Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Em là ánh sáng


"Chuyển đến Thượng Hải?'

Tin tức này quá đột ngột đối với Kiều Quang Hy, cô nghĩ ba mẹ chỉ trở về một thời gian ngắn sau đó rời đi.

Gia đình sắp được đoàn tụ rõ ràng là điều đáng mừng nhưng cô lại cảm thấy rất khó hiểu.

Thành phố Thượng Hải? Tại sao lại là thành phố Thượng Hải?

"Hai ngày nữa sẽ làm thủ tục chuyển trường cho con, chúng ta sẽ chuyển đến Thượng Hải. Mẹ sẽ cùng con thu dọn hành lý, con không mang theo hết cũng không sao, đến nhà mới rồi mua lại. "

"Thủ tục chuyển trường?"

Cô hoàn toàn hoảng sợ, đứng dậy.

Từ đầu đến cuối không ai thảo luận chuyện này với cô, tại sao chứ?

"Mẹ, năm nay con học năm cuối, là năm mấu chốt nhất. Con chuyển trường vào thời điểm này không thích hợp.  Bằng không, ba và mẹ đi Thượng Hải trước,  thi đại học xong con sẽ chuyển qua? "

Bà nắm tay cô, khẽ cau mày rồi khẽ thở dài: "Mẹ biết năm nay đối với con rất quan trọng. Mẹ cũng đã hỏi cậu, học lực của con luôn ở mức xuất sắc. Mẹ tin nếu con học ở một nơi khác, sẽ thích nghi nhanh chóng thôi, không phải con hỏi tại sao tối nay ba không đến sao? Vì ba bị thương."

"Lần này ba con đặc biệt cho phép về nước, mẹ cũng đã nộp đơn xin về, nhưng vẫn phải làm việc tại trụ sở chính ở Thượng Hải.

"Ba cần con chăm sóc, mẹ hy vọng con sẽ hiểu.

"Tiểu Hy, lúc ba con bất tỉnh, ông ấy luôn gọi tên con. Chúng ta là người một nhà phải ở bên nhau"

...

Cô không bao giờ nghĩ tới gia đình gặp biến cô như vậy, không thích ứng được. Từng lời mẹ nói cứ văng vẳng bên tai, hồi lâu sau mới gật đầu đồng ý, nghe theo sắp đặt.

Về đến nhà, cậu miễn cưỡng bước tới, vỗ vai cô rồi dặn dò: "Tiểu Hy, đến Thượng Hải chăm chỉ học hành, sống thật tốt, khi nào có thời gian quay lại gặp cậu và mợ. Con ở cùng ba mẹ được không? "

Cậu luôn coi cô như con đẻ của mình, đối xử với cô không khác gì Chu Chiếu Tranh. Kiều Quang Hy hiểu chuyện, trước nay đều là không tranh không đoạt, làm việc luôn có chừng mực. Bây giờ cô chuyển đi, sống ở Thượng Hải với cha mẹ là điều tốt.

Kiều Quang Hy trở về phòng với cặp sách trên tay, nhìn những thứ trong phòng này, cô đột nhiên có chút bối rối, đồ có thể lấy đi, còn người đó thì sao?

Làm thế nào cô nói với Trần Nặc cô sẽ chuyển trường, làm thế nào để cô nói với Du Uyên Hoả cô sẽ rời đi?

Đêm nay so với thường ngày cũng không khác mấy, Kiều Quang Hy trằn trọc trở mình, không ngủ được, mở mắt ra thì trời đã rạng sáng.

Những ngày cô và Du Uyên Hoả ở bên nhau sẽ ít đi một ngày.

Buổi sáng ở Lăng Thành thuộc về những hàng ăn sáng xếp hàng dài ở đầu ngõ, thuộc về những học sinh mặc đồng phục bấm chuông inh ỏi trên đường, thuộc về tiếng đọc sách trong khuôn viên, thuộc về những tâm sự không thể giải được của thiếu niên

Ra cửa muộn, cô không thấy Du Uyên Hoả trong bãi đậu xe , cũng không thấy chiếc xe đạp của anh. Bên tai nghe lời mợ dặn cô phải về sớm sau khi tan học, thu dọn đồ đạc đến khách sạn, ba cô muốn gặp cô.

Tiếng chuông vào lớp, trước khi giáo viên bước vào, Trần Nặc đã quay đầu lại hỏi cô "Sao hôm nay cậu đến muộn thế? Du Uyên Hoả chạy lên chạy xuống tìm cậu."

"Tìm tớ làm gì?"

"Tối qua cậu về nhà không nói cậu ấy. Cậu ấy đợi cậu ở bãi đậu xe. Sau đó, cậu ấy gọi cho tớ mới biết cậu không đi học buổi tối."

Trần Nặc cố gắng nhớ lại giọng nói trong điện thoại đêm qua: "Dù không nói là tức giận nhưng giọng nói nghe không được dễ chịu."

Kiều Quang Hy nghịch hộp bút chì, không nâng mắt lên: "Ra vậy, tớ sẽ tìm thời gian giải thích."

Trần Nặc muốn hỏi thêm vài câu thì giáo viên đến, phải quay lại.

Bốn mươi phút của tiết học, cô cảm thấy nhanh như chỉ bốn phút. Khi tiếng chuông tan học vang lên, cô đột ngột đứng dậy, nắm tay Trần Nặc dưới ánh mắt nghi ngờ của giáo viên, chạy ra cửa sau của lớp.

"Kiều Kiều?"

Trần Nặc loạng choạng, không quên quay đầu giải thích: "Thưa thầy, Kiều Quang Hy ăn dơ, bị tiêu chảy!"

Giáo viên:"......"

Một lời bào chữa thực sự thô lỗ.

"Kiều Kiều cậu làm gì vậy?"

Không ngờ, sau khi bị mang ra ngoài,  đã phải chạy quanh sân hết 800 mét, Trần Nặc đã hỏi "tại sao" không dưới năm mươi lần, nhưng không nhận được phản hồi.

Trước khi kiệt sức, Trần Nặc dứt khoát nắm lấy tay cô, chuẩn bị đọc một thoại dài.

"Trần Nặc tớ sắp chuyển trường. Ngày mốt, tớ sẽ cùng ba mẹ chuyển đến Thượng Hải sinh sống."

Nghẹn cả đêm, cô nói ra, nhưng phản ứng lại khác với những gì cô nghĩ

Trần Nặc thở hổn hển, mở to mắt, sau đó đưa tay sờ trán Kiều Quang Hy.

"Tớ không bệnh, cũng không nói giỡn. Ba mẹ tớ đã trở về vào tối hôm qua."

Cô kéo tay Trần Nặc dựa vào lan can,  nhìn ra sân.

"Nhưng tại sao lại là Thượng Hải? Tình cờ chuyển trường vào thời điểm này, không ảnh hưởng đến cậu sao? Một trường học mới, một môi trường mới, ngay cả cách dạy cũng khác? "

"Ba tớ bị thương. Thượng Hải cũng là một thành phố quốc tế, trình độ y tế thuộc hàng tốt nhất Trung Quốc, giúp ba tớ hồi phục sức khỏe. Mẹ tớ phải quay lại Thượng Hải làm việc nên tớ chỉ có thể với họ. "

"Bị thương, nghiêm trọng không?"

Kiều Quang Hy gật gật đầu, nhưng không có nói tỉ mỉ.

"Kia...... chuyện này cậu nói với Du Uyên Hoả chưa?" Trần Nặc do dự hỏi.

Kiều Quang Hy lắc đầu.

Rõ ràng dễ dàng mở miệng, tựa như vừa mới nói cùng Trần Nặc.

Không hiểu lý do gì mà chuyển sang Du Uyên Hoả lại khó đến vậy.

Cứ như cô nói một lời, anh sẽ có mười vạn cái lý do
phản bác, làm cô nghĩ tới mười vạn trả lời, cuối cùng tự giày vò bản thân.

"Ngày mốt không phải đi rồi sao? Sớm nói ra đi."

Trần Nặc cuối đầu, gắt gao nắm chặt tay Kiều Quang Hy, nhỏ giọng oán giận: "Sao đột nhiên như vậy, cảm giác cái gì cũng chưa kịp làm, không cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, về sau chúng ta gặp được nhau sao?Tới Thượng Hải, cậu có quên tớ không? Mỗi ngày tớ sẽ gọi điện thoại, như vậy cậu sẽ không quên tớ......"

Cảm giác khó chịu đêm qua còn chưa tan hết, theo từng tiếng tự hỏi tự đáp, lòng cô nôn nao

Trần Nặc còn như thế,  Du Uyên Hỏa thì sao?

Trở lại phòng học, bạn học báo cho Kiều Quang Hy, chủ nhiệm lớp tìm cô, kêu cô đi đến văn phòng.

Hoá ra là xử lý thủ tục chuyển trường, vốn tưởng rằng chuyện này phải mất một hai tuần. Không nghĩ tới sẽ dễ dàng nhanh như vậy.

Có lẽ là phụ huynh đã liên hệ trước, một chút hoãn lại đều không có, chủ nhiệm lớp một bên ký tên, một bên tiếc Kiều Quang Hy.

Ra khỏi văn phòng, Kiều Quang Hy chỉ cảm thấy bả vai nặng trĩu, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía hành lang bên lớp tự nhiên, trên hành lang nhiều bạn học như vậy cũng không thấy anh.

Nhớ tới đây, cô chưa bao giờ chủ động đi lên lầu hai tìm Du Uyên Hỏa, đa số đều là anh chạy xuống dưới lầu gõ bàn bạn bàn nhất: "Bạn học, giúp tôi kêu Kiều Quang Hy."

Chờ đến lúc quen hết khoa văn, anh bắt đầu nghênh ngang,  công khai tiến vào phòng học, đặt mông ngồi vào ghế Trần Nặc.

"Bạn học, bạn tìm người sao?"

Kiều Quang Hy bất tri bất giác liền đi đến lớp Du Uyên Hỏa, thấy cô quen mắt, bạn nam tiến lên hảo tâm hỏi một câu.

"Bạn kêu Du Uyên Hoả giúp mình."

"Uyên Hỏa?" Bạn nam đánh giá một chút nàng, vỗ vỗ cái trán, "Ah tiểu thanh mai của Uyên Hoả!"

Kiều Quang Hy mặt đỏ lên: "......"

Vẻ mặt bạn nam cười hì hì: "Thật không khéo, Uyên Hỏa chơi bóng rồi, buổi chiều có thi đấu, cậu đi sân bóng tìm đi."

"Được, cảm ơn cậu."

Kiều Quang Hy xoay người, chạy chậm xuống lầu.
Trần Nặc ở phòng học chờ cô, nhìn thấy cô lập tức kéo tay.

"Đêm nay cũng không học tiết tự học đúng không? Tớ đưa cậu ra cổng trường rồi trở về."

Kiều Quang Hy dở khóc dở cười, vỗ vỗ Trần Nặc: "Tớ đi sân bóng tìm Du Uyên Hỏa, hôm nay chỉ sợ không còn kịp rồi, hứa với nhà sẽ sớm trở về. Tớ tranh thủ đêm mai đến tiết tự học, sau đó nói cho cậu ấy chuyện này."

"Tớ đi với cậu."

"Được."

Có Du Uyên Hỏa tham dự trận bóng, bậc thang sớm đã chen đầy, bạn nữ còn nhiều hơn nam.

Trần Nặc lôi kéo Kiều Quang Hy lên hàng 1, bởi vì thường xuyên xem trận bóng, đã sớm làm quen với đội, vừa thấy các cô tới, bọn họ cố ý bỏ trống hai chỗ.

"Tớ không xem."

Kiều Quang Hy kéo tay Trần Nặc, nhỏ giọng nói: "Hôm nay muốn sớm về nhà."

"Ngồi xuống trước đi."

Do dự một chút, Kiều Quang Hy vẫn ngồi xuống. Cô nhìn Du Uyên Hỏa chạy trên sân, một động tác vẫy tay, đồng đội liền hiểu, chuyền bóng cho anh.

Ghi bàn.

"Có hối hận không có tới xem Du Uyên Hỏa chơi bóng lần trước không? Mỗi lần đều chờ đến cuối trận mới xuất hiện, tớ thật sự phục cậu." Trần Nặc híp mắt, đâm đâm cánh tay cô, đè thấp thanh âm bổ sung "Người ta vẫn đẹp trai"

Kiều Quang Hy không nói chuyện, chuyên tâm mà xem. Cô sợ sau này không còn có cơ hội như vậy.

Bởi vì lúc này, anh rất khác biệt.

Lại ghi bàn, ngay sau đó là tiếng còi kết thúc.

Du Uyên Hỏa kéo áo, dùng vạt áo xoa mồ hôi trên mặt, đang chuẩn bị đi tới uống nước, liếc mắt một cái liền chú ý tới Kiều Quang Hy.

Chỉ là không đợi anh đến gần, đã có bạn nữ chạy lên đưa nước.

Du Uyên Hỏa híp híp mắt, không có lấy, đi lướt qua, nhìn  Kiều Quang Hy vẫn bất động. Hôm nay cô có vẻ khác đi, không chạy đến cướp nước.

"Cảm ơn."

Du Uyên Hỏa ma xui quỷ khiến mà tiếp nhận, vặn nắp bình ngửa đầu uống "Ừng ực", còn thừa tưới hết trên tóc, sau đó mặt ướt sũng đi đến chỗ cô.

"Tìm tớ có việc?"

Trần Nặc sửng sốt, đây là ngữ khí gì vậy?

Chẳng lẽ là tưới nước tưới đến não rồi?

Kiều Quang Hy ngược lại không có để ý thái độ của anh, ngẩng đầu: "Ngày mai buổi tối tiết tự học chúng ta cùng nhau về nhà đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện gì bây giờ không thể nói?"

Du Uyên Hỏa nghẹn tức, còn canh cánh trong lòng tiết tự học buổi tối Kiều Quang Hy không từ mà biệt, trong lòng cũng không thoải mái.

Người tới cũng tới rồi, nước cũng không mang theo, cũng không đoạt, đứng trước mặt anh nói có chuyện muốn nói?

Có phải quá đáng không?

" Hôm nay tớ về nhà sớm, cho nên không còn kịp rồi, ngày mai cậu nhất định phải chờ tớ."

Nói xong lời này, Kiều Quang Hy liền lôi kéo Trần Nặc đi, để lại vẻ mặt bối rối của anh.

Đồng đội bên cạnh xem kịch vui nói giỡn: "Có phải tỏ tình không?"

Tỏ tình?

Thái dương anh giật giật, đẩy đồng đội ra.
"Vừa rồi không thấy biểu tình cậu ấy sao? Vẻ mặt vậy là tỏ tình sao?."

Chỉ là, trong tim anh vang thanh âm đang nói, nếu tỏ tình thì sao?
=
Lần trước náo loạn ở bãi đậu xe, nên khi Tần Triều Dương nghe thấy tên "Kiều Quang Hy", đều nhịn không được dựng lỗ tai lên. Đột nhiên nghe được Kiều Quang Hy muốn thổ lộ, cả người đều luống cuống "Cậu ta có phải phát hiện tâm tư của mình, muốn giành trước sao? Nếu Du Uyên Hỏa đáp ứng,  mình không phải không còn cơ hội nữa sao?

Tâm tư Tần Triều Dương hoảng loạn, nên cả ngày học đều nghe không vào, chỉ chú ý tập trung Du Uyên Hỏa. Anh ra khỏi phòng học, Tần Triều Dương liền lập tức đi theo sau. Cân nhắc cả ngày, liền hạ quyết tâm, nhất định phải ở trước mặt Kiều Quang Hy, tỏ tình với anh!

Tốt nhất là làm Kiều Quang Hy thấy.

Tiết tự học buổi tối kết thúc trước năm phút, Du Uyên Hỏa bắt đầu thu thập cặp sách, anh không quên hôm nay cùng Kiều Quang Hy cùng nhau về nhà, nhất định phải nhéo bím tóc của cô tính sổ

Buổi tối hôm trước không nói với anh một tiếng đã đi, hại anh đứng ở chỗ đó đợi rất lâu, như đứa ngốc còn bị muỗi chích đầy tay.

"Du Uyên Hỏa, tớ có việc muốn nói với cậu."

Du Uyên Hỏa bị người gọi lại, quay đầu lại phát hiện là Tần Triều Dương.

"Chuyện gì?"

"Ah, cậu không phải chuẩn bị về nhà sao? Trên đường nói chuyện nhé."

Du Uyên Hỏa còn không kịp cự tuyệt, Tần Triều Dương liền cắp cặp sách ra phòng học.

Dù sao động tác Kiều Quang Hy cũng rất chậm, chờ cô tới bãi xe, Trần Triều Dương chắc cũng nói xong.
Dù thực hư thế nào, lắng nghe một chút biết đâu giải quyết được

Du Uyên Hỏa căn bản không có ý thức được, đây là khởi nguồn sai lầm.

Tần Triều Dương đi ở phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe, nhìn rõ Kiều Quang Hy .

Quả nhiên, cô hôm nay đến trước thời hẹn

Cùng lúc đó, Kiều Quang Hy nghe tiếng chuông xe, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy Du Uyên Hỏa, còn có người đi bên cạnh anh.

Người này đầu thiếu óc sao?

Hẹn anh cùng nhau về nhà, mang theo Tần Triều Dương làm gì, còn có nói chuyện vui vẻ như vậy sao?
Kiều Quang Hy dậm dậm chân, đang chuẩn bị tiến lên, liền thấy hai người dừng lại, tay Tần Triều Dương bắt ở sau lưng, bộ dáng thẹn thùng.

Cô nín thở, thả chậm bước chân đi qua đi, 100 mét, 50 mét, cách lan can......

"Tớ thích cậu, Uyên Hỏa"

Nghe đến đó, sắc mặt Kiều Quang Hy thay đổi, cô nhìn chằm chằm Tần Triều Dương nắm tay anh

Anh không có lập tức tránh ra.

Cô tựa như người ngoài cuộc đứng ở chỗ đó, rõ ràng tức giận, nhưng cô tức giận cái gì?

Người khác tỏ tình, cô có tư cách gì tức giận?

Nghĩ đến đây, Kiều Quang Hy đột nhiên quay đầu, nhảy xuống bậc thang, chạy đi.

Du Uyên Hỏa căn bản không có chú ý tới bên này, anh bị Tần Triều Dương dọa rồi, mình làm gì để người ta hiểu lầm vậy.

Nhưng người tỏ tình, tại sao lại biến thành Tần Triều Dương?

Du Uyên Hỏa kéo tay về, lui về phía sau một bước, nắm chặt quai đeo cặp, cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện yêu sớm"

"Là bởi vì Kiều Quang Hy sao?"

"Không liên quan đến cậu, tôi và cậu không thân."

"......"
Không thân.

Trước kia anh cũng nói như vậy, nhưng rõ ràng từ cấp 2 đến cấp 3, bọn họ đều học chung. Cùng ban tự nhiên, tuy không ngồi cùng bàn nhưng cũng cách một cái lối đi, làm sao mà không thân?

Du Uyên Hỏa không tiếp tục cùng Tần Triều Dương dây dưa, còn nhớ Kiều Quang Hy, anh liền chạy đến bãi xe, tìm vài vòng chưa thấy người, lại chú ý tới xe của cô.

Người này, lại ở phòng học giảng bài cho người ta sao?

Du Uyên Hỏa dứt khoát chạy đến khoa văn, còn chưa tới phòng học, đụng phải Trần Nặc.

"Cậu sao ở chỗ này?"

Du Uyên Hỏa nhìn phòng học: "Kiều Quang Hy đâu? Lại giảng bài à?"

"Nói cái gì vậy. Tiểu Hy không phải hẹn cậu cùng nhau đi về sao? Năm phút trước khi kết thúc cậu ấy thu dọn cặp sách đi rồi, hai người không gặp nhau sao?"

Kiều Quang Hy ra sớm? Nhưng anh đâu có gặp cô.

Xe còn ở đó, Du Uyên Hỏa cũng không có nghĩ nhiều, không nói hai lời lại chạy trở về, bỏ lại Trần Nặc đứng ngốc tại chỗ, vẻ mặt ủ rũ

"Thương Tiểu Hy của tôi."

Tối hôm đó, Du Uyên Hỏa lại ở bãi đậu xe đợi thật lâu. Kiều Quang Hy không có di động, anh không thể liên lạc. Chờ đến khi cổng trường sắp đóng, anh tức giận lái xe về nhà.

Nghĩ thầm, người này ăn gan hùm mật gấu đi, chơi anh hai lần! Mười bữa cơm cũng không thể tha thứ!
-

Dưới vầng trăng khuyết, gió đêm mát lạnh.

Đèn đường chói rọi vào xe taxi, cậu đang vội đem hành lý cất vào xe , Chu Cần nắm tay mợ từ biệt, cảm ơn mợ mấy năm nay quan tâm Kiều Quang Hy  .

Chu Chiếu Tranh quơ quơ tay Kiều Quang Hy, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, nghỉ hè em đến tìm chị chơi nha?"

"Được."

"Vậy nếu em nhớ chị, em có thể điện cho chị không ?"

"Được."

"Vậy nếu chị nhớ em, chị phải nhớ điện cho em đó"

Kiều Quang Hy cười xoa tóc Chu Chiếu Tranh, vô thức nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ quen thuộc kia,  đèn còn chưa bật.

"Được rồi, hành lý đều dọn xong, ngày mai thật sự không cần cậu đưa đến sân bay sao?" .

"Không cần đâu anh"

"Trên đường cẩn thận, có cơ hội thì trở về."

Xe taxi đóng lại, nhìn ánh đèn kia, Kiều Quang Hy chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã. Rõ ràng lựa chọn không từ mà biệt, nhưng vẫn khó chịu.

Tạm biệt, Du Uyên Hỏa.

=

Khi Du Uyên Hỏa trở lại tiểu khu, thấy mẹ đứng ở cửa, vẻ mặt nôn nóng đi qua đi lại. Cũng không biết mẹ đứng bao lâu.

"Mẹ, mẹ đứng ở đây làm gì?"

Nhìn thấy Du Uyên Hỏa bình an không có việc gì mà trở về, bà thở dài nhẹ nhõm  "Hôm nay sao lại về trễ? Mẹ rất lo cho con."

"Bài thi hơi khó, cho nên chậm trễ."

Du Uyên Hỏa lấy cớ, cùng mẹ đi xuống sườn dốc,
theo bản năng mà nhìn trên lầu, không thấy ánh đèn.

Kiều Quang Hy đâu?

Không phải là đi ngủ rồi chứ?

Lỡ hẹn mà còn dám đi ngủ? Có phải quá phi lý không.

Chú ý tới ánh mắt Du Uyên Hỏa, bà nhìn theo, trong lòng hiểu rõ: "Là bởi vì chuyện Quang Hy sao? Cho nên buổi tối học lơ đãng, lúc này mới trở về"

Du Uyên Hỏa nắm phanh, dừng lại, nhíu mày khó hiểu: "Chuyện Quang Hy? Cậu ấy xảy ra chuyện gì?"

"Con không biết sao?"

Lúc này đổi thành bà kinh ngạc, hai đứa từ nhỏ đã chơi với nhau, cùng nhau đi học, vốn tưởng rằng chuyện này Du Uyên Hoả đã biết.

"Quang Hy dọn đi nơi khác, hôm trước mẹ con bé trở lại, muốn mang con bé đi Thượng Hải."

"Dọn đi?Không ở đây nữa? Trường học thì sao?"

"Đương nhiên là chuyển trường, hẳn là đi học ở Thượng Hải, không biết chuyển trường có ảnh hưởng đến con bé không."

Mẹ Du còn đang lẩm bẩm,  Du Uyên Hỏa đem xe đạp quẳng đi, cặp sách không lấy, hướng trên lầu chạy như điên.

"Này? Hỏa Hỏa, con làm sao vậy?"

Du Uyên Hỏa thở dốc chạy lên lầu, điên cuồng ấn chuông cửa.

Người trong nhà hoảng sợ, cậu Quang Hy ra tới mở cửa, thấy Du Uyên Hỏa, sắc mặt hòa hoãn.

"Uyên Hỏa, làm sao vậy?"

"Chú Chu , Quang Hy đâu? Cậu ấy dọn đi rồi sao?"

"Đúng vậy. Con bé không nói cho con sao?"
Du Uyên Hỏa lắc đầu, gấp đến độ đôi mắt đều ửng đỏ.

Ngày hôm qua Kiều Quang Hy đích thân tìm anh nói hôm nay có việc muốn nói, nhưng anh đợi mãi, không gặp được người.

Sao có thể không từ mà biệt!

"Chú Chu, chú có phương thức liên lạc của Quang Hy không? Cậu ấy dọn đến nơi nào?"

"Quang Hy không có di động, con bé cùng ba mẹ dọn đến Thượng Hải định cư. Chờ thủ tục nhập học làm xong, chú nói cho con"

Bàn tay anh chậm rãi rũ xuống dưới, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lớn, đây là, hoàn toàn mất đi liên lạc, đúng không?

Không còn người buổi sáng cùng nhau lái xe đi học, không còn có người cùng anh đánh đố thành tích thi tiếng Anh, không còn có người đoạt nước của anh, không còn người ở bên anh ồn ào mà kêu Hỏa Hỏa, Hỏa Hỏa, Du Uyên Hỏa......

Bọn họ ở bên nhau vượt qua bao mùa xuân hạ.

Cô rời đi, không nói cho anh câu tạm biệt nào.

Kiều Quang Hy, cậu thật tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro