Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Bắt Đầu

Tiêu Chiến chấn an lại nói -" Ah...haha trùng hợp ah...trùng hợp ah " * Cậu cười trừ *

Vương Nhất Bác điềm đạm trả lời -" ừm "

-Tiêu Chiến đi ra ngoài một cách ngại ngùng-

Vừa đi vừa lẩm bẩm -" chết rồi... chết rồi... Vương tổng sẽ không nghĩ mình là loại ăn chơi trác táng đấy chứ? "

-Chổ Vương Hạo Hiên-

Vương Hạo Hiên hỏi Tiêu Chiến -" đi WC mà lâu vậy ? "

Tiêu Chiến -" tao vừa gặp Vương tổng trong nhà WC mày ạ "

Vương Hạo Hiên vừa cười vừa nói -" ối giời ơi "

-Vương Nhất Bác ra khỏi nhà WC liền chọn một chỗ ngồi ngay tầm nhìn chỗ Tiêu Chiến ngồi-

____một lúc sau____

- một người phụ nữ chạc tuổi tiến lại gần bàn Tiêu Chiến ngồi-

???? -" chào , có thể uống với tôi một ly được không ? " * Đưa ly rượu chị ta rót sẵn cho Tiêu Chiến *

Tiêu Chiến cười gượng nhận ly rượu nói -" được " * uống một ngụm nhỏ *

Vương Hạo Hiên ghé sát tai Tiêu Chiến nói -" tao nhớ mày không uống được rượu mà ? "

Tiêu Chiến nói lại -" không uống sao được , phụ lòng nỹ nữ rồi sao " * quay sang cười với người phụ nữ ấy *

- còn một góc nào đó có một người đàn ông thân hình tuấn tú đang nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt ghen tuông tột độ , nhưng cảm xúc trên nét mặt không thay đổi gì cả-

- Tiêu Chiến có cảm giác như ai đang nhìn mình chằm chằm , quay lại xem nhưng không phát hiện ra gì cả . Vì người đàn ông đó đã đi mất rồi . Tiêu Chiến lại tiếp tục làm quen với người phụ nữ ấy , hai người cứ nói chuyện này rồi đến chuyện khác rồi cứ mời nhau uống -

____ Sáng Hôm Sau ____

- Tiêu Chiến vì tối hôm qua uống rượu khá nhiều nên hôm nay nhắn tin với Vương tổng xin phép nghỉ một ngày . Vì cậu đang cảm thấy toàn thân mệt mỏi-

- Nằm một lát lâu thì tiếng chuông cửa vang -
" Tíng...tong.....Tíng...tong"

- Tiêu Chiến ra mở cửa thì cảnh tượng ập vào mắt mình là một người con trai tuấn tú xách vài túi đồ và nhìn cậu-

Tiêu Chiến ngạc nhiên nói -" Vương tổng , sao anh lại đến đây ? "

Vương Nhất Bác vừa đi vào nhà vừa trả lời -" tôi nghe anh bệnh nên đi mua đồ qua chăm anh "

Tiêu Chiến cười tươi trả lời -" Vương tổng không cần làm vậy đâu , chỉ là bệnh nhẹ thôi , bệnh nhẹ thôi "

Vương Nhất Bác đặt đồ lên bếp -" dù gì anh cũng là trợ lý của tôi , tôi nên quan tâm một chút là chuyện thường "

- Vương Nhất Bác đẩy nhẹ Tiêu Chiến lại sofa -

Vương Nhất Bác nói -" ngồi đây , nửa tiếng nữa có đồ ăn "

Tiêu Chiến -" Vương tổng biết nấu ăn ạ ? " * Ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác *

-Vương Nhất Bác không trả lời mà đi vào bếp . Còn Tiêu Chiến thì ngồi không nó quá chán nên cậu cũng bật TV và ngồi xem-

____ Nửa tiếng sau____

Vương Nhất Bác lên tiếng -" xong rồi , lại đây ăn cơm đi "

- Tiêu Chiến vội tắt TV rồi chạy lại bàn ăn . Quả thật đồ Vương tổng nấu rất ngon -

Tiêu Chiến ngửi nhẹ -" thơm lắm nha "

Vương Nhất Bác tự luyến trả lời -" tôi nấu mà "

Tiêu Chiến chề môi dõng dạc nói -" thật là tự tin ha ? "

Vương Nhất Bác chỉ vào ghế bên cạnh -" ngồi ăn đi kẻo nguội "

Tiêu Chiến -" được "

Vương Nhất Bác ngồi xuống rồi nói -" lúc tối...."

Tiêu Chiến ngắt ngang -" là lần đầu ta đi , là do bạn ta hẹn ta tới đó chơi "

Vương Nhất Bác gật đầu -" ừ , ta cứ tưởng.... "

Tiêu Chiến vừa ăn vừa hỏi -" tưởng gì ? "

Vương Nhất Bác -" không gì ăn đi "

- Tiêu Chiến ngoan ngoãn ăn tiếp -

____ Sau Khi Ăn Xong ____

- Vương Nhất Bác thu dọn chén đĩa rồi đi về-

- Vương Nhất Bác ở trên xe nhìn ra ngoài cửa kính nhìn ngắm bầu trời và suy tư -

-" cứ để tiểu hắc thỏ tự do như vậy , không chắc tương lai không thể cầm được chân nữa . Phải nghĩ cách được ở chung với anh ấy thì mình mới an tâm . Như vậy có thể bảo vệ anh ấy , nuôi dưỡng anh ấy"-

____ Hồi Tưởng Lại 10 năm trước____

Tiêu Chiến 17
Vương Nhất Bác 12

-Lần đầu hai chúng ta gặp nhau là ở cánh đồng hoa cải-

- lúc vừa gặp em đã bắt đầu thích anh , muốn anh là của riêng mình , lúc đó em chỉ tưởng suy nghĩ như vậy chỉ là nói chơi . Nhưng không từ lúc mà anh cứu em lúc em sắp bị con dao ấy đâm . Lúc đó....em thật sự biết em đã rung động rồi... Rung động vì sự hiền từ của anh , rung động vì sự dễ thương của anh . Từ lúc đó em đã quyết tâm , em sẽ có được anh . Anh mãi mãi là của em , không ai được cướp anh ra khỏi em cả ! -

-Nhưng đến năm em 15 tuổi gia đình của anh đã chuyển đi , lúc đó em tinh thần suy sụp , từ lúc đó em cố gắn phấn đấu , đến năm em 20 tuổi ... Em đã có sự nghiệp riêng của mình , em đã tìm kiếm và điều tra về anh nhưng không có được kết quả gì cả . Đến khi 1 năm trước anh vào công ty em xin việc thì lúc đó cảm xúc của em như muốn nổ tung . Nhưng tiếc là khoản 4 năm trước anh bị tai nạn mất trí nhớ . Kế từ đó anh không còn nhận ra em nữa . Nhưng không sao , em sẽ bắt đầu theo đuổi anh lại từ đầu -

____ Hết Chap 2____

#Tiểu Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro