
Lan Chi cắn môi, tim quặn thắt. Cô bắt đầu nhận ra những thay đổi rõ rệt trong Hoài Nam, nhưng chưa dám tin vào sự thật phũ phàng.
Đêm xuống, Lan Chi ngồi một mình trong phòng ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt căng thẳng:
"Anh ấy... đang lừa dối mình sao? Nhưng không, anh ấy... không thể..."
Nhưng trong sâu thẳm, trái tim cô đã bắt đầu cảm nhận mầm mống phản bội, còn Phương thì mỉm cười trong bóng tối, tự nhủ:
"Chỉ vài bước nữa thôi... mọi thứ sẽ theo ý mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro